Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu!


Bỏ lại buổi tiệc ồn ào náo nhiệt, Nguyên Thần dẫn Phương Dịch đi ăn bữa tối.

Phía đông hòn đảo có một cây cầu dài 10m dẫn ra hướng biển.

Mỗi phiến gỗ trên cầu đều được chạm khắc tỉ mỉ, tay vịn là một dãy đèn thắp sáng soi đường đi.

Cuối cây cầu có rất nhiều hướng rẽ, mỗi hướng rẽ sẽ dẫn đến một bàn ăn nổi trên biển.
Một mặt phẳng với diện tích sàn 12m² hoàn toàn làm từ kính cường lực, bên dưới lớp kính có lắp cả đèn thắp sáng.

Hai mặt xung quanh được chạm khắc bằng gỗ với những đường uốn cong mềm mại từ cao xuống thấp như dải lụa.

Phần còn lại được làm bằng kính cường lực để bảo vệ người bên trong và đồng thời có thể tạo nên không gian có chiều rộng hơn, không bí bách ngột ngạt.

Cuối cùng là phần mái che thông minh, buổi tối sẽ mở ra để người dùng bữa có thể ngắm sao trời, buổi sáng sẽ tự động trở về vị trí cũ.

Giữa " phòng " là một bộ bàn ghế gỗ tinh xảo, ở góc bàn là một cái cột nhỏ nối lên cao dùng để treo đèn.

Nơi này cũng quá mức thú vị rồi.
Đã đến biển thì không thể nào không ăn hải sản.

Hải sản muốn ngon thì đương nhiên phải đem nướng, đặc biệt là phải cay thì ăn mới ngon được.

Phương Dịch phải nài nỉ lắm Nguyên Thần mới đồng ý cho anh ăn.
Anh dò qua một lượt menu rồi gọi tôm càng cay, lẩu cừu, hải sản sốt Hàn Quốc,...
- Và hai chai bia nữa.
- Không lấy bia, thay bằng nước có gas.

Đủ rồi, nếu cần sẽ gọi thêm.

- Nguyên Thần gấp lại menu không thèm nhìn Phương Dịch lấy một cái.
- Vâng, món ăn sẽ được mang lên trong vòng vài phút nữa.
- Ơ ? - Phương Dịch tiếc nuối nhìn theo bóng lưng người phục vụ rời đi.
Nguyên Thần chẳng để tâm, hắn ung dung ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
- Thần baby à...
- Em đồng ý cho anh ăn đồ cay đã là nể mặt anh lắm rồi.
- Nhưng đồ cay phải dùng chung với bia thì mới ngon.
- Không được.
- Thần baby à...!Xin em đó.

Một chút thôi.

- Phương Dịch mắt long lanh nhìn hắn.
- Dạ dày của anh là do em quản.

Không được.
- Hừm...!- Phương Dịch ủy khuất nghịch nghịch ngón tay đợi thức ăn dọn lên bàn.

Chưa đầy 5 phút sau các món ăn óng ánh màu đỏ tươi được mang lên.

Phương Dịch cầm đũa bắt đầu thưởng thức.

Gắp một miếng bạch tuộc giòn giòn dai dai.

Nhai một miếng tôm mặn mặn ngọt ngọt.

Húp một miếng nước lẩu cay cay tê tê.

Tất cả giác quan như được đánh thức, cảm nhận từng hương vị của biển khơi.
- Quý khách có gọi thêm gì nữa không ạ ?
- Không cần.
- Vậy chúc quý khách ngon miệng.

- Người phục vụ quay lưng rời đi.
- À khoan đã.

- Nguyên Thần nhìn Phương Dịch sau đó thở dài nói với phục vụ.

- Cho tôi thêm một chai bia.
- Vâng, xin quý khách đợi trong chốc lát.
Vừa nghe xong câu nói của Nguyên Thần, Phương Dịch hai mắt cảm kích nhìn hắn.
Miệng anh còn đang gặm con tôm càng to đùng, anh đưa ngón cái với hắn.
- Một chút thôi đó.

- Nguyên Thần nhắc nhở.
- Ừm, hứa luôn.

Yêu em nhất.
- Vậy nếu không cho anh uống bia thì không yêu em nhất à ?
- Có lẽ vậy...!Anh đùa đấy.

Ha ha.
- Lo gặm tôm của anh đi.
_______________________
Về đến phòng thì trời đã tối muộn.

Các phòng khách sạn khác hình như không có ai, mọi người ham vui đến mức quên về luôn rồi.
Vừa khép cửa phòng lại Phương Dịch đã lao đến ôm lấy Nguyên Thần, nũng nịu:
- Nguyên Thần à...
- Say rồi ?
- Anh uống chưa được nửa cốc thì làm sao mà say được ?
- Thế như này là sao đây ? Không định đi tắm à ? - Hắn vòng tay ôm anh, vỗ vỗ tấm lưng người thương.
- Anh muốn...!- Phương Dịch cọ cọ vào ngực hắn.
- Hửm ? Anh nói bé quá em không nghe được.
Anh cứ úp mặt vào ngực hắn, tai đỏ như bị bỏng:

- Anh muốn...!tối nay...!chúng...!chúng ta...!l.à.m t.ì.n.h...
Một cái gì đó nảy lên trong lòng Nguyên Thần.
Hắn nghe nhầm à ? Khoan đã ? Thế giới đảo lộn rồi ư ? Anh đâu có say.

Hắn cũng vẫn tỉnh táo.

Vậy...
* Rầm ! *
Phương Dịch đẩy ngã Nguyên Thần xuống giường lớn, anh ngồi lên người hắn.
- Chúng ta dù sao cũng đã tắm rồi.

Lúc nãy đi vệ sinh anh có...!anh có tự mình làm sạch rồi.

- Âm thanh của anh phát ra nhỏ dần cho thấy là đang rất ngượng rồi.
Nguyên Thần rất bất ngờ, cũng rất buồn cười.

Buồn cười vì sự đáng yêu của anh, sự thẳng thắn của anh.

Hắn yêu anh chết đi được mà.

Cũng đã lâu rồi cả hai không làm, chỉ vì hắn lo anh sẽ sợ cho nên cũng không dám đề cập đến chuyện này.

Không ngờ anh cũng sốt ruột giống như hắn.
Anh nhoài người hôn hắn, chiếc lưỡi bé xinh lướt qua hàm răng của nam nhân tạo một cảm giác tê tê dại dại.

Anh nắm lấy hai bàn tay hắn cho vào trong áo của mình, dẫn dắt tìm đến hai đ.ầ.u v.ú mềm mại bấy lâu không được nâng niu.

Ngón tay gân guốc vừa chạm vào đã khiến cơ thể Phương Dịch giật bắn lên.

Nguyên Thần cong ngón tay xoa xoa hai hạt đào nhỏ khiến anh vừa đau vừa s.ư.ớ.n.g, hạ thân cọ cọ với nam nhân bên dưới.
Nguyên Thần di chuyển bàn tay tìm nắm Tiểu Phương Dịch đang c.ư.ơ.n.g lên nhè nhẹ.

Hắn ma sát với lòng bàn tay nóng rực của mình, khuấy đảo một phen ở l.ỗ t.i.ể.u, hai ngón tay cuối cùng sờ nắn hai t.i.n.h h.o.à.n bé tròn bên dưới.

Phương Dịch chịu đựng không nổi liền dứt khỏi hôn môi, hắn liền lập tức ngậm lấy yết hầu của anh.
- Ư ha...!Muốn...!muốn b.ắ.n...
Vừa nói xong thì Tiểu Phương Dịch giật lên liên tục rồi giải phóng ra dòng t.i.n.h d.ị.c.h.
Phương Dịch vẫn đang úp người thở dốc thì đã bị Nguyên Thần lật ngược người lột sạch hai chiếc quần.

Hắn không nhịn nổi dáng vẻ này của Phương Dịch, muốn trực tiếp đ.â.m vào cái l.ỗ nhỏ của anh.

Ngay lúc hắn đặt chân anh lên vai mình, kéo khóa quần thì đã bị Phương Dịch chặn lại.
- Em...!em dùng condom đi mà.
- Tại sao phải thế ? Chúng ta trước nay đều không dùng mà.


Anh không phải đang để ý chuyện lúc chiều em kể đấy chứ ?
- Không phải.

Nên tập dùng thì hơn, an toàn lại còn sạch sẽ cho cả hai nữa.
- Được rồi, nghe theo anh.
Hắn rời giường kéo ngăn tủ tìm condom.
- Phương Dịch.
- Anh đây.

Sao thế ?
- Đêm nay, chúng ta dùng hết nhé ?
Phương Dịch bàng hoàng nhìn mấy hộp condom mới toanh được Nguyên Thần đặt ngay đầu giường.
- Không, như vậy anh sẽ...!Ưm...
Ngón tay Nguyên Thần từ từ trượt vào t.i.ể.u h.u.y.ệ.t đang đói khát.

Vách tường nóng ấm, mềm mại lại còn k.h.í.t chặt bọc lấy hai ngón tay thon dài của hắn.
- Ưm...!Hức.

- Phương Dịch kéo áo lên ngậm vào miệng.
Bên trong t.i.ể.u h.u.y.ệ.t bắt đầu ươn ướt, Nguyên Thần gãi nhè nhẹ cho đến khi đến t.u.y.ế.n t.i.ề.n l.i.ệ.t thì bắt đầu tăng tốc độ cùng lực ngón tay.
- Đừng mà...!Anh...!A ~
- Không thích sao ?
- Không...!không phải.

Thích...!A ~ Thích lắm ~
Ánh mắt Phương Dịch trở nên mơ hồ, khóe mắt đã ngấn lệ.

Nguyên Thần bỏ áo khỏi miệng anh.
Các ngón chân của Phương Dịch cũng co lại, hai bàn tay đặt trên ngực cũng nắm chặt vào áo.
- Đủ rồi...!Em...!em nhanh cho vào đi mà.
Nghe tiếng khẩn khoản cầu xin, tiểu gia nhà Nguyên Thần cũng đã có triệu chứng không thể kiềm chế.
Hắn rút ngón tay ra kéo theo những dòng d.â.m thủy chảy dọc xuống cổ tay.
Tiểu gia tử mang " áo giáp " chuẩn bị xông trận.

Vừa chạm vào h.u.y.ệ.t động, Phương Dịch không tự chủ được mà ưỡn cong cả eo.
Mỹ cảnh nhân gian trước mắt, hắn cảm thấy cơ thể mình nóng ran liền vươn tay cởi lớp áo thun vướng víu.

Từng thớ cơ bắp săn chắc hiện rõ mồn một.
- Em di...!di chuyển.

Anh muốn...!anh muốn lắm.
Hắn cúi người hôn lên mắt anh, hạ thân bắt đầu chuyển động.
C.ô.n t.h.ị.t to lớn cứng cáp của nam nhân được h.u y.ệ.t t.h.ị.t ẩm ướt, mềm mịn ôm lấy.

Cảm giác mê luyến ánh lên từ đôi mắt của cả hai người.

T.i.ể.u h.u.y.ệ.t phối hợp nhịp nhàng với cái thứ nóng như chùy sắt nung mà nuốt vào phun ra.
- Ư ha ~ A ~
- Anh c.h.ặ.t quá.

Làm em muốn b.ắ.n ngay lập tức luôn đấy.
Nguyên Thần vẫn giữ nhịp điệu không nhanh không chậm, Phương Dịch cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bị nhấn chìm trong bể d.ụ.c vọng, " khát khao thêm nữa " chính là một con mãnh thú giữa rừng hoang - điên cuồng ham muốn.


Sự ngượng ngùng trên gương mặt xinh đẹp của Phương Dịch đã dần chuyển sang vẻ d.â.m đ.ã.n.g cầu t.h.a.o.
- Ưm...!Thần baby à ~ S.ư.ớ.n.g...!s.ư.ớ.n.g quá a ~
- Hừ...
Hắn vuốt tóc một cái, cúi người xuống hôn lên bờ môi căng mọng.

Hai tay không tự chủ được mà vuốt ve hai điểm hồng n.h.ạ.y c.ả.m.
Nguyên Thần cắn lên xương quai xanh nhô lên rồi lại liếm một cái.

C.ô.n t.h.ị.t màu đậm oai phong đỉnh vào t.u.y.ế.n t.i.ề.n l.i.ệ.t khiến mỹ nhân dưới thân không ngừng kêu lên những âm thanh gợi d.ụ.c.

Hai chân quấn quanh eo hắn càng siết chặt hơn, cho thấy người bên dưới vẫn đang khát cầu.
- Hôm nay h.ứ.n.g t.ì.n.h đến vậy sao ? - Hắn ngoạm lấy cái tai đỏ hồng của anh.
- Không phải...!Lần nào làm cũng...!cũng muốn thêm.

Nhưng...!nhưng sợ em mệt a ~ Ư ha ~
Nguyên Thần thoáng ngạc nhiên.

Vậy ra bấy lâu nay không phải chỉ có mình hắn " ăn không đủ no ".

Hai người vẫn còn trẻ, t.i.n.h lực dồi dào.

Tính chất công việc lại khiến dồn nén lâu, vậy mà đến khi giải phóng lại còn bị kiềm hãm lại.

Hắn lo anh mệt, anh lo hắn mệt.

Vậy là cả hai cùng " đói ".
- Vậy sau này chúng ta làm đến cùng.

Có được không ? - Nguyên Thần lau đi mồ hôi trên trán Phương Dịch.
- Ưm ~ Được...!Được a ~
Hai chiếc bóng trên tường của hai nam nhân - một mạnh mẽ một dịu dàng như hòa vào nhau.

Âm thanh s.ắ.c t.ì.n.h mà ai nghe qua cũng phải đỏ mặt không ngừng dội vào lớp gạch men trong phòng.
* Bịch ! * - Một chiếc condom chứa đầy t.i.n.h d.ị.c.h trắng đục bị thắt lại quẳng xuống sàn.
Binh sĩ lại mang " áo giáp mới " ra trận.
Da thịt của Phương Dịch rất dễ đỏ, chỉ va chạm x.á.c t.h.ị.t nhẹ nhàng đã đỏ lên như quả mận mọng nước.

Đặc biệt là hai cánh mông căng tròn, vì quá bắt mắt nên thường bị Nguyên Thần ra sức nhào nặn đến in cả dấu tay.

Hắn m.ú.t lấy da thịt trắng mềm để lại những vết hôn mờ ám từ cổ xuống tận đùi trong của anh, hệt như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Hắn vân vê hai đ.ầ.u v.ú đã sưng lên, hạ thân liên tục động.

C.ô.n t.h.ị.t chôn sâu vào tận bên trong, t.u.y.ế.n t.i.ề.n l.i.ệ.t bị thao đến mức dục tiên dục tử.
- Phương Dịch...!Phương Dịch...!- Âm thanh nhuốm đầy d.ụ.c v.ọ.n.g của nam nhân văng vẳng khắp phòng.

Nghe qua liền biết được là đã gần đạt đến cao trào.
- Vâng ?
- Sinh con cho em...
- Anh là con trai...!Làm...!làm sao sinh được ?
- Sinh cho em...!Có sinh hay không ? - Mỗi từ phát ra là một cú nhấp hông mạnh đến nổi khiến giường cũng rung lắc.
- Được...!Ha ~ Sinh...!sẽ sinh cho em.

Aaaaa ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận