Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc
Beta: Khánh Vân
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi ngồi yên một lúc lâu, Thiếu Thương mới lật đật từ trên mặt đất bò dậy, nhóm cung tì cùng tiểu hoàng môn thấy nàng quần áo hơi xộc xệch, tóc tai hơi tán loạn từ cung thất ra, liên tưởng vừa rồi Lăng Bất Nghi cũng từ phòng này ra, ánh mắt đều là lập loè cùng tươi cười vi diệu.
Thiếu Thương rất muốn nói, thật không phải như các ngươi nghĩ đâu, thật đó.
Sau khi về phòng, nàng chọn những điều quan trọng trong cuộc vật lộn vừa rồi nói với Địch Ảo, trong đó giấu đi phần về Ngũ Công chúa, Địch Ảo nghe xong cười bò ra, cười đủ rồi mới gạt lệ nói: “Đáng tiếc, ta không chính mắt nhìn thấy... Ôi, Thập Nhất lang từ nhỏ già dặn ổn trọng, có tiếng là bình rĩnh, đọc sách viết chữ có thể ngồi cả ngày, bắn tên đinh bia không đến lúc cánh tay nâng nổi nữa thì không nhích một phân. Nhưng mà từ khi hắn đến bên người nương nương, ta chưa từng thấy hắn vui cười đùa giỡn như đứa nhỏ bình thường.” Nói tới đây, trên mặt bà ấy lộ ra vẻ buồn bã.
Thiếu Thương mặt không biểu tình nghĩ thầm xem ra Lăng Bất Nghi là bổ sung tuổi thơ mất mát trên đầu bà đây. Qua một khắc, nàng lại tò mò hỏi: “Vậy nếu Lăng đại nhân gặp gỡ người đáng trách đáng giận, thì sẽ xử lý người ta thế nào?” Không phải nói Nhị Hoàng tử từng ức hiếp hắn à, hẳn là không chỉ có một mình Nhị Hoàng tử chứ? Chẳng lẽ Lăng Bất Nghi sẽ lui một bước trời cao biển rộng?
Địch Ảo vừa chải đầu lại cho nàng lần nữa, vừa mím môi cười nói: “Thập Nhất lang lại không phải người có tính ngoan cố, làm sao bị đánh mà không đánh trả chứ? Người bị hắn xử lý qua hơn phân nửa sẽ không có lần sau. Đâu giống như Thiếu Thương quân, ba ngày hai lần ầm ĩ còn có thể toàn thân mà lui; đổi lại là người khác đã sớm bị đánh cho chết khiếp!”
“Nếu đánh ta chết khiếp, vậy bệ hạ nên một lần nữa chọn thê tử cho Lăng đại nhân thôi.” Thiếu Thương lẩm bẩm, ngay sau đó lại nói: “A Ảo ngài nhìn Lăng đại nhân lớn lên, nhiều năm như vậy hắn không có một vài... Ừm, hồng nhan tri kỷ à...?” Cả tòa cung đình đều là nữ nhân, Lăng Bất Nghi cũng không phải làm bằng sắt, tuổi dậy thì của hắn như thế nào nhỉ.
Nói đến chuyện cũ, Địch Ảo hơi dừng tay, cười thở dài: “Nói đến cũng buồn cười. Khi Thập Nhất lang vừa tới bên người nương nương, vừa gầy yếu lại trắng nõn, rất giống một tiểu cô nương văn tĩnh. Sau đó bệ hạ dạy hắn tập võ cường thân, lại một lăn thành một con khỉ bùn bướng bỉnh, mỗi ngày làm cho đầy người bụi đất, tắm cũng không sạch nổi...”
Thiếu Thương cười nói: “A Ảo, ngươi lộ tẩy rồi, vừa rồi ngươi còn nói hắn từ nhỏ già dặn ổn trọng đấy, kết quả hắn lại đi lăn bùn...”
“Đừng có chen mồm vào.” Địch Ảo đánh nhẹ nàng một cái, trợn trắng mắt nói: “Thập Nhất lang lại không phải đi chơi bùn, hắn là đi tập võ. Khi đó trong lòng hắn không có ý niệm gì khác, chỉ lo đọc sách tập võ, ai ngờ...”
Bà ấy ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Ai ngờ lúc hắn lên mười bốn tuổi, cũng không biết như thế nào, dường như trong một đêm gian ánh sáng nhật nguyệt cùng thần tiên điểm hóa... Ừm, ta nhớ rõ lúc ấy Tam Công chúa mới gả cho một năm, là... Là ở buổi tiệc ngày kế Dụ Xương Quận chúa cùng lang tế thành hôn tới trong cung bái kiến. Thập Nhất lang thay xiêm y nương nương mới làm cho hắn, vẫn là ta chọn vải đó, quần áo màu đỏ rực thắt lưng màu vàng. Hắn cứ an an tĩnh tĩnh như vậy đứng ở dưới hành lang cung, vóc dáng vừa cao lớn lại vừa đẹp, tựa như đám mây từ chân trời bay tới, ánh nến châu ngọc cả phòng bị hắn áp đảo, tròng mắt mọi người đều không dời ra nổi...” Đến nay bà ấy còn nhớ rõ biểu tình trên mặt Tam Công chúa cùng Dụ Xương Quận chúa, vừa kinh ngạc vừa hối hận đều không đủ nói lên vẻ đặc sắc ấy.
Thời đại này phong tục cởi mở, cho dù bà lão cũng ham thích thưởng thức mỹ nam, giọng điệu của Địch Ảo vừa hoài niệm lại phiền muộn: “... Cũng là ở một năm đó, Thập Nhất lang đầu tiên cùng Thôi Hầu xa nhà một chuyến, sau khi trở về lập tức ở trước mặt bệ hạ làm sai, còn ở bên ngoài mở phủ ở chỗ khác.” Ngụ ý, nữ nhân cung đình trước đó là có mắt không biết nhìn ngọc trong đá không biết phía dưới con khỉ bùn là đại thánh, phần sau là ngoài tầm tay với xa xôi không thể với tới hối tiếc không kịp, Lăng Bất Nghi đã chạy ra khỏi động Bàn Tơ rồi.
Thiếu Thương gật gật đầu, nàng đã sớm tò mò nếu Hoàng đế yêu thương Lăng Bất Nghi như vậy thì sao không tuyển làm Phò mã? Triều đại này lại không có quy củ Phò mã không được làm chính trị cầm quyền, bây giờ nghe lời này của Địch Ảo, nàng đại khái đã hiểu rồi.
Ba vị Công chúa đầu của Hoàng lão bá đều lớn tuổi hơn Lăng Bất Nghi, cho dù chất nữ Dụ Xương Quận chúa nhỏ nhất cũng lớn hơn hắn một tuổi. Nữ hài vốn thành thục sớm hơn nam hài, kiều thê mười tám ba tuổi lang quân, quân chơi bùn ta phát dục, khi các nàng nghị thân Lăng Bất Nghi vẫn là đứa nhỏ, ắt sẽ không sinh ra tâm tư gì, mà chờ đến lúc các nàng có tâm tư, đã một cái củ cải một cái hố đều có trượng phu.
Về phần hai vị Tứ, Ngũ Công chúa, cho dù độ mẫn cảm chính trị của Thiếu Thương gần bằng không, cũng mơ hồ phát giác hôn sự của hai nàng đều liên quan đến vấn đề chính trị, căn bản không ở phạm trù tiểu nhi nữ vui hay không.
Dọn dẹp xong di tích núi lửa, Địch Ảo để cung tì nâng bàn ăn được đậy kín lên, kéo Thiếu Thương đi bổ sung cơm trưa muộn. Thiếu Thương ăn ăn, chợt thở dài: “Cũng không biết Lăng đại nhân có dùng cơm trưa không, chàng nổi giận đùng đùng chạy ra Trường Thu Cung, tức giận một bụng như vậy, chắc là chưa ăn gì rồi...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Địch Ảo đập hơi mạnh vào vai nàng: “Cái này mới đúng đó, cuối cùng cũng biết nhớ thương người ta!”

Sau khi ăn xong cơm trưa, vừa ngủ không đến nửa canh giờ, Thiếu Thương đã bị Địch Ảo lay tỉnh, lòng tràn đầy không tình nguyện bị kéo đi bắt đầu làm việc, lý do là phu thê Tuyên Hầu cùng với cha con Xa Kỵ Tướng quân tiến đến yết kiến. Một đường đi đến trước cửa nội điện, nghe bên trong truyền đến từng tiếng nói chuyện, Thiếu Thương vội vàng thu vẻ chu miệng nhíu mày lại, bày ra dáng vẻ chim cút dịu ngoan kính cẩn, hợp với diện mạo tiểu bạch hoa, cải thìa sinh động trong đất vàng. Địch Ảo dùng ngón trỏ chỉ vào trán nàng, cười mắng một câu nhỏ gần như không thể nghe thấy.
Hai người đi vào trong điện, ánh mắt Thiếu Thương quét nhanh một vòng, chỉ thấy đầu phía dưới bên tay phải Hoàng hậu yên tĩnh, chỉ có một đôi phu thê trung niên ngồi an tĩnh, đầu dưới bên tay trái lại vô cùng náo nhiệt, phân biệt là Ngũ Công chúa, Lạc Tế Thông, Vương Linh, cùng với một nam tử trung niên Thiếu Thương không quen biết. Ngũ Công chúa đang cao hứng phấn chấn nói chuyện với nam tử trung niên: “... Trưởng huynh của ta nghe lời ngài nhất, nhóm tuấn mã kia đều nhờ cả vào ngươi đó! Ngươi nhớ kỹ, màu lông cùng cái đầu phải giống nhau, vó ngựa cũng phải cùng một màu!”
Nam tử trung niên này cao lớn anh tuấn, tướng mạo không tầm thường, người mặc một bộ đồ màu đỏ vàng đẹp đẽ quý giá, đáng tiếc da mặt như phết dầu, cái bụng phồng lên, không giấu được vẻ tửu sắc quá độ. Ông ta cười nói: “Dễ nói, dễ nói...”
“Việc này không ổn.” Hoàng hậu mở miệng ngắt lời: “Nhóm tuấn mã kia là cấp cho Kiêu Vệ Đông Cung, Ngũ nhi ngươi há mồm đã muốn bảy tám con, chẳng phải là...”
“Ui da, nương nương không cần lo lắng!” Nam tử trung niên kia vung bàn tay lên: “Tuấn mã cho Công chúa cứ tính ở trong phủ ta, không liên quan với Đông Cung. Công chúa hiếm khi mở miệng một lần, chúng ta làm trưởng bối sao có thể từ chối.”
Ngũ Công chúa mặt mày hớn hở, nói dỗi: “Đúng thế, mẫu hậu quá cẩn thận rồi!” Lại quay đầu nói với nam tử trung niên kia: “Lại nói, Đông Cung to như vậy, ngay cả cấp dưới cũng mang theo môn khách, ngài phải tốn một nửa tâm, chúng ta cùng huynh trưởng đều tin trọng ngài đó.”
“Nào có, nào có, ta chỉ dựa vào uy nghiêm oai hùng của bệ hạ, có chút tài sản mỏng. Thật ra tuổi già ít đức, không đáng giá nhắc tới...”
“Ngài quá khiêm tốn rồi! Bây giờ phụ hoàng còn dùng binh ở bên ngoài, ngựa đồ sắt đều do triều đình cai quản khống chế, cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể có được ngựa tốt như vậy. Nói với mẫu hậu, bà lại nói một đống lớn đạo lý với ta, muốn đi nói với phụ hoàng, chuyện mấy con ngựa cũng kéo lên mặt bàn. Muốn tìm huynh trưởng Thái tử, ta không thích thấy Thái Tử Phi. Nhưng mỗi khi đi ra ngoài, hộ vệ nhà người ta đi theo đều có tuấn mã, ngay cả Tứ tỉ đều từ chỗ Việt gia lấy được bốn con ngựa đen vó trắng, ta cũng không thể thua được...”
“Đúng thế, tuy rằng Công chúa còn niên thiếu, nhưng cũng đã lập phủ, người cần mặt cây cần vỏ, sao có thể làm Công chúa mất uy phong chứ?”
Ngũ Công chúa cùng nam tử trung niên kia càng nói càng vui vẻ, Hoàng hậu lại nhíu mày. Thiếu Thương thấy thế, tâm niệm vừa động, lúc này Địch Ảo đang kéo nàng quỳ xuống chào hỏi. Sau khi nàng hành lễ với Hoàng hậu cùng Công chúa, đoạt trước Địch Ảo quay về phía nam tử trung niên kia khom người lớn tiếng nói: “Ra mắt Tuyên Hầu đại nhân, Tuyên Hầu đại nhân có lễ.”
Nghe nàng gọi vậy, mọi người trong điện đều sửng sốt, người khác còn không rõ nguyên do, nhưng Hoàng hậu thông tuệ, lập tức hiểu ra dụng ý của nàng, trong mắt hiện lên một chút ý cười. Lạc Tế Thông chậm một nhịp, cũng như có phát hiện, che tay áo cười khẽ: “Thiếu Thương ngươi nhận sai rồi, vị này chính là Xa Kỵ tướng quân Vương Thuần đại nhân, là phụ thân của Vương Linh muội muội.” Lại chỉ về phía đối diện: “Đây mới là Tuyên Hầu cùng phu nhân.”
Địch Ảo lau lau mồ hôi trên trán, cười khan nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cái đứa nhỏ lỗ mãng này, thật là…!”
Thiếu Thương ra vẻ kinh hoảng nói: “Ui da, hóa ra là vậy, thần nữ sai lớn, vạn xin thứ tội, thứ tội...” Nói xong lập tức liên tục cáo tội với mọi người trong điện, lại làm bộ làm tịch nói: “Ta thấy Ngũ Công chúa cùng Vương Tướng quân thân cận như vậy, còn tưởng ngài là cậu ruột của Công chúa, mà không phải dượng bên ngoại đó!”
Trên mặt Vương Thuần cứng đờ, phu thê Tuyên Hầu càng cúi thấp đầu, chỉ có Ngũ Công chúa không phát hiện chút nào, mắng chửi: “Cái đồ không có kiến thức… Tiểu... Tiểu nữ tử... Nếu không biết người ta, gọi nhanh như vậy làm cái gì?”
Hoàng hậu hờ hững nói: “Không trách được Thiếu Thương, người không biết mà nhìn sợ là đều sẽ cho rằng như vậy.... Thiếu Thương, còn không qua đây, đờ ra ở nơi đó làm gì?”
Vương Thuần ngượng ngùng cười không nói, Ngũ Công chúa buồn bực không nói, Thiếu Thương kéo Địch Ảo cúi đầu chạy chậm đến ngồi phía sau Hoàng hậu. Hoàng hậu chỉ vào nàng, nói với phu thê Tuyên Hầu: “Đây là cô dâu tương lai của Tử Thịnh, các ngươi gọi nàng Thiếu Thương là được.”
Phu thê Tuyên Hầu ngẩng đầu, lúc này Thiếu Thương mới thấy rõ diện mạo bọn họ. Tuyên Hầu diện mạo không tầm thường, mặt mày có vài phần giống Hoàng hậu, nhưng mà khí chất thật thà chất phác, mắt thường có thể thấy được là không biết ăn nói. Tuyên Hầu phu nhân khi niên thiếu có lẽ cực kỳ xinh đẹp, nhưng đã qua vài chục năm... Đã có tướng mắt phu thê với Tuyên Hầu.
Tuyên Hầu đầu tiên là cười dè dặt, lại nhìn về phía Thiếu Thương, mới nói: “Đã sớm… Sớm nghe nói về Trình nương tử. Thập Nhất lang rốt cuộc cũng chịu thành thân, chúng ta đều vui vẻ thay bệ hạ cùng Hoàng hậu. Lần đầu gặp mặt, cũng không có gì, chỉ có chút lễ mọn, xem như một phần tâm ý với ngươi cùng Thập Nhất lang...”
Tuyên Hầu phu nhân nhanh chóng đẩy hai cái rương nhỏ rộng hơn một thước chồng ở bên cạnh về phía trước, cung tì ở bên tiến lên nâng, Hoàng hậu mỉm cười nói với Thiếu Thương: “Mở ra nhìn xem đi, ngươi nhất định sẽ thích.”
Nhóm cung tì theo lời mở hai cái rương ra, trong nháy mắt châu quang bảo khí lóe hoa mắt chó hợp kim Titan của Thiếu Thương. Chỉ thấy một rương là vàng móng ngựa chỉnh tề, mỗi hàng 30 cái, mỗi tầng bốn hàng, thoạt nhìn ít nhất cũng có ba bốn tầng; một rương khác phủ kín gấm vóc màu đỏ thẫm, phía trên cẩn thận bày mấy chục viên ngọc trai to cỡ ngón chân cái cùng năm sáu miếng ngọc bích to cỡ bàn tay, ngọc trai tròn xoe trong vắt, ngọc bích tinh khiết không tì vết, cũng không thêm vàng bạc phối sức gì, chỉ đơn giản thô bạo đặt ở nơi đó như vậy, lóng lánh rực rỡ, làm người ta không dám nhìn.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong điện đều kinh ngạc, người khác còn có thể che dấu, Ngũ Công chúa lại đầy mặt kinh ngạc, mắt lộ hung quang.
Thiếu Thương hoa mắt khó thở, ngay cả tiếng cười đều lắp bắp: “Cái này… Cái này sao có thể không biết xấu hổ đây...”
Tuyên Hầu phu nhân cười ngượng ngùng: “Những năm gần đây, không biết Tử Thịnh giúp chúng ta bao nhiêu chuyện, ngày thường cũng không có gì tạ ơn hắn, bây giờ cho ngươi cũng là như vậy.”
Nghe thấy tên Lăng Bất Nghi, Thiếu Thương hơi thanh tỉnh chút, mang theo ánh mắt mong đợi nhìn Hoàng hậu, nhỏ giọng nói: “Nương nương, cái này cũng quá quý trọng, ta có thể thu à...? Quay đầu bệ hạ sẽ không nói ta nhận hối lộ chứ?” Hoàng lão bá không có việc gì còn dạy dỗ nàng nửa ngày đó, nếu có cớ còn không dạy dỗ nàng thành phim dài tập chắc.
Hoàng hậu lại cười nói: “Nhận lấy đi, bệ hạ tới, ta chống đỡ cho ngươi.” Lại quay đầu nói với đệ đệ: “Chỉ một lần này, không có lần sau. Nếu không ta sẽ cho là hai ngươi đút lót.”
Phu thê Tuyên Hầu tươi cười, khom người xưng vâng. Thiếu Thương run run tâm can nhìn cung tì khép cái rương ánh vàng lấp lánh lại sau đó nâng xuống, cảm xúc mênh mông, thật lâu không thể bình phục.
Ngũ Công chúa vừa đố kỵ lại vừa hận, cười lạnh một tiếng: “Cữu phụ cữu mẫu đúng là nên mang lễ nặng một chút. Năm trước có người buộc tội cữu phụ chiếm đất bên Hoàng lăng, nếu không có Lăng Bất Nghi hỗ trợ chu toàn, e là cữu phụ phải đi Đình Úy phủ đi một chuyến đấy.”
Lạc Tế Thông ngồi ở phía sau nàng ta, thở dài: “Sau đó không phải đã điều tra rõ sao, đó đều là vu cáo. Cho dù đi Đình Úy phủ, bệ hạ rõ biết rõ thấy, cũng sẽ thả Tuyên Hầu ra.”
“Cho dù là vu cáo, cũng phải có người làm sáng tỏ nha.” Ngũ Công chúa ngẩng đầu nói: “Nhà mẹ đẻ mẫu hậu nhân khẩu đơn bạc, cữu phụ lại không có tài cán gì, lúc quan trọng còn phải dựa vào Lăng Bất Nghi!”
Lạc Tế Thông lo lắng nói: “Lăng đại nhân là nương nương nuôi lớn, đều là người một nhà, phân chia gì chứ.”
“Nói đến cùng, còn không phải dựa vào mẫu hậu.” Ngũ Công chúa đắc ý nói.
Tuyên Hầu cúi đầu, vâng vâng dạ dạ vài tiếng. Tuyên Hầu phu nhân cũng không có mặt mũi, chỉ biết lặp lại: “Công chúa nói cũng đúng, làm phiền Tử Thịnh, làm phiền nương nương...”
Lạc Tế Thông không tiếng động thở dài, Thiếu Thương triều cười cười với nàng ta, nàng ta chỉ có thể lắc đầu cười khổ đáp lại.
Ngũ Công chúa ngạo mạn cười, nói: “Còn có năm kia ngoại huynh ở bên ngoài gây ra họa, bị người bắt trói đòi tiền, cũng là Lăng Bất Nghi suốt đêm chạy qua giải quyết...”
Lạc Tế Thông vô lực nói: “Đó là kẻ xấu nghe nói Tuyên Hầu gia giàu có, cố ý bày ra hãm hại Tuyên Hầu công tử.”
“Đó cũng do ngoại huynh vô năng lại đần độn, Ngu Hầu gia cũng nhà giàu, sao kẻ xấu không đi hãm hại công tử nhà ông ta? Cho bọn họ mười lá gan cũng không dám! Chẳng qua tính tính của cữu phụ yếu đuối dễ bắt nạt, bị thiệt thòi cũng sẽ nhịn xuống giấu vào trong bụng!”
Trong lòng Hoàng hậu tức giận, mím chặt môi không nói lời nào, chỉ nặng nề vỗ quạt che mặt lên trên án kỷ, mọi người trong điện đều lặng im. Nhưng mà phu thê Tuyên Hầu cùng cha con Vương thị là không dám há mồm, Thiếu Thương cùng Địch Ảo là không muốn há mồm, cũng ở trong lòng hy vọng ở mức khác nhau Hoàng hậu mắng chửi Ngũ Công chúa một trận.
Lạc Tế Thông thấy sắc mặt Hoàng hậu, đành phải tiếp tục cứu hoả, cười nói: “Tuyên Hầu là có tiếng thành thật hiền lành, bệ hạ vài lần khích lệ, nhiều lần ban thưởng, ngài đều đã quên à?”
Ngũ Công chúa chu miệng nói: “Thành thật hiền lành lại không phải dễ ức hiếp. Chính vì cữu phụ có dáng vẻ này, khó trách phụ hoàng chỉ không ngừng ban thưởng vàng bạc ruộng đất, lại không giao cho chức quan trách quyền, nhưng nhóm cữu phụ của Tứ tỷ lại nắm quyền...”

“Điện hạ, vừa rồi không phải ngài muốn hỏi hôn sự của Linh nương tử à?” Lạc Tế Thông cố gắng kéo tay áo Ngũ Công chúa, lại bị Ngũ Công chúa đẩy ra: “Ngươi đừng có đổi đề tài, ta còn chưa nói xong đấy.”
Ngũ Công chúa kéo tay áo mình về, tiếp tục nói: “Cữu phụ, lần trước ta còn nghe nói ngoại huynh lại bị người ta lừa, một con gà chọi bị người ta đòi hai vạn tiền, gà kia làm bằng vàng chắc? Mẫu hậu, ngài đừng trừng ta, ta cũng là vì tốt cho cữu phụ cữu mẫu thôi, chẳng lẽ nhìn bọn họ bị bắt nạt cũng coi như không nhìn thấy chứ?”
“Điện hạ, chúng ta nói chuyện khác đi...” Lạc Tế Thông sắp đập đầu xuống đất, nàng ta thật sự không biết làm thế nào ngăn Ngũ Công chúa lại. Nếu bảo Ngũ Công chúa nói hươu nói vượn đi thì từng câu của nàng ta đều là thật; nếu nói Ngũ Công chúa kiêu căng vô lễ đi, nàng ta lại lôi cái mác quan tâm nhà cữu phụ ra.
“Công chúa điện hạ.” Thiếu Thương bỗng nhiên mở miệng: “Ngài không cần lo lắng cho Tuyên Hầu như vậy, thật ra bệ hạ đã sớm có sắp xếp.”
Ngũ Công chúa cười lạnh nói: “Sắp xếp cái gì? Nếu ngươi không nói ra được, xem ta có trị tội ngươi không?”
Thiếu Thương che ngực, vẻ mặt sợ hãi nói: “Điện hạ vừa rồi còn nói Lăng đại nhân nuôi ở trước mặt nương nương, là người một nhà mà. Bây giờ một lời không hợp, lại muốn trị tội ta sao?”
Ngũ Công chúa lập tức nghẹn lời, cứng họng.
Hoàng hậu nghiêng đầu mỉm cười, lần thứ hai cầm lấy quạt che mặt trên án kỉ, nhàn nhã phe phẩy quạt mát: “Bệ hạ rốt cuộc có sắp xếp thế nào, ngươi nói xem... Nói sai rồi cũng không sao.”
Ngũ Công chúa thấy mẫu thân bao che cho Trình Thiếu Thương, tức giận phẫn nộ ngậm miệng lại.
Thiếu Thương quay đầu nở một nụ cười xinh đẹp đáng yêu với Hoàng hậu, rồi lại quay đầu nói với Ngũ Công chúa: “Ta ở trong cung mấy ngày nay, thường nghe nói Tứ Công chúa trầm ổn có năng lực, quản lý tài sản có tài. Lần trước ta tiêu hết tiền Lăng đại nhân cho ta, bệ hạ còn lấy Tứ Công chúa làm gương để răn dạy ta đó. Bệ hạ nói, trong số rất nhiều nữ nhi của ngài, chỉ có Tứ Công chúa biết quản gia nhất, sẽ không bị người ta lừa bịp, hao tiền mất mặt. Cho nên, ngài nhìn xem, bệ hạ đính hôn Tứ Công chúa với Tuyên Hầu công tử, đây đúng là người tài vào đúng chỗ dùng, ngài còn lo lắng cái gì? Nếu gả ta đi Tuyên gia, vậy thật đúng là lu gạo thủng đáy, nghèo ghê hồn!”
Phu thê Tuyên Hầu đang bị Ngũ Công chúa quở trách tối tăm mặt mũi, Vương Thuần vừa mới mắt thấy sắc mặt Hoàng hậu càng ngày càng khó coi cũng thấy không ổn, Địch Ảo cùng Lạc Tế Thông là đau đầu không có cách này, lúc này nghe Thiếu Thương nói, đều là bật cười phì một cái.
Vương Thuần càng lớn tiếng phụ họa: “Trình nương tử nói rất đúng!” Nghĩ thầm khó trách nữ nhi nhà mình đấu không lại người ta, ông ta mà là Lăng Bất Nghi, cũng sẽ thích như vậy tiểu mỹ nhân hoạt sắc sinh hương có gan có trí.
Thiếu Thương vờ cười giận dỗi, dáng vẻ tiểu nhi nữ: “Vương tướng quân thật không phúc hậu, ta nói chính mình không biết quản gia, ngài còn nói ta nói rất đúng, quay đầu ta đi nói cho Lăng đại nhân!”
Vương Thuần cao giọng cười to: “Được, được, được. Là ta nói sai rồi, ta cũng để giành lễ lớn bồi tội với ngươi.” Lại nói với Hoàng hậu: “Đứa nhỏ này thật làm cho người ta thích, khó trách nương nương cùng Tử Thịnh đều thích nàng!”
Hoàng hậu rốt cuộc lộ ra tươi cười, cười trừng mắt nhìn Thiếu Thương một cái: “Cũng chỉ có ngươi biết ăn nói.”
Ngũ Công chúa thấy không có ai giúp mình, tức xanh cả mặt, lạnh lùng nói: “Tứ tỷ thật có phúc, cữu phụ cữu mẫu hiền lành, ngoại huynh lại là người thành thật, Tuyên gia phú giáp thiên hạ, ta lại không được tốt như nàng ta...”
Thiếu Thương cười tủm tỉm ngắt lời: “Ngũ Công chúa tương lai gả đi Việt gia cũng rất tốt đó, về sau muốn tuấn mã không cần làm phiền Vương Tướng quân, đừng nói ngựa đen móng trắng, cho dù là nghiên mực mây trắng đều có!”
Lời vừa nói ra, cho dù là Hoàng hậu đoan trang cũng đều cười ra tiếng, Vương Thuần nhe hai hàm răng cười ha ha, Địch Ảo cười ngã vào phía sau Hoàng hậu, Vương Linh trước sau vẫn cau mày lúc này đều bật cười: “... Nghiên mực mây trắng, nào có loại ngựa này.”
Ngũ Công chúa giận dữ: “Ngươi có thể gả cho lang tế tốt, tất nhiên vui vẻ, vài vị a tỷ đều gả không xấu, chỉ có ta...”
“Công chúa!” Lạc Tế Thông dùng sức kéo cánh tay Ngũ Công chúa, ánh mắt lộ cảnh cáo: “Hôn sự của điện hạ là bệ hạ định ra, ngài muốn lý luận cùng bệ hạ à?”
Ngũ Công chúa chợt tỉnh táo, thở phì phì xoay người lại không nói nữa. Hoàng hậu xem nữ nhi như vậy, ánh mắt phức tạp, vừa khó chịu lại không vui, cuối cùng không nói gì.
Vương Thuần ở sau khi nhạc phụ Càn An Vương thất bại còn có thể lăn lộn đến giờ này ngày này, cũng là người thông minh, mắt thấy không khí trong điện không tốt, vội ra hoà giải: “Ha ha, trở lại chuyện chính. Nương nương, hôm nay thần mang theo A Linh tiến cung, một là theo Tuyên Hầu cùng phu nhân trước tiên mừng thọ ngài, hai là thay khuyển nữ nói lời cảm tạ với nương nương. Lại nói, nếu không có nương nương ở trước mặt bệ hạ nói ngọt, Giang Hạ nơi đó trời xa đất lạ, trong lúc vội vã thần thật đúng là không tìm được đâu ra lang tế tốt. Ít nhiều có nương nương, cho thần thêm chút thời gian chọn tế, hôm nay đặc biệt tới bẩm báo nương nương, cho việc hôn nhân này có mặt mũi!”
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Ồ, là lang tế nhà ai?”

“Hồi bẩm nương nương, là vọng tộc Thái Thị Kinh Châu.”
Hoàng hậu hơi dừng lại, giả vờ bực mình nói: “Ta hỏi là chọn lang tế nào, nam nhân các ngươi chỉ biết xem nhà cửa.” Thiếu Thương hơi hơi nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu một cái, ngay sau đó quay đầu lại.
Vương Thuần chắp tay xin tha, cười nói: “Nương nương trách cứ đúng lắm. Nhưng mà nương nương yên tâm, thần chỉ có một nữ nhi là A Linh, cũng không nỡ để nàng uất ức. Đã cho người tỉ mỉ hỏi thăm, lang tế tương lai là con út tộc trưởng Thái Thị, tuy được phụ mẫu yêu thương, nhưng còn nhỏ tuổi đã lên Bạch Lộc Sơn đọc sách, mấy tháng trước mới vừa xuống núi... Đọc sách thế nào chưa nói, dù sao cũng có lòng phấn đầu.”
Hoàng hậu nhìn Vương Linh cúi đầu ở bên, gật đầu nói: “Môn hạ Bạch Lộc Sơn, sẽ không kém được.”
Vương Linh chợt ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói: “Nương nương, ta thật không muốn rời khỏi đô thành. Ngài có thể nói với bệ hạ không, để cho ta ở lại đi. Ta sẽ không đi ra ngoài ăn nói lung tung nữa. Thiếu Thương, ta cũng cầu xin ngươi, trước kia là ta có lỗi với ngươi, là ta hẹp hòi khắc nghiệt, ngươi đi cầu xin bệ hạ đi...”
“Nghiệp chướng, nói bậy gì đó!” Vương Thuần quay đầu nhỏ giọng mắng nữ nhi, lại quay đầu cười nói: “Nương nương, ngài đừng quan tâm, nàng là ở đô thành đã quen, nhìn chỗ nào cũng đều là nông thôn hoang dã, thật ra Giang Hạ cũng coi như đông đúc...”
Hoàng hậu thở dài lắc đầu, thật ra Vương Linh cũng là bà ấy nhìn lớn lên, nhưng Hoàng đế đã tự mình lên tiếng muốn Vương Thuần mau mau gả nữ nhi ra ngoài, cho dù có ý muốn giành vinh quang cho con nuôi, giết gà dọa khỉ. Đừng nói Trình Thiếu Thương là nữ nhi quan lại, phụ mẫu lấy quân công lập môn hộ; cho dù là nữ tử bình dân, chỉ cần Lăng Bất Nghi muốn cưới, Hoàng đế lập tức sẽ không cho phép người khác dong dài.
Quả nhiên, mấy tháng qua, trong đô thành không còn ai dám hoài nghi Trình Thiếu Thương.
Vương Linh cắn cắn môi, ngơ ngác nhìn về phía Thiếu Thương: “Thật ra, lần này a phụ ta có được tuấn mã là hạng nhất, nhóm tốt nhất đã đưa đến chỗ Lăng đại nhân tháng trước. Lúc ấy Ngũ Công chúa đòi hắn, hắn không đồng ý, nhưng quay đầu lại tự mình lấy ra sáu con cho ngươi!”
Lời vừa nói ra, Ngũ Công chúa đột nhiên đứng dậy, ánh mắt ác độc nhìn về phía Thiếu Thương.
Vương Thuần thầm nghĩ không ổn, vội tát cho nữ nhi một cái, giận dữ hét: “Nghiệp chướng, ngươi nói cái gì?” Ngay sau đó lại xin Hoàng hậu tha: “Đều là thần không phải, là thần không giữ mồm giữ miệng, ở nhà thuận miệng nói ra! Đều là thần sai lầm!” Nói xong liên tục dập đầu.
Vương Linh hu hu một tiếng, khóc lóc che mặt chạy vội ra ngoài.
Thiếu Thương kinh ngạc không nói nên lời, thật lâu sau mới nói: “Vương Linh a tỷ nói bậy, rõ ràng mới hai con!” Cho dù là thật, số lượng cũng không thể sai.
Địch Ảo không nhịn được trợn trắng mắt với nàng.
Vương Thuần cười khổ nói: “Thật là sáu con, cái này ta còn có thể không biết sao? Hai con đưa đi Trình phủ, hai con đưa đi Từ quận cho Vạn lão huynh, còn hai con đưa đến chỗ thúc phụ ngươi nhậm chức, ngay cả người chuyên chăm nuôi ngựa cũng đưa đi cùng. Ôi, kia mới là ngựa tốt ngày đi nghìn dặm nhanh như gió mà, cho dù là thiên quân vạn mã vây quanh, đều có thể thoát được tính mạng, đúng là thịt đầu quả tim của người theo nghiệp binh đao...”
Ngũ Công chúa lại không nghe nổi nữa, nổi giận đùng đùng đứng dậy, căm giận bước vài bước về phía Thiếu Thương. Lạc Tế Thông thấy tình thế không ổn, túm lấy nàng ta, liên mồm cười làm lành: “Công chúa, Công chúa, không phải ngài vẫn luôn thích một con chim săn mồi à, lần này trong sính lễ bên Tây Bắc đưa tới có một con cực kỳ to cao hùng vĩ, đã dạy dỗ tốt, bắt sói vồ hổ đều không nói chơi. Ta bảo Xuân Điều mang tiến cung, ở ngay trong vườn, chúng ta đi xem, đi xem... Nương nương, thiếp cùng Ngũ Công chúa cáo lui trước...” Vừa nói, vừa dùng ra hết sức kéo Ngũ Công chúa ra ngoài điện.
Phu thê Tuyên Hầu đã bị dọa choáng váng, vẫn là Vương Thuần nhìn bọn họ đáng thương không biết làm sao, khi cáo lui thuận tay kéo hai người bọn họ theo. Hoàng hậu nhìn dáng vẻ trung thực thật thà của đệ đệ đệ phụ, trong lòng cũng không khỏi phiền não, phất tay cho bọn họ cáo lui.
Đứa ngốc phát ngốc cũng không phải lạ, Hoàng hậu quay đầu lại thấy Thiếu Thương xưa nay lanh lợi cũng đang ngẩn người.
Bà ấy duỗi tay đẩy đẩy nữ hài, Thiếu Thương mới buồn bã nói: “... Lúc trước ta từng nói với nàng, Vạn bá phụ chân cẳng không tốt, lại thích đi đây đi đó. Tam thúc phụ nhậm chức ở huyện kia cũng không quá thái bình, ngẫu nhiên có bạo dân làm loạn. Nếu có chuyện, cũng không biết bọn họ có thể nhanh nhẹn chạy về cửa thành không.”
“Chàng chưa từng nói gì với ta cả.”
Hắn dĩ nhiên không nói cho nàng quyết định của hắn, vậy mà cũng không nói cho nàng hắn thật tốt với nàng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận