Thượng Thần, Ta Là Kiếp Trước Của Ngài


Chương 8:
Edit: Rika
Trên trời một ngày bằng dưới thế gian một năm. Thời gian dưới nhân gian trôi qua nhanh, Thiến Chân ngày đêm tưởng niệm thượng thần Huyền Khê rốt cục phát hiện ra điểm dị thường. Nang đi đến nhân gian, chỉ thấy thượng thần Huyền Khê cùng tiểu A Dung nam canh nữ dệt (nam cày ruộng, nữ dệt vải), ngày trôi qua hành phúc, còn có nhi tử, đã năm tuổi.
Thiến Chân bước đi, lệ tuôn rơi đi đến trước mặt Vương Mẫu khóc lóc kể lể, dưới cơn thịnh nộ của Vương Mẫu, bà sai thiên binh tiên tướng tới tróc nã nữ phàm nhân dám cả gan câu dẫn thượng thần. Lúc này Ti Mệnh thần quân mới tới bẩm báo, mệnh cách của A Dung sớm đã bị Huyền Khê thay đổi. Đoạn tình yêu tiên phàm này, không những không trái với thiên quy, còn vô cùng có khả năng là lịch kiếp của nàng. Vương Mẫu nghe vô kế khả thi, thầm hận vì sao nữ tử phàm nhân dễ dàng sinh con như vậy. Rất nhiều đố kị, chủ ý lại mất đi.
Có một ngày, Thiến Chân lượn lờ tới nhà gõ cửa. Huyền Khê yên lặng một lúc lâu, sau đó mỉm cười ra ngoài cửa nghênh đó: “Thiến Chân tiên nữa, mấy ngày không gặp, dung mạo lại xinh đẹp rất nhiều”
“Thượng thần” Thiến Chân đưa ánh mắt thâm tình nhìn: “Mẫu thân dù sao cũng là thê tử của Ngọc Đế, cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của A Dung. Vì muốn tốt cho A Dung, mời ngài cùng ta đến trước mặt Vương Mẫu giải thích một tý. Để ẫu thân bớt giận, ngài và A Dung trở lại Cửu Trùng Thiên tiêu dao tự tại, chẳng phải tốt hơn sao?”
Nói xong, đôi mắt đẹp của Thiến Chân lấp lánh, kéo kéo ống tay áo Huyền Khê.
“Buông tay, thừa dịp mẹ ta không có ở đây dám cả gan tới câu dẫn cha ta, coi chừng ta cắt chân chó của ngươi”. Thanh âm mềm mại non nớt vang lên dưới chân, một tiểu hài tử trắng nộn như mây đang ôm một củ sen hướng Thiến Chân vung lên.
Huyền Khê dễ dàng ôm cậu bé vào trong lòng, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Bột củ sen (Ngẫu Phấn), chờ mẹ con trở về, con nói cho nàng, kiếp còn lại tự mình trải qua”
Buông xuống tiểu nam hài đang mơ hồ, Huyền Khê theo Thiến Chân đạp mây rời đi.
Cậu bé đặt mông ngồi dưới đất lớn tiếng khóc, khóc cho đến khi mẫu thân trở về, nhào vào lòng A Dung kêu to: “Phụ thân đi theo nữ nhân phá hoại bay lên trời, còn nói ‘Kiếp còn lại tự mẹ trải qua”
A Dung khó hiểu, mang theo con trai Bột của sen mỗi ngày ở trước cửa chờ Huyền Khê trở về, chờ đến khi hồng nhan già nua, chờ đến khi mắt khô hết nước. Không đến năm năm, thân hình A Dung đã tiều tụy, chỉ chưa bao giờ hết giận, may mà có con trai “Bột củ sen” chăm sóc nàng. Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, bột củ sen thủy chung vẫn như trước, thiên chân vô tà (ngây thơ hồn nhiên), bị người gần xa xem như yêu tà.
Trước lúc hấp hối, A Dung lưu luyến nắm tay bột củ sen, trong lòng suy nghĩ tới Địa phủ nhất định phải ở trước mặt Diêm Vương tố cáo nam nhân phụ lòng kia. Còn có nữ nhân câu dẫn phu quân của nàng, nhất định phải ném ta vào vạc dầu sôi.
Đang lúc nhìn xa xăm, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện hai người đối với mình cúi đầu, một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ đen, gương mặt của họ quả thực xấu tới mức nàng không muốn nhìn. Lúc này, chuông trong tay Hắc Bạch Vô Thường vừa gõ, đầu óc nhất thời trong sạch, những chuyện trước kia ùa về. Mím môi ước chừng một chung trà, lúc này A Dung mói đưa hai tay vỗ, nói: “Hóa ra là tình kiếp! Huyền Khê đâu, ta phải tìm hắn tính sổ. Bột củ sen đâu, bột củ sen làm sao bây giờ?”
“Thượng tiên chớ vội, ngài lúc này còn là hồn thể, chỉ đợi hai người chúng ta tống ngài trở về bẻn thể, sau đó ngài có thể tới mang tiểu thần quân đi”. Hắc Bạch Vô Thường đáp.
“Tiểu thần quân? Ngươi nói là bột củ sen?” A Dung nghi hoặc.

“Đúng vậy, tiểu thần quân là con của ngài và thượng thần Huyền Khê sinh ra, thượng thần vì tiể thần quân mà không tiếc hao phí mười vạn năm thần công, thể chất của tiểu thần quân đương nhiên bất phàm” Hắc Bạch Vô Thường ca tụng.
“Thế nhưng, thế nhưng ta chỉ mới là một tiểu thần tiên, bột củ sen so với ta còn cao cấp hơn, này còn có thiên lý không đây?” A Dung liếc nhìn bột củ sen khóc sướt mướt bên cạnh thập phần đố kị.
“Ta nghĩ, ngươi nên bận tâm tới mốt chút sống chết của mình đi”. Một giọng nữ rét căm truyền tời, Thiến Chân tay cầm một lẵng hoa đứng trong mây.
“Thiến Chân?” A Dung kinh ngạc.
“Ha ha ha, Huyền Khê mặc dù phá hủy mệnh cách, muốn độ cho ngươi một tình kiếp dễ dàng. Thế nhưng hắn đã quên, tuy không còn ghi trong sách, hắn có thể bày ra tình kiếp, ta cũng có thể bảy ra tử kiếp. Lúc này hồn phách của ngươi chưa rời đi hẳn, bị ta giết chết , cũng chỉ xem như là ngươi cần phải lịch tiên kiếp mà thôi. Nhìn thấy Bát Bảo Lưu Ly trong luyện hồn lẵng của ta chưa? Đây là Vương Mẫu ban thưởng, chuyên dùng để luyện hồn thần tiên, ngươi và con trai của ngươi vĩnh viễn ở trong này chịu khổ đi”. Khuôn mặt Thiến Chân dữ tợn, lẵng hoa trong tay nâng lên.
“Thiến Chân, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại tìm mọi cách hãm hại ta?” A Dung nắm chặt tay, đem bột củ sen bảo hộ sau người.
“Từ khi còn nhỏ ta liền yêu Huyền Khê, Lục Hợp Bát Hoang ai không biết? Ta cho rằng bằng sự si tình và kiên trì của ta , Huyền Khê sớm muộn gì cũng yêu ta. Thế nhưng, từ khi ta nhìn thấy người ôm ngươi từ trong mây lên, ta liên biết, ngươi là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ. Thế là ta cố ý cho ngươi đi phá hư lịch kiếp của Huyền Khê, vậy mà các người lại càng thêm thân thiết, hiện tại con sinh con nữa! Cho nên, ngươi nhất định phải chết, ngươi chết, Huyền Khê sớm muộn gì cũng là của ta”. Tâm sự đè nén nhiều năm của Thiến Chân , rốt cục giờ phút này phun trào như núi lửa”
“Thiến Chân tiên nữ” Hắc Bạch Vô Thương run run nhắc nhở “Thượng thần Huyền Khê như là thần tiên vạn lý, cũng biết mọi chuyện của thiên hạ, người nếu như giết A Dung nữ tiên, ngài nhất định sẽ hạn người đó”
“Ha ha ha ha”, Thiến Chân cười như điên: “A Dung ơi A Dung, kỳ thực ngươi mới là kiếp của Huyền Khê. Huyền Khê công kham tạo hóa, mười vạn năm cũng không có tiên kiếp. Lần này hoàn toàn vì ngươi mà gặp tình kiếp, tự hủy kim thân, vì tiểu thần quân hao tổn mười vạn năm tiên lực. Thiên địa tra ra biết công lực của hắn đã suy yếu, sao không thể không đánh xuống đại kiếp nạn? Hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, chính bản thân phải chịu một nghìn chín trăm tám mươi mốt đạo thiên lôi. Lúc này, cho dù ta giết ngươi trăm ngàn lần, hắn cũng không có nhàn rỗi mà biết được”
“Ta đánh chết ngươi” A Dung nghe xong liền trực tiếp nắm tay hướng tới trên người Thiến Chân.
Thiến Chân không chút hoang mang, lẵng hoa trong tay đột nhiên tỏa sáng, Hắc Bạch Vô Thường sợ tới mức lập tức bỏ chạy, mà A Dung và bột củ sen đều bị kim quang định trụ thân thể, mắt thấy sẽ bị kéo vào trong lẵng hoa.
Đang lúc mành chuông treo sợi tóc, trên chín tầng trời đột nhiên một đạo sấm sét đánh xuống, trực tiếp bổ vào hồn thể A Dung yếu đuối. Điện lưu mãnh liệt dũng mãnh truyền vào, rồi xông ra khỏi lòng bàn chân, hồn thể yếu đuối của A Dung bị chấn động.
Nàng phun một ngụm máu ra, A Dung trong lòng mắng to: “Lão thiên tặc, vì sao không đánh Thiến Chân mà lại đánh a?”
Mắt thấy A Dung bị đánh thổ huyết, sắc mặt Thiến Chân đại biến: “Tiên kiếp? Sao có thể là tiên kiếp? Ngươi mới vừa phi thăng thành tiên? Sao lại có thể lập tức lại muốn lịch kiếp?”
Một đạo sấm sét lại lần nữa đánh xuống, A Dung dùng hết toàn lực chống đỡ, sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Thiến Chân có chút kinh hoảng, lẵng hoa trong tay thu bột củ sen lại, xoay người rời đi.

A Dung thấy bột củ sen bị bắt, hai mắt như muốn nứt ra, nàng làm sao để nàng ta đi, phấn đấu quên mình liền nhào tới. Lúc nào Thiên Lôi lại tới, thế nhưng A Dung cảm thấy so với hai đạo Thiên Lôi trước dường như yếu đi rất nhiều. Lại nhìn Thiến Chân, toàn thân cháy đen, cũng bị Thiên Lôi gây thương tích, bị thương không nhẹ.
A Dung chợt suy nghĩ, hôm nay Thiên Lôi nhất định không phân địch ta rồi. Hành động so với suy nghĩ nhanh hơn, Thiến Chân còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần do bị Thiên Lôi đánh, cũng đã bị A Dung hung hang ôm lấy, muốn sử dụng tiên lực, thì sấm sét liên tiếp bổ đến, một đợt rồi một đợt đánh xuống. Thoáng chốc toàn bộ thế giới mịt mù tăm tối, Lôi Điện nổ vang, trên đất không biết bị lôi điện đánh ra không biết bao nhiêu khe rãnh.
Thiến Chân kinh hoàng, cao giọng nói: “A Dung, mau buông ta, ta sẽ giúp ngươi độ kiếp, bằng không chúng ta sẽ chết tại đây”
A Dung dương dường như không nghe thấy, trong lòng trào dâng phẫn hận, chỉ hạ quyết tâm ôm lấy Thiến Chân cùng chết.
“A Dung, thượng thần Huyền Khê sợ rằng lúc này đã hồn phi phách tán, chúng ta không cần bởi vì hắn chết mà tương tàn”
“Vừa lúc, kéo ngươi cùng chết, báo thù cho chàng”. A Dung cắn răng, hồn thể cơ bản đã vô hình, máu me đầy mặt.
Thiến Chân cắn răng một cái. Liều mạng tự hao tổn phân nưa tiên lực, giơ ngón trỏ niệm tiên chú, rồi sau đó đột nhiên đặt sau lưng A Dung. Chỉ nghe A Dung tê tâm liệt phế thét một tiếng chói tai, hai tay ôm chặt Thiến Chân bỗng vô lực, Thiến Chân một cước đem A Dung đá ra hơn mười trượng.
Một đạo sấm sét theo sát thân thể sứt mẻ của A Dung đánh tới, hồn phách A Dung tứ phân ngũ liệt, mắt thấy sẽ không sống nổi.
Thiến Chân nỗ lực đứng trong mây, hướng về phía linh thức cuối cùng của A Dung nói: “Thực sự là không biết sống chết, chỉ bằng thân thể phàm nhân ti tiện nhà ngươi mà cũng vọng tưởng chiếm lấy thượng thần Huyền Khê? Ngươi chẳng qua chỉ là một kiếp của thượng thần mà thôi, nếu như lần này ngài ấy không chết, Ngọc Đế cũng khó mà nắm bắt đượ ngài, ngươi cho là ngài còn có thể nhớ tới tiên nữ nho nhỏ như ngươi sao? Về phần con trai của ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc nó, đáng tiếc, ngươi lại không có cơ hội nghe nó gọi ta một tiếng mẫu thân!”
Nói xong, Thiến Chân lại phun ra một búng máu, cảm thấy không cầm cự được nữa, mắt thấy A Dung vẫn đang bị sét bao vây không nhúc nhích được, liền yên tâm rời đi.
Trên mặt đất, A Dung đã mặc kệ chính mình, nhưng chẳng biết tại sao, câu nói sau cùng của Thiến Chân nàng lại nghe rất rõ. Muốn con trai nàng gọi nàng ta là mẹ ư? Lại còn muốn ngủ cùng giường với phu quân của nàng ư?
Trong lòng A Dung chợt dâng lên một cảm xúc không cam lòng cuồn cuộn như sóng, một tia sét cuối cùng cũng từ trên trời nện xuống, trên người A Dung bỗng nhiên trồi lên một cái khăn tay màu hồng phấn, xoay tròn phía dưới đem lôi quang hút sạch.
Cuối cùng một đạo lôi quang tan đi, thiên địa khôi phục lại yên tĩnh, mây đen tan hết, gió êm dịu thổi vào mặt, Mão Nhật Tinh Quân vội vàng ặt trời mọc lên xem náo nhiệt.
A Dung sử dụng toàn bộ sức lực kéo hồn thể tứ phân ngũ liệt ngồi dậy, ói ra một búng máu, ngửa mặt lên trời mắng to: “Mẹ nó Huyền Khê, ngươi tặng ta khăn hồng sao chỉ chặn được một đạo thiên lôi cuối cùng”
Lung lay run rẩy đứng dậy, A Dung bước lên cầm cái khăn hồng lấp lánh lôi quang, hướng Cửu Trùng Thiên vọt tới. Mắt thấy Nam Thiên Môn gần ngay trước mắt, chỉ thấy trước mặt là một nam tiên thân cháy đen thui như than cưỡi một đám mây lung lay bay tới.
A Dung mắt liếc xéo một cái, không nhìn, chặt thẳng tới phía sao Đào Đô sơn. Quả nhiên, trên đá Ngọc Bích tìm được bản thể của chính mình, hồn thể hướng bản thể nhập vào, tinh thần A Dung run lên, đau đớn toàn thân đều tan biến hết.

Nam tiên đen thui như cục than kia vẫn đi theo A Dung không lên tiếng, lúc này thấy A Dung tinh thần phấn chấn đứng ở trên khăn lôi quang, bộ dáng hùng hùng hổ hổ không khỏi có chút ngẩng ra.
A Dung giậm một chân, khăn lôi quang nhanh như chớp, đi thẳng tới tẩm cung của Vương Mẫu nương nương. Không nhìn thấy đồng tử áo xanh thần sắc sợ hãi, A Dung không nói hai lời, thả vạn đạo lôi quang trong khăn ra, tẩm cung của Vương Mẫu nương nương bị đánh tan phân nửa, lửa cháy hừng hực, khói đặc cuồn cuộng, các tiểu tiên hầu hạ trong cung sợ hãi tán loạn chạy trốn. Ngay cả A Dung cũng giật mình lè lưỡi, không ngờ khăn tay Huyền Khê tặng nàng trong khuê phòng, vậy mà lại có công lực lớn như thế.
“Vương Mẫu! Thiến Chân! Thả con ta ra, bằng không ta đốt trụi hang ổ của các người. . .người. . .ười. . .ười. . .i. . .i…” Âm thanh A Dung bưu hãn, chấn động cả Cửu Trùng Thiên.
“A Dung đừng tức giận” Tiếng Ngọc Đế xa xa truyền tới “Bột củ sen bình an ở trong tay ta, ta cũng đã buộc Vương Mẫu rời khỏi Cửu Trùng Thiên, tới ở tại Tây Côn Lôn. Thiến Chân ta cũng đã phạt nàng ta trọn đời không được nhập tiên tịch, hạ phàm nhập vào lục đạo luân hồi. Con đừng ở đây mà phóng hỏa nữa, bằng không a sẽ bắt con bồi thương”
A Dung nhất thời không tiếp thu được hiện thực này, giờ thì xong rồi? Tức giận trong lòng còn chưa có phát xong đâu.
Liếc mắt một cái, thoáng nhìn tới nam tiên đen thui ở phía sau, dưới chân còn có một con mèo mập mạp đáng chết.
“Này, qua đây!” A Dung đối với nam tiên kia vẫy vẫy tay.
Nam tiên ngoan ngoãn đi tới cạnh nàng.
“Nghe nói là có tận một ngàn chín trăm tám mươi mốt đạo thiên lôi?”
“Ừ”
“Thực sự? Đều nhận hết rồi?”
“Thực sự, đều nhận hết rồi”
“Vì sao không đánh chết ngươi?”
“Ách . . .nàng muốn làm quả phụ?”
A Dung nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không muốn”
“Vậy sao không còn cùng ta về nhà” Cục than đến gần, ôm bả vai A Dung.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Vì sao chàng đi theo Thiến Chân?”
“Bởi vì lịch kiếp của nàng chính là tình kiếp”

“Nhưng tại sao ta lại bị sét đánh?”
“Khụ khụ, vạn lôi kiếp cuối cùng, chính là lôi kiếp trừng phạt lớn nhất trong thiên địa. Nếu như ta bình yên vượt qua, như vậy sau này sẽ không cần phải độ tiên kiếp nữa, thiên địa rất tức giận, cho nên liền tìm nàng gây phiên phức, khụ khụ khụ. . .”
“Vậy là ta bị chàng liên lụy? Dựa vào cái gì?”
“Vì nàng là vợ của ta, không tìm nàng, thì tìm ai? Hắc hắc, nàng xem, làm thê tử của ta độ hai lân tiên kiếp, một lúc phi thăng hai cấp, trên trời dưới đất, làm gì có ai chiếm được tiện nghi lớn như thế? Nàng là người đầu tiên đấy.”
“A, vậy cũng không sai biệt lắm”
Tiến vào Đào Đô các, A Dung nhường cho Huyền Khê đi vào tắm trước, tẩy đi dấu vết một nghìn chín trăm tám mươi mốt dạo lôi.
Sau đó A Dung đứng ở cửa cao giọng hô to: “Hổ Miêu”
Hổ Miêu nghe gọi chột dạ, nghe tiếng gọi vang vọng bốn phía của nàng.
Không bao lâu, A Dung cảm thấy mỹ mãn ôm Hổ Miêu vào nhà tắm.
Mười vạn năm trước Dực Xà bị nấu thành nến lớn , năm vạn năm trước đệ đệ Đông Hải Long Vương bị rút gân bện thành Long Tiên (Roi rồng), tám vạn cân sát Hoàng Tuyền chế tạo thành xiềng chân khóa thần. . .
Hổ Miêu thống khổ dùng tay bưng kín mắt mình, tận lực không muốn nghe âm thanh kỳ kỳ quái quái phát ra trong phòng, nó thập phần muốn đi tìm mẹ mèo của mình.
Trong đầu Hổ Miêu lúc này chỉ có một cảnh tượng mà thôi”
Tiên nữ A Dung một tay cầm khiên tiên, một tay giơ cao nên, trên mặt đất đều là những người hèn mọn ti tiện. Cái trán bóng loáng của nàng có khắc hai hàng chữ lớn: “Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!”
——HẾT——
o~(^o^)~o
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 – Hoàn Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận