Tiểu Địa Chủ


Cơm đã sớm nấu chín, để vào giữa niêu, xối nước xốt, lại cho vào bếp đun với lửa to, lớp cơm bên trong hút dầu trơn, trở nên hương tiêu xốp giòn, lại bởi vì lửa nóng, trở thành màu vàng kim.
Nhấc niêu ra, để ở trên mâm, hiện ra chính là một nửa vòng tròn kim sắc, cơm cháy hình dạng thật tốt, không có bất luận tổn hại gì, khi mở ra một hương khí mê người ập tới.
Lăng Cửu cùng Tư Trấn Khấu đôi mắt đăm đăm.
Chỉ là Yến Bạch Thu đưa chén cơm đầu tiên này cho tiểu nhị đang đau khổ chờ đợi.
Lăng Cửu cùng Tư Trấn Khấu tuy rằng là tay mơ, Yến Bạch Thu giảng dạy lại rất đơn giản, rất dễ làm, một người phụ trách làm cơm cháy, một người phụ trách làm canh.
Canh Ngõa Quán đều đã được chế tác hảo, cho thêm gia vị, liền đợi người phân chia theo liều lượng tiểu nhị gọi.
"Nha, múc một gáo nước canh, bốn hoặc năm khối xương sườn, múc một ít bí đao là được." Yến Bạch Thu trước làm mẫu, giải thích nói.
Tư Trấn Khấu gật gật đầu, mỗi miếng xương đều rất nhỏ, lớn nhất cũng chỉ bằng nắm tay nam nhân, tuy rằng không phải thật tinh xảo, lại làm mắt người ta sáng ngời.
Tư Trấn Khấu ngửi ngửi, cảm thấy bây giờ vẫn có thể nhẫn, đợi tý nữa bớt bận rộn lại quay lại thử cũng chưa muộn.
Yến Bạch Thu thấy hai người làm việc ra hình ra dáng, liền an tâm, cậy liền đi ra trước nhìn nhìn vịt kho trong nồi, vịt kho đã xong, xách hết cả đám ra, cho đám tiếp theo vào.
Bên trong nồi hấp to to kia, năm cái lồng chưng thịt, mỗi tầng Yến Bạch Thu đều nếm, phát hiện đã chín, Yến Bạch Thu bảo nhóm phụ bếp ngừng lửa.
Đồ đựng thịt chưng cũng là do Yến Bạch Thu tìm định chế, là một lồng chế lớn, rất tiểu xảo, bên trong lót một tầng tre đan mỏng, dùng muỗng múc mấy muỗng vào lồng hấp, nhìn thì thấy rất nhiều, nhưng cũng chỉ là hai chén nhỏ, chẳng là nhìn lồng hấp cho người ta cảm giác rất nhiều.
Liên tục múc mấy cái lồng hấp, Yến Bạch Thu mới dừng tay lại, bắt đầu giúp khách nhân xào đồ ăn.
Các loại nhiên liệu nấu ăn mấy tiểu nhị đã làm hết thảy, bếp cũng đã nhóm, chảo nóng, cho dầu, cho rau vào rồi thay phiên đảo, chế các loại gia vị, dọn lên đĩa, đưa cho tiểu nhị.
Đối với đồ ăn tầm thường không khó, rất đơn giản, bởi vì thịt chưng bên kia đều đã chín, hai nồi dùng để chưng rau, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Làm cà tím, cá quế chiên xù, ớt gà gì đó nhất định phải dùng đến chảo dầu, lúc vừa mới bắt đầu, Yến Bạch Thu vội luống cuống tay chân, đặc biệt là mấy tiểu nhị thay phiên nhau ra trận, báo các loại đồ ăn yêu cầu, Yến Bạch Thu ở kệ bếp, tới tới lui lui, cái nồi này rồi tới cái nồi kia, đều không có nghỉ một hơi, bất quá sau lại phát hiện đồ ăn tiểu nhị gọi bị thiếu.

Tư Trấn Khấu thấy Yến Bạch Thu vẫn chưa từng nghe qua, mặt tròn đỏ hồng hồng, đầy mặt đều là mồ hôi, bởi vì tới gần kệ bếp, nhiều nhiệt khí, người béo sợ nhiệt, mặc dù mặc hai tầng quần áo, mồ hôi phía sau lưng vẫn ướt đẫm, y nhìn mà đau lòng không thôi.

Cầu Cầu cũng quá liều mạng, một người mời chào nhiều khách nhân như vậy, Tư Trấn Khấu rất muốn nói:" nếu không thỉnh mấy cái đầu bếp, Cầu Cầu chỉ cần ngồi thu bạc hoặc là phủi tay làm trưởng quầy cũng được a." Có thể thấy được vẻ mặt Yến Bạch Thu hưng phấn, rạo rực, đôi mắt nhỏ đầy tự tin cùng kiêu ngạo, Tư Trấn Khấu liền đem ý tưởng này áp xuống đáy lòng.
Móc ra khăn tay, Tư Trấn Khấu một bước dài tiến lên, thấy người đang rối tung rối mù liền xoa xoa mặt cậu, đồng thời cũng đem nước xôi để nguội ở bên miệng cậu.
"Vội lâu như vậy, trước nghỉ ngơi một lát, uống miếng nước đi."
Yến Bạch Thu đem một khối thịt luộc vớt ra, để vào giữa chén canh, bảo tiểu nhị mang đi, lúc này mới suyễn khí, thấy có cốc nước ở đây, lập tức sửng sốt.

Cậu vẫn luôn vội vàng nấu ăn, thật sự rất mệt, lại chảy rất nhiều mồ hôi, lúc làm việc không cảm thấy gì, nhưng giờ nghỉ ngơi, thật đúng là cảm thấy khát.
Yến Bạch Thu có chút quẫn bách:" Tư đại ca...."
Tư Trấn Khấu dường như không có việc gì mà nói:" Không có việc gì, ta cầm là được, mau uống đi."
Yến Bạch Thu cũng không làm ra vẻ, bưng chén lên uống, mới vừa uống xong Tư Trấn Khấu lại bưng tới một chén nhỏ thịt chưng thơm ngào ngạt nóng hổi.
"Ăn trước một chút lót dạ, nghỉ một chút, khách nhân đến không ngừng, ngươi cũng không thể vì khách nhân nhiều mà để mình đói bụng." Tư Trấn Khấu đưa chén nhỏ cho Yến Bạch Thu lại đi lấy một đôi đũa đưa đến.
Yến Bạch Thu ngao ngao ăn, thịt chưng thật sự không tồi, các loại gia vị hòa quyện với nhau, còn có mấy khối thịt ba chỉ lớn, dầu mỡ bị hút đi không ít, ăn không có cảm giác bị ngấy.

Thêm nữa khi chưng thịt, hắn có cho ít ớt, có chút cay cay ngon miệng.
Ăn xong, Tư Trấn Khấu lại đưa cho cậu một chén canh, là chén canh xương nấm, hương vị thanh thuần.


Yến Bạch Thu cảm động nhìn Tư Trấn Khấu một cái, đối phương gật đầu, đối diện với cậu trong chốc lát, liền quay mặt đi.
Canh sườn vẫn còn nóng, Yến Bạch Thu ăn thực chậm, ăn một miếng xương, uống một ngụm canh, ăn một khối nấm, khỏi nói có bao nhiêu tư vị.
Trên cơ bản, thời điểm khách nhân gọi đồ ăn, Yến Bạch Thu đều sẽ làm nhiều thêm một chút, thời điểm múc cho khách nhân, còn dư sẽ đổ lại vào một cái nồi, lần sau có khách nhân gọi, liền đặt vào lồng hấp, chưng lại lên nóng rồi bưng đi là được.
Vừa mới bắt đầu Yến Bạch Thu còn ngây ngốc mỗi lần chỉ làm một phần, chân trước vừa mới xào xong đưa cho khách nhân, chân sau lại có khách gọi đồ ăn tương tự, đem Yến Bạch Thu bận đến dậm chân, đồng thời hối hận không ngừng.

Sau Yến Bạch Thu chậm rãi hiểu ra quy luật, rất nhiều đồ ăn, để tiện nghi, nhiều người gọi liền làm thêm nhiều một chút, giống như vịt, cá, tuy làm rất nhiều nhưng vẫn thiếu, mà những cái đó giá cả sang quý, Yến Bạch Thu mỗi lần cũng chỉ làm một phần.
Canh Xương sườn quá nóng, Yến Bạch Thu ăn đổ mồ hôi đầm đìa, muốn buông chờ nguội lại ăn, nhưng lúc sau hết vội lại lạnh.

Thấy Lăng Cửu cùng Tư Trấn Khấu đang vội, tạm thời không có tiểu nhị đến báo đồ ăn, Yến Bạch Thu liền lén lén đi đến cầu thang lầu, cửa cầu thang có rèm, Yến Bạch Thu vén một chút khe hở, nhìn những khách nhân đang ăn cơm.
Giờ phút này trong đại sảnh lầu một, khách khứa đã ngồi đầy, không có hư tịch, Yến Bạch Thu mỹ tư tư gặm một khúc xương sườn, nghĩ thầm, trách không được không có tiểu nhị gọi đồ ăn, khách nhân đều đã ngồi đầy.
Nhìn có nhiều người đến tiệm ăn cơm như vậy, Yến Bạch Thu trong lòng có điểm tự hào.
Không tồi, không tồi, xem ra đồ ăn cậu làm ra hương vị không tồi, có thể có nhiều người tới ăn như vậy, còn không phải là chứng minh tốt nhất sao?
Cậu cứ như vậy lén lút, chính là muốn xem khách hàng đánh giá đồ ăn bản thân làm như thế nào.


Rốt cuộc đồ ăn chỉ có thể đưa lên đến miệng mới biết khách nhân có vui lòng hay không, hơn nữa tâm tình sung sướng mới là khẳng định trù nghệ tốt hay xấu.
Tạm thời không có tiểu nhị tới báo đồ ăn, Yến Bạch Thu miệng nhỏ uống bát canh cũng không còn cảm thấy áp lực.

Lần này tới Cửu Cung Cách ăn cơm, bảy phần đều là các lão khách hàng, tới nơi này ăn cơm cũng không phải vì giao tình quá lớn với Yến Bạch Thu mà là vì muốn thử đồ ăn mới.
Trong bảy thành này lại có năm thành là khách hàng thân thiết của Yến Bạch Thu, vẫn luôn theo cậu từ lúc còn bán lẩu cay, đơn giản mà lại thu hút được rất nhiều linh hồn tham ăn.

(Cật hóa (ര̀ᴗര́)و ̑̑.
Mấy thành còn lại là khách nhân bị câu đi, bọn họ biết trong quán khác có lẩu cay, vị trí lại rộng, không cần xếp hàng, phân lượng nhiều, thực mau bị hấp dẫn đi, nhưng sau khi tiêu tiền lại phải mang ủ rũ cùng buồn bực.

Đương nhiên có một số ít là nghe nói nơi đây khai trương một nhà hàng mới, lại đây xem náo nhiệt, cũng thuận tiện nếm thử xem đồ ăn nhà này thế nào.
Những lão khách hàng cũ mang theo sùng bái mù quáng đối với đồ ăn Yến Bạch Thu làm ra, bởi vì bọn họ ở Yến gia ăn vài món đồ ăn vặt, hoàn toàn kinh vi thiên nhân, nói khai trương tới cửa chúc mừng, liền nói là giữ lời, thật sự tới.
Có người khách khí, mang theo lễ vật tới, đem người nhà Yến gia vừa mừng vừa sợ, từ chối vài cái liền da mặt dày nhận lấy, Yến Bạch Sinh cũng rất biết làm người, lập tức miễn phí bữa ăn cho khách nhân kia.
Khách nhân vừa tiến vào tửu lâu, liền nhìn thấy cái bảng treo thực đơn thật dài ở khúc cua cầu thang, còn kèm theo báo giá.
Từ trái đến phải, đầu tiên là các loại canh Ngoã Quán, canh Ngõa Quán mọi người đều biết, nhưng là phân chia ra giống như vậy, lại là lần đầu tiên.

Xem lại giá cả, một phần canh hai đồng tiền, rất là tiện nghi, bên kia tiểu nhị nhanh chân giải thích nói.
"Khách nhân, canh Ngõa Quán đều là phần đơn, có kèm theo cơm." Tiểu nhị cười đôi mắt cong cong nói.
Khách nhân lúc này mới bừng tỉnh:" Nga."
Trách không được sao lại tiện nghi như vậy.

Theo sau cái gì mà cá hương, thịt ti, xương sườn, cơm cháy, thoạt nhìn bên trong cái gì cũng đều có a, còn có cơm cháy là cái quỷ gì?
Đừng tưởng bọn họ chưa có ăn qua cơm cháy a.
Bất quá giá cũng không đắt, cũng có hai đồng, theo sau từng hàng, đều là đồ ăn, bên trong có mấy tên không có quen thuộc, nhưng xem tên tự kia, có thể tưởng tượng đến đồ ăn gì.
"Tiểu nhị cho ta một phần xương sườn nấm hương, còn có đó là gì..." Khách nhân kia cẩn thận hút hút nước miếng.

Kỳ thật chỗ ngồi trống không không nhiều lắm, lầu một có mười sáu cái bàn vuông, nhưng hiện tại không sai biệt lắm đã ngồi đầy, nguyên bản một cái bàn là một người, sau thành một bàn hai người.

Khách nhân đều không quen biết lẫn nhau, theo bản năng tìm một chỗ ngồi, thật xin lỗi không thân cũng không sao, chỉ là một chỗ ngồi thôi....
Chính là đủ da mặt a.
Thời điểm khách nhân này tới, một bàn đã ngồi đủ bốn người a, hắn đi đến một bên, nhìn thấy mấy người cùng bàn đang ăn đến say mê, màu sắc tỏa sáng, lại kêu không nổi danh tự, một lồng hấp, chỉ cần ở gần đã thơm đến nức mũi, lại nhìn thấy đối phương, làm một miếng thịt to, liều mạng nuốt nước miếng xuống.
Tiểu nhị cười giải thích:" Đây là thịt chưng, là do tiểu lão bản nhà ta làm, hương vị rất hảo, lại mềm mại, khách nhân rất thích thú, đại bộ phận đều nếm thử."
Khách nhân kia lại lần nữa nuốt nước miếng xuống, liều mạng gật đầu:" Tới, cũng cấp cho ta một phần.

"
Tiểu nhị nhiệt tình nói:" Tốt, khách quan ngươi chờ một lát."
Thật mau, những món gã gọi đã được bưng lên.
Một bát canh Ngõa Quán, mở nắp ra, mùi xương sườn phiêu tán, gã ngửi một chút, không có ăn canh ngay, ngược lại đi ăn món thịt chưng mà gã đã thèm nhỉ dãi kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận