Tiểu Thủy Nhi


Tất nhiên, đó là bởi vì Trần Mộng Tiếu thích sống trong xã hội bình thường nên mới thế.

Chứ có một số thế gia hay môn phái sống ẩn dật đều có cách dạy dỗ riêng của mình.

Bọn họ chỉ qua lại với những người trong giới thôi, vậy thì những thứ như giáo dục bắt buộc hay đến trường cũng chẳng đáng quan tâm.Trần Mộng Tiếu tiến đến làm quen với những bạn học hôm qua chưa gặp, sau đó liền trở về chỗ chuẩn bị vào giờ học.

Đến giờ trưa, sau khi Trần Mộng Tiếu ăn cơm xong chuẩn bị nghỉ trưa thì Trần Từ Phong đột nhiên gọi điện đến.Trần Mộng Tiếu vừa nghe hắn nói xong thì vội vàng cùng các bạn nói bản thân có việc đột xuất, nhờ bọn họ xin nghỉ giúp mình.

Sau đó chạy một mạch ra cổng ra vào ở bên khu vực của cấp ba.Từ xa, Trần Mộng Tiếu đã thấy hai anh trai của mình đứng cùng bốn năm người nữa, có vẻ đó chính là nhóm anh em chơi chung mà hai người thường hay nhắc tới.

Trong đó có một người sắc mặt vô cùng kém.


Mặc dù đứng dưới mặt trời vào giữa buổi trưa, thế nhưng khuôn mặt anh ta lại trắng như một tờ giấy vậy.

Cả người xanh xao ốm yếu.Những người khác mặc dù lo lắng nhìn về phía người đó, nhưng lại chẳng dám lại gần.

Đang lúc lo lắng, Trần Nhất Hàng đột nhiên nhìn thấy em gái giống như thiên thần đang chạy tới.

Cậu kích động vô cùng, không thèm để ý đến hình tượng gì nữa mà nhảy cẫng lên:- Ở đây! Ở đây! Nhanh lên một chút!!!Những người khác nghe vậy thì vô cùng chờ mong nhìn về phía đó, thế nhưng đến lúc Trần Mộng Tiếu dừng lại trước mặt họ, tất cả mọi người đều trở nên im bặt.Trần Nhất Hàng cũng chẳng thèm để ý đến mấy tên bạn vô tích sự của mình, vội vàng kéo em gái đến trước thiếu niên ốm yếu kia, nói:- Tiếu Tiếu, đây là Ngạn Tổ mà lúc trước anh có nhắc tới.

Em, em có thể cứu cậu ấy không.

Tình trạng của Ngạn Tổ thực sự rất nguy hiểm, vừa mới nãy cậu ta đã bị thứ đó thôi miên đi đến sân thượng muốn nhảy lầu tự sát rồi đó.Trần Mộng Tiếu đánh giá qua lại trên người thiếu niên tên Ngạn Tổ kia.

Chỉ thấy tình trạng của hắn rất không tốt, cảm giác như muốn ngất xỉu tới nơi rồi vậy.

Thế nhưng vẫn cố gắng đè nén sợ hãi kiên cường đứng ở đây.

Nghe mấy lời Trần Nhất Hàng nói, mặc dù trong mắt hắn cũng thế hiện sự nghi ngờ cùng không tin, thế nhưng vẫn lễ phép nói:- Tiếu Tiếu phải không, anh có thể nhờ vào em được chứ?Là một cậu nhóc được nuôi dạy rất tốt, ấn tượng của cô về vị khách hàng xui xẻo đầu tiên của cô cũng tăng lên rất nhiều.

Trần Mộng Tiếu nghiêm túc gật đầu đáp lại hắn, sau đó vô cùng bình tĩnh khom người nhấc bổng đối phương lên, ngựa không ngừng vó chạy đến dưới một tán cây gần đó.Mấy người kia thấy vậy cũng chạy theo cô vào chỗ có bóng râm.

Trần Nhất Hàng lúc này lại không nhịn được chen miệng vào hỏi:- Anh thấy người ta nói, buổi trưa dương khí thịnh nhất, nếu muốn trừ tà thì tốt nhất là đứng dưới ánh mặt trời ban trưa, em kéo Ngạn Tổ vào vào bóng râm như vậy có ảnh hưởng em phát huy không?Trần Mộng Tiếu khẽ liếc anh trai một cái, có vẻ tối qua tam ca đã tìm hiểu rất nhiều thứ về vấn đề này rồi.


Nghĩ vậy, cô vừa cười tủm tỉm giải đáp thắc mắc cho Trần Nhất Hàng, vừa kéo mở túi đồ nghề ra:- Giữa trưa đúng là thời điểm dương khí thịnh nhất vô cùng thích hợp để trừ tà.

Thế nhưng anh trai này cơ thể quá kém, nếu cứ tiếp tục đứng dưới trời nắng như vậy có khả năng ngắt la đi vì say nắng.

Nếu như anh ấy mất đi ý thức, thứ kia chắc chắn sẽ nhân cơ hội chiếm lấy cơ thể anh ấy gây hoạ.

- Thế nhưng quan trọng nhất, nó có thể sẽ làm khiến cho anh trai này trực tiếp chết não.

Như vậy thì vô cùng không tốt.

Trừ tà cũng phải tùy theo từng đối tượng, từng địa điểm, từng khoảng thời gian.Nói xong, Trần Mộng Tiếu còn không quên quay sang an ủi khách hàng của mình, nhưng lúc như thế này, tâm trí càng kiên định thì khả năng thành công càng cao.

Mặc dù vụ này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng thái độ của Trần Mộng Tiếu vẫn vô cùng cẩn thận, cô không muốn vì sự hời hợt của mình mà hai chết người khác:- Anh đừng lo, thứ này chỉ là một con tiểu quỷ thôi.

Nó sống dựa vào nỗi sợ, anh càng sợ nó càng mạnh.


Khả năng mạnh nhất của nó cũng chỉ là thôi miên người khác và tạo ra ảo cảnh trong giấc mơ mà thôi.

- Ban đầu nó sẽ kéo anh vào cơn ác mộng nó tạo ra, sau đó thu lấy nỗi sợ của anh.

Thế nhưng sau khi tỉnh lại anh sẽ không thể nhớ nổi mình sẽ mơ những gì, chỉ cảm thấy đáng sợ mà thôi.

Lâu dần, bị sợ hãi gặm nhấm khiến anh bắt đầu không còn tỉnh táo nữa, trở nên mơ màng hồ đồ.sau đó hoàn toàn bị con quỷ nhỏ kia nắm giữ.

Cũng chính vì điều đó, anh sẽ cảm thấy thứ đó đáng sợ hơn rất nhiều.

Thế nhưng thực chất nó lại yếu nhớt ra ấy, vậy nên anh không cần phải sợ hãi đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận