Thôn Thiên

Lúc các Tiên Tôn, Đạo Tôn ngồi xuống, cửa điện Đại Thế Điện phong bế, Trầm Khắc nói: "Chư vị đều là Vạn Pháp Môn nhân tài kiệt xuất, hôm nay thỉnh mọi người đến đây, là có một chuyện trọng yếu nói với mọi người "

"Chuyện thang trời, chắc tất cả mọi người đều biết, thậm chí có người đã từng tiến nhập thang trời. Một đoạn thời gian gần đây, khi thang trời xuất hiện, chẳng biết chư vị có hứng thú hay không đi thang trời một chuyến?"

Nghe Trầm Khắc nói, mọi người thấp giọng bàn luận, một gã thượng trưởng lão nói: "Chuyện thang trời, Vạn Pháp Môn chúng ta đã sớm biết, hơn nữa đã tiến nhập thang trời rất nhiều lần. Trong thang trời các bảo tàng, hầu như đều đã mở ra, Bát gia, cho dù có đi, cũng sẽ không lấy được cái chỗ tốt gì."

Nguyên lai Vạn Pháp Môn đối với quy tắc vận hành xuất hiện thang trời sớm đã nắm giữ, không chỉ là một lần đã phái người tiến nhập trong đó, hơn nữa ngày trước Hắc Sát Tiên Tôn đã nháo sự một lần, lấy được phần lớn. Khi đó mười mấy tên Tiên Tôn, trên trăm tên Đạo Tôn, Đạo Quân cùng nhau tiến nhập, thu hoạch khá phong phú. . .

Bất quá, vào thang trời, càng về sau lại càng khó khăn, cho nên đối với chuyện lấy bảo tàng, đối bọn họ mà nói đã gần như không có khả năng lấy được chỗ tốt. Mà có thể đến được, cũng không phải là chuyện dễ, vì thế thang trời đối những người này mà nói, lực hấp dẫn cũng không lớn, trừ phi xuất động thiên tiên khôi lỗi, mang theo chín người tiến nhập Tam Thanh đại thế giới.

Bởi vậy khi Trầm Khắc nói, có thể khiến mọi người thập phần nghi hoặc.

Trầm Khắc mỉm cười: "Việc này, ta há có thể chẳng biết? Bất quá, lúc này đây cùng trước đây tiến nhập thang trời tình huống bất đồng."

Mọi người ngạc nhiên, bất quá chỉ là tiến nhập thang trời mà thôi, đối bọn họ mà nói không là cái chuyện tình gì hiếm lạ, vậy có thể có cái gì bất đồng chứ?

Trầm Khắc nói: "Ta đã chiếm được bí thược thang trời, lần này tiến nhập thang trời, vô cùng có khả năng mở ra bảo tàng cao tầng"

Lời này vừa nói ra, đoàn người "Hống" thốt ra một tiếng. . .

"Cái gì? Thang trời bí thược nguyên lai thế gian thật có vật ấy sao" một gã thượng trưởng lão hưng phấn không gì sánh được, bước nhanh đến trước mặt Trầm Khắc, "Bát gia, nói thế có thật không?"

Trầm Khắc mặt trầm xuống: "Đây là đại sự, há có thể là trò đùa?"

"Chẳng biết thang trời bí thược ở địa phương nào?" Thượng trưởng lão này cấp thiết hỏi.

Trầm Khắc bất đắc dĩ nói: "Đang tế luyện, phải đợi mấy ngày nữa mới thành công. Ngày hôm nay gọi mọi người đến, chính là vì chuyện này kêu gọi sớm một chút, trong vòng nửa tháng, chúng ta cùng nhau tiến nhập thang trời, mở ra bảo tàng "


Mọi người mừng rở, bọn họ cuối cùng cũng minh bạch, Trầm Khắc gọi bọn họ tới, là chia xẻ chỗ tốt. Ngẫm lại cũng là người một nhà, chuyện thang trời, nhiều người lực lượng lớn, thu được chỗ tốt nhiều hơn

Trầm Khắc dùng một loại nhãn thần hiền lành quét nhìn toàn bộ tu sĩ: "Các ngươi đều là tri giao bạn tốt Trầm Khắc ta, một lòng một dạ bởi vậy chuyện này, không thể hướng những người khác nói ra. . . Mọi người trở lại chuẩn bị kỷ đi, nếu tới thời gian rồi, Đại Thế Điện sẽ đánh ba tiếng chuông gọi mọi người tới."

Mọi người đều nói vâng, nghe theo Trầm Khắc dặn, liền đều cáo từ. Trong Đại điện, chỉ để lại Trầm Tích.

Trầm Tích thiếu Trầm Khắc một cái mạng, hắn lúc này nhìn thẳng Trầm Khắc, một lúc lâu, mới thở dài một tiếng: "Bát ca "

Trầm Khắc đi tới, thần tình thập phần lãnh đạm: "Cửu đệ có việc gì?"

Trầm Tích hít vào một hơi: "Nói chung, Cửu đệ đa tạ ngươi, ta không nghĩ tới, chuyện như vậy, ngươi lại nghĩ đến ta."

Trầm Khắc dùng ngữ điệu thập phần bình thường nói: "Ngươi nói như thế nào cũng là Cửu đệ ta, không phải sao? Cửu đệ, chúng ta đều là người tu hành, quen thấy tranh đấu sát phạt, nếu như bên người ngay cả một người thân cũng không có, vậy cũng quá thê lương a . . Ngươi ta thuở nhỏ gặp gỡ không nhiều lắm, chỉ vì chúng ta là tương đối ưu tú trong huynh đệ, hai bên phân cao thấp. Nhưng hôm nay nghĩ đến, loại ý nghĩ này là thập phần buồn chán."

Trầm Tích trầm giọng nói: "Bát ca, mệnh này của ta là ngươi cấp cho, sau này có chuyện gì, chỉ cần ngươi nói một câu, Cửu đệ tuyệt không khước từ."

Trầm Khắc lắc đầu: "Cửu đệ, ta cứu ngươi, không phải là muốn đem ngươi thu về dưới trướng, chỉ là, chúng ta huynh đệ sau này qua lại nhiều hơn, hai bên chiếu ứng nhau. Vạn Pháp Môn nhìn như khổng lồ, kỳ thực nhiều thế lực, cài răng lược, ngươi ta một mình không cẩn thận, là có thể vạn kiếp bất phục."

Trầm Tích gật đầu: "Ngươi nói cũng không sai, chư vị thượng trưởng lão, đại trưởng lão, còn có mấy đại hộ pháp, đều có ý nghĩ khác nhau. Bọn họ có người ủng hộ chúng ta, có người tự lập một hệ riêng. . . Nếu không có như vậy, bằng vào lực lượng Vạn Pháp Môn, nếu như đoàn kết một lòng, thì sớm đã chiếm toàn bộ Bàn Cổ giới."

Trầm Khắc: "Đúng vậy, chúng ta huynh đệ mặc dù không thể khống chế toàn cục, nếu có thể bảo trì đoàn kết, như vậy chí ít sẽ làm người muốn ám toán chúng ta phải suy nghĩ lại."

Khi huynh đệ hai người tâm sự, Dương Lăng đang ở trong thế giới Cửu Dương Tháp. Từ khi nhận được tâm ấn, Dương Lăng cũng nghiên cứu rất nhiều lần, nhưng không phát hiện ra bí thược ở địa phương nào.

Bất quá, không lâu trước đây, trong Cửu Dương Tháp sinh ra một anh nhi.

Anh nhi này, là sinh mệnh thứ nhất sinh ra trong thế giới Cửu Dương Tháp, mà tiền thân nó còn là nguyên hồn Thần Quy. Cha mẹ anh nhi này, là một đôi nói lữ, phụ thân tên là Hoàng Chính, mẫu thân tên là Liễu Phương.


Hai người này, đều là Kim Đan tu sĩ, dáng dấp thanh niên. Đàn tràng của bọn họ, ở vào trong một sơn cốc xinh đẹp tuyệt trần. . . Trong cốc hoa tươi bốn mùa, phong cảnh ưu mỹ. Lúc này, Liễu Phương ôm con trẻ, cùng Hoàng Chính ngồi ở trong đình trong sơn cốc, cùng chơi đùa với con trẻ.

Anh nhi này sinh ra không lâu, mi thanh mục tú, hai mắt đầy linh khí, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười "Khanh khách". Đứa trẻ này lúc sinh ra, trời sinh khác thường, đầy trời hào quang bảy màu bay lên, ngay cả tu sĩ chung quanh cũng kinh động.

Hơn nữa đầu con trẻ này rất lớn, có thể xấp xỉ hài tử một tuổi, căn bản không giống mới sinh ra. Mặc dù có hơi khác thường, nhưng cũng không ảnh hưởng gì cha mẹ đối với con trẻ đầy sủng ái.

"Ngọc Lang yêu quí, gọi cha đi?" Hoàng Chính cười hì hì nắm lấy khuôn mặt tiểu hài tử.

Liễu Phương liếc mắt trắng dã nhìn trượng phu: "Mới là hài tử, làm sao gọi cha được chứ?"

Hoàng Chính cười nói: "Phương nhi, Ngọc Lang nhà chúng ta rất thông minh, vị tất sẽ không gọi được." Hắn mới vừa nói, hài tử trong lòng đã mở miệng, "Cha..."

Nghe tiếng gọi này, phu thê hai người mừng đến mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), cười ha ha. . .

Chính vào lúc này, một đạo độn quang thật to hạ xuống, phu phụ hai người thần sắc như thường. Trong Cửu Dương Tháp, ít có người tranh đấu, bọn họ cũng không sợ có người tìm tới cửa phiền toái.

Dương Lăng cùng Tiểu Hồ Ly hiện thân, Tiểu Hồ Ly trong lòng ôm tiểu nha đầu Tư Tư.

Cửu Dương Tháp diện tích thật lớn, người trong đó, chỉ biết là Bồ Đề đạo nhân, mà không nhận ra Dương Lăng, vì thế khi thấy Dương Lăng, Hoàng Chính đứng dậy chắp tay: "Đạo Quân đến đây, có gì chỉ giáo?"

Dương Lăng cười nói: "Không có gì, tùy tiện đi ngang một chút, đạo hữu xưng hô thế nào?"

"Tại hạ Hoàng Chính." Hoàng Chính trong lòng có hơi nhút nhát, dù sao người ta là Đạo Quân, một đầu ngón tay của người ta là có thể bóp chết mình.

Dương Lăng chỉ vào Tư Tư cười nói: "Nữ nhi của ta vẫn không có bạn chơi đùa, biết các ngươi mới sinh nam tử, cho nên muốn để cho bọn họ làm bạn, chẳng biết hiền phu thê có thể đáp ứng không?"


Phu phụ hai người nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương sắc mặt vui mừng, có thể cùng Đạo Quân có quan hệ, cũng không phải là chuyện xấu, lập tức Hoàng Chính liên tục gật đầu: "Đạo Quân nói đâu vậy, tiểu hài tử nếu như thích, thì cùng nhau làm bạn. . ." Sau đó mời Dương Lăng cùng Linh Lung nhập vào trong đình ngồi xuống.

Dương Lăng sau khi ngồi xuống, liếc mắt nhìn con trẻ, cười hỏi: "Chẳng biết lệnh lang đã có tên chưa?"

"Gọi là Hoàng Ngọc Lang, Đạo Quân ánh mắt so với ta cao minh hơn, thỉnh xem cho hài tử này tư chất như thế nào." Hoàng Chính nói.

Dương Lăng quan sát Hoàng Ngọc Lang một hồi, khen: "Đứa nhỏ này có thiên nhân chi tư "

"Cái gì? Thiên nhân chi tư" phu phụ hai người lấy làm kinh hãi, lập tức trong lòng mừng như điên. . . Hai người hắn suốt đời khổ tu, nhưng trong tư chất giới hạn, kiếp này sợ rằng đều phải dừng lại ở Kim Đan cảnh giới. Nhưng có nhi tử, cư nhiên có thiên nhân chi tư

Đây chẳng phải là nói, ngày sau hắn có thể trở thành nhân vật như Thiên Nhất Đạo Tôn, Long Hổ Đạo Tôn sao?

"Đạo Quân, người... Người không nhìn lầm chứ?" Hoàng Chính kích động đến sắc mặt đỏ bừng, thanh âm run run.

Dương Lăng cười nói: "Sẽ không sai, đứa bé này xác thực có thiên nhân chi tư." Hắn cười cười, "Gặp nhau tức là hữu duyên, ta có một chuyện muốn nhờ, chẳng biết nhị vị đồng ý không?"

Phu phụ hai người nhất thời minh bạch ý tứ Dương Lăng, Hoàng Chính cười nói: "Đạo Quân chẳng lẽ muốn nhận tiểu nhi làm đồ đệ sao?"

Dương Lăng gật đầu: "Đúng vậy, kỳ tài bực này, đã gặp, ta há có thể không động tâm sao?"

Hoàng Chính âm thầm cùng thê tử thương nghị: "Phương nhi, vị Đạo Quân này khí chất bất phàm, tất hạng người có đại năng lực, hài tử theo bên người chúng ta sẽ không có tiền đồ, không bằng bái ông ta làm thầy, thế nào?"

Liễu Phương luôn luôn nghe lời trượng phu, nghe xong tịnh không phản đối: "Chính ca, chàng cứ quyết định, chỉ cần đối hài tử tốt, đều có thể đáp ứng. . ."

Hai người hạ quyết tâm, Hoàng Chính nói: "Được Đạo Quân để mắt đến khuyển tử, dám không đáp ứng sao? Ngày sau, Ngọc Lang là đệ tử Đạo Quân."

Dương Lăng vui vẻ nói: "Đa tạ nhị vị "

Tư Tư nhìn đứa trẻ, hiếu kỳ quan sát Hoàng Ngọc Lang, hai tiểu tử này đây đó trừng mắt nhau, bỗng nhiên đều nở nụ cười, phát ra tiếng cười thanh thúy.


Dương Lăng liền đem hai tiểu tử phóng tới trên mặt đất, xuất ra hai cái Tru Thần Hoàn, để hai tiểu tử này chơi đùa. Sau đó, hắn từ trong Kim Quang nhiếp ra hai kiện Thượng Phẩm Đạo Khí, cũng là từ kho tàng của Bảo Bảo.

Thượng Phẩm Đạo Khí đối với nhân vật Tiên Tôn cấp số mà nói, tác dụng đã không lớn rồi. Cho dù Tuyệt Phẩm Đạo Khí, đại đa số cũng không mạnh mẽ bằng linh đài lực của Tiên Tôn, đặc biệt Tiên Tôn đã ngoài ngũ phẩm, ngay cả Tuyệt Phẩm Đạo Khí cũng không cần sử dụng.

Bọn họ thường sử dụng một ít binh khí uy lực thật lớn, pháp trận, tiên phù các loại, hoặc bản thân có Tiên Khí. Tỷ như ngày đó, Dương Lăng một quyền đã hủy diệt kiện Tuyệt Phẩm Đạo Khí của Khương Thượng.

Bất quá, Thượng Phẩm Đạo Khí đối với Kim Đan tu sĩ mà nói, lại thập phần quý trọng.

Đây là một đôi ngân tiên, dài tám xích, trên thân tiên có phù văn bao phủ, vừa nhìn thấy là biết bất phàm.

Dương Lăng cười nói: "Đây là Ngân Điện Song Tiên, là một chút tâm ý của lão sư ta, xin nhị vị vui lòng nhận cho."

Hoàng Chính trong lòng đại hỉ, nhưng vẫn như cũ khách khí: "Làm sao dám nhận lễ vật quý trọng như vậy "

Dương Lăng nghiêm mặt nói: "Nhị vị, Ngọc Lang ngày sau thành tựu bất phàm, các ngươi thân là phụ mẫu, bên người sao lại không có một kiện pháp khí nào xuất ra chứ?"

Dương Lăng nói như vậy, phu phụ hai người liền không khước từ nữa, luôn mãi cảm tạ Dương Lăng, rồi tiếp nhận lễ vật.

Song phương một phen trò chuyện, dần dần quen thuộc hơn, Dương Lăng cũng đạt được tín nhiệm của phu phụ hai người, vì vậy nói: "Hàn xá ngay không xa phía trước, muốn mời hiền phu thê đi tới làm khách, chẳng biết có được không?"

Hoàng Chính, Liễu Phương tự nhiên đồng ý, lập tức bế Hoàng Ngọc Lang, cùng Dương Lăng mấy người cùng nhau trở lại chỗ ở.

Chỗ Dương Lăng ở, được Bảo Bảo kiến tạo thập phần xa hoa, còn trên cả cung điện Vạn Phương Tiên Đảo ngày trước, nhà, cùng với kiến trúc trên đảo Bách Hoa, còn có một ít sơn lâm, hoàn mỹ mà dung hợp cùng một chỗ, cấu thành một tòa lâm viên thật lớn.



Vừa vào trong đó, Hoàng Chính, Liễu Phương liền sợ hãi than không ngớt, đồng thời trong lòng vui mừng, trong lòng đều nghĩ: "Vị Đạo Quân này quả nhiên không phải tu sĩ phổ thông, chỉ nhìn khí phái này, chỉ sợ là nhân vật quan trọng của nhất giới này"

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận