Tiểu Mỹ Nhân Ngư Full

 
Lúc đưa Cận Sở trở về, tôi thuận tiện ghé thăm ký túc xá của bọn họ một chút, gặp được hai người còn lại trong ký túc xá.

Một người thoạt nhìn hào hoa phong nhã, vóc dáng so với Cận Sở còn nhỏ hơn. Một người khác khuôn mặt  hàm hậu, nhìn như là cái đông Bắc lão gia nhóm.

Tôi cùng bọn họ khách sáo với nhau vài câu, đem phần bánh ngọt xách về chia cho họ, lần thứ hai nói rõ tình huống của Cận Sở cho bọn họ biết, đồng thời mong bọn họ sẽ trông nom cậu ấy.

Kỳ thực tôi biết cậu ấy có thể tự mình xử lý tốt, nhưng chính là không nhịn được mà lo lắng an bài cho cậu ấy. Nếu như có thể tôi thật muốn đem cậu ấy nâng trong lòng bàn tay, đem tất cả những thứ tốt nhất đều đưa đến trước mặt cậu ấy, không để cho cậu ấy phải chịu một tí oan ức nào.

_____ Cho dù tôi biết, cậu ấy không cần.

Cận Sở tiễn tôi xuống lầu, đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng tôi rời đi. Tôi đi hơn mười mét, quay đầu lại thấy cậu ấy vẫn còn ở đó, đầu óc nóng lên liền chạy trở lại, đứng giữa cơn gió đêm mang theo hương hoa quế ngào ngạt, hướng cậu ấy đòi hôn.

“Thật muốn đem cậu đặt vào trong túi rồi đóng gói mang đi.” Tôi kề sát vào bên tai cậu ấy, cùng cậu ấy kề tài nói nhỏ, “Đêm nay có lẽ lại là một đêm mất ngủ rồi.”

Cậu ấy đưa tay động viên sờ sờ lông mày của tôi, dùng sức ôm tôi một lúc, sau đó buông tay ra.

___Ngày mai gặp. Cậu ấy nói.

Tôi bước đi trong cơn gió tràn ngập hương hoa quế, đi được một đoạn rồi lại quay đầu lại hướng cậu ấy phất phất tay, sau đó quay người bước đi.

Thật gay go a… Mới rời khỏi có năm phút đồng hồ, vậy mà tôi đã bắt đầu nhớ cậu ấy rồi.

Thời điểm tôi trở lại ký túc xá, mọi người trong phòng đã đến đông đủ, mọi người qua loa tự giới thiệu mình một chút, tôi nở một nụ cười thân thiện, sau đó từ trong hành lý lấy ra một bộ quần áo rồi đi tắm.

Một tháng này đều là huấn luyện quân sự, hai hệ được huấn luyện tại hai sân luyện tập bất đồng nhau, chỉ có thể sau khi ăn cơm tối và tắm xong, chúng tôi mới có thể gặp mặt một chút, mới gặp không được bao lâu thì phải tách ra trở về.

Tôi thậm chí còn không có khí tiết nghĩ nghĩ, sớm biết đã học chung ngành với cậu ấy cho rồi. So với việc không có một chút hứng thú nào, thì tôi càng sợ việc không được nhìn thấy cậu ấy.

Mãi đến kỳ nghỉ lễ quốc khánh, tôi đã sớm mua xong vé tàu trở về rồi, một tay cầm điện thoại di động và bóp tiền, một tay nắm lấy tay cậu ấy, sau ba tiếng cuối cùng chúng tôi đã đứng trước cửa nhà.


Sau khi vào cửa, cậu ấy hình như có gì muốn nói, tôi cúi đầu, bắt được tay cậu ấy, dùng sức cắn vào đôi môi cậu ấy.

Chờ tôi ‘thần thanh khí sảng’ ôm cậu ấy đi vào buồng tắm, cậu ấy đã mềm oặt dựa cả người vào trong lồng ngực tôi, trên cổ đều là những dấu vết mà tôi lưu lại. Tôi thưởng thức ngón tay của cậu ấy, thấp giọng nói chuyện cùng cậu ấy, nói về chuyện tôi muốn thuê phòng ở ngoài trường, về chuyện tôi không thể chịu được khi cả ngày không được thấy cậu ấy.

Cậu ấy đặt cằm lên vai tôi, nghe vậy cuộn tròn ngón tay lại, chậm rãi viết xuống lòng bàn tay tôi một chữ: “Được.”

Trong lòng tôi tràn ngập đầy mật đường, vì cậu ấy vô điều kiện mà dung túng, cũng là vì đôi mắt kia vẫn luôn nhìn về phía con mắt của tôi.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai của cậu ấy, nhỏ giọng cùng cậu ấy nói những lời tâm tình mật ngọt, lỗ tai cậu ấy hồng hồng, bộ dáng cực kỳ thẹn thùng, cũng giống như có chút cao hứng.

Tại sao cậu ấy lại đáng yêu đến thế cơ chứ.

Tôi bỗng nhiên có chút hiểu được tiếng lòng của mấy vị hôn quân thời cổ đại. Nếu là tôi, cũng không thể chống lại được một cái nụ cười của người yêu.

Tôi đem cậu ấy tắm sạch sẽ rồi quấn vào bên trong khăn tắm, ôm lấy trở về giường, cậu ấy giãy dụa từ cái bàn sách bên giường lấy ra một cuốn vở, sau đó tội nghiệp cầu xin tôi cầm bút đến, viết xuống cùng tôi tán gẫu.

____ Cậu càng ngày càng trẻ con nha. Cậu ấy viết.

“Muốn hối hận hả, chậm rồi nha, mình chính là ấu trỉ như thế đấy.” Tôi nằm úp sấp ở bên cạnh cậu ấy, nghiêng đầu cọ cọ lên mặt cậu ấy.

____ Không hối hận. Cho dù cậu có ấu trĩ đến mấy, mình vẫn thích.

“Có thật sự thích không?” Tôi cố ý nhìn ngó xuống hạ thân của cậu ấy, cậu ấy mở to hai mắt vô tội đối diện với tôi, yên lặng che kín khăn tắm, sau đó từ từ gật gật đầu.

Tôi nhin không được cười rộ lên, xích lại gần ôn nhu hôn cậu ấy.

“Khi nào thì bắt đầu thích mình vậy?” Tôi không ngại phiền phức nắm lấy tay trái của cậu ấy, nắm trong lòng bàn tay, chốc chốc hết xoa lại nắn.


—— Trước đây thật lâu. Cậu ấy dừng lại một chút, sau đó tiếp tục viết:

—— Lần đầu tiên cậu hôn mình, mình nghĩ lúc đó e rằng là mình đang nằm mơ.

“Đây không phải là lần đầu tiên mình hôn cậu nha.” Tôi nói.

Bộ dáng ngơ ngác của cậu ấy đặc biết ngớ ngẩn, tôi giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu ấy một cái, rồi nói tiếp: “Vào cái ngày nguyên đán ấy, mình đi đến nhà cậu tìm cậu, lúc đó cậu đang ngủ, mình lén lút hôn cậu một cái. Đó mới là lần đầu tiên, lúc đó xác thực cậu chưa có tỉnh ngủ.”

Cậu ấy giống như rất giật mình, nửa ngày mới viết xuống một hàng chữ.

—— Tại sao? Cậu ấy hỏi.

“Cái gì mà tại sao?” Tôi nói như chuyện đương nhiên, “Hôn cậu đương nhiên là bởi vì thích cậu chứ sao.”

Cậu ấy lắc đầu một cái, từng chữ từng chữ viết xuống:

—— Nhưng là tại sao lại thích mình?

Tôi không chút nghĩ ngợi nói: “Bởi vì cậu rất rất là đáng yêu.”

Cậu ấy nhìn tôi, như là muốn khóc, cũng như là muốn cười. Trong phút chốc tôi thật nhanh ý thức được điều gì.

Hỏi ngược lại cậu ấy: “Cậu cho rằng là bởi vì cái gì?”

Quá nhiều chi tiết nhỏ mà toi không chú ý tới ‘kéo tơ lột kén’, từ từ hiện ra trước mắt tôi.

“Cậu nghĩ rằng mình và cậu cùng nhau là bởi vì mình coi cậu là cọng cỏ cứu mạng phải không?


Cậu ấy xưa nay cũng sẽ không từ chối.

“Hay là bởi vì đồng tình, hổ thẹn, và cảm ơn?”

So với dung túng sủng ái, càng giống như là không tiếng động giữ lại.

“Hay là chỉ là muốn ‘ngủ’ với cậu?”

Có lẽ ngữ khí cùng tầm mắt của tôi quá hùng hổ dọa người, tôi nhìn lỹ thấy cậu ấy nhẹ nhàng co rúm lại một chút, viền mắt chậm rãi đỏ lên.

“Cậu là nghĩ như vậy sao?”

Tôi đưa tay bóp lấy cằm của cậu ấy, buộc cậu ấy ngẩng đầu lên.

“Cho dù là như vậy, cậu vẫn muốn cùng với mình sao?”

Cậu ấy hoảng sợ nhìn tôi, trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ấy có vẻ mặt như thế.

Cậu ấy hẳn là phải trầm tĩnh, mỉm cười, như đóa ngọc lan trắng ôn nhu nở rộ bên cửa sổ, điềm tĩnh mà xinh đẹp. Tôi thận trọng đem cậu ấy đặt ở trong lòng, coi cậu ấy là tín ngưỡng duy nhất của tôi.

Nhưng là tôi đã làm cái gì? Hiện tại tôi đang làm cái gì?

Tôi nhắm mắt lại, buông lỏng tay ra.

“Xin lỗi.” Tôi thấp giọng nói, “Mình không có cố ý.”

Tôi đứng lên, —— trên thực tế, đây chỉ là một hành động trong vô thức, lúc này tôi đáng cố gắng sắp xếp lại những manh mối không rõ ràng, chỉ là theo thói quen đi vài vòng ở trong phòng, ——nhưng là cậu ấy không biết.

Cậu ấy nóng nảy bò dậy, một chân bước xuống sàn nhà, thân thể mềm mại nhào tới phía trước một cái, được tôi tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, đem cậu ấy ôm chặt vào trong lồng ngực.

Tôi đang tính ngồi xổm xuống kiểm tra mắt ca chân của cậu ấy xem có sao hay không, nhưng là cậu ấy gắt gao bám vào cổ áo của tôi, tôi nhận mệnh thở dài: “Cận Sở, cậu ——.”

Tôi không phải có ý định đẩy cậu ấy ra. Cậu ấy ngảng đầu lên, khắp khuôn mặt toàn là nước mắt, hoảng sợ luống cuống nhìn tôi, đôi môi khép mở, không một tiếng động, máy móc lặp đi lặp lại một câu nói:


—— Xin lỗi. Đừng đi.

Tôi ngay cả một câu nói đều không nói ra được. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt của cậu ấy, so với trong tưởng tượng càng nóng hơn, thời điểm chảy qua ngón tay, thật nóng, nóng đến tim tôi phát đau.

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng cọ qua hai má của cậu ấy, tùy ý đem nước mắt trét lên mặt của tôi, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Mình không đi, Cận Sở. Mình nói với cậu … Mình yêu cậu.”

Lực đạo trên tay cậu ấy dần lỏng ra, tôi nhẹ nhàng ôm lấy eo của cậu ấy, phun ra một luồng khí đục trong lồng ngực.

Chuyện cũ dù thế nào thì từ lâu đã không còn trọng yếu, không phải sao?

Tôi xác định tôi rất yêu cậu ấy, cũng rất xác định cậu ấy yêu tôi. Cho dù cậu ấy không xác định được, tôi cũng có rất nhiều rất nhiều thơi gian khiến cậu ấy chậm rãi tin tưởng.

Chúng tôi có thể từ từ đi. Từ từ nói chuyện một hồi yêu đương, cùng nhau chậm rãi qua hết cả đời này.

Lúc đầu tôi coi cậu ấy là hoa, là mỹ lệ nên sẽ nhu nhược, không chịu nổi mưa gió, cần được cẩn thận che chở.

Sau đó tôi phát hiện mình đã phán đoán sai rồi. Cậu ấy rõ ràng là cây, cành mềm mại mà cứng cỏi, tuy rằng sẽ chật vật, sẽ thống khổ, nhưng nhất định sẽ cố gắng sống sót. Sau đó sẽ tận lực mở rộng cành lá, che chở cho người ở bên cạnh.

Hiện tại tôi nghĩ, cho dù là một cây đại thụ không sợ mưa gió, cũng có quyền được yêu thương, được bảo vệ.

Điều này không hề liên quan tới chuyện có cần hay không, có cần thiết hay không, chỉ là bởi vì cậu ấy lựa chọn tôi, không hề phòng bị mà dành cho tôi tất cả đau đớn cùng ôn nhu của cậu ấy.

Chỉ là bởi vì…Tôi yêu cậu ấy.

Chỉ đến thế mà thôi.

—- HOÀN —-







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận