Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Muốn kiểm soát vóc dáng thì phải hoàn toàn đánh bại thức ăn ngon.

Kể từ khi Tử Loan và Khuynh Uyển trở lại nhân gian nên duyên, lời nguyền
rủa ngày xưa tiên mẫu buông ra rốt cục cũng bị đánh bật. Thái Thường và
Hào Hành sau khi thành hôn, tam giới thiên địa nhân không ngừng liên tục tặng quà.

Mà hơn phân nửa quà tặng là nguyên liệu nấu ăn, người tặng hiểu rõ Thái Thường không cần phải chế
biến cầu kỳ gì sẽ biến thành thức ăn mỹ vị. Vì vậy sau mười ngày cuồng
ăn Thái Thường, Hào Hành đặc biệt nghiêm túc nói cho nàng biết, nàng
mập. Thái Thường đông bóp tây sờ, cũng ý thức được cái sự mập này nghiêm trọng cỡ nào, không thể lạc quan được!

Hào Hành nói: “Cho dù nàng có mập cùng lắm là biến về thân hình khi mới tới Thiên cung bộ thôi. Cũng làm cho người khác yêu thích không buông tay mà, không cần sợ”.

Nhưng Thái Thường nhút nhát vừa nghĩ tới thân hình ngày xưa kia bị người ta
ghét bỏ thì kiên quyết không ăn. Thế mà hiện tượng kỳ dị đã xảy ra ! Vài ngày thiếu ăn sao nàng càng ngày càng mượt mà?

Thái Thường chạy
thẳng đến trước Hào Hành mặt kêu: “Thượng thần thượng thần! Mấy ngày nay thiếp không ăn gì nhiều năng lượng hết! Có phải thiếp gầy đi không?
Phải không? ”

Hào Hành tinh tế đánh giá nàng một vòng, suy nghĩ :
“Có thèm ăn chua ngọt gì không? ” Thái Thường nói: “Chỉ thèm ăn chua,
không thèm ăn ngọt. Có điều chàng cho ta ăn ngọt ta cũng nguyện ý ăn.”
Hào Hành lại nói, “Gần đây nàng rất thích ngủ?”


Thái Thường suy nghĩ một chút: “Ngày xưa mỗi ngày ngủ năm sáu canh giờ. Còn giờ có thể ngủ bảy tám canh giờ”.

Hào Hành gật đầu, còn chưa bắt mạch đã nói: “Chúc mừng phu nhân, nàng mang thai.”

Thế nhưng Thái Thường vô cùng không phục, sao có thể!

“Thiếp thực sự hâm mộ tiểu Khuynh Uyển có mang thai hay không còn có thể xem
nguyệt sự có tới hay không. Về điểm này còn chưa có chứng cớ làm sao
chàng biết rõ thiếp có thai? Trăm ngàn năm qua cũng không mang thai sao
hôm nay đột nhiên lại mang thai?”

Hào Hành nghiêm túc nói: “Gần đây bản điện rất cố gắng.”

Thái Thường không phục ôm bụng đi hồ sen bên nhà Khuynh Uyển suốt ngày nằm ở đó, rồi quan sát so bụng của Khuynh Uyển với mình, sau đó về ghi chép
trong quyển vở.

Quan sát hết mấy ngày, Thái Thường mới hài lòng
trở về : “Thiếp xác nhận thiếp là có thai, là tự mình xác nhận đó! Các
người đều không ai xác thực nhận ra thôi.”

“Ờ, ” Hào Hành nhấp một ngụm trà chỉ chỉ một chồng thuốc bổ được xếp kế bên: “Đây là của Bắc
Cực, Nam Hải, Thiên cung, còn có của gia tỷ ở Tây Thục gửi tặng cho
nàng. Hình như còn có mấy áo rộng bản điện chưa từng thấy qua, nàng cũng mặc thử xem. Còn nữa, biểu tỷ có gửi cho nàng bản viết hơn bảy trăm
trang về chuyện phụ nữ có thai. Chị ấy tự tay viết, rất có thành ý phải
không? Phải đọc cho hết. Đúng rồi, mẹ ta có hẹn chúng ta nửa đêm cùng bà thảo luận vấn đề tên cho đứa trẻ, trước tiên nàng có thể nghĩ vài cái.
Còn có đây là chăn Bách Phúc Oa Oa mà Quân thượng cùng Vương Mẫu ngự tứ, buổi tối chúng ta ngủ có thể đắp…”

Chuyện sinh nở đã có Phù Nhã, tiểu tiên nga và Thước Diệp đến chăm sóc.

Hào Hành cùng Ti Cầm ở phòng chơi cờ.

Ti Cầm nói: “Sao ngươi bình tĩnh thế? Thái Thường dù sao cũng lần đầu mang thai.”

Hào Hành đáp: “Sức chiến đấu và ý chí của nàng đều đạc biệt mạnh mẽ, nửa
canh giờ trước vẫn còn ở nhà Khuynh Uyển tìm bắt về hai con heo nái bị
lạc, ta tin tưởng nàng.”

Ti Cầm cười: “Thế tay của ngươi đang run cái gì? ”

“Ta có run sao? ”

“Có run.”

“Ta không run.”


“Ngươi có run.”

“Ta có run.”

“Ngươi không run…Đây…”

Ti Cầm ném con cờ, dứt khoát không them để ý tới lão tình địch này nữa.

Hào Hành đứng dậy chừng dạo bước, nói: “Bất quá sinh sớm, có một chuyện ta còn chưa giải quyết.”

“Chuyện gì? ”

“Tên đứa trẻ.”

Ti Cầm uống trà: “Không phải nghe nói bá mẫu có báo mộng ư?”

Hào Hành hậm hực nói: “Mẹ ta nói con trai gọi là Hoa Sinh, con gái gọi là
Liên Tử, chỉ có thể làm nhũ danh, tiên danh phải lấy tên khác .”

“Theo ta thấy tên này làm đại danh cũng được, không quan trọng có đẹp, có tục khí hay không, cứ tùy tiện nghĩ một cái cũng có thể ra mà”.

“Tốt, đổi lại ta đề nghị con của người trong tương lai có thể lấy tên Pitt và Julie.”

Ti Cầm: “…”

Đợi đến khi sinh xong , Hào Hành vui rạo rực thấy tiểu tiên nga ôm em bé
ra. Nó giống mập mạp ngây thơ giống Thái Thường y như như đúc. Là song
sinh, song sinh, một đôi long phượng, mẹ con bình an, song hỷ lâm môn.

Nhưng chờ mọi người chúc mừng xong tản đi, Hào Hành ôm lấy Thái Thường tỉ mỉ

giám định giới tính hai đứa bé, phát hiện hai đứa đều là con trai.

Cũng không thể gọi con trai là Liên Tử được!

Thấy bộ dáng Hào Hành buồn khổ, Thái Thường nhìn Hào Hành với vẻ mặt khinh
bỉ: “Cho chàng cả buổi tối không sao nghĩ thật kỹ tên cho con, chàng chỉ toàn lo nghĩ những chuyện kia…! Lần này làm sao đây… Đặt tên con trai
thế nào! ”

Hào Hành than một tiếng: “Nàng đã biết bình thường ta
chỉ muốn những điều kia, còn để cho ta nghĩ làm chi? Còn nữa, nàng nhanh cởi áo cho con bú, hai đứa nó chắc là đói bụng. Hắc hắc, rốt cục cũng
chờ chúng được sinh ra, bản điện cũng đói bụng…”

“Hạ lưu!”

Thái Thường cho hai đứa con trai bú sữa, hung dữ trừng chàng ở trong lòng tính toán làm thế nào trả thù.

Hứ! Rất nghi ngờ chàng không nghĩ ra vài cái tên cho con!

Trời nắng, Hào Hành lén lén lút lút che mặt ôm hai đứa bé đến Thiên giám đăng ký hộ khẩu.

Giám quan hỏi: “Hai đứa bé tên gì?”

“Hoa Sinh…” Hào Hành nhìn chung quanh, nhận mệnh đưa tiên bài cho bọn chúng, nhớ tới vẻ mặt Thái Thường nhe răng cười, chàng muốn khóc nhẹ giọng
nói: “Và Sắc Quỷ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận