Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn


Đêm trên Vọng Nguyệt Tháp trước ngày Thần Chiến diễn ra.
Toàn bộ cảnh vật trên từng khu phố Ứng Long Thành được phủ lên ánh sáng dịu nhạt của ánh trăng.

Xa xa nơi tường thành tây hiển hiện thấp thoáng ánh sáng của đội lính canh gác Thiên Vệ Quân.

Số lượng tu sĩ tham gia Thần Chiến hầu như đã rời hỏi Ứng Long Thành hướng đến chân núi Thiên Ý Sơn tập hợp cho việc chuẩn bị Thần Chiến sáng ngày hôm sau.

Điều này khiến Ứng Long Thành về đêm có phần yên tĩnh.
Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng ngồi trên hành lang tòa tháp nhìn về trước.

Mọi thứ bên dưới tòa tháp đều được thu nhỏ nhìn lung linh như những ánh đèn.
Phương Triết vô tình bắt gặp Hoa Lạc Đồng thoáng mỉm cười như thể vô cùng ưa thích.
Đang lúc Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng sống trong cảm giác hai người thì Man Thiểu ở phía sau đi tới bên cạnh Phương Triết rồi đặt mông ngồi xuống.
Hắn khoác tay qua vai Phương Triết, cố gắng tạo dáng vô cùng thân thiết.
Hắn kề tai Phương Triết nói nhỏ “Hôm sau Tiểu Nô cùng Tiểu Mạn trở về Quỷ Vực rồi, chủ nhân có gì cho tiểu nô không?”
Phương Triết nghe Man Thiếu muốn trở về Quỷ Vực liền thắc mắc nói “Không phải cả hai đang chơi vui vẻ ở đây sao, vì sao lại muốn về rồi?”
Man Thiếu làm ra một động tác bất đắc dĩ nói “Là Tiểu Mạn, ả yêu nữ nói nhớ tộc nhân mình…”
Phương Triết nhìn dáo dác xung quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tiểu Mạn.

Bình thường cô nàng lúc nào cũng quấn quýt không muốn rời, giờ chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đến đây, Phương Triết mới nhìn Man Thiếu nói “Thế ngươi vì sao lại ở đây?”
Man Thiếu bất ngờ rồi từ từ chuyển sang bộ dáng ngượng ngùng.
Hắn ấp úng nói “Tiểu nô sắp về Quỷ Vực… chủ nhân có gì tặng tiểu nô làm kỷ vật không?”
Phương Triết trố mắt nhìn Man Thiếu.

Hắn không ngờ tên to xác này lại biết đòi quà.

Xem ra thời gian Man Thiếu ở Ứng Long Thành học được không ít thủ đoạn của nhân tộc.
Phương Triết mỉm cười rồi đứng dậy, xuất ra Ban Long Cự Phủ rồi cầm chặt trong tay.


Khí thế tức thì bạo phát đi lên khiến Man Thiếu hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
Man Thiếu sốt sắn nhìn Ban Long Cự Phủ to lớn, rắn chắn đem đến khí thế vô cùng ngang ngược.

Loại khí thế này hắn trước nay có thiếu hụt nên không giấu được mong muốn sở hữu.
Hắn lắp bắp nói “Chủ nhân… tặng cho tiểu nô sao?”
Phương Triết ném Ban Long Cự Phủ cho Man Thiếu rồi nói “Đây là Ban Long Cự Phủ, một thanh thần khí.

Chủ nhân trước là Ma Lang.

Hắn có nhờ ta nói giúp cho Lang Tộc hắn ở Hoang Địa.

Nếu có dịp, ngươi về Quỷ Vực, thay ta chiếu cố tộc nhân hắn…”
Man Thiếu làm ra vẻ không hiểu liền hỏi “Thần khí rất lợi hại sao?”
Phương Triết nhìn tên Man Thiếu đang giả ngu, hắn liền trêu chọc “Chỉ là một chiếc rìu bổ củi, ngươi không lấy trả lại đây…”
Man Thiếu giấu Ban Long Cự Phủ sau lưng rồi làm ra vẻ không tình nguyện nói “Tiểu nô tôn trọng chủ nhân, rìu bổ củi cũng rất quý hiếm.

Đa tạ chủ nhân!”
Phương Triết mỉm cười, tên này không hiểu học được ở đâu tính cách giả vờ ngu ngốc này.

Hắn bất chợt không thấy bóng dáng của Tiểu Man liền thắc mắc hỏi “Còn Tiểu Mạn đâu… không phải bình thường cả hai lúc nào cũng đi chung sao?”
Man Thiếu làm ra vẻ suy tư một lúc mới nói “Từ khi chủ nhân đến Ứng Long Thành, Mạn Mạn bỗng nhiên thích trốn tránh.

Theo tiểu nô biết, Mạn Mạn đã có tình ý với chủ nhân rồi…”
Phương Triết trố mắt nhìn Man Thiếu, tên này đang nói đùa hay đang cố tình trêu chọc hắn đây.

Hôm nay tên Man Thiếu này rất lạ, rất thích trêu chọc người.
Hoa Lạc Đồng vẫn đang ngồi một mình, nàng phát hiện tên to xác với tính cách trẻ con đang quấy rầy.

Nàng chỉ đơn thuần gạt tay sang một bên, bên cạnh Man Thiếu thình lình xuất hiện một Hắc Động rồi nuốt chửng lấy Man Thiếu.
Phương Triết sửng sốt không biết phải làm sao thì Hoa Lạc Đồng liền giải thích “Thiếp chỉ đơn thuần… tiễn tên to xác đó về biệt viện thôi…”
Phương Triết lắc đầu thở dài “Nàng đúng là tính nóng thật, nhân tiện thủ đoạn tạo Hắc Động của nàng quá lợi hại… Không hiểu sao lần giao đấu ở Bát Môn Đài.


Nàng dễ dàng bị tóm thế?”
Hoa Lạc Đồng ngả người về sau rồi chống tay nhìn lên trên bầu trời.
Nàng dửng dưng nói “Thực ra ngay từ đầu Khang Lão không có ác ý.

Lão chỉ muốn thử năng lực của chàng mà thôi.

Thiếp bị phong ấn nhưng chỉ nhất thời, chẳng qua là diễn kịch mà thôi…”
Phương Triết cảm giác bản thân chưa thật sự hiểu ý Hoa Lạc Đồng lắm.
Hoa Lạc Đồng dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Thực ra nếu so sánh thực lực với tu sĩ nhân loại thì tu vi thiếp hiện đã đạt Bát Phẩm.

Bởi vì Thọ Nguyên tăng quá nhanh khiến năng lực của thiếp có giới hạn.

Nếu độ thuần phục đạt đến một giới hạn nhất định… thiếp tiện tay liền thuấn sát bất kỳ tu sĩ Thất Phẩm nào…”
Phương Triết nhất thời nhớ lại thời điểm Hoa Lạc Đồng đối phó với nhóm Cửu Đạo Minh.

Thực lực nàng quả thật quá cường hoành, rõ ràng là thuận tay liền đánh bại bọn họ.

Mà nhóm người đó, thực lực đã Thất Phẩm.
Trong đó, chỉ có Khang Lão là không nhìn thấu được tu vi.

Lần đó đánh thắng chẳng qua là do đối phương sơ suất.

Nếu không, hắn tuyệt không phải đối thủ Khang Lão.
Phương Triết bắt chước Hoa Lạc Đồng ngã người về sau, hai tay chống đỡ.

Trong lúc vô tình một tay đè lên tay Hoa Lạc Đồng.

Trong lúc nhất thời cả hai nhìn nhau trong không gian vô cùng yên tĩnh.
Phương Triết không ngượng ngùng thoáng mỉm cười.

Hắn đưa ánh mắt về trước rồi thì thầm “Đợi tam đệ tham gia Thần Chiến xong, chúng ta về Đạo Viện đi…”
Hoa Lạc Đồng nghe Phương Triết nói xong liền run lên một cái.
Do một tay Phương Triết vẫn còn đặt lên tay Hoa Lạc Đồng nên hắn cảm nhận được nàng ta vừa giật mình.
Phương Triết tỏ ra thất vọng nói “Nàng không muốn theo ta đến Đạo Viện sao?”
Hoa Lạc Đồng bất đắc dĩ thở dài, rồi giải thích “Trước kia thì có thể nhưng từ khi tiến vào cảnh giới tương đương Bát Phẩm của tu sĩ nhân loại thì không thể”
Phương Triết thắc mắc hỏi “Không thể?”
Hoa Lạc Đồng gật đầu xác nhận, nàng nói “Khi tiến vào cảnh giới Bát Phẩm.

Thiếp phát hiện pháp tắc ở Bắc Cảnh thuộc phẩm cấp giới vực nhỏ hơn.

Không thể trực tiếp tiến vào Bắc Cảnh.

Nếu không sẽ bị pháp tắc ở Bắc Cảnh nghiền ép…”
Phương Triết mới giật mình nói “Nói như vậy, nếu ta tiến vào Bát Phẩm sẽ không thể về được Bắc Cảnh?”
Hoa Lạc Đồng nhìn thái độ của Phương Triết, nàng phì cười nói “Chàng nghĩ muốn đột phá Bát Phẩm là chuyện dễ dàng sao?”
Nói đến đây, Hoa Lạc Đồng nhất thời sửng sốt.

Nàng nhớ không lầm Phương Triết gia nhập Đạo Viện không lâu.

Chưa gì đã bước vào Thất Phẩm.

Chuyện này nói ra không phải khiến người khác kinh ngạc sao.
Nhiều người phải dùng một đời, có khi là hai trăm năm, năm trăm năm mới có thể đặt chân vào cấp bậc Thất Phẩm, cảnh giới Hợp Thể.

Nếu quả thật dùng mạng để đánh đổi cũng chưa chắc đổi được.
Phương Triết nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Hoa Lạc Đồng liền trêu chọc “Nàng thấy ta ưu tú không?”
Hoa Lạc Đồng nghĩ tới lúc Phương Triết phải về Bắc Cảnh.

Nàng vui không nổi.
Phương Triết chờm người về phía Hoa Lạc Đồng, dùng một ngón tay búng lên trán nàng ta rồi cười đắc ý nói “Đùa nàng thôi, hiện tại khoảng cách từ Thần Vực đến Bắc Cảnh đối với ta mà nói chỉ tốn không tới một phần hai khắc…”
Hoa Lạc Đồng nhất thời không tin.

Đơn giản là vì Truyền Tống Trận hiện tại giữa Thần Vực và Bắc Cảnh nhanh nhất cũng phải năm ngày.

Loại thông thường từ Bắc Cảnh đến Thần Vực phải tốn mười ngày.
Phương Triết nhìn bộ dáng không tin tưởng của Hoa Lạc Đồng.


Hắn mỉm cười rồi xuất ra Thất Tinh Kiếm.

Thất Tinh Kiếm vừa ra liền bay xung quanh hắn theo vòng tròn với mũi kiếm hướng xuống.
Trạng thái hiện giờ của Phương Triết không cần phải ngồi nhập định vận dụng công pháp “Minh Lý Thiên” nữa mà hắn chỉ đơn thuần đứng ngay ngắn rồi nhắm hai mắt lại tiến vào trạng thái cảm ứng với thất tinh ngoài tinh không.
Khi bảy vì sao Thiên Khôi, Hạch Nguyệt, Minh Vận, Phong Trùng, Linh Hạt, Tam Cô, Ma Lạp đi vào thẳng hàng.

Từ bên ngoài tinh không bắn thẳng xuống một luồng hào quang sáng chói ngay vị trí Phương Triết.
Phương Triết cảm ứng được điểm đến liền niệm “Giúp ta dịch chuyển đến Hoa Kiếm Phong - Bắc Cảnh - trong mười hô hấp!”
Tức thì, toàn thân Phương Triết bị hào quang sáng chối bao bọc cuốn đi.
Hoa Lạc Đồng quan sát toàn bộ quá trình, nàng vô cùng sửng sốt liền cảm ứng không gian dao động nhưng không nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào.

Mọi khí tức cũng như dấu vết Phương Triết hoàn toàn biến mất.
Ước chừng một phần ba khắc sau, bên ngoài tinh không lại bắn trở lại một hào quang sáng chói.

Lần này mang thân ảnh Phương Triết trở về.
Hoa Lạc Đồng nghi hoặc hỏi “Chàng… dùng xảo thật à?”
Phương Triết mỉm cười rồi chìa tay ra, trong tay là một đóa hoa Ngũ Trảo Hoa trên ngọn Hoa Kiếm Phong.
Đây là loài hoa nàng đã trồng trên ngọn Hoa Kiếm Phong.

Còn loài hoa mà La Ngọc Yến trồng ở hoa viên trong biệt viện là Long Trảo Hoa có hình dáng tương tự nhưng kích thước và chiều cao hớn hơn một chút.
Hoa Lạc Đồng vẫn không tin vào mắt mình, nàng thì thầm “Chàng làm sao làm được?”
Phương Triết làm ra vẻ bí hiểm, dùng một ngón tay che miệng nàng lại rồi thì thầm “Bí mật, từ từ nói nàng nghe.

Giờ chúng ta chuồng thôi, Thiên Vệ Quân phát hiện đến đây ngay bây giờ…”
Dứt lời, Phương Triết liền vận dụng “Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý” rời đi.
Quả thật, khi Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng rời đi không lâu thì một đội tuần tra dưới trướng Thiên Vệ Quân thình lình xuất hiện.

Bọn họ phát hiện hào quang xuất hiện trên ngọn Vọng Nguyệt Tháp, có điều vừa đến thì không thấy bóng dáng ai khác đành ôm nghi hoặc rời đi.
Tại một vị trí cách Minh Nguyệt Tháp không xa, môn chủ Thất Kiếm Môn Diệp Tam Khất chứng kiến toàn bộ quá trình Phương Triết vận dụng “Thất Tinh Quang Chiếu”.

Đây chính là bí kỹ đã thất truyền của tiên sư Thất Kiếm Môn.

Chính điều này khiến Diệp Tam Khất rung động, nội tâm không ngừng nhảy dựng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận