Thực Sắc FULL


Sau khi dọn vào nhà Jeanne Trần Thiên Ngữ quả thật là có chút hối hận, không chỉ bởi vì buổi tối sẽ nghe thanh âm triền miên khi bạn trai nàng đêm khuya đến chơi, càng là vì sáng sớm hôm sau mơ mơ màng màng Trần Thiên Ngữ từng ba lần đẩy ra cửa phòng vệ sinh thấy bạn trai của Jeanne lỏa thể giải quyết nhân sinh đại sự — nếu như không tính những lần có mang theo điếu thuốc cùng tờ báo đang mở ra.

Trần Thiên Ngữ trăm mối không thể giải, vì sao đi nhà vệ sinh phải cởi đến mức như đi tắm? Nếu như vóc người phi thường đáng ca ca tụng cũng tha thứ cho hắn đi......!May là còn có báo chí che ở bộ vị trọng yếu, Trần Thiên Ngữ nghĩ có phải nên cảm ơn thoái quen thích độc báo của hắn hay không.

Tiền sửa chữa biệt thự cạnh biển nàng không nói với Cao Ấu Vi thì đã trực tiếp chuyển vào tài khoản của nàng, lại mua hai cái điện thoại, ăn hai vạn tiền vịt nướng.....!Trần Thiên Ngữ gần đây có chút tổn thương nguyên khí.

Nàng vốn cũng không có thói quen mang nhiều tiền mặt bên người, đối với người quản lý tài sản đầu tư dốt đặc cán mai như nàng mỗi tháng đều phải chuyển tiền cho mẹ để mẹ lo liệu thay nàng, tuyệt đối là không thể để mẹ biết nàng cư nhiên đã trải qua một hồi hoả hoạn, nếu không mẹ lại nhắc tới bảo nàng mau trở về quê nhà nữa.

Gởi ngân hàng là định kỳ, không muốn động, tra xét một chút tiền nợ thẻ tín dụng...!Cư nhiên sắp nổ thẻ rồi mà nàng cũng không phát hiện.

May là ngay lúc tạp chí xã phát lương, cầm hơn một vạn tệ nghĩ thế nào cũng phải lưu lại, nếu không lúc phát hiện quán ăn nào có mỹ thực lại không có tiền thì so với việc nhìn thấy thân thể khó coi của bạn trai người khác còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

Một loạt sự kiện cắt giảm này đã khiến Trần Thiên Ngữ muốn từ nhà Jeanne dọn đi cũng hữu tâm vô lực, chỉ có thể ngầm len lén cùng Jeanne nói có thể nhắc nhở bạn trai nàng nhớ kỹ mặc quần áo hay không, dù sao trời cũng đã bắt đầu lạnh, cảm mạo không tốt.

"Hắn cởi quần áo trước mặt ngươi?" Jeanne nghe thế có vẻ rất kinh ngạc.

"Không có....." Trần Thiên Ngữ ở trong điện thoại nói rằng: "Chính là ta sáng sớm đến phòng vệ sinh, không cẩn thận nhìn thấy."
"Là hôm nào a?"
"Tuần trước một lần, tuần này hai lần."
"Còn đến ba lần?!"
"......" Trần Thiên Ngữ cảm giác hình như mình nói sai cái gì rồi, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Trương Vị Đồng đem hồng trà nàng đã gọi đặt trước mặt nàng, Trần Thiên Ngữ nhìn nàng một cái, nàng cư nhiên ngồi xuống.

Trần Thiên Ngữ: "Chính là không cẩn thận, ta ngủ đến mơ hồ cho rằng đang ở nhà, cửa không có khóa liền không nhớ phải gõ cửa....."
Trương Vị Đồng mỉm cười làm động tác cúp điện thoại, Trần Thiên Ngữ cũng cảm giác mình càng bôi càng đen.

"Ta còn có việc, cúp trước a, trở lại nói tiếp."
Điện thoại cắt đứt, Trương Vị Đồng nâng đầu ngưng mắt nhìn Trần Thiên Ngữ, biểu tình kia có chút say mê.

"Trương Vị Đồng tiểu bằng hữu." Trần Thiên Ngữ cất điện thoại xong, nói: "Không đi làm việc, là muốn mệt chết đồng sự của ngươi sao?"

"Cũng sắp đến thời gian đóng cửa rồi, không còn mấy người, để ta nhìn Trần lão sư thêm vài lần đi."
"Xem ta hôm nay vẫn không ăn được món đặc biệt của bà chủ các ngươi, khuôn mặt tuổi già xuống sắc sao?"
"Không, ta là đang nhìn Trần lão sư bình thường rất lanh lợi như thế nào lại nói chút chuyện cũng nói đến hỗn loạn.

Nếu như ta là bạn của ngươi, lần này thật sự không thể tùy tiện bị ngươi có lệ mà qua."
"Tiểu hỗn đản, nghe trộm người khác gọi điện thoại!"
"Không muốn nghe, đây không phải là mang trà đến cho Trần lão sư sao, trong lúc vô tình chợt nghe đến ngươi và bạn ngươi nói chuyện kiểu IQ 75."
".....!Trương gia Các ngươi không chỉ tính hướng có vấn đề, nói chuyện cũng đủ nghẹn họng người ta." Trần Thiên Ngữ nhìn thấy Trương Tĩnh Hân lên đây, ánh mắt có chút tránh né, giả vờ không phát hiện nàng: "Ta thế nào lại là IQ 75 rồi?"
"Ngươi biết, đá thử vàng của tình bạn là gì không?" Trương Vị Đồng tới gần Trần Thiên Ngữ, gương mặt ý vị thâm trường.

Trần Thiên Ngữ cũng ghé đến gần: "Nam nhân?"
"Ân, phương hướng đúng, chỉ là thỉnh thoảng cũng có thể là nữ nhân."
"Nam nhân không phải tất cả đều nói, huynh đệ như tay chân nữ nhân như quần áo....."
"Không, không, ta là nói giữa nữ nhân và nữ nhân, một nữ nhân khác cũng có thể là đá thử vàng."
Trần Thiên Ngữ hiểu rõ: "Rốt cục nói thật ra ngươi quả nhiên là cái kia, đúng hay không?"
Trương Vị Đồng trái lại một chút cũng không che lấp: "Nếu như không phải, làm sao sẽ mỗi ngày đều lướt Weibo của Trần lão sư đâu? Đêm nay để ta tiễn ngươi về nhà đi....."
Lời còn chưa dứt một quyển báo chí nện ở trên đầu Trương Vị Đồng, phạch một tiếng rất vang.

"...!Tỷ tỷ?" Búi tóc Trương Vị Đồng búi đến chỉnh tề bị báo chí làm rối mấy sợi.

Trương Tĩnh Hân trầm mặt nói: "Không phải nói đêm nay bà nội muốn ngươi về nhà sớm, ngươi còn ở đây rề rà?"
Trương Vị Đồng bị bắt tại trận, không có biện pháp, phẫn nộ mà đi.

Trương Tĩnh Hân giúp nàng nói xin lỗi xong cũng muốn đi, Trần Thiên Ngữ gọi nàng lại.

"Ngồi đi."
Trương Tĩnh Hân ngồi xuống.

"Ngươi giúp ta ứng ra tiền viện phí qua một thời gian nữa ta sẽ trả lại ngươi, theo lãi suất ngân hàng mà trả cho ngươi."
"Trần lão sư khách khí, ngươi vừa phát Weibo thì giúp quán của ta làm ăn phát đạt như vậy, ta còn chưa cho ngươi tiền quảng cáo đâu."
"Hắc, ngươi người này, lòng dạ hẹp hòi, có thú vị không.


Cái gì tính thì phải tính a, gần đây ta có chút khó khăn, chờ một thời gian ta nhất định trả lại ngươi.

Số điện thoại của ngươi là gì, chúng ta trao đổi số, đến lúc đó liên hệ."
Trương Tĩnh Hân nói: "Không có chuyện gì, quán ăn của ta ở chỗ này muốn tìm ta rất dễ.

Bất quá ta nói là sự thật, nếu muốn xem như tiền quảng cáo cùng tính một lượt, ta còn phải trả tiền cho ngươi."
Nói chuyện tiền bạc rất bình thường, thế nhưng Trần Thiên Ngữ cũng không thích thiếu người khác, huống chi nàng và Trương Tĩnh Hân còn không quen thuộc đến mức đó
"Vậy, như vậy đi, ta mời ngươi ăn cơm."
Trương Tĩnh Hân cười: "Ta ăn không quen thức ăn bên ngoài."
"Đừng nói sớm như vậy, ta dẫn ngươi ăn là một chuyện ngàn vàng khó mua! Tiểu đầu bếp trẻ tuổi, ngươi đừng kiêu ngạo như vậy, ăn xong hãy nói."
"Nga? Có thể để cho Trần lão sư khen tặng như vậy đúng là tam sinh hữu hạnh.

Người nào không biết Trần lão sư độc miệng a, vô luận là ăn hay là phê bình."
"Cho nên a, lát nữa quán ăn các ngươi đóng cửa thì đi theo ta đi."
Trương Tĩnh Hân không nói chuyện, Trần Thiên Ngữ không có tính nhẫn nại: "Ta thật vất vả nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi đường như vậy, ngài có thể không nể mặt sao.?"
Trương Tĩnh Hân rốt cuộc là nở nụ cười: "Đi, đêm nay liền nhờ phúc của ngài."
Tiễn chân vị khách cuối cùng, nhân viên mới Tiểu Diệp cùng hai tiểu đồ đệ của Trương Tĩnh Hân là Tây Cần cùng Thu Quỳ thu dọn trong quán, đóng cửa xong Thu Quỳ liền kéo góc áo Tây Cần.

"Ngươi xem, ngươi xem."
Tây Cần nhìn thấy Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ sóng vai lái xe đi, nghi ngờ nói: "Đó không phải là Trần Thiên Ngữ ẩm thực đại thần trên Weibo sao? Gần đây nàng thường đến quán chúng ta."
"Thảo nào gần đây khách hàng nhiều như vậy khiến ta bận rộn đều phải gãy tay, thì ra sư phụ tìm được một cái núi dựa lớn như vậy."
"Mới không phải, ngươi cho là sư phụ giống ngươi sao? Sư phụ khinh thường nhất là làm chuyện như vậy." Tây Cần suy nghĩ: "Thế nhưng....!Đã trễ thế này, các nàng đây là muốn đi nơi nào? Lẽ nào...."
Bàn tay nho nhỏ của Thu Quỳ thoáng cái chụp lên trên cánh tay Tây Cần.

"Đau."
Thu Quỳ tức giận nói: "Sư phụ mới không giống ngươi."
Thu Quỳ lấy tinh thần hai vai balo một mình đi về phía trước, Tây Cần bưng cánh tay đuổi theo: "Cái gì gọi là không giống ta, lẽ nào ta rất không thể gặp người sao?"
Thu Quỳ liếc xéo nàng: "Ngươi tự mình biết."
Tây Cần liếm môi một cái, hạ giọng: "Đêm đó.....!Ta chính là uống nhiều một chút nên mới hôn ngươi, ngươi thế nào lại ghi hận đến bây giờ?"

"Ngươi đó là hôn sao! Ngươi đó là cắn! Cắn đến trên mặt ta in dấu răng!"
"......"
Thu Quỳ không để ý nàng nữa, bắt xe taxi về nhà,
Tây Cần hung hăng đạp cột điện ven đường.

Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân một trước một sau lái xe, một đường càng lái càng hoang vắng,
Đêm nay Trần Thiên Ngữ muốn dẫn Trương Tĩnh Hân đến ăn ở quán ven đường bán lúc nửa đêm.

"Đêm nay ăn món gì?"
Khí trời se lạnh, làm ăn của quán ven đường cũng chịu ảnh hưởng, hôm nay ông chủ cũng có thời gian tự mình đến bắt chuyện nàng.

"Vẫn là một phần canh cá, đậu hũ cay tự chúng ta đi lấy."
"Có muốn thử một chút cá nheo hay không? Mới vừa ướp xong."
"Được."
Vì trống trải đơn sơ, ông chủ đã dùng vải bố dày đắp lên mái che, chờ đến mùa đông còn phải phủ chăn bông treo rèm cửa, nhưng quán nhỏ vẫn đứng ngạo nghễ giữa gió tuyết.

Bởi vì là ban đêm ra quầy, trên cơ bản không ai quản, nhưng ông chủ cũng tương đối chú ý vệ sinh công cộng, tất cả rác thải đều thu dọn, sáng sớm kết thúc buôn bán thì vứt vào đống rác.

Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân ngồi trên băng ghế nhỏ, Trương Tĩnh Hân thân cao, ngồi loại ghế đẩu này có chút làm khó nàng, một đôi chân dài không biết đặt ở nơi nào mới có thể không khó nhìn, nhìn thế nào đều có vẻ gò bó.

Ông chủ lấy chén đĩa đến cho các nàng, Trương Tĩnh Hân giúp đỡ dọn ra, bàn gỗ nhỏ cũng đã rất lâu năm, chân cũng không vững.

Trần Thiên Ngữ cầm đến một chậu đậu hũ cay mời Trương Tĩnh Hân cùng nhau ăn.

Trương Tĩnh Hân cầm xiên ngửi ngửi nói: "Cái chậu này bao nhiêu tuổi rồi.....cũng đành lòng, cầm đến để nấu đậu hũ cay." Quay đầu lại nhìn ông chủ khoái đao thái cá, để vào trong chảo chiên, tay trái nghiên chảo, tay phải chuẩn bị ớt.

Đem cá đã thái lăn ớt cho vào nồi, thêm đậu tương, đường trắng cùng nước, đậy nắp lại một hồi.

"Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đầu bếp như vậy." Trương Tĩnh Hân nói: "Bằng lòng nấu ăn ngoài trời, để cho người khác thấy được."
"Bí quyết chân chính vẫn cất giấu, nhưng một ít tay nghề rất cơ bản hắn không sợ bị người ta thấy, cho dù bị thấy cũng học không được."
"Ân, tuyển chọn nguyên liệu cùng độ lửa cân nhắc không phải chỉ mấy năm mà làm được, không có nhiều năm công phu thì không hàm súc."
Canh cá nheo lên bàn.

Cá nheo được chiên sơ nên chất thịt béo mà không ngán, hạt mè dính vào cắn một cái tỏa ra thơm béo, cay đến dừng không được miệng.

Trần Thiên Ngữ vừa ăn liền đói bụng, gọi một bồn cơm!

"Thế nào, Trương lão bản, tay nghề này không thể kém hơn ngươi đi?" Trần Thiên Ngữ đắc ý.

"Ân, quả thật rất giỏi, đáng tiếc cũng không phải Trần lão sư làm, Trần lão sư vui mừng làm gì."
Trần Thiên Ngữ: "......"
Trương Tĩnh Hân ăn hai xiên đậu hũ cay, ba miếng thịt cá liền gọi một chai bia, chuẩn bị gọi thêm rượu rồi lại gọi món ăn.

Trần Thiên Ngữ một chén cơm ăn hết phân nửa, Trương Tĩnh Hân liền để đũa xuống nói đã ăn no.

"Làm sao có thể, ngươi mới ăn một chút?"
"Đêm đã khuya, phải ăn ít, đây là thường thức cơ bản."
"Mỹ thực trước mặt ngươi lại còn bảo tồn thường thức?" Trần Thiên Ngữ híp mắt không ngừng gật đầu với nàng.

"Trần lão sư muốn nói cái gì?"
"Trương lão bản nhất định là người phi thường khắc chế phi thường tự hạn chế."
"....."
Ông chủ kéo ghế nhỏ qua, ghé đến hỏi: "Thế nào, Trần lão sư, đêm nay ăn có ngon không?"
Trần Thiên Ngữ nói: "Trước sau như một, rất ngon."
Ông chủ cười ha ha: "Món canh cá nheo này thật sự không đơn giản! Đừng xem chỉ bán 40 đồng một phần, nhớ năm đó ta đã dùng món ăn này theo đuổi được lão bà của ta! Đáng tiếc a....!Đáng tiếc."
Trần Thiên Ngữ: "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc về sau ta nghèo túng, bà ấy chướng mắt ta, ngay cả ta canh cá ta nấu bà ấy cũng xem thường."
Ông chủ đột nhiên chuyển biến khiến Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân cũng có chút không kịp đề phòng, trong lúc nhất thời tràng diện có chút xấu hổ, Hai người dùng ánh mắt liếc nhìn đối phương ý bảo mau tiếp lời, cuối cùng Trương Tĩnh Hân thua trận, mở miệng nói: "Ông chủ, trước đây ngươi làm đầu bếp ở nhà hàng nào?"
Ông chủ: "Làm sao ngươi biết ta là đầu bếp, kỳ thực ta chính là một người bán thịt heo!"
Trương Tĩnh Hân: "Nhìn bàn tay, không giống."
Ông chủ: "Nga? Thế nào không giống?"
Trương Tĩnh Hân: "Tay của đầu bếp tuy rằng thô ráp, sẽ có một ít vết thương nhưng không có vết thương lớn.

Bán thịt heo thì không giống như vậy, rất dễ có vết thương lớn."
Ông chủ: "Ngươi thế nào khẳng định như vậy."
Trương Tĩnh Hân: "Mẹ ta chính là bán thịt heo."
Ông chủ cười thảm: "Tiểu cô nương, ngươi thật là biết đùa."
Ông chủ cùng Trương Tĩnh Hân từ bán thịt heo cho đến nguyên liệu, kỹ xảo nấu nướng, Trần Thiên Ngữ một lát không nói chuyện, trong đầu nhanh như điện chớp suy xét lại về chuyện canh cá nheo dẫn đến đoạn ái hận tình cừu của hắn và lão bà theo lời hắn nói.

"Ta biết rồi —!" Trần Thiên Ngữ đột nhiên lên tiếng, làm hai người khác sợ đến run run một cái.

Trần Thiên Ngữ hướng Trương Tĩnh Hân hai mắt tỏa ánh sáng: "Ta biết sách mới nên viết cái gì rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận