Thượng Thượng Thiêm

Chương 23
Thời gian dường như chảy ngược, ta mở mắt tự nhiên lại thấy đang ở vào cái ngày đã xa, rất xa.
Trời quang mây cao, không trăng không gió ta lẻn đến thư phòng cha trộm bạc.
Ta kéo chiếc thùng to dưới giá sách ra, mở từng chiếc hòm, từng chiếc hòm một, cuối cùng tìm được chiếc hộp khóa kĩ lại không tìm được vàng bạc châu báu, chỉ có một mảnh hồng diệp khô héo.
Ta nhìn chăm chăm mảnh hồng diệp, trong lòng sáng tỏ không còn ngu ngốc nữa, vậy mà lại tan nát đau đớn bội phần, chỉ có thể hu hu òa khóc.
Cha! Cha! Cha!
Người không thể chết, không thể chết, Cha…
Người trước giờ chưa đối tốt với con, chưa từng hỏi con có khỏe không? hay chiều chuộng con một chút, con cũng chưa kịp hiếu kính người được tốt, chưa từng dìu đỡ người ngôi, đấm lưng xoa chân hay đối với người làm nũng… Hai cha con cũng không giống mọi gia đình khác trên thế gian này, chưa sống thuận hòa hay thậm  chí ở chung dưới một mái nhà. Như vậy, làm sao người có thể cứ thế ra đi?
Cha, chỉ cần người không chết tất thảy còn có thể sửa chữa, chỉ cần người không chết.
Ta không ngừng khóc.
Như mưa sa, bão nổi, khóc muốn cuồng điên.
Khóc thống khổ đến mức muốn chết mà không được.
“Ma Y… Ma Y…” Từ một nơi xa xăm có tiếng gọi ta không ngừng, nhưng ta không muốn đáp lại. Ta nghĩ về cha, về ta, về mười lăm năm ngây ngốc, đần độn đã sống qua, cuối cùng cũng hiểu, hóa ra mười lăm năm đó ta sống chỉ bằng hai chữ —— chờ đợi.
Ta chờ đợi cha quay lại liếc mắt nhìn ta một lần, chờ đợi cha dịu dàng ôn hòa nói chuyện cùng ta, chờ đợi cha xoa xoa đầu ta khen một câu nhi nữ ngoan…
Ta đã chờ đợi lâu như vậy, kết thúc vẫn là đợi không được…
Bóng dáng Hồng Diệp chậm chậm tan đi, trong hư ảo mơ hồ một thân ảnh nho nhỏ hiện ra, hình như là một đứa bé, cô linh linh đứng trong sương mờ giương đôi mắt sợ hãi nhìn ta.
Lúc đầu ta nghĩ đứa bé đó là ta, về sau lại cảm thấy dường như không giống.
Mà đứa bé bỗng hé miệng xinh, nắm lấy tay ta nói một câu: “xin đừng bỏ con…”
Trong lòng chấn động, đột nhiên ta bừng tỉnh điều đầu tiên đập vào mắt ta là khuôn mặt dịu dàng, một người mặc áo xanh đang nắm tay ta – đúng là Tam nương.
“Ma Y, con rút cuộc cũng tỉnh!” Tam nương ôm cổ ta, khóc ròng nói, “Cám ơn trời đất, cuối cùng con cũng tỉnh, Ma Y a, con đã hôn mê suốt mười ngày! Mười ngày nay mệnh như sợi chỉ mành treo, con chỉ dựa vào bát cháo qua ngày, Ma Y đáng thương của ta, cuối cùng tỉnh…”
Đầu óc trống rỗng, bên tai vẫn quẩn quanh câu nói : “xin đừng bỏ con…”, hơn nửa ngày mới ngơ ngác hỏi : “Tam… Nương? Sao người lại ở tại đây?”
Thế nào người lại ở trước giường của ta? Lại quay đầu nhìn bốn phía, đây rõ ràng là tẩm phòng của ta tại vương phủ, ta sao lại về phủ? Hơn nữa, Tam nương sao lại ở đây?
Tam nương nhìn dáng vẻ ngây ngốc, sờ sờ trán ướt sũng của ta, khẽ thở dài: “Con ngoan,  ngươi hôn mê suốt mười ngày, cho nên không biết trong mười ngày này đã xảy ra những  chuyện gì đâu…”
Mười ngày, hai chữ đó vừa lọt vào tai ta dường như muốn nhảy dựng lên, vội vàng xuống giường làm Tam nương giật mình sợ hãi, vội vàng kéo ta hỏi: “Ma Y, làm sao vậy?”

“Cha! Cha…” Xong rồi, sao ta lại ngủ qua mười ngày, đến cả thời hạn thi hành án tử của cha cũng bỏ ! Hai chân mềm nhũn, cả người nhất thời ngã thẳng xuống đất.
“Ngốc…” Tam nương dìu ta lên, ôn nhu nói, “Cha không chết, đừng nóng vội…”
“Không chết?” Ta cứng ngắc mà quay đầu.
Tam nương trịnh trọng gật gật đầu: “Không chết, Ma Y, cha ngươi vẫn hoàn hảo mà sống rất tốt”
Ta tự véo véo mặt, ta đang nằm mơ phải không? Chẳng lẽ đây vẫn là cảnh trong mơ?
Tam nương thấy ta như vậy, xì một tiếng bật cười nhưng ánh mắt tràn đầy thương hại: “Ma Y, Ma Y nhân hậu nhất của ta, nhờ có con mới bảo vệ được toàn bộ nhà ta!”
“Con không rõ…” Ta thật sự không rõ. Phảng phất như trải qua một giấc mộng, trời đất cuồng quay, phảng phất như đứng trong cơn mưa to – tới đột nhiên rồi đi cũng nhanh chóng, để lại mình ta – chơ vơ.
Tam nương từ từ nói: “Ma Y, con biết chưa… con đã có mang”
Ta sững người một lát, hai tay theo bản năng sờ sờ lên bụng, nhớ đến thời gian gần đây thường xuyên muốn ói, cứ nghĩ rằng do không hợp thức ăn, hóa ra…
Chẳng lẽ cảnh trong giấc mơ, đứa bé mà ta gặp kì thật là hóa thân của hài tử trong bụng? Nó biết ta không chịu tỉnh để đối mặt với sự thật cho nên mới cầu xin ta không bỏ rơi?
Tự nhiên mồ hôi lạnh đổ dọc sống lưng, trong lòng ngổn ngang trăm mối, khó có thể phân biệt được buồn hay vui.
Bên tai lại vang lên tiếng Tam Nương: “Sau khi Tiểu vương gia đem con đã hôn mê quay về phủ, lại cho vời ngự y đến chuẩn bệnh. Ngự y nói con gặp phải tổn thương tinh thần quá lớn, thể xác và tinh thần đều ảnh hưởng, lại thêm lúc trước trải qua hành trình ngày đêm không nghỉ, thân thể hư nhược, nhiễm lạnh mới hôn mê, mà con lại không muốn tỉnh lại cho nên… Nếu muốn giữ lại thai nhi trong bụng phải bảo trụ con, mà muốn bảo trụ con phải bảo trụ mọi người trong nhà con… Ma Y, là con đã cứu chúng ta a!”
“Ý của nương là —— Ngôn Thù cuối cùng cứu cha?” Ta khàn khàn mở miệng.
Tam nương gật đầu: “Cũng không biết Tiểu Vương gia dùng biện pháp gì, cuối cùng điều tra rõ ràng chứng cứ cha con mưu phản là tội oan, tuy nhiên việc tham ô là đúng nên Hoàng thượng khai ân, chỉ biếm chức thành thứ dân, thả khỏi thiên lao. Tiểu Vương gia lại đem cả gia đình ta về vương phủ, ở tại một viện nhỏ, lúc này cha con cùng Đại nương, Nhị nương đang ở đó. Chẳng qua, trải qua đại nạn lần này, cha con… ” Nói đến đây, thần sắc ảm đạm thở dài, “Lúc nào cũng si ngốc, ngơ ngác, dường như không muốn tỉnh”
Ta vội vàng xoay người mở tủ tìm y phục, tam nương hỏi: “Ma Y, con làm cái gì?”
“Con muốn đi gặp cha”
“Ma Y” tam nương cầm ta cánh tay, biểu tình cũng ta theo sở không thấy trịnh trọng, “Ma Y, lúc này, ngươi cần đi gặp đầu tiên, không nên là cha con.”
Ta trong lòng trầm xuống, cũng hiểu ý tứ của người.
“Ma Y, con hôn mê mười ngày này, Tiểu Vương gia ban ngày bôn ba nơi nơi, ban đêm lại trông giữ bên giường con không rời, cơ hồ không hề chợp mắt. Người ta đối với con như thế nào ta đều chân chân thực thực chính mắt mình nhìn thấy rõ. Ma Y, hẳn là con nên đi cảm tạ Vương gia mới phải”
Bàn tay đang cầm y phục của ta cứng lại, Tam nương nhẹ nhàng cầm lấy bộ y phục trên tay ta, giúp ta mặc vào, thắt gọn eo lưng, dịu dàng bảo: “Đi thôi.”
Ta bị Tam nương đẩy, nghiêng ngả lảo đảo mà ra khỏi tẩm phòng, lại cảm thấy chân có ngàn cân, mỗi một bước đi là một bước gian nan.
Là Ngôn Thù cứu cha… : là Ngôn Thù cứu một nhà…
Sự thật tốt đẹp này rành rành hiện ra trước mặt, thực quá tốt đẹp, ta lại không thể kịp thích ứng theo…

Ta cơ hồ có thể tưởng tượng, hắn đã phải đối mặt như thế nào áp lực trước triều đình, lại khắp nơi bôn ba, còn là vận dụng các mối quan hệ quyền thế mới giải vây cho cha, mặc dù hắn đã thành toàn cho ta, nhưng là tự gây khó khăn cho chính hắn …
Ta, ta, ta…
Sau khi sự việc xảy ra ta trước sau chỉ biết lo lắng cho chính mình, cho cha, nhưng chưa từng vì hắn mà mảy may suy nghĩ.
Ta, ta, ta…
Bất giác quá xấu hổ, tự cảm thấy khó có thể đối diện…
Chương 24
Tuy rằng tâm trí rối nùi nhưng hai chân ta dường như tự có ý thức mà đi, khi dừng lại ngẩng đầu nhìn lên đã là trước cửa thư phòng.
Chân tay khẽ run run, đẩy cửa phòng ra, không ngờ trong phòng vắng lặng, không có một bóng người.
Thở hắt ra, tâm trí tĩnh lại ta liền gọi một nha hoàn gần đó: “Vương gia đâu?”
Nha hoàn vội vàng quỳ thi lễ đáp: “Vương gia có lẽ đang ở hậu viên.”
Ta vội vàng rời thư phòng hướng hậu viên đi tới.
Trong vườn hoa có một gốc ngô đồng tán rợp trời, lá cây đã ngả vàng gần hết, gió thu thổi lả tả từng phiến lá phiêu linh, cô quạnh rơi.
Ngôn Thù ngồi trên ghế đá dưới gốc cây, xoay lưng về phía ta, hồng diệp như mưa làm nổi bật thân ảnh bạch y gầy gò.
Khóe mắt ta nóng lên, trước kia chưa tùng bao giờ nghĩ đến hắn lại có thể gầy yếu đến vậy, đến nỗi tại khuỷu tay áo còn lộ rõ khớp xương.
Ta dừng lại, xa xa đứng nhìn, chân nặng trĩu không dám bước tiếp.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, hắn tuy không quay đầu lại nhưng thở dài thật dài, nói: “Những lá cây này cuối cùng cũng sẽ rụng hết.”
Ta chẳng biết nói tiếp thế nào.
Hắn trầm mặc một lát, lại nói: “Ta từng nghĩ rằng khi lá cây rụng hết sẽ đến nói với nàng một việc. Nhưng mà, ta rồi lại đổi ý, sẽ vĩnh viễn không bao giờ, kể cả nhắc qua với nàng, chuyện đó, cả đời này ta sẽ không thể nói với nàng. Đến khi nàng hôn mê, rồi đại phu nói nàng có lẽ vĩnh viễn sẽ không hồi tỉnh nữa, ta đã bên cạnh giường nàng thề, chỉ cần nàng tỉnh lại ta sẽ nói cho nàng biết, chỉ cần nàng tỉnh lại ta sẽ bất chấp tất cả mà nói cho nàng …” Nói tới đây, hắn từ từ đứng lên, xoay mình, đối mặt với ta.
Ta chưa bao giờ gặp Ngôn Thù ở bộ dáng này.
hắn đứng nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú chỉ còn một vẻ trầm tĩnh, vẻ thiếu niên trung tính mỹ lệ mất đi, thay vào đó là khuôn mặt nam tử trưởng thành bình ổn, trầm tĩnh.
Tất cả làm ta thấy lạ lùng, lại mang mấy phần xa xôi khôn kể.
“Ma Y, ta muốn kể cho nàng một câu chuyện cũ.”

Tim ta run rẩy một chút, trực giác mách bảo tốt nhất không nên nghe câu chuyện này nhưng lại nghẹn tắc nơi cổ họng, không thể nói lời từ chối.
Ngôn Thù vẫn dịu dàng trầm tĩnh nhìn ta, thanh âm nhẹ nhàng: “Mười sáu năm trước ngày 20 tháng hai, có hai đứa trẻ cùng được sinh ra, một nam một nữ, một là long thai phượng chủng, một cũng thuộc về gia đình quan lại.”
Tim đập muốn vỡ, ta áp tay lên ngực giữ muốn nghẹ thở, từng tầng tầng bụi bí mật của quá khức bóc tách đi, chân tướng dần dần hiện.
“Khi ấy trong cung phi tử được sủng ái nhất chính là Vân Quý Phi cùng Liễu Quý Phi, ai đản hạ long tử (sinh hoàng tử) trước có thể được sắc phong Hoàng Hậu, bởi vậy Vân Quý Phi tâm sâu kế cao  lập tức lệnh cho người ra cung tìm kiếm những nam anh được sinh cùng lúc, tìm được Tứ Phu nhân thư ký lang trung đang chuẩn bị lâm bồn liền lập tức mua chuộc bà đỡ, phòng trường hợp xấu nhất. Kết quả, Vân Quý Phi sinh hạ nữ nhi, nhà Lang trung kia lại là nam hài, vì thế nhân buổi đêm khuya mới đem đánh tráo, đồng thời về sau giết tất cả người liên quan bịt đầu mối, thần không biết quỷ không hay” Ngôn Thù nhìn ta, ánh mắt lóe ra bất định, thanh âm lại càng trầm thấp, “Vì thế, kết cục chính là —— đáng lẽ ra công chúa nữ anh biến thành quan gia thiên kim, mà nam anh giống như cá chép hóa rồng lắc mình biến thành hoàng tử.”
Biết làm gì đây, ta không muốn nghe nữa…?
Câu chuyện này không có chút nào dễ chịu, ta không cần phải nghe nữa…
Nhưng ta vẫn không mở miệng được? Cái gì áp nặng lại làm ta không thốt lên lời? Cái gì đó giữ chặt ta, cứ như vậy trân trân đứng nghe hắn tiếp tục kể?
“Thời gian như gió thoảng, vừa đó đã qua mười lăm năm. Trong mười lăm năm này, nam hài nhận hết mọi ân sủng, cẩm y ngọc thực, phong quang bát diện, mặc dù cuối cùng hắn không trở hoàng đế, nhưng so với hoàng đế còn thong dong tự tại hơn. Vào đêm trừ tịch năm đó, Vân Quý phi bệnh nặng, trước khi chết gọi hắn đến bên giường nói cho biết thân thế thật sự, cũng khóc mà rằng nàng sợ sự tình bại lộ phiền phức nên không dám cùng nhi nữ của mình gặp gỡ, lại sợ để lại tại kinh thành sẽ là mầm tai họa nên sớm tìm thời cơ đưa gia đình lang trung kia đẩy đi xa. Cho nên, người cầu hoàng tử kia nếu có cơ hội tìm đến công chúa, cố gắng chiếu cố nàng thật tốt”
Tầm mắt ta bắt đầu mơ hồ.
“Hoàng tử sau khi biết được sự thật lập tức phái người âm thầm điều tra, tin tức hồi báo nói vị công chúa này trong mười lăm năm qua sống thật vất vả; mẫu thân mất sớm, phụ thân hờ hững, trong phủ ngay cả kẻ hầu thấp nhất cũng có thể khi dễ nàng. Đúng lúc này, hữu tướng ý đồ mưu phản, thân là hoàng đệ được hoàng thượng tin cẩn nhất hắn nhận lệnh đi tuần Giang Nam. Ngay sau khi đến Hàng Châu, chuyện đầu tiên hắn làm là đến Từ Vân Am để tìm công chúa, nghe nói đang đến đó xin sâm”
Ta cắn nhanh môi dưới, đứng chôn chân như đang chịu một loại khổ hình, đè nặng trịch trên người khiến cho không có cách nào thở được.
“Am ni cô yên tĩnh, mấy khối hòn non bộ nhấp nhô ngoài sân ngoại, dưới tàng mai cổ thụ có hai vị cô nương. Trong hai nàng, một người thoáng nhìn đã biết là một thiên kim tiểu thư phú quý sang giàu, một người khác…” đáy mắt Ngôn Thù thoáng ánh lên tầng nước mắt “Ma Y, ta đã từng nói rằng vĩnh viễn sẽ không quên lần đầu tiên nhìn thấy nàng —— tuyết trắng, gió lạnh, nàng y phục đơn sơ lạnh run rẩy đến từng ngón chân, cả người như sắp đông thành khối. ấy vậy mà trên mặt nàng không có chút ủy khuất nào, không cam phận, không oán hận mà ngược lại đang cười hi hi, thanh âm giòn giã, dám đối với xà cò kè mặc cả… Lúc ấy nhìn thấy nàng, suy nghĩ lớp lớp, chính người này đã bị ta chiếm lấy vận mệnh cao quý xa hoa rồi lại thay ta chịu khổ… Chính là nàng a…”
Ta lắc lắc đầu muốn nói ta không hề khổ, cho đến tận bây giờ không hề cảm thấy khổ, nhưng mà vẫn không cất được nên lời. Chỉ có thể lặng im trân trân nhìn hắn, lặng lặng mà nhìn như thế.
“Về sau ta đến nhà nàng trụ lại, càng hiểu rõ sự tình của nàng, ta tự nói phải bù đắp cho nàng, ta cần phải đem mười lăm năm thiếu thốn đó – từ từ dùng toàn bộ quãng đời còn lại đền bù cho nàng. Mà muốn nàng quang quang chính chính hợp tình hợp lý hưởng thụ hạnh phúc – cách nhanh nhất chính là cưới nàng về. Cho nên, ta thú .”
Không cần nói… Van cầu chàng, không cần nói…
Ngôn Thù, đừng tàn nhẫn như vậy, van cầu chàng. Đừng nói với ta kì thật chàng chưa bao giờ từng yêu thương ta, tất cả những dịu dàng cưng chiều chàng đối với ta, hết thảy chỉ vì trả nợ cùng chuộc lỗi… Không cần… Không cần…
Lòng tràn đầy tuyệt vọng, cuộn cuộn gào thét mà ta vẫn bất động lặng im.
Ngôn Thù nghẹn ngào cười mắt nhíu lại, chớp mi, có chút tự giễu: “Nhưng là, trời cao an bài so với toan tính con người càng thêm cao minh, ta thủy chung muốn bù đắp bởi vậy chuyên tâm chú ý tới nàng thật lâu, kết quả, thật lâu theo nàng liền bắt đầu lo được lo mất, ban đầu chẳng qua chỉ là sự bảo hộ đơn thuần cuối cùng lại biến thành khát vọng sở hữu. Ta khát vọng có được nàng, cho nàng chân chính biến thành ta, thiên mệnh chúng ta nhất định phải cùng một chỗ, cũng chắc chắn dây dưa một đời. Bởi vậy, ta dùng thủ đoạn xâm phạm ý nguyện của nàng đem nàng biến thành của ta… Xem, ta là kẻ đê tiện đến vậy, không chỉ đối với nàng, ta đối với thân sinh phụ thân chính mình cũng ghi hận trong lòng. Ta hận hắn tham lam tục tằn mất phẩm đức, ta hận hắn lầm lẫn nghe lời gièm pha hại chết mẫu thân ta, ta lại càng hận hắn đối với nàng không tốt… Nghĩ tới nàng phải thay ta nhận lấy vận mệnh, nàng chịu đựng tất cả những khổ sở vốn là những điều ta phải chịu ta hoàn toàn không thể chịu đựng, vì thế ta lợi dụng việc Hoàng Thượng muốn diệt trừ phe cánh Hữu tướng thận trọng dẫn hắn mắc câu, cuối cùng kiếm cái tội danh, lấy công thay tư, mượn đao giết người!”
Nói tới đây, Ngôn Thù lại cười cười, vẻ mặt tươi cười là thế lại mang dư vị thống khổ: “Nguyên lai, lòng ta vẫn chỉ là bóng tối âm u giấu bên trong vẻ sáng sủa, không có chút ánh mặt trời. Vì lẽ gì một kẻ như ta…  lại thiên thiên gặp được người như nàng?”
Cuối cùng nước mắt ta cũng trào dâng.
“Hạ Hiển đối xử với nàng như vậy, vì lẽ gì nàng vẫn yêu thương hắn? Hạ phu nhân khi dễ nàng, mấy tỷ tỷ khinh thường nàng, vì lẽ gì nàng không chút nào oán hận? Vì lẽ gì kẻ một mực đẩy chính mình thân sinh phụ thân vào chỗ chết chính là ta, mà người một lòng muốn cứu hắn cũng chính là nàng – nữ nhi hờ của hắn? Số mệnh rõ ràng ưu ái ta, cho ta địa vị cao vời, cho ta quyền thế vô hạn, vì lẽ gì ta lại lòng dạ hẹp hòi? Mà số mệnh chẳng cho nàng điều gì tốt đẹp, vì lẽ gì nàng vẫn tinh khiết thiện lương khoan dung như vậy? Ma Y, Ma Y, nàng nói cho ta biết, vì cớ gì một kẻ nội tâm âm u hư nát không chấp nhận được như ta lại găọ được tâm hồn ấm áp sáng ngời như nàng ?” Hắn nói xong, đột quỳ thẳng xuống.
Một trận gió đến, khô diệp đầy trời tung bay.
Ta nhìn nam tử quỳ gối trong gió, đầu óc trống rỗng.
“Hiện tại, tới thời điểm cần hoàn lại tất cả…” Hắn ngẩng đầu, nhìn lên ta, rơi lệ, nhấn từng từ “Phán xét ta đi.” dừng một chút, lại nói tiếp hai chữ —— “Công chúa.”
Dường như cả thế kỷ đã trôi đi trong yên lặng, ta chậm rãi, từ từ đưa tay từng chút từng chút nhích tới trước mặt Ngôn Thù.
“Thiếp tha thứ chàng” Ta cũng tạm dừng một chút, rồi nói tiếp hai chữ—— “Phu quân.”
Chương 25

Ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân bình thường, có chút ngốc nghếch, hơi hơi ngờ nghệch nhưng ta cũng biết cái gì gọi là lương nhân khó cầu, chân tình vô giá.
Ta cũng biết điều gì mới là hạnh phúc thật sự.
Ta lại càng biết như thế nào mới là làm cho chính mình hạnh phúc.
Cho nên ta tha thứ Ngôn Thù, ta tha thứ Hạ Hiển, ta tha thứ Đại Nương, ta tha thứ các tỷ tỷ, tha thứ cả cho thân sinh mẫu thân – người đã sống cả nửa đời trong sai lầm, dằn vặt.
Bởi vì, ta yêu, yêu thương Ngôn Thù.
Yêu đến nỗi không muốn vì bất cứ lý do nào làm chúng ta một lần nữa chia lìa.
Vì thế, kết thúc chuyện này tất cả mọi người đều hiểu rõ?
Ta cũng chẳng có ý muốn đòi lại thân phận của chính mình, năm đó mọi người biết chân tướng sự việc đều đã chết, như vậy, cứ để cho ta cùng phu quân đem bí mật này giữ kín, mang theo xuống mồ đi.
Sau cơn mưa to, trời đặc biệt nắng rỡ, cũng giống như nắm chặt tay nhau đi qua bi thương sẽ là hạnh phúc ngọt ngào. Ta vẫn diễn vai Vương Phi được sủng ái độc nhất vô nhị, thỉnh thoảng đi Kinh Giao về thăm nhà mẹ, cùng mấy nương và các tỷ tỷ chuyện trò, giúp cha chải tóc, chờ đợi ngày cục cưng hạ thế.
Ta và Ngôn Thù ước hẹn cho dù là nam hay nữ đều đặt tên Đồng Đồng, kỷ niệm duyên phận chúng ta sinh đồng năm đồng tháng.
Ta nghĩ từ đây về sau cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc, à, đúng rồi, ta quên không nhắc một chút về những người khác, tuy rằng câu truyện này ta là vai chính nhưng cũng nên nhân tiện nhắc đến các vai phụ khác xíu xiu chứ!
Đầu tiên phải nói đến Đại tỷ nhà ta, gia thế sa sút cũng không che được quốc sắc vô song thậm chí còn vang dội đến tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự thân triệu kiến, gặp rồi hết sức kinh diễm lập tức thụ phong Quý Nhân nhập hậu cung. Chân chân thực thức ứng với quẻ viết “Nhân hành trung chính đế vương tuyên”.
Mà Nhị tỷ khi gia đình mới gặp nạn có một nam tử bí ẩn ám thi viện thủ (ngầm đưa tay trợ giúp), chăm sóc tận tình, về sau khi Nhị tỷ đi bái tạ mới phát hiện người đó chính là tiểu công tử của Đại thế gia kinh thành Tề gia. Vì thế, lại là một đoạn lương duyên, đúng là “khải xuất vân tiêu hỉ tự lai” nha, ha ha.
Tam tỷ mến thương một bạch y thư sinh, Đại nương kiên quyết phản đối. Không ngờ năm đó tư sinh thi Hương một bước thành Trạng Nguyên, sau lại được chọn làm thầy dạy thái tử, trở thành vị thái phó trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, Đại nương vội vội vàng vàng hướng hắn chờ mong một cuộc cầu hôn. Thái Phó tuy rằng cuối cùng cũng vẫn cưới Tam tỷ về nhưng đối với nhạc mẫu lại cực kỳ lạnh nhạt, hiện giờ Đại nương khi tâm sự chuyện nhà với ta mười lần dễ có tám lần là tố khổ, nói con rể bất hiếu chi chi đó. Ai nha nha, việc này oán hận được ai đây? Chính cái gọi là “Thì nhân mạc hận công danh vãn, nhất cử đăng khoa tứ hải truyền”. (Người đời chớ hận công danh muộn, một bước đăng khoa bốn bể truyền)
Chỉ còn Tứ tỷ, trước sau vẫn không gả đi.
Ngôn Thù nói trong mấy tỷ tỷ chỉ có Tứ Tỷ tính tình cam đảm, lúc trước có thể tự thoát vòng vây nghiêm mật trốn đi tìm ta. Bởi vậy về sau giữ lại Kinh thành và tiến cử nàng vào Hàn Lâm viện, trở thành đệ nhất nữ nhân Hàn Lâm.
“Yếu hành thiên hạ vô tha sự, vi có thân trung bách nghệ cường”
Về phần quẻ thẻ của ta, ha ha, nói đến cũng thú vị nha, nghe nói Từ Vân Am truyền ra ngoài rằng năm đó năm tỷ muội nhà chúng ta xin quẻ, quẻ nào cũng hết sức linh nghiệm, lại nói nhất là quẻ số bốn mươi bốn của Hạ Ngũ tiểu thư, chính là tưởng chết lại tái sinh bay vút trời cao, là quẻ tốt nhất trong tất cả các quẻ trên.
Tất cả mọi người đều cầu xin quẻ bốn mươi bốn làm vinh.
Đương nhiên, cũng có chút biến đổi, trở thành –
Phi thương đối vũ kỉ thì xa
Cung ảnh hoàng bôi ngộ tác xà
Sai thấu thi trung huyền diệu quyết
Thái Lai phủ cực sự vô xoa.
(so với quẻ cũ khác hai câu cuối – plz xem lại chương 2)
“Toàn văn hoàn “
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận