Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ


Trăng sáng dâng lên chiếu xuống ánh sáng mát lạnh mà ôn nhuận, hóa thành vô số ánh sáng như thực chất kéo dài ra bốn phương tám hướng.
Nơi ánh sáng có thể chiếu tới, cuồng phong liền ngưng lại, sóng biển tiêu tan, biển thần hồn một lần nữa khôi phục yên tĩnh ôn hòa, dường như lập tức liền biến thành một cái hồ nhỏ bình lặng giữa hẻm núi. Mà cùng lúc đó, những thần hồn lực này lại nhận được Chung Nguyên khống chế: có chúng thêm vào, vầng trăng màu xanh càng sáng lên, ánh sáng rực rỡ, tiếp tục chiếu sáng kéo dài ra ngoài.
Với xu thế như thế làm cho Tượng Long cũng không kìm nổi kinh sợ, vội vàng vận dụng một loại bí thuật, đông kết lại tất cả thần hồn lực còn dưới quyền khống chế của mình, trở thành giống như tinh thạch, vô cùng chắc chắn, lưu chuyển ở trong ý nhị vĩnh hằng đó, chư pháp bất xâm, vạn kiếp bất diệt!
Vầng trăng màu xanh phát ra từng quầng từng quầng sáng, bắn lên trên tinh thạch này, rồi lại phát ra từng đợt tiếng sắt thép va chạm “keng keng keng keng “. Đừng nói xuyên thủng đi vào, chính là ngay cả một chút dấu vết cũng không thể lưu lại.
- Trẻ con miệng còn hôi sữa mà dám khống chế ta, không bầm thây ngươi vạn đoạn, khó tiêu mối hận trong lòng ta!
Lúc này, Tượng Long dĩ nhiên thông qua cảm ứng từ xa, phát hiện người định luyện hóa mình chính là một thiếu niên nhân loại tu vi cực kỳ thấp hèn, nó càng phẫn nộ trong lòng, có thể nói lại lần nữa phẫn nộ điên cuồng. Tuy nhiên, nó cũng phát hiện, trải qua làm cứng lại này, nếu muốn một lần nữa trong phút chốc làm tan rã gông xiềng trong thần hồn của chính mình cũng không có khả năng. Bởi vì, lực lượng thần hồn bị Chung Nguyên khống chế đã có tới hai thành.
Trừ phi, nó có thể quyết tâm ngoan độc với chính mình, vứt bỏ, chịu mất đi hai thành thần hồn này! Nhưng mà, loại hy sinh này, không đến thời điểm mấu chốt cuối cùng, sao nó có thể bỏ được? Dù sao, một khi vứt bỏ, có thể nói là hơn trăm năm khổ công, một chiêu mất hết! Nhất là, tên tiểu tử nho nhỏ đối mặt này còn là một tu sĩ ngay cả Tán Tiên đều không phải!
Cho nên, giờ khắc này, Tượng Long bắt đầu dựa vào ưu thế mình vẫn đang có quyền chủ đạo đại bộ phận thần hồn, bắt đầu khống chế thân xác của mình.

Long tộc, vốn chính là thân thể cường mãnh trời sinh, là tồn tại đứng ở đỉnh cao kim tự tháp. Nó tin tưởng, khẳng định mình có thể đánh vỡ nát pháp bảo phong bế vây khốn mình này, thoát thân ra ngoài. Mà một khi thân thể khôi phục tự do, quét ngang hết thảy, cũng chỉ là chuyện đương nhiên.
Tượng Long đang thầm khiếp sợ thủ đoạn của Chung Nguyên, ai ngờ, trong lòng Chung Nguyên lại càng khiếp sợ hơn! Bởi vì, vừa rồi hắn vận dụng không phải là máu thông thường, mà là máu trong tim.
Máu trong tim, cũng có tên là tinh huyết, chính là máu chi tông, máu chi nguyên là gốc rễ của sinh mệnh! Trong phàm nhân tầm thường, có thể ngưng tụ ra hai giọt đã coi như là cường tráng phi thường. Hai giọt này, chính là đại biểu của thọ nguyên một giáp (60 năm).
Tu sĩ, sở dĩ có thể liếc mắt một cái, là kết luận số tuổi thọ của phàm nhân, chính là dùng phương pháp xem máu này. Đương nhiên, điều này chỉ là dưới tình huống vô tai vô kiếp. Tai họa bất ngờ linh tinh đủ các loại, không ở phạm trù pháp xem máu, mà đó thuộc loại vận số, quá mức mờ ảo, người có thể thông hiểu ít ỏi không có mấy.
Tu luyện theo chính thống, ở thời đểm Chân Khí đại thành, bình thường sẽ ngưng tụ ra giọt tinh huyết thứ ba; khi Ngưng Sát đại thành, ngưng tụ ra giọt thứ tư; Pháp Lực đại thành ngưng tụ ra giọt thứ bảy. Đương nhiên, công pháp thượng thừa hay không, thuộc tính cụ thể cũng có ảnh hưởng nhất định đối với chuyện này.
Chung Nguyên, tu trì Tu La Hóa Huyết Công tự nhiên là mạnh hơn so với công pháp bình thường, cho nên, hắn Ngưng Sát đại thành là có 5 giọt tinh huyết. Ngoài ra, hắn còn uống vào Hóa Long Quả, chuyển hóa thành huyết mạch Long tộc, thân thể mạnh mẻ, sớm đã đột phá hạn chế của nhân loại, cho nên, tinh huyết trong cơ thể hắn lúc này đạt tới con số kinh khủng là 8 giọt.
8 giọt này, đại biểu là 4 giáp, là 240 năm thọ nguyên.
Mà vừa rồi, Chung Nguyên bức ra đạo huyết tuyến kia, ước chừng tiêu hao 4 giọt, cũng chính là 120 năm, một nửa thọ nguyên của bản thân hắn. Chính vì để chiến một trận bình định, một kích trí mạng. Thế nhưng, không nghĩ tới Tượng Long lại còn có bí thuật như vậy, thần hồn ngưng đọng như tinh thạch, không chịu ngoại pháp xâm nhập.
“Xem” đến đây, Chung Nguyên như muốn hộc máu. Giờ mới hiểu được, muốn nghịch lưu mà đi một bước lên trời, rốt cuộc có gian nan biết bao. Nhưng, chuyện đã tới nước này, hắn sao có thể cam lòng buông bỏ?

Cảm nhận được Tượng Long bắt đầu nắm quyền khống chế thân thể rồng to lớn kia, Chung Nguyên dời ánh mắt nhìn vào trong các bình ngọc phía trước, xếp ở trung tâm nhất giống như vầng trăng sáng giữa quần tinh tú; phía trên rõ ràng viết ba chữ: Sinh Tức Đan!
Sinh Tức Đan, chính là Thánh dược tẩm bổ thân thể tối cao của Hồng Mộc Lĩnh, tên như ý nghĩa, chỉ cần còn có một hơi sinh khí tinh khiết, liền có thể trong nháy mắt hoàn toàn khôi phục. Vì nhận được một lọ Sinh Tức Đan này, ước chừng Chung Nguyên đã hoàn thành bảy nhiệm vụ, gần như chiếm gần phân nửa tổng số nhiệm vụ, có thể tưởng tượng mức độ trân quý của nó.
Chung Nguyên thiên tân vạn khổ lấy được lọ Sinh Tức Đan này, đương nhiên là để phòng ngừa vạn nhất. Vốn, hắn định để dành lại phút sau cùng, dù sao, thời điểm mấu chốt cuối cùng là dễ dàng xảy ra chuyện nhất, nhưng xem theo tình hình hiện tại như thế, không dùng nó khẳng định là không được.
Đệ Nhị Nguyên Thần Pháp, Chung Nguyên đã tìm hiểu rất thấu triệt. Ở mặt ngoài, tế luyện đều xem trọng là ngôn chú, huyết chú. Nhưng trên thực tế, huyết chú mới là căn bản, bởi vì, cuối cùng là cần dựa vào linh tính của máu tươi bản thân để ma diệt ý niệm của yêu thú, từ đó giành lấy quyền chủ đạo.
Tuy nhiên, huyết chú chính là vật có hình có chất, nên muốn trực tiếp xâm nhập vào thần hồn, nhất là vượt qua thần hồn của bản thân cường giả quá cường đại, là phi thường khó khăn. Ngôn chú thì khác, bản chất nó chính là phương pháp vô hình, xâm nhập vào thần hồn cũng rất dễ dàng. Cho nên, trước dùng ngôn chú ra tay với mục đích chính yếu chính là tạo cơ hội cho huyết chú có thể nhanh hơn, hữu hiệu hơn tiến vào thần hồn.
Ngoài ra, ở thời điểm cuối cùng linh tính huyết chú áp chế ý niệm vốn có của yêu thú, cũng sẽ đưa đến tác dụng thêm vào nhất định nào đó. Đương nhiên, nếu như cũng đủ linh tính, tự nhiên cũng không cần.
Cho nên, huyết chú, rộng lượng huyết chú, giúp ích đối với vầng trăng màu xanh là không thể đo lường.
Chung Nguyên từ trong bình ngọc lấy ra một viên, dùng pháp lực bao bọc thảy vào trong miệng. Ngay sau đó, bàn tay phải nở rộ hào quang, giống như lưỡi dao sắc bén trực tiếp rạch một cái trên ngực mình. Rồi sau đó, thúc giục pháp lực, “phốc”, một tiếng vang thật lớn, dường như nước sông vỡ đê, như sóng triều biển rộng, nước máu huyết xanh biếc chen chúc trào ra, lan tràn ra bốn phía.

Trong phút chốc, vô lượng mưa máu tứ tán ra đó đều hóa thành những huyết chú, rậm rạp, gần như nhét đầy cả gian mật thất: khí tượng như thế, thật giống như thần tiên giáng trần, mưa hào quang rào rào chiếu xuống.
Những huyết chú này, ở dưới khống chế của thần hồn lực của Chung Nguyên, liền hội tụ thành một sông máu rộng chừng ba thước, dài hơn mười trượng, bay vào trong Ngũ Hành Thần Hỏa Lô Đỉnh. Sau khi thêm vào mấy độ, dòng sông huyết chú chảy dài đạt tới trăm trượng, cuồn cuộn chảy vào trong thần hồn của Tượng Long, hợp lại làm một với vầng trăng màu xanh kia.
Lúc ấy, vầng trăng màu xanh chấn động mạnh ầm ầm, ước chừng lan rộng ra gấp đôi. Hào quang cũng càng phát sáng rực rỡ! Trong khoảnh khắc ngắn ngủn đó, vầng trăng màu xanh đã xảy ra lột xác, biến thành một vầng mặt trời gay gắt!
Mặt trời gay gắt như lửa!
Vốn trước đó ánh sáng của vầng trăng màu xanh ôn nhuận như nước, chợt bùng phát mãnh liệt, trên mỗi một đường sáng màu xanh, đều bùng cháy ngọn lửa màu xanh hừng hực, cuồn cuộn như sóng thủy triều. Thần hồn như tinh thạch của Tượng Long kia, ở dưới ngọn lửa màu xanh cũng không chịu đựng nổi, tới tấp tan rã ra.
Ánh sáng màu xanh thừa cơ mà vào, kéo dài quy mô, trong chốc lát một lần nữa xâm nhập thêm hai thành.
Tượng Long cũng không nghĩ tới, vẻn vẹn chỉ một nháy mắt đó, nó nhìn thấy, thiếu niên nhân loại giống như con kiến kia, không ngờ lại khiến cho tình thế phát sinh nghịch chuyển kinh thiên động địa. Thời điểm này, làm sao nó còn quản tới khống chế thân thể, nó vội vàng tập trung toàn bộ lực lượng của mình, tiến hành ngăn cản hào quang của mặt trời chói chang kia!
Chung Nguyên lúc này dĩ nhiên đã hư thoát tới cực điểm, toàn thân cũng khô héo lại. Tuy nhiên, thần hồn lực vừa động, pháp lực bao bọc viên Sinh Tức Đan kia ngay tức khắc tiêu tán.
Sinh Tức Đan vào miệng tan đi, ngay tức thì, một luồng thanh lưu như đại dương mênh mông chảy lan khắp bốn phương tám hướng, thẩm thấu vào mỗi một tấc máu thịt trong thân thể Chung Nguyên. Trong chốc lát ngắn ngủn, miệng vết thương phục hồi, máu thịt no đủ, hết thảy khôi phục như lúc ban đầu!
Lúc này, mặt trời màu xanh chói chang gần như đã khống chế gần phân nửa thần hồn Tượng Long. Lúc ấy, hắn không có do dự chút nào, tay phải lại như đao chém mạnh xuống ngực mình.

Không phải Chung Nguyên có khuynh hướng tự ngược, cũng không phải Sinh Tức Đan của hắn nhiều không ăn hết... mà do hắn biết rõ: Long tộc, nhất là Long tộc có linh trí này, đều là phi thường cao ngạo. Từ xưa đến nay, chuyện nhân gian đồ long nhìn mãi quen mắt, nhưng chân chính thu phục Long tộc làm vật cưỡi, ít ỏi có thể đếm được.
Chung Nguyên hiện tại làm chuyện này, hoàn toàn chính là nô dịch, so ra còn hơn là thu nó làm vật cưỡi. Mà Tượng Long đã vô hạn đến gần huyết mạch Chân Long, trình độ cao ngạo cũng rất sâu đậm, cho nên, nếu bị ép quá mức chịu đựng, rất có thể Tượng Long sẽ lựa chọn tự bạo thần hồn. Mặc dù, sau đó, sinh mệnh lực thân thể nó vẫn còn, cũng có thể tế luyện thành nguyên thần thứ hai, nhưng uy lực thì không tránh khỏi giảm đi nhiều.
Cho nên, Chung Nguyên cũng chỉ tình nguyện bản thân chịu chút khổ sở, chịu chút tự ngược, cũng muốn thành tựu hoàn mỹ: “làm một mẻ, khoẻ suốt đời”!
Rất nhanh, dòng sông huyết chú thứ hai trào vào thần hồn của Tượng Long, hợp hai làm một với mặt trời màu xanh gay gắt. Đồng thời, ngôn chú lực cũng lần nữa truyền ra.
Ngay tức thì, mặt trời màu xanh gay gắt lại trở nên lớn gấp đôi, trông giống như vầng thái dương chiếu khắp muôn phương, hào quang không còn là từng luồng sáng, mà là nối liền thành một mảnh, cuồn cuộn mãnh liệt, nghiền ép ra, trong nháy mắt, tất cả tinh thạch thần hồn đều tươi cười, nhét vào trong khống chế của Chung Nguyên.
Tiếp đó, ý niệm của bản thân Tượng Long bị đánh tan hoàn toàn, chỉ còn lại có trí nhớ thuần túy bảo tồn ở trong thần hồn.
Điều này đối với tế luyện nguyên thần thứ hai, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, ngược lại có trợ lực rất lớn. Bởi vì, ở thời khắc cuối cùng, Chung Nguyên không cần tiếp tục cố sức đầu nhập linh tính máu của bản thân vào trong chiến đấu.
Tu sĩ Hồng Mộc Lĩnh lựa chọn đối tượng của nguyên thần thứ hai, phần lớn đều là xà, ngô công, thậm chí là cổ trùng các loại, cũng vì thọ nguyên của chúng lâu dài, vả lại linh trí cực thấp, ở thời khắc chiến đấu tối hậu phi thường thoải mái, cũng gần như vui đùa. Mà giống như Chung Nguyên, lựa chọn yêu thú ý chí cực đoan cường đại loại Tượng Long linh trí cực cao này, trước kia còn không có ai! Hắn xem như người thứ nhất lựa chọn như vậy!
- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận