Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

Thần Phong đại lục vốn là tình thế rối rắm trước tứ quốc không an phận, lại thêm một Thần Phong đế quốc chiếm gần nửa lãnh thổ đại lục, nay lại càng sóng gió sôi trào khi một cỗ thế lực thần bí với binh đoàn ‘cương thi’ cùng với sự tạo phản của chúng quyền thần tứ quốc đã nhanh chóng kìm chế hoàng tộc tứ quốc, thu tứ quốc vì vật của mình.

Tình thế hiện tại chỉ còn là cỗ thế lực thần bí tự xưng là ‘Nghịch Thiên’ kia cùng với Thần Phong đế quốc. Hai bên đang ở thế giằng co quyết liệt.

Và thế lực ‘Nghịch Thiên’ kia không phải của ai xa lạ mà chính là lần ấy tấn công võ lâm , đả bại Tĩnh Lạc, Vô Tuyệt Đạo Nhân.

Sau khi hắn chiếm được tứ quốc lại tâm ngoan thủ lạt, ra tay tàn độc, sát hại bá tánh vô tội, tru sát hết thành trì này đến thành trì khác, khiến cho dân chúng lầm than, biến những dân chúng đã đã chết kia thành binh đoàn ‘ cương thi’ của hắn. Trong phút chốc, lòng người hỗn loạn, hoang mang, một cảnh tượng địa ngục trần gian hiển hiện làm cho dân oán nộ không thôi.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vô Tuyệt Đạo Nhân hài lòng, cười to. Tiếng cười ấy vang vọng trong không trung, âm lãnh đến thấu xương.

“ Thần Phong đại lục ??? Đó chẳng là gì cả !!! Ta sẽ khiến nó biến mất, còn có… những gì liên quan đến tên kia đều phải biến mất, biến mất !!! Thế giới này sẽ lần nữa trở về chốn sơ khai hỗn độn, và ta, chính Vô Tuyệt Đạo Nhân ta sẽ xây dựng lại vũ trụ này, sẽ là chủ nhân tối cao, quyền uy vô thượng của phiến tân vũ trụ!!! Ha… Ha…”

‘ Mọi thứ đều đã an bài đúng theo dự liệu của ta. Chỉ còn có…Thần Phong thảo nguyên, Thần Phong đế quốc !!! Và sẽ sớm thôi, ta cũng sẽ tiêu diệt nó, sớm thôi !!! ’.

…………….

Hoàng cung Thần Phong đế quốc.

“ Công chúa vẫn chưa xuất quan sao ??? ” Thần Phong đế có chút sốt ruột, hai hàng mi nhíu lại, vội vã hỏi hai người đang canh trước cửa cung của Tĩnh Lạc, Hắc Luân và Bạch Ưng.

Tình thế hiện tại đang trong dầu sôi lửa bỏng, khẩn cấp vô cùng. Thần Phong đế quốc sở dĩ còn cầm trụ đến hôm nay, tất cả đều nhờ vào vòng phòng ngự cùng trận pháp mà Tĩnh Lạc bày ra. Nhưng rốt cuộc, vẫn khó lòng cầm giữ được nữa. Mỗi ngày hắn đều quan sát, vòng phòng ngự đã có dấu hiệu bị phá hoại và đang dần suy yếu, việc phá vỡ vòng phòng ngự chỉ là vấn đề thời gian.

Mọi hy vọng của Thần Phong đế quốc, cũng như cả Thần Phong đại lục đều chỉ trông đợi vào Tĩnh Lạc thôi !!!

Kể từ trận chiến tại Thánh Thiên môn, tuy nhóm người của Tĩnh Lạc cùng Quân Dạ Hàn không ai tử nạn nhưng lại là thọ thương vô số. Nếu lần ấy không nhờ vầng hào quang kia cứu giúp, nhanh chóng di dời bọn họ trở về Thần Phong đế quốc, e rằng, đám người của Tĩnh Lạc đã tang mệnh tại Thánh Thiên môn.

Vừa đến Thần Phong đế quốc, Tĩnh Lạc cũng dự đoán được dị động tiếp theo của Vô Tuyệt Đạo Nhân, nên nàng đã dùng toàn bộ lực lượng của mình tạo một phòng ngự vững chắc cùng một trận pháp tinh diệu tạm thời bảo vệ được Thần Phong đế quốc trước gót hài xâm lược của ‘Nghịch Thiên’. Nhưng… tệ hại là, sau khi phòng ngự giăng lên, Tĩnh Lạc liền té xỉu. Lúc ấy, quả thực khiến cho mọi người một phen hoảng hốt.


Sau lại, khi Tĩnh Lạc tỉnh lại, cũng là chuyện của ba ngày sau và nàng lại phát hiện một sự thật đau lòng là, vào lúc nguy cấp thế này, thế nhưng nàng lại hoàn toàn mất hết công lực và linh lực. Nàng hoàn hoàn toàn toàn trở thành một người bình thường !!! Đây quả thật là đả kích cho mọi người ở đây. Vì thế, vừa tỉnh lại, Tĩnh Lạc đã quyết định bế quan, tu tập lại linh lực từ đầu. Và hiện tại, nàng đã bế quan được nửa năm. Nửa năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng thế giới bên ngoài cũng vì thế mà đã dị động đến nghiêng trời lệch đất.

Sau khi thu phục tứ quốc trong tay. Nay, Vô Tuyết Đạo Nhân đang tập trung toàn bộ binh đoàn ‘ cương thi’ của mình đánh tan phòng ngự của Tĩnh Lạc, xâm chiếm Thần Phong đế quốc, lãnh thổ cuối cùng của Thần Phong đại lục.

Tình hình như thế, thử hỏi Thần Phong đế làm sao mà không gấp cho được ???

“ Khởi Hoa, chàng đừng nóng lòng như thế. Chúng ta phải có lòng tin vào công chúa. Công chúa chính là thần bảo hộ cho Thần Phong đế quốc chúng ta, có công chúa ở đây, không có việc gì phải sợ !!! ” Y Lệ Na vẻ mặt sùng bái và đầy tin tưởng, chắc như đinh đóng cột nói.

Y Lệ Na này chính là ái thê, tân hoàng hậu của Thần Phong đế. Nàng tính cách hào sảng, lại đơn thuần, trước khi gặp gỡ Thần Phong đế, nàng luôn ngưỡng mộ danh chấn Thần Phong đế quốc, Hộ Quốc công chúa Thần Phong Tĩnh Lạc, cho nên kể từ ngày Tĩnh Lạc bế quan tu luyện, nàng cũng nhanh nhẹn chạy đến cung điện của Tĩnh Lạc, lĩnh việc bảo vệ cung điện cũng như hộ pháp cho tòa cung điện này.

Thần Phong Khởi Hoa cùng Y Lệ Na, trong một cơ duyên hai người đã gặp và cảm mến nhau, không lâu sau thì Thần Phong đế đã đưa Y Lệ Na về cung, phong làm hoàng hậu và cũng thề trước thần linh chỉ cưới duy nhất một thê tử, khiến cho nữ nhân tại Thần Phong đế quốc một phen hâm mộ người nữ tử may mắn này.

“ Nhưng mà…” Thần Phong đế vẫn là lòng nóng như lửa đốt, nếu chỉ có một mình hắn đối mặt với kẻ thù, cho dù phía trước là thiên quân vạn mã hắn cũng không sợ, nhưng mà hắn có trọng trách của bản thân mình, hắn gánh trên vai là Thần Phong đế quốc, là vận mệnh của hàng ngàn, hàng vạn con dân Thần Phong đế quốc. Hắn thật không muốn con dân của hắn, bị người xâm lược, giết hại…

“ Không có nhưng nhị gì cả !!! Chàng mau đi tập hợp tướng lĩnh chuẩn bị kháng địch còn hay hơn, đừng có ngày nào cũng chạy đến cung điện của công chúa mà làm phiền như thế a.” Y Lệ Na một tay kéo phu quân hoàng đế của mình đi ra khỏi cung điện của Tĩnh Lạc, một bên thao thao nói.

“ Chi nha !!! ” Đúng lúc này, cửa cung điện đã đóng kín hơn sáu tháng này, đột nhiên mở ra.

Một cỗ linh quang thánh khiết theo từ bên trong phòng vọt ra. Thiếu nữ tử một thân y phục thuần trắng phủ trên một ngọc phu trắng nõn, phượng mâu linh động, dung nhan vốn kiều diễm động lòng người nay càng khuynh quốc, khuynh thành, khiến bất kì người nào cũng có thể lâm vào mê đảo. Nàng đứng đó, môi đỏ mọng thản nhiên giương lên nụ cười thanh lãnh, mang theo nhè nhẹ ôn hòa. Xung quanh nàng, hào quang sáng chiếu khắp nơi, chói lọi khôn cùng. Thiếu nữ tử này không ai khác chính là người đã bế quan sáu tháng, Tô Tĩnh Lạc.

Nhưng điều càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn là, Tĩnh Lạc so với trước kia lại có một thay đổi mà không ai có thể ngờ, tóc của nàng hiện tại đã không còn đen tuyền như trước nữa, mà thay vào đó là một màu trắng ngà, cả đầu nàng như lớp tuyết trắng trên dãy Thiên Sơn quanh năm đóng tuyết, khiến ai nhìn vào cũng có một cảm ma mỵ, đầy cuốn hút khó tả.

“ Hoàng muội !!! Tóc của muội …??? ” nhìn thấy Tĩnh Lạc, Thần Phong đế vui mừng ra mặt, liền vội vàng hô lên. Nhưng sau đó lại bị định trụ thân mình khi chứng kiến mái tóc kia của Tĩnh Lạc.

“ A, công chúa !!! ”


“ Không sao. Tử kì của Vô Tuyệt Đạo Nhân đã đến, chúng ta đi thôi !!! ” Tĩnh Lạc không nhiều lời, ánh mắt một lượt quét qua Thần Phong đế, Y Lệ Na cùng đám người của Hắc Luân, cuối cùng ánh mắt dừng trên người của Quân Dạ Hàn.

Chỉ thấy hắn, một thân hắc y bào, sừng sững đứng dưới táng cây, ánh mắt hết sức chuyên chú nhìn nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào, lại ngầm hiểu ý cười.

Quân Dạ Hàn đúng là đối với Tĩnh Lạc một mảnh si tình, kể từ lúc đến Thần Phong đế quốc, càng là biểu hiện rõ ràng. Kể từ khi Tĩnh Lạc tiến vào bế quan đến nay, hắn cũng đứng mãi nơi này, một bước không rời, ánh mắt cũng chưa bao giờ rời khỏi cánh cửa phòng này, mãi cho đến ban nãy, nhìn đến này kinh hồng liễm diễm, hào quang vạn trượng, thâm tình của hắn hoàn toàn luân hãm. Hắn đã âm thầm trong lòng thề, cho dù lên trời xuống đất, hắn cũng phải kề cận bên nàng, không rời không khí. Nàng nếu muốn làm bất kì chuyện gì hắn đều sẽ ở sau lưng ủng hộ nàng, giúp nàng hoàn thành…

Mọi người nhìn đến Tĩnh Lạc một thân khí thế như vậy, cũng hiểu được, Tĩnh Lạc không những khôi phục lại tu vi, mà hiện tại có thể vân đạm phong khinh nói muốn đi diệt Vô Tuyệt Đạo Nhân kia, nói thế thì tu vi của nàng tăng cao không ít. Mọi người đều âm thầm mừng rõ trong lòng vì bước đột phá này của nàng. Còn về vấn đề mái tóc, Tĩnh Lạc không nói nhiều nên họ cũng không hỏi, ai cũng nghĩ rằng đó chắc là do luyện công nên thế, nhưng không ai biết rằng, đó chính là cái giá phải trả khi Tĩnh Lạc tăng tốc độ luyện công như thế.

“ Hay lắm !!! Cuối cùng cũng có thể đi giết đám ma quỷ đáng ghét bên ngoài Thần Phong đế quốc kia. Mấy tháng nay, ta cũng rất ngứa ngáy tay chân a, bọn người kia rất quá đáng nha !!! ” Y Lệ Na chính là kích động nhất, thốt ra. Nàng biết chính mình thực lực nhỏ yếu, không thể địch lại tên Vô Tuyệt cái gì đạo nhân kia, nên luôn ngoan ngoãn ở đây. Nay, có Hộ quốc công chúa dẫn đầu đi diệt bọn người ‘Nghịch Thiên’ kia, đương nhiên nàng sẽ xung phong nhận việc đầu tiên rồi.

“ Lệ Na !!! ” Thần Phong đế thấy ái thê như thế manh động, vội vàng hô.

“ Khởi Hoa, chàng làm sao thế ??? Có công chúa ở đây, chúng ta sợ gì lão quái vật kia a. Chàng cứ yên tâm đi !!! ” Y Lệ Na nghĩ đến Thần Phong đế lo lắng cho chính mình, trong lòng liền cảm thấy ngọt, sau đó lời lẽ chính nghĩa nói. Tay mềm mại, hào sảng, vỗ lên vai của Thần Phong đế.

“ Nhưng nàng đang mang thai…” Thần Phong đế bật thốt lên, nhưng lời nói chưa hết câu đã bị cắt đứt.

“ Hừ, mang thai mà thôi… Cái gì ??!! Có thai ??? Khởi Hoa, chàng nói đùa sao ??? Ta có thai tại sao bản thân ta không biết, nhưng chàng lại biết ??? ” Y Lệ Na sau khi tiêu hóa xong lời nói của Thần Phong đế bèn hét toán lên.

“ Ách !!! ” cái này Thần Phong đế liền đỏ mặt, hắn làm sao có thể nói với nàng rằng hắn để ý đến chu kỳ nguyệt sự của nàng chứ ??? Mất mặt chết !!!.

Tĩnh Lạc nghe thế, không nhiều lời, vươn tay cầm lấy tay của Y Lệ Na bắt mạch.

“ Chúc mừng !!! Hoàng tẩu, tẩu đã có thai ba tháng.” Tĩnh Lạc nhè nhẹ tiếu dung, bình tĩnh thông báo.


Lời Tĩnh Lạc vừa nói ra lại như quả pháo, tiếp tục oanh tạc đầu óc của Y Lệ Na !!! Nàng… nàng…dĩ nhiên mang thai, lại là mang thai ba tháng ??? Quá khoa trương đi !!! Nàng vốn tưởng rằng do thức ăn ngự trù hoàng cung làm rất tốt ăn, nên mấy tháng nay nàng có vẻ mập mạp lên đôi chút, nhưng không ngờ rằng… không phải nàng mập lên mà dĩ nhiên là… nàng có thai ???.

Thần Phong đế một bên nghe thế, lại một bộ ngó lơ, lấy tay xoa xoa mũi của mình. Hắn vốn định đợi đến Y Lệ Na tự phát hiện ra, ai ngờ đến, ngốc cô nương kia quả thật là mơ hồ hết thuốc chữa, mang thai ba tháng lại hoàn toàn ngu ngơ không biết !!!

“ Oa, như thế ta làm sao đi giết bọn người ‘ Nghịch Thiên’ kia chứ a ??? Oa…oa…” bỗng nhiên, Y Lệ Na lệ thủy tung hoành, khóc đến rất chi là đáng thương. Nhìn nàng như thế, Thần Phong đế chỉ có thể đứng một bên, từ từ nhẹ giọng dỗ ngọt.

Còn Tĩnh Lạc đã không biết từ lúc nào đã không còn đứng trong sân nữa. Theo sau sự biến mất của nàng, Quân Dạ Hàn cũng tiếp bước theo sau.

………………..

Bên ngoài Thần Phong đế quốc, Vô Tuyệt Đạo Nhân dường như có linh cảm, đang chuẩn bị phá vỡ vòng phòng ngự cuối cùng, xâm chiếm lãnh thổ cuối cùng và cũng là lãnh thổ rộng lớn nhất trên phiến Thần Phong đại lục này.

Ngay lúc này, chỉ thấy hào quang chợt lóe, một đạo bóng dáng liền hiện ra trước mặt hắn, theo sau, một thân hắc y bào nam tử cũng nhanh chóng đuổi tới. Hai người này, chính là vừa mới biến mất tại hoàng cung Thần Phong đế quốc, Tô Tĩnh Lạc cùng Quân Dạ Hàn.

“ Nha đầu, không nghĩ đến ta chưa tìm ngươi, chính ngươi lại dâng mạng chính mình cho ta. Ha…ha…” Vô Tuyệt Đạo Nhân vừa thấy người đến liền khinh thường hừ lạnh, ngạo nghễ nói.

“ Lần này, người nào hồn phách tan biến còn chưa biết được !!! ” Tĩnh Lạc không để ý đến thái độ cao ngạo của Vô Tuyệt Đạo Nhân, đạm đạm nói.

Bế quan lần này, nàng cứ nghĩ sẽ phải tu luyện lại từ đầu, còn sợ rằng chưa kịp xuất quan thì Vô Tuyệt Đạo Nhân đã đánh chiếm vào. Nào biết rằng, trong lúc nàng tịnh tâm, nắm bắt bí quyết thiên địa ngũ hành đồng quy nguyên thủy, sơ khai lại là căn cơ của mọi nguồn gốc, bước vào hư cảnh, lại khám phá ra linh thức của bản thân mình.

Sau đó, từ tập hình ảnh như là cuộn phim ngược từ từ phát lại trong đầu của nàng. Nàng nhìn đến chính mình khi vừa thống nhất Thần Phong đế quốc, nhìn đến lúc nàng vừa tiếp nhận vị trí môn chủ của Thiên Địa môn, nhìn đến cảnh mẫu thân cùng Hồng di chết thảm dưới trượng côn, nhìn đến cảnh tượng khi nàng vừa giáng sinh đến Thần Phong đại lục này. Kế tiếp là hình ảnh khi nàng sinh hoạt tại thế giới hiện đại, không dừng lại ở đó mà hình ảnh tiếp tục hiển hiện. Mỗi một hình ảnh sau đó hiện lên, linh lực bản thân nàng lại tự động được đề cao một bậc. Nàng nhìn đến tiền kiếp nguyên thủy của bản thân.

Nàng vốn là thần sáng tạo, người khai sáng ra sinh vật trong vũ trụ này. Có thể nói, địa vị của nàng cùng với Phụ Thần là ngang nhau. Một mình nàng sống cô tịch hơn trăm vạn năm, trải qua những ngày hư không phiêu miểu. Vì thế, chính nàng đã phong ấn bản thân, sa vào luân hồi, thể nghiệm một chút nhân gian vị. Không nghĩ đến, sẽ có cơ duyên gặp gỡ Phụ Thần, bái hắn làm sư, lại bị cuốn vào vòng ân oán của những người này. Càng không thể ngờ hơn là… nàng gặp hắn. nghĩ đến đây, Tĩnh Lạc khẽ liếc người nam tử đứng bên cạnh mình, Quân Dạ Hàn.

Tiền kiếp, hắn chính là cái bóng của nàng, không có bản thể, nay vì theo nàng sa vào luân hồi, cơ duyên hảo hợp lại có thực thể bản thân !!! Sự đời cũng quá xảo diệu đi.

Đắm chìm trong suy tư bản thân, Tĩnh Lạc lại bị giọng nói gian ác của Vô Tuyệt Đạo Nhân làm bừng tỉnh.

“ Nha đầu, ngươi lại lớn lối, sáu tháng trước ngươi là thủ hạ bại tướng của ta. Nếu không có Phụ Thần, tên đáng chết kia giúp đỡ, ngươi đã là vong hồn dưới tay của ta lâu rồi, còn có sức lực mà ở đây khua môi múa mép với ta sao ??? ” Vô Tuyệt Đạo Nhân đắc ý cười nhạo, hắn không sáu tháng ngắn ngủi, một người bị phế đi tu vi như nha đầu kia lại có thể khôi phục lại. Cho dù có khôi phục cũng không phải là đối thủ của hắn đi. Nghĩ đến đây, trong nội tâm của hắn đã đắc thắng vạn phần.


“ Phải không ??? Vô Tuyệt Đạo Nhân, ngươi hãy nhìn kĩ bản tọa là ai !!! ” Tĩnh Lạc cười nhẹ đáp lại, nguyên thể hiện ra trước mắt hắn.

Vô Tuyệt Đạo Nhân đang đắc ý vô cùng, ngửa mặt lên trời cười to. Nào ngờ, vừa nhìn đến Tĩnh Lạc biến thân lại khiến hắn kinh hoảng vô cùng, lập tức ngừng hắn giọng điệu cuồng tiếu khi nãy. Sắc mặt cả kinh, lắp bắp nói.

“ Thần… thần … sáng tạo ??!! Tại sao lại như thế chứ ???” Vô Tuyệt Đạo Nhân trừng lớn mắt, không tin rống lên.

Tĩnh Lạc vừa để hắn nhìn rõ bản thân của nàng là ai, không đợi hắn có điều suy nghĩ hay cầu xin, nàng đã vung tay một cái, chính thức kết thúc sinh mạng của Vô Tuyệt Đạo Nhân. Hồn phách cùng thực thể của hắn lập tức tan biến trong không trung, từ nay hồn phi phách tán, không thể làm hại nhân gian.

…………………………..

Sau khi xử lí chuyện của Vô Tuyệt Đạo Nhân xong, Tĩnh Lạc giao lại Thần Phong đại lục cho Thần Phong đế. Vì hoàng thất tứ quốc đã bị Vô Tuyệt Đạo Nhân diệt trong trận hỗn chiến lần này, nay Thần Phong đế quốc chính là vương thất duy nhất trên Thần Phong đại lục, có sứ mệnh thống nhất đại lục, giúp những người dân còn lại của tứ quốc cùng Thần Phong đế quốc ổn định cuộc sống, chung hưởng thái bình.

Từ đây, không còn thế ngũ quốc phân liệt mà chỉ có duy nhất một Thần Phong đế quốc cai trị toàn bộ đại lục. Thần Phong đế cũng chỉ có một vị hoàng hậu duy nhất, hủy bỏ hậu cung. Đồng thời, đặt một điều lệ cho con cháu vương thất, phàm là con cháu Thần Phong bộ tộc, từ nay chỉ được phép thú duy nhất một thê tử, cùng nhau yêu thương, chắp tay đến già, không thể hưu thê.

Và điều tiếc nuối nhất là, vị đệ nhất công chúa, Hộ Quốc công chúa Thần Phong Tĩnh Lạc của bọn họ, từ sau trận chiến với Vô Tuyệt Đạo Nhân đã hoàn toàn mất tích, giống như chưa từng xuất hiện trong nhân gian này vậy.

Tứ lâu cùng ma giáo chính thức quy về Thiên Địa Môn, lấy tên Lạc Hàn giáo, do phu thê Niệm Lang tiếp nhận vị trí giáo chủ. Từ nay, chính là đệ nhất môn phái của võ lâm thiên hạ, không ai bì nỗi.

……………….

Trên thảo nguyên rộng lớn bao la, hai bóng dáng một trước một sau tiêu sái bước đi, bóng dáng hai người phiêu miểu như làn gió. Dấu chân của bọn họ ghi lại khắp mọi nơi. Nơi đi qua mọi người đều ghé tại nhau nghị luận, vừa có một vị tiên nữ hạ phàm xuất hiện, còn có một vị hắc bào nam tử luôn đi phía sau nàng. Cả hai người như hình với bóng !!!

Và đây cũng chính là kết thúc một truyền kỳ, và bắt đầu những câu chuyện truyền kỳ khác. Tô Tĩnh Lạc cùng Quân Dạ Hàn hai con người từ đây luôn cùng nhau sánh bước. Mãi mãi không rời, không khí, cùng nhau đi hết nơi này đến nơi khác. Dù giữa họ không có nghi thức thành thân, không có tình cảm mãnh liệt hay thề non hẹn biển, nhưng cả hai người họ lại chỉ cần một ánh mắt đã có thể nhìn thấu suy nghĩ đối phương, hiểu rõ đối phương muốn nói gì.

Cả hai người từ đây mỉm cười nắm tay nhau, đi khắp thiên hạ, bắt đầu tạo nên những truyền kỳ chân chính chỉ thuộc về riêng họ…

(TT : Tĩnh Lạc đến đây là hoàn rồi, dù kết thúc có hơi vội, nhưng do tỷ muội ta đều cảm thấy đến đoạn này kết cũng ok rồi, nên nếu có không hợp ý một số bạn cũng mong đừng trách nha. Hơn nữa tên truyện là Tĩnh Lạc truyền kỳ, nên theo tỷ muội ta, truyền kỳ thì mãi không bao giờ chấm dứt, kết thúc của câu chuyện này, chính là bắt đầu của câu chuyện khác, nên bọn ta mới viết cái kết như thế. Xin hết nha, cám ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua ).

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận