Thuỷ Cơ


Linh Thủy nhìn đến mắt rơi đầy lệ, nàng cũng cầu xin nhìn về phía Dương Hoàn "Dương Hoàn......"
Dương Hoàn lúc này chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai người đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nghiêm túc đến mức khiến người khác có chút sợ hãi.
Dương Hoàn cũng không nghĩ đến chuyện sẽ tha thứ cho hai người họ, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút tức giận, một người là thị vệ bất trung, một người là tiểu thiếp hồng hạnh xuất tường, hai người họ đã chạm đến lòng tự tôn của hắn, hắn cũng không có lý do gì để tha thứ cho đôi gian phu dâm phụ này!
Nhưng mà......!Hắn hít một hơi nhìn về phía hai người họ, hai người họ quả thật là tội không thể tha sao? Bọn họ đúng thật là đã yêu nhau, cũng khác gì với hắn và Linh Thuỷ đâu chứ? Nếu hôm nay đổi lại là hắn và Linh Thủy, đại khái hắn và nàng cũng sẽ đưa ra lựa chọn này đi.
Đột nhiên hắn có chút kinh ngạc phát hiện, hận ý của hắn đối với Như Ý và Xa Đào cũng không mãnh liệt đến vậy, thậm chí trên người bọn họ, hắn còn mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của hắn cùng Linh Thủy.

Hiện tại nhìn bọn họ, trong mắt hắn đã không còn là đôi gian phu dâm phụ, mà là một đôi tình nhân tâm đầu ý hợp.

Hắn có thể giết chết một đôi gian phu dâm phụ, nhưng hắn không thể giết một đôi có tình nhân thật lòng yêu nhau.
"Các ngươi đi đi!" Dương Hoàn thấp giọng nói.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của ba người họ, Dương Hoàn có chút bực tức nói: "Ta kêu các ngươi đi, các ngươi không muốn đi sao?"
Ba người họ lúc này mới cảm nhận được lời nói chân thật của Dương Hoàn, Linh Thủy nhào đến ôm chặt lấy Dương Hoàn, mừng rỡ như điên nói: "Dương Hoàn, ngài thật tốt! Ngài thật tốt quá!"
Như Ý lúc này cũng đã vui đến phát khóc, quỳ rạp trên mặt đất "Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài Bối lặc gia!"
Dương Hoàn bất bi bất giác nhìn bọn họ, cố ý lạnh giọng nói: "Ta để các ngươi đi, cũng không phải là ta đã tha thứ cho các ngươi."
"Cho dù là như vậy, Như Ý cũng vô cùng biết ơn ngài."
"Xa Đào cũng vĩnh viễn không dám quên đi ân huệ của Bối Lặc gia!" Xa Đào quay sang nhìn Linh Thuỷ.


"Linh Thủy, sau này còn gặp lại!"
Mãi cho đến lúc bọn họ sắp đi khỏi, Dương Hoàn bỗng nhiên nói một câu "Chờ một chút."
"A?" Ba người lúc này đều giật nảy mình, sợ Dương Hoàn đổi ý.
Dương Hoàn lạnh lùng trừng mắt nhìn Xa Đào, "Nếu để cho ta biết ngươi không đối xử tốt với Như Ý, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác sống không bằng chết!"
"Thuộc hạ đã biết." Xa Đào cung kính nói, sau đó quay sang nhìn Như Ý, trên mặt hai người họ đều tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi lưu luyến tiễn hai người họ rời đi, Linh Thủy nhảy nhót chạy về phía Dương Hoàn "Dương Hoàn, ngài thật vĩ đại!"
"Ta không dám nhận." Dương Hoàn vẻ mặt khinh thường.

"Ta chỉ là lười quan tâm đến chuyện của hai người họ." Hắn dùng sức lôi kéo, Linh Thủy liền ngã vào lòng hắn.

"Ta chỉ cần ngươi mãi mãi ở cạnh ta, còn những thứ khác ta đều không cần."
"Dương Hoàn......" Linh Thủy tùy ý để hắn ôm, cảm giác hạnh phúc xưa nay chưa từng có không ngừng dâng lên trong lòng nàng.
Hai người ôm nhau một lát, sau đó Dương Hoàn nắm chặt lấy tay Linh Thủy, "Đi thôi, chúng ta trở về."
Hắn đi được hai bước, phát hiện Linh Thủy vẫn đứng yên bất động.

"Linh Thủy, tại sao lại không đi?"
Linh Thủy ấp úng nói "Ta không dám trở về, ta sợ một ngày vào đó ngài giận, rồi lại không cần ta!"
"Ta......"
Biểu tình trên mặt Dương Hoàn lúc này có chút khốn đốn, Linh Thủy thật sự rất muốn cười, nhưng nếu nàng cười, Dương Hoàn sẽ cho rằng nàng đã tha thứ cho hắn, nàng mới không đơn giản như vậy mà đã buông tha cho hắn đâu! Dù sao hắn cũng đã hại nàng rơi nhiều nước mắt như vậy.
"Thực xin lỗi." Dương Hoàn nghiêm túc nói.

"Ta thề sẽ không bao giờ đối xử với ngươi như trước nữa." Hắn nâng mặt Linh Thủy lên "Bây giờ ở trước mặt ngươi, ta không cần tự tôn, cũng không cần kiêu ngạo, ta chỉ cần một thứ thôi, đó chính là ngươi!"
Linh Thủy mắt không gợn sóng nhìn hắn "Thì ra ngài vẫn xem ta là vật sở hữu của ngài."
"Không, ngươi là nữ nhân của ta, nữ nhân duy nhất, nữ nhân ta yêu duy nhất trên đời này!" Nói xong, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi nàng thật sâu
Dương Hoàn có chút ảo não thở dài.

Chỉ là hôn môi vẫn chưa đủ, hắn còn muốn toàn bộ người nàng.
"Linh Thủy, chúng ta trở về đi!" Hắn khẽ liếm lên cái cổ non mịn của nàng, khiêu khích nói.

"Ân." Linh Thủy lúc này đột nhiên nhớ tới Dương Khăm, hắn vẫn còn bất tỉnh nhân sự ở trong căn nhà kia! "Hắn......" Tuy rằng Dương Khăm thiếu chút nữa làm ra những chuyện tổn thương nàng, nhưng ít nhiều gì hắn cũng là huynh đệ của Dương Hoàn, mặc dù hắn vô cùng hận Dương Hoàn, nhưng câu chuyện của hắn cũng khiến người khác có chút đồng tình, nhưng nàng cũng không muốn nói gì cả, chỉ là không biết Dương Hoàn sẽ xử trí hắn thế nào!
Dương Hoàn mặt không biểu tình nói "Cứ ném hắn ở chổ này, chờ sau khi trở về ta sẽ đến gặp kính Vương, để hắn tới đón nhi tử mình về quản giáo cho thật tốt!"
"Hả?" Linh Thủy khó hiểu nhìn Dương Hoàn, đây không giống tác phong của hắn tí nào, Dương Hoàn là người có thù oán tất báo, vậy mà lần này......!Dương Hoàn liếc mắt một cái liền nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong lòng Linh Thủy, hắn giả bộ bày ra biểu tình không để bụng nói: "Nếu tiểu tử này gây ra tổn thương cho ngươi, ta xác định sẽ khiến hắn trả giá toàn bộ, nhưng hiện tại ngươi vẫn bình an không có việc gì, nên ta cũng lười so đo với hắn.

Hừ, cùng loại người này đấu khí, quả thật là không đáng!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Mạt Thế Điền Viên
2.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3.

Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
4.

[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
=====================================

Linh Thủy nghe xong thì nắm lấy tay hắn, mĩm cười nói: "Ta biết, bởi vì ── hắn là đệ đệ của ngài đúng không?"
"Hừ!"
Bộ dáng đánh chết cũng không thừa nhận của Dương Hoàn quá đáng yêu, Linh Thủy chỉ biết ôm chặt lấy hắn, sau đó cười không ngừng.
Thấy nàng vui vẻ đến vậy, Dương Hoàn cũng cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều, Nhưng đương nhiên, hắn vẫn còn tôn nghiêm của hắn, so với ai khác thì hắn vẫn là Bối lặc gia cao cao tại thượng, nhưng chính hắn cũng biết, hắn đã khác trước hơn rất nhiều, hắn đã học được cách tôn trọng cảm xúc của người khác, học được cách cảm thông với người khác.

"Đừng cười nữa? Về nhà thôi!" Dương Hoàn cho rằng Linh Thủy đang cười chế nhạo mình, nên khó tránh khỏi gương mặt có chút hồng.
"Chờ một chút!" Nhìn biểu tình trăm năm khó gặp này, Linh Thủy càng muốn trêu chọc hắn hơn "Dương Hoàn, ngài mau nói lại câu đó cho ta nghe thêm lần nữa." Linh Thuỷ làm nũng yêu cầu.
"Câu nào?"
Linh Thủy hờn dỗi nói: "Chính là 『 ngươi là nữ nhân của ta 』 đó!" Dương Hoàn đúng là cái tên ngu ngốc, hắn không biết những lời này đối với nàng có bao nhiêu quan trọng đâu.
"Thì ra là câu này!" Nhưng Linh Thủy không biết rằng, nàng đã đánh giá cao Dương Hoàn, nàng không biết Dương Hoàn phải đấu tranh với nội tâm bao lâu mới có thể nói ra câu này, nhưng nếu bây giờ nàng muốn nghe, hắn cũng không ngại nói
"Muốn ta nói mấy ngàn, mấy vạn lần đều được." Đôi mắt tràn ngập tình yêu của hắn nhìn thẳng vào nàng.
"Linh Thủy, ngươi là nữ nhân của ta, vĩnh viễn đều như vậy."
Linh Thủy cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, nhẹ nâng mặt lên, Dương Hoàn lập tức cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Ánh trăng trên cao cũng lẳng lặng chiếu lên người có tình.
HOÀN TOÀN VĂN..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận