Tinh Môn


Đội chấp pháp bắt đầu lục soát ngôi nhà cũ của Trương gia.
Kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì, Trương gia cũng không có bất kỳ vật gì giá trị.
Nhưng Lưu Long hiểu rõ, có người theo dõi nơi đây từ lâu thì tuyệt đối không thể không có đồ vật trọng yếu gì được.
Lẽ nào đối phương đang chờ ai đó?
Chờ một kẻ quan trọng nào đấy đến nhà Trương gia?
Bất quá người nhà họ Trương đều sớm qua đời, không còn ai lang vãng tới đây nữa, ngoại trừ một kẻ vẫn luôn quan tâm đến vụ án này - Lý Hạo.
Lưu Long chắp hai tay sau lưng đi loanh quanh trong nhà.
Lý Hạo và một vài người khác bám theo sau, Hắc Báo vẫn chưa rời đi nhưng cũng không dám tới gần Lưu Long, hình như nó khá sợ vị đội trưởng đội chấp pháp này.
Chẳng mấy chốc, Lưu Long đã đến gần nhà bếp.
Cửa bếp đã bị mở ra, hiện tại cũng đang có người lục soát bên trong, đương nhiên không thu hoạch được gì.
Lý Hạo không dám nhìn ống khói.
Hắn đã thay một khối đá vào chỗ cũ, thậm chí còn cố hết sức để khôi phục lại nó, đáng tiếc lớp vôi quét bên ngoài đã bị bong ra, cũng chẳng cách nào gắn lại được.
Còn may trong căn bếp lâu ngày không được tu sửa, việc một ít vôi tường bị tróc ra cũng là chuyện bình thường.
Những người khác hầu như không ngẩng đầu xem, cũng không quan tâm quá nhiều.
Ánh mắt Lưu Long vô cùng sắc bén, chỉ quét mắt qua một lượt đã nắm rõ bố cục của toàn bộ phòng bếp, ông ta cũng không hi vọng tìm được thứ gì, càng không hi vọng nơi này bị theo dõi lâu như vậy lại thật sự còn có bảo vật gì chờ ông ta tìm tới.
Đang định thu hồi ánh mắt, Lưu Long chợt khựng lại, tầm mắt trong chốc lát đã tia thẳng về phiến đá mà Lý Hạo thay thế ban nãy.
Rất nhanh, Lưu Long liền nhìn đi chỗ khác.
Không nói gì thêm, ông ta quay đầu liếc nhìn Lý Hạo, có chút nghiền ngẫm, lãnh đạm hỏi: "Lý Hạo, lúc ngươi tới có phát hiện gì không?"
"Không có!"
Lý Hạo lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Cũng không phải hoàn toàn không có.

Theo quan sát của ta thì cả ngôi nhà đều đã bị động tới, hơn nữa cây cổ thụ trong sân cũng bị đào lên."
"Động tĩnh không nhỏ nhưng không ai biết, cái này không phải thực lực mạnh mà chính là năng lực che giấu rất giỏi.”
Lưu Long khẽ gật đầu.
Đột nhiên ông lại hỏi: "Ngươi có cho rằng sau khi nhà Trương Viễn bị phá bỏ thì kẻ giật dây phía sau sẽ lộ diện không?"
"Chắc là không!"
Lý Hạo lựa chọn ăn ngay nói thật: "Cho dù nơi này đã bị phá bỏ, nhưng có đội chấp pháp ở đây nên bọn chúng sẽ không dám dễ dàng lộ diện, nếu không thì đã chẳng phải hoạt động trong bóng tối mà là quang minh chính đại đối nghịch với toàn bộ Ngân Thành rồi!"
"Vậy ngươi nghĩ có cần tiếp tục phá bỏ ngôi nhà cũ này không? Đây là tổ trạch của bạn thân ngươi đấy."
Lý Hạo nâng cao cảnh giác, Lưu Long đã phát hiện ra thứ gì sao?
Là nghi ngờ ta hay nghi ngờ thế lực huyết ảnh đã lấy đi thứ gì?
Không, rất có thể là nghi ngờ ta!
Bởi vì rõ ràng lực lượng của huyết ảnh vẫn phái người theo dõi tới tận hôm nay, nếu bọn chúng thật sự muốn lấy đi thứ gì đó thì đã sớm lấy từ lâu, cần gì phải tiếp tục lưu lại.
Xem ra có lẽ Lưu Long đang nghi ngờ ta.
‘Đúng là một kẻ khó dây dưa!’
Một nhân vật khó dây vào như vậy, vì sao một năm qua ấn tượng của Lý Hạo về đối phương lại có phần vô năng?
Rõ ràng trước đây khi hắn tìm hiểu đã phát hiện những vụ án trong tay đội chấp pháp chưa được giải quyết có không ít, bằng không Lý Hạo sẽ không cảm thấy đội chấp pháp không đủ năng lực xử lý vụ án tự thiêu lần này.
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng đáp: "Nếu có thể giữ lại thì vẫn nên giữ là tốt nhất.

Nếu không thể, vậy chỉ cần bắt được kẻ sát nhân báo thù cho Trương Viễn là được, căn nhà chỉ vật chết, cho dù có phá bỏ hay đốt đi thì ta đều không có ý kiến!"

"Nói không sai!"
Lưu Long khẽ gật đầu, ngay sau đó, ông ta đột ngột đánh ra một quyền, trên tường bếp trực tiếp xuất hiện một lỗ thủng.
Một quyền ấy khiến Lý Hạo bất giác run lên.
Tường bếp này tuy không phải là tường đồng, tường sắt nhưng ít nhất nó cũng được xây bằng gạch kiên cố.
Dưới một quyền của Lưu Long, lớp tường gạch đã bị ông ta trực tiếp đánh vỡ hiện ra một cái lỗ thủng.
Nếu trúng một cú đấm ấy, Lý Hạo tin chắc chính mình không chết cũng phế.
Căn bếp đã lâu không tu sửa bị Lưu Long đục thủng một lỗ, toàn bộ tường bếp rung động, vôi vữa rơi khắp nơi.
Lưu Long lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: "Nếu không tìm được thứ gì thì ta sẽ không lãng phí thời gian để phá nhà! Trực tiếp đào ba tấc đất, xem thử xem, nếu vẫn không tìm được thì đốt sau! Đốt xong mà vẫn không có phát hiện gì thì thôi!”
"Rõ!"
Các thành viên của đội chấp pháp xung quanh đồng loạt ứng tiếng, chốc lát sau, tiếng ầm ầm đã vang lên khắp nơi.
Lưu Long lại nhìn Lý Hạo, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn đi tìm một ít đồ vật giữ lại tưởng niệm không?"
Lý Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi, trầm mặc nói: "Không! Không còn ý nghĩa gì nữa! Cắt đầu hung thủ rồi mang tới đặt trước mộ Trương Viễn còn có giá trị hơn!"
Giờ phút này, Lý Hạo làm sao có thể dẫn lửa đốt mình.
Hắn mà cầm đi một ít thứ thì coi như toàn bộ Trương gia sẽ không còn gì, chỉ còn lại mấy thứ Lý Hạo lấy đi, rồi đến lúc bùn vàng cũng sẽ rơi xuống đũng quần, không phải phân thì cũng thành phân.
Phía huyết ảnh chưa tìm được đao Trương gia, đến lúc đó e rằng sẽ cảm thấy những thứ mà Lý Hạo mang về chính là đao Trương gia.
Quan trọng là… đao Trương gia thật sự đang ở chỗ hắn!
Lời của Lưu Long không có dụng ý tốt.
Có thể là thăm dò cũng có thể là mượn đao giết người, dù sao Lý Hạo sẽ tuyệt đối không tiếp chiêu này.
Trong mắt Lưu Long chợt hiện lên một ý cười nhỏ bé đến mức khó nhận ra, ngay sau đó, ông ta chợt quát lên: "Đừng đốt hết, đem một ít đồ về Tuần Kiểm Ti làm vật chứng!"
Lý Hạo không nói gì.
Thay vào đó, hắn nhanh chóng phán đoán ý tứ của Lưu Long, đây có phải là đang cố dụ huyết ảnh mắc câu không?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã không còn dám đánh giá thấp đội chấp pháp và Lưu Long nữa, ngược lại còn phải thời thời khắc khắc phân tích kỹ lưỡng ý nghĩa của từng lời ông ta nói.
"Những người khác tản ra tìm xung quanh đi! Lý Hạo, ngươi theo ta!"
Lý Hạo không hỏi gì mà chỉ ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh, nhanh chóng đi theo Lưu Long.
Lưu Long lập tức sải bước ra ngoài, cước bộ rất nhanh, hắn gần như phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân của ông ta.

.

.
Bên ngoài cửa Trương gia.
Cả con phố lúc này đều chật cứng người, có người của đội chấp pháp, cũng có những người dân phố cổ đang tò mò hóng chuyện, mặc dù người đã chuyển đi khá nhiều nhưng vẫn còn một số gia đình ở lại đây.
Lưu Long không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến bên dưới một tháp chứa nước ở giữa phố cổ, sau đó khẽ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bước vào trong, đi thẳng lên đỉnh tháp.
Lý Hạo vẫn im lặng đuổi theo.
Hắn không hiểu người đàn ông này muốn gì, cũng không biết tại sao Lưu Long lại tới đây.
Đứng cao nhìn xa?
Đây là tòa tháp cao nhất trong toàn bộ khu phố cổ, cũng là nơi có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh quan xung quanh.
Ông ta đến đây để quan sát kẻ địch đang ở đâu sao?
Cầu thang làm bằng gỗ liên tục vang lên tiếng cọt kẹt khi hai người giẫm lên, phải leo mất một lúc thì bọn họ mới lên đến đỉnh tháp.
Bên dưới, con phố cổ đều nằm trong tầm mắt.

Lưu Long mặc một chiếc áo khoác màu đen, vạt áo bay theo gió làm lộ ra vũ khí dày đặc bên trong, có điều không như dự đoán của Lý Hạo, bên trong không có súng ống mà lại có nhiều loại vũ khí lạnh khác.
Một thanh đoản đao, một chiếc rìu bạc nhỏ, còn có một số phi đao bóng loáng.
Lưu Long không nhìn xuống phố cổ đông đúc bên dưới mà là ngẩng đầu nhìn lên trời, giọng nói lãnh đạm: "Lý Hạo, ngươi là tuần kiểm trong phòng Cơ Yếu.

Ta hỏi ngươi, ngươi đã ở Tuần Kiểm Ti một năm, ấn tượng lớn nhất của ngươi về đội chấp pháp là gì?"
"Tài giỏi, có năng lực!"
Lý Hạo không chút do dự đáp.
"Ha!"
Tiếng cười lạnh truyền đến, Lưu Long lộ vẻ chế giễu, “Dối trá! Văn nhân nào cũng vậy!"
"..."
Không nói nên lời.
Lưu Long thờ ơ nói: "Là bất tài mới đúng! Giải quyết một số vụ án nhỏ tầm thường thì không sao, còn đại án thì 10 vụ phải hết 9 vụ là không phá được!"
"Nhưng ngươi phải biết rằng đội chấp pháp của Tuần Kiểm Ti những năm gần đây thực sự có phần kém cỏi.

Những năm trước thì khác, Tuần Kiểm Ti Ngân Thành chính là định hải thần châm của toàn bộ thành phố chúng ta!"
"Ngươi là người Ngân Thành, phải biết khi ngươi còn nhỏ, trị an của Ngân Thành là an toàn nhất trong số tất cả các thành phố lân cận.

Thậm chí ban đêm đi ngủ hoàn toàn không cần đóng cửa!"
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Đúng là vậy, Ngân Thành khi hắn còn bé dường như rất an toàn.
Tất nhiên cũng có thể là vì ngày bé hắn chưa từng tiếp xúc với mặt xám của xã hội, khi đó hắn chỉ thấy rằng mọi thứ xung quanh đều rất an toàn, mình chạy tới chạy lui khắp nơi cũng sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Lưu Long mặc kệ hắn nghĩ gì, đột nhiên lại hỏi: "Ngươi có biết tại sao ta muốn ngươi gia nhập đội chấp pháp không?"
"Không biết..."
"Vì Trương Viễn!"
"..."
Lý Hạo cau mày, ý gì đây?
Giọng điệu của Lưu Long vô cùng bình thản, tựa như đang thuật lại chuyện xưa: "Ta làm đội trưởng đội chấp pháp đã mười năm, nhiều ít gì cũng có cảm tình! Giống như ngươi đối với Trương Viễn, ta với đội chấp pháp cũng có tình huynh đệ.

Ta chịu không nổi khi thấy người anh em này chết dần chết mòn!"
"Ta cũng muốn vực dậy đội chấp pháp nhưng kết quả lại phát hiện, người trong cuộc đúng là kẻ mù mờ, ta không thể dùng lý trí rõ ràng của mình để khống chế cảm xúc! Ta biết rất rõ về tất cả mọi người, nhưng cũng chính vì biết rõ như vậy nên ta luôn cảm thấy bất kỳ ai trong đội cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với ta!"
"Ta không muốn nghi ngờ ai, ta càng không muốn tin rằng những người anh em đồng sinh cộng tử với ta năm xưa, bây giờ lại chỉ vì một ít tiền tài và vật ngoài thân mà đi phản bội lại sơ tâm ban đầu."
"Ngay khi ta vừa gia nhập đội chấp pháp, chúng ta đã cùng nhau tuyên thệ: Chấp pháp vì chính nghĩa! Chấp pháp vì bất công! Không sợ cường quyền, không sợ hy sinh!"
"Công lý tồn tại mãi mãi, vĩnh viễn không e ngại, vĩnh viễn không thỏa hiệp!"
Lưu Long nói chuyện cực kỳ trịnh trọng nhưng trong giây lát sau lại lộ ra vẻ tự giễu, có phần châm chọc, "Đây là lời thề năm nào nhưng xem ra rất ít người có thể luôn khắc cốt ghi tâm!"
Lý Hạo im lặng lắng nghe.
Hắn không quen biết vị này, có lẽ cũng vì không quen thân gì với nhau nên đối phương mới thoải mái trút bầu tâm sự với hắn như vậy.
Rất nhanh, Lưu Long đã đổi chủ đề: "Vụ án của Trương Viễn hoàn toàn không đơn giản! Có thể phía sau có liên quan đến Siêu Năng Giả!"

Lý Hạo không giả câm giả điếc nữa mà gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy! Dù sao sáu vụ tự thiêu đều rất tự nhiên, ngay cả người từng tận mắt chứng kiến như ta cũng hiểu người thường khó mà làm được."
“Vậy mà ngươi còn dám điều tra?” Lưu Long phì cười, có lẽ đây là nụ cười đầu tiên của ông ta trong đêm nay, bất quá tiếng cười này lại khiến người ta có chút sợ hãi.
Lý Hạo thật sự không biết ông ta có quan hệ với huyết ảnh hay không, nhưng vào lúc này hắn đã không còn lựa chọn hay phương pháp nào khác.
"Trương Viễn là người bạn duy nhất của ta!" Lý Hạo khẳng khái đáp.
"Vì là bạn bè nên ngươi không tiếc mạng sống sao?"
Lưu Long dửng dưng nói: "Khi còn trẻ, ta cũng từng ôm lòng nhiệt huyết và kích động như vậy.

Nhưng hẳn là sau khi lớn tuổi hơn, suy nghĩ đã không còn được như xưa!"
"Thôi, chuyện này không quan trọng! Quan trọng là hiện tại ngươi đang gặp nguy hiểm.

Thứ nhất, liên quan đến việc bước vào vụ án tự thiêu này! Thứ hai, ngươi đã mở đầu cho vụ án tự thiêu và để vụ án đó lọt vào tầm mắt đội chấp pháp.

Thứ ba, ngươi đến đây tối nay, đây là một trong những đầu nguồn đe dọa sự an toàn của ngươi."
"Đừng hy vọng Viên lão có thể giúp ngươi nhiều, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình, dựa vào người khác hoàn toàn không đáng tin cậy."
"Viên lão cũng chỉ là một người bình thường.

Tuần Dạ Nhân có thể động thủ cũng có thể không, ngươi đừng tưởng chỉ cần có liên quan đến Siêu Năng Giả thì Tuần Dạ Nhân nhất định sẽ can thiệp."
"Đối với Tuần Dạ Nhân, cái chết của 6 người đã là gì đâu."
Lưu Long lắc đầu, "Không phải bọn họ không quan tâm đến người chết, mà là số lượng Tuần Dạ Nhân rất ít, bọn họ lại phân bố rải rác khắp nơi! Ở Ngân Thành này cũng không có bao nhiêu thành viên của Tuần Dạ Nhân, vả lại họ đều có nhiệm vụ của riêng mình.

Trừ khi có thương vong quy mô lớn thì Tuần Dạ Nhân mới được điều động.

Nếu không, chỉ dựa vào việc có một vài người chết dính dáng đến Siêu Năng Giả thì chưa chắc Tuần Dạ Nhân đã có thời gian để ý tới."
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo nghe ai đó nghiêm túc nói về Tuần Dạ Nhân.
Lý Hạo không kìm chế được tò mò, thấp giọng hỏi: "Số lượng thành viên trong Tuần Dạ Nhân không nhiều sao?"
"Chính xác!"
Lưu Long gật đầu, "Số lượng không nhiều, trên thực tế, những người duy trì trị an phần lớn đều là những người bình thường của Tuần Kiểm Ti! Chỉ khi vạn bất đắc dĩ thì Tuần Dạ Nhân mới phái một người đến, còn một điều nữa, không phải tất cả Siêu Năng Giả đều sẽ gia nhập Tuần Dạ Nhân, Tuần Dạ Nhân cũng chỉ là một tổ chức lớn trong hệ thống đại tổ chức siêu năng mà thôi."
Lý Hạo cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn hỏi: "Đội trưởng, Siêu Năng Giả là bẩm sinh hay sau này mới có?"
"Cả hai!"
Lưu Long nói với vẻ cân nhắc: "Ngươi cũng muốn tiếp xúc với lĩnh vực thần bí ấy?"
"Không."
"Nói dối!"
Lưu Long khịt mũi coi thường: "Bất cứ ai lần đầu tiên nghe đến Siêu Năng Giả đều sẽ cảm thấy khao khát, bởi vì bọn họ không biết trong đó tiềm ẩn nguy hiểm như thế nào.

Bọn họ chỉ biết Siêu Năng Giả rất thần bí, rất toàn năng! Chỉ sau khi thâm nhập vào bên trong và hiểu hết mọi nguy cơ thì lúc đó mới thấy hối hận, còn lại bất kể ai vừa bắt đầu tiếp cận đều sẽ thấy khao khát ngưỡng mộ."
Lý Hạo không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý với ông ta.
Bởi vì chính hắn cũng không ngoại lệ!
"Nhưng ngươi cái gì cũng không biết lại dám tùy tiện tìm hiểu, không nói trong đó có bao khó khăn, chỉ tính riêng việc mù mờ không biết gì mà lại dám đâm đầu vào thì coi chừng cửu tử nhất sinh!"
"Vừa lúc..."
Lưu Long lần thứ hai nở nụ cười trong đêm nay, "Ta biết rất nhiều về Tuần Dạ Nhân.

Nếu ngươi đến đội chấp pháp thì có lẽ ta có thể cho ngươi một số chỉ dẫn."
Lý Hạo ngạc nhiên nhìn ông, "Đội trưởng nói nhiều như vậy chỉ là vì thuyết phục ta gia nhập đội chấp pháp? Ta mới chỉ làm tuần kiểm cấp ba của Tuần Kiểm Ti trong một năm, không ngờ mình lại có giá trị như vậy, đáng để đội trưởng phải nói với ta nhiều lời như thế, thậm chí đề cập đến cả lĩnh vực Siêu Năng Giả chỉ vì muốn ta gia nhập."
"Đừng đánh giá thấp bản thân!"
Trong mắt Lưu Long hiện lên ý tứ sâu xa, "Ta muốn ngươi gia nhập đương nhiên cũng không hoàn toàn mang ý tứ đơn thuần, ngươi cũng có thể cho rằng ta đang mượn đao giết người cũng không sai! Chẳng hạn lão sư của ngươi chính là một chỗ dựa rất tốt! Phía đội chấp pháp bây giờ đã hình thành nhiều thói quen khó sửa, ta nghĩ cần phải có một ít ngoại lực để phá vỡ các rào cản bên trong."
"Viên lão tuy là người thường nhưng lại có vai trò quan trọng, kỳ thực ba bên Ngân Thành, Cổ Viện, Tuần Dạ Nhân đều ít nhiều dựa vào ông ta giúp giải quyết một số vấn đề."

Lý Hạo im lặng lắng nghe, không cắt ngang.
"Đây là lý do đầu tiên.

Thứ hai, đội chấp pháp thực sự cần thay máu mới.

Người đến từ cổ viện như ngươi là một lựa chọn rất tốt!"
"Thứ ba, ngươi là kẻ tràn đầy nghĩa khí, cũng là một điểm ta rất coi trọng, ít nhất có thể yên tâm đưa lưng về phía ngươi."
"Thứ tư, ngươi có đầu óc, đủ cẩn thận, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút thì tương lai ngươi có khả năng trở thành cánh tay phải của ta!"
Lý Hạo lại gật đầu.
Lưu Long cười hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào? Vậy đã đủ chưa?"
Đủ chưa ư?
Không đủ!
Lý Hạo cảm thấy tuy ông ta đã liệt kê một đống quan điểm nhưng vẫn chưa nói ra lời thật lòng, ít nhất hắn không nghĩ một nhân vật như Lưu Long lại phải cố ý chăm chăm nói chuyện riêng chỉ để thuyết phục hắn gia nhập vào đội bọn họ.
Hắn nhìn về phía Lưu Long, nhưng lúc này Lưu Long lại không nhìn hắn.
Đội trưởng cao lớn ngẩng đầu quan sát bầu trời tối đen, có điều ông vẫn cảm giác được ánh mắt của Lý Hạo bèn lẩm bẩm: "Tiểu tử, biết quá nhiều không phải là chuyện tốt, ta muốn giúp ngươi giải quyết vụ án, nhưng ta cần ngươi tới giúp ta.

Nói như vậy còn chưa đủ sao? Hà tất phải truy nguyên do?"
Lý Hạo im lặng một lúc, cuối cùng nhỏ giọng đáp: "Ta muốn báo thù, nhưng...!ta cũng muốn biết ta đang làm gì, thà biết còn hơn không biết! Tất cả những gì đội trưởng nói ta đều có thể hiểu được, nhưng dù có nguy hiểm thì ta vẫn muốn biết sự thật hơn là mơ mơ hồ hồ trở thành vật hy sinh.”
"Đúng là người trẻ tuổi, thật dễ kích động!"
Lưu Long đột ngột quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngươi đã lấy đi cái gì ở nhà Trương Viễn?"
"Ta không hiểu ý của đội trưởng."
"Chà chà!"
Lưu Long giễu cợt: "Trên ống khói có dấu vết đã bị ai đó giở trò.

Lý Hạo, ta là một lão tuần kiểm hơn 20 năm, cũng đã ngoi lên chức vị đội trưởng chấp pháp 10 năm.

Có thể ngươi nghĩ ta bất tài nhưng ngươi đừng cho rằng ta là kẻ mù lòa.

Dấu vết còn rất mới, không phải ngươi thì chẳng lẽ là người khác động tay động chân?"
Da đầu Lý Hạo tê rần lên nhưng vẫn cố chấp đáp: "Không biết đội trưởng nói cái gì, ta thật sự không động tay động chân gì cả."
"Thôi, không sao!"
Lưu Long lãnh đạm nói: "Cho dù ngươi lấy đi mấy món đồ siêu năng cũng không thành vấn đề, không đáng chú ý! Ta không để tâm!"
Hửm?
Lý Hạo kinh ngạc, Lưu Long này...!hắn càng nhìn càng không thấu, càng nghĩ lại càng không hiểu được.
Rốt cuộc đối phương có ý đồ gì?
Đến bây giờ, hắn thực sự cảm thấy bối rối.
Lưu Long mở miệng: "Vậy thì ta nói thẳng, ta muốn ngươi tự nguyện tới bởi vì không dễ dàng ép ngươi qua, ngươi có người chống lưng, ta không thể động thủ ép buộc được, bằng không ta chỉ cần nói một lời thì ngươi nhất định phải thuyên chuyển công tác để đi theo ta! Đây không còn là vấn đề thuyết phục mời chào hay không nữa!"
Lý Hạo nhíu mày nhìn người đối diện.
Lưu Long lấy lại uy thanh, lạnh nhạt nói: "Lão sư ngươi có địa vị không thấp, ta không thể mạnh mẽ xử lý ngươi! Đã nói nhiều như vậy, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ngươi đang gặp nguy hiểm, cũng có thể là nạn nhân tự thiêu tiếp theo!"
Thịch thịch thịch!
Tim hắn đột ngột nảy lên đập dữ dội.
Lý Hạo sửng sốt đến ngây người, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm kiêng kỵ.
Lưu Long...!có liên quan đến huyết ảnh sao?
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận