Thịnh Thế Đích Phi

Editor: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Ly Trải qua gần hai canh giờ
thi đấu, cuối cùng cũng đã chọn được những người xuất sắc nhất của mỗi
hạng mục. Thành tích của Diệp Oánh hơi kém một chút so với năm ngoái,
tuy rằng lúc sau cũng cố gắng biểu diễn một màn múa phi tiên mới miễn
cưỡng đặt ngang tầm bất phân thắng bại cùng với công chúa Tê Hà, được
xếp đồng hạng nhất. Về cầm kỹ thì đã bị người có danh xưng là cầm kỹ
tuyệt nhất kinh thành, Phượng Tam công tử phủ quyết, cho nên sau đó bị
thiên kim Liễu gia, Liễu Như Vân đánh bại, tụt xuống hạng nhì. Ở hạng
mục thi phú cũng được xếp thứ ba, thế nhưng Diệp Oánh thực sự khó giấu
được vẻ mặt ủy khuất thất bại. Ngược lại là công chúa Tê Hà, tuy rằng là người ngoài nhưng lại biểu diễn rất xuất sắc, xếp thứ ba tài đánh đàn,
thứ nhất thư pháp, thứ nhì kỳ nghệ, thành tích vô cùng ấn tượng. Như
vậy, cho đến nay, công chúa Tê Hà, với hai giải nhất, một giải nhì, một
giải ba, trở thành khôi thủ (người đứng đầu) của Bách Hoa thịnh hội lần này.

Trưởng công chúa Chiêu Dương đương nhiên là hết sức hài lòng với kết quả này, mấy vị bình thẩm trên
khán đài cũng thêm vài phần tán thưởng với cô công chúa ngoại quốc này.
Ngay lúc lão đại nhân Tô Triết muốn tuyên bố kết quả của Bách Hoa thịnh
hội, công chúa Tê Hà ghé tai nói nhỏ mấy câu với Trưởng công chúa Chiêu
Dương, sau đó đứng lên khom người tạ lỗi với mấy người Tô Triết, xoay
người trở lại lạnh lùng nhìn về phía Diệp Oánh đang mang vẻ mặt ảm đạm
phía dưới đài.

“Mong các vị thứ lỗi, Tê Hà
muốn thỉnh cầu Diệp tứ tiểu thư lại một lần nữa tỷ thí vũ đạo.” Công
chúa Tê Hà cất cao giọng nói, cả hội trường lại trở nên ồn ào một mảnh.

Phượng Chi Dao lười biếng
tựa vào thành ghế, nhìn công chúa Tê Hà cười, nói: “Có thể chiêm ngưỡng
tài múa của công chúa và mỹ nhân đệ nhất kinh thành một lần nữa, chắn
chắn rằng mọi người đang ngồi đây đều rất vui mừng. Chỉ là, chẳng biết
vì sao lại phải so lại?”


Công chúa Tê Hà ngẩng cao
đầu, ngạo nghễ nói: “Trung Nguyên các vị không phải có câu “Văn không có đệ nhất, Võ không có đệ nhị” sao? Tuy rằng vũ đạo không phải là võ
nhưng bổn công chúa cũng không quen cùng xếp đồng hạng với người khác.”
Vừa nói vừa nhìn Diệp Oánh một cách khinh thường, chỉ còn mỗi nước không nói thẳng ra là Diệp Oánh không xứng xếp đồng hạng nhất với nàng. Sắc
mặt Diệp Oánh đang ở dưới đài ngay lập tức trở nên trắng bệch, thân ảnh
mảnh khảnh lung lay giống như sắp đổ. Trong mắt mọi người xung quanh
đây, họ đều thấy rằng hành động của công chúa Tê Hà là đang khinh người
quá đáng, thế nhưng công chúa Tê Hà lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt của
những người khác, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Diệp Oánh.

Phượng Chi Dao lười biếng
đảo con mắt qua nhìn Mặc Cảnh Lê đang mang vẻ mặt âm trầm ngồi ở bên
cạnh, cười nói: “Lê Vương điện hạ, ý của ngài thế nào? Dù sao thì… Diệp
Tứ tiểu thư cũng là vị hôn thê của ngài đấy.”

Mặc Cảnh Lê nhìn thoáng qua
Diệp Oánh đang ở dưới đài, trong đôi mắt lãnh đạm nhiều hơn một tia dao
động, thản nhiên nói: “Đây là công chúa Tê Hà bất mãn với đánh giá của
Dao Cơ.”

Dao Cơ điềm nhiên cười,
khiến cho tất cả mọi người nhất thời đều bị mê hoặc: “Nếu như công chúa
Tê Hà còn có thể biểu diễn một điệu nhảy mỹ lệ hơn, Dao Cơ tất nhiên sẽ
nguyện ý thưởng thức. Chỉ là không biết Dao Cơ có thể có được vinh hạnh
này hay không?”

Mặc Cảnh Lê im lặng không
nói. Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ lắm về vũ đạo thế nhưng dựa theo
đánh giá của Dao Cơ lúc trước, Mặc Cảnh Lê cho rằng khả năng vũ đạo của
công chúa Tê Hà và Diệp Oánh chắc hẳn cũng chỉ sàn sàn như nhau. Chỉ là, vũ đạo là một loại kỹ nghệ phụ thuộc vào con mắt để đánh giá. Cho dù
bản lĩnh của hai người không kém nhau bao nhiêu nhưng một công chúa Tê
Hà linh động hoạt bát lại càng khiến người khác yêu thích hơn một Diệp
Oánh uyển chuyển xuất trần. Tình huống như này cũng có thể gọi là cao

siêu quá ít người hiểu được. Nếu Diệp Oánh lại bại dưới tay công chúa Tê Hà… Thời gian trôi qua, đôi lông mày đẹp đẽ của Mặc Cảnh Lê cứ dần nhíu lại.

Thấy hắn không nói lời nào,
Trưởng công chúa Chiêu Dương đang ngồi trên thủ tọa có chút không vui
nhăn hàng mi thanh tú lại nói: “Cảnh Lê.”

“Ai ui…”

Một tiếng kêu nhỏ vang lên
phía dưới đài, sau đó lại vang lên tiếng lanh lảnh của đồ sứ rơi vỡ. Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, thì thấy nha đầu bên cạnh Diệp
Oánh đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, sắc mặc Diệp Oánh trắng bệch, ôm lấy cánh tay trái, cánh tay trái đã bị ướt một mảnh. Hẳn là vừa rồi nha đầu kia bưng trà hầu hạ đã vô ý làm đổ trà lên người Diệp Oánh.

“Oánh Nhi…” Mặc Cảnh Lê đứng dậy nhảy xuống dưới đài, ôm Diệp Oánh vào ngực, một cước đá văng nha
đầu đang quỳ trên mặt đất: “Cút ngay!”

Khuôn mặt Trưởng công chúa
đang ở trên đài lập tức trở nên xanh đen, nha đầu bị Mặc Cảnh Lê đá là
người của phủ Trưởng công chúa: “Người đâu, mau mời Thái y tới khám và
chữa trị cho Diệp tiểu thư.”

Các thiếu nữ có mặt đều có
chút kinh ngạc vì tình huống bất ngờ xảy ra. Tuy rằng mỗi người đều hết
sức duy trì dáng vẻ tiểu thư khuê các của mình nhưng các nàng vẫn âm
thầm dùng các phương thức để trao đổi với nhau.

“Này A Ly, ngươi cũng phải
cẩn thận một chút, muội muội này của ngươi thật ngoan độc!” Ngồi với
nhau mấy canh giờ, Mộ Dung Đình từ chỗ gọi là Diệp tiểu thư chuyển sang
Diệp Ly, bây giờ lại biến thành A Ly một cách thân mật. Nếu muốn nàng
thật sự nghĩ là nha đầu kia không cẩn thận mà làm đổ nước lên người Diệp Oánh, Mộ Dung Đình có chết cũng không tin. Làm gì có chuyện trùng hợp
như vậy, công chúa Tê Hà vừa đưa ra lời khiêu chiến, thì ở bên này Diệp

Oánh đã ngay lập tức bị bỏng rồi.

Hoa Thiên Hương nhíu nhíu mày: “Không biết vì sao, ta lại có một dự cảm không hay.”

Diệp Ly nhướng mày, chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy giọng nói yếu ớt mà tiếc nuối của Diệp Oánh đang tựa vào trong ngực Mặc Cảnh Lê, nhỏ nhẹ nói với công chúa Tê Hà:
“Công chúa, thật có lỗi. Chỉ sợ là Diệp Oánh không thể tỷ thí với công
chúa rồi. Nếu công chúa không phục… Không bằng mời tỷ tỷ thay thế Diệp
Oánh một lúc. Tỷ tỷ là đích nữ của phủ Thượng thư, chắc hẳn sẽ không bôi nhọ danh dự của công chúa. Tỷ tỷ, tỷ xem có đúng không?”

Nghe vậy, vẻ mặt trước nay
vốn rất bình tĩnh của Diệp Ly trầm hẳn xuống. Diệp Oánh làm sao có thể
không biết rằng nàng không hiểu nhảy múa? Nếu thua, tất nhiên là bởi vì
Diệp Ly nàng vô dụng mà làm mất thể diện của phủ Thượng thư, chứ không
phải là vì Diệp Oánh không tài năng bằng công chúa Tê Hà. Vừa tránh được khả năng thua công chúa Tê Hà, lại vừa có thể làm cho Diệp Ly mất thể
diện ngay trong lần đầu tiên tham gia thịnh hội, Diệp Oánh quả nhiên là
giỏi tính toán.

“Cứ làm theo lời Oánh Nhi
đi!” Mặc Cảnh Lê không kiên nhẫn mà trực tiếp hạ lệnh, không đợi Thái y
đến đã ôm lấy Diệp Oánh chuẩn bị rời khỏi hội trường.

Nhìn bóng lưng rời đi không
một chút do dự của Mặc Cảnh Lê, ánh mắt của Trưởng công chúa chìm xuống, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Đã như vậy thì Diệp tam tiểu thư
thay thế Diệp tứ tiểu thư thi đấu đi.”

Diệp Ly im lặng, không ai nghĩ tới chuyện hỏi nàng có biết nhảy không hay sao?

Ánh mắt của tất cả mọi người dường như đều tập trung về phía Diệp Ly. Mấy người Tần Tranh cũng nhìn
nàng. Tuy rằng lúc trước còn ồn ào ép Diệp Ly đi đoạt một giải nhưng các nàng cũng không thật sự có ý ép Diệp Ly đi. Chưa nói đến mọi người là
bằng hữu mới kết giao, chỉ cần nghĩ đến quan hệ tương lai của Tần Tranh
và Diệp Ly, các nàng cũng không thể hại nàng ấy được.

Công chúa Tê Hà đang vô cùng tức giận trong lòng khi nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đối tốt với Diệp Oánh rồi rời đi, vừa lúc đó, Diệp Ly bị Mặc Cảnh Lê đẩy ra làm thế thân lại
chính là vị hôn thê trước đây của Mặc Cảnh Lê. Vì vậy, công chúa Tê Hà
đang trong cơn tức giận ngút trời bèn trực tiếp nhìn về phía Diệp Ly,
đôi lông mày tinh xảo khẽ chớp: “Diệp tiểu thư, mời ngươi lên trước đi.”

Diệp Ly bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn vào ánh mắt căm hận của công chúa Tê Hà, suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói: “Ta nhận thua.”


Tất cả mọi người, kể cả công chúa Tê Hà đều vô cùng ngạc nhiên, một lúc lâu sau công chúa Tê Hà mới
khôi phục lại tinh thần, tức giận nhìn Diệp Ly mà nói: “Ngươi khinh
thường bản công chúa sao? Bản công chúa không cần ngươi nhường.”

Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta không khinh thường công chúa, ta thật lòng nhận thua.”

“Chưa thi đấu đã nhận thua, bản công chúa cho dù có thắng cũng là thắng không quang minh chính đại.”

Vậy bắt người không biết
nhảy phải nhảy thì mới là quang minh chính đại sao? Diệp Ly than nhẹ một tiếng, chân thành nhìn về phía công chúa Tê Hà đang tức giận đến trợn
mắt: “Công chúa, ta không biết múa.” Cho nên ngươi đã bị Diệp Oánh đùa
bỡn rồi.

“Ha ha, muốn một người không biết múa ra để tỷ thí thay, Lê Vương điện hạ và Lê Vương phi tương lai
thật là có trí sáng tạo.” Giọng nói lười biếng của Phượng Chi Dao truyền tới, trong đó tràn đầy mùi vị hả hê.

Công chúa Tê Hà cũng sững sờ: “Tại sao ngươi lại không biết múa?”

“Bởi vì vũ đạo không phải là mục bắt buộc phải học của các thiếu nữ Đại Sở. Tin chắc rằng nhiều vị
tiểu thư ngồi đây cũng không biết múa.” Diệp Ly thẳng thắn trả lời.
Không biết múa cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, trên thực tế,
có rất ít các tiểu thư khuê tú Đại Sở chuyên tâm học múa, trừ phi là bản thân thật lòng yêu thích hoặc gia đình có chủ ý muốn cho nữ nhi tiến
cung.

Diệp Ly đã nói rõ rằng mình
không biết múa mà cứ bắt buộc nàng ta phải ra nhảy thì đó chính là hành
động cố ý gây sự rồi… Công chúa Tê Hà cũng hiểu ra mình bị Diệp Oánh đùa bỡn, chỉ có thể tạm thời đè nén lửa giận trong lòng xuống. Nhìn chằm
chằm vào thiếu nữ áo xanh bình tĩnh, thanh nhã đang đứng dưới đài, ánh
mắt nàng khẽ chớp lên rồi lại nói: “Vừa rồi cũng không thấy Diệp tiểu
thư ra sân tranh tài một lần nào. Nếu Diệp tứ tiểu thư tin tưởng tỷ tỷ
của mình như vậy, thì xin mời Diệp tiểu thư thể hiện một sở trường khác
đi. Hay là…” Lại cười như không cười nhìn Diệp Ly, hơi ngừng một chút
mới cao giọng nói tiếp: “Hay là Diệp tiểu thư không biết cái gì hết?”

Diệp Ly cúi đầu im lặng một
lát, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua công chúa Tê Hà một cái rồi mới nói:
“Đã vậy, Diệp Ly xin bêu xấu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận