Thiên Vị Có Một Không Hai FULL


Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Sau khi dọn vào nhà mới, bởi vì cách phòng làm việc rất gần, mỗi ngày Dịch Nhiễm lại có thể ngủ thêm được nửa tiếng nữa.
Lúc Thẩm Nghệ Trúc tới nơi, trên bản nháp của Dịch Nhiễm đã có hình dáng nhân vật.

Nhân vật Tuỳ Ngọc cô phụ trách là một tướng quân trẻ tuổi, tấm lòng rộng lớn, khí khái anh hùng, quanh người tràn ngập khí chất giang hồ.
Lúc thiết kế động tác nhân vật, Dịch Nhiễm sẽ mượn trang phục để khiến động tác của Tuỳ Ngọc có thể trở nên thoát tục.
“Dịch Nhiễm, em vẽ thật là đẹp.” Lúc cô ấy nói còn chắp tay trước ngực, ánh mắt sáng ngời.
Dịch Nhiễm mỉm cười, “Chị đừng khen em như thế.”
“Đúng là đẹp mà.” Thẩm Nghệ Trúc nhìn sang rồi nói, “Hôm nay nhìn sắc mặt em cũng tốt lắm.”
Dịch Nhiễm xoa mặt trả lời, “Chắc là do hôm qua em ngủ ngon.”
“Nghỉ ngơi tốt là được rồi.” Thẩm Nghệ Trúc nói chuyện phiếm với cô xong thì cũng nhắc nhở cô về lịch trình công việc ngày hôm nay.

Tranh của Đặng Vi đã bước tới giai đoạn xây dựng mô hình, ý kiến của phòng làm việc là Dịch Nhiễm cũng tham gia, bọn họ lo lắng phong cách của hai nhân vật chính quá khác biệt sẽ khiến người dùng không muốn mua.
Dịch Nhiễm có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô tham dự chuyện như thế này.

Lúc trước Cố Tắc Yến kiếm được ‘xô vàng’ đầu tiên cũng là dựa vào game kiếm hiệp.

Trò chơi này được hưởng ứng rất tốt.

Nhân vật bên trong dù là động tác tứ chi hay biểu tình đều được thiết kế vô cùng tinh xảo.
Lúc trước Dịch Nhiễm chơi tới nghiện, lúc trò chơi đổi nhân vật mới cô còn xin Cố Tắc Yến đưa mình đi quan sát học hỏi.
Lúc ấy anh ta đồng ý nhưng sau lại vì bận việc nên ném chuyện này lên tận chín tầng mây.
Bây giờ cô đã có thể lấy thân phận hoạ sĩ để tham dự vào quá trình này, Dịch Nhiễm cảm thấy cả người đều bừng bừng nhiệt huyết.
Cô không nghĩ tới, sau khi bước vào lại phát hiện Lâm Chiêu cũng đang ở đây.

Đặng Vi đang nói gì đó bên cạnh anh, Lâm Chiêu không nhìn cô ta nhưng có thể nhận ra là anh đang nghe lời cô ta nói, thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm vài câu.
Lâm Chiêu thực sự là một người chuyên nghiệp, còn muốn tự tay làm việc nữa.
Sau khi cô vào trong, mọi người cũng không đặt lực chú ý trên người cô, chỉ có Trần Lực ghé lại nhắc nhở, “Nghiêm túc quan sát.”
“Vâng.”
Dịch Nhiễm lấy tập nháp của mình ra, thỉnh thoảng lại vẽ vẽ viết viết rồi đánh dấu ở bên cạnh.
Lúc rời khỏi phòng, tập nháp của Dịch Nhiễm đã chi chít chữ.

Cô đi ở sau một đám người, vừa đi vừa nhớ lại nội dung vừa nói, Thẩm Nghệ Trúc ở bên cạnh lôi kéo cô, rất sợ cô sẽ đụng phải cây cột.

Lâm Chiêu phải về tổng bộ, những bức hoạ trước đây của Đặng Vi đều đã ký bản quyền.

Bây giờ độ hot của cô ta trên mạng rất cao, sau khi Đại Mộng Tam Sinh phát hành, tất nhiên sẽ có những bài báo liên quan.

Cho nên hiện tại, mọi hoạt động của các công ty dưới trướng Sáng Thế đều đang nhắm vào tuyên truyền Đại Mộng Tam Sinh.
Hai người một trước một sau ra cửa, sau khi rời khỏi đây, cô nghe thấy có người đang thì thầm trong góc.
Người đi đầu chính là Quý Dung kia, tuy rằng cô ta đã đè thấp giọng nhưng vẫn nghe ra cô ta đang oán giận.
“Sao ngày nào Lâm tổng cũng tới đây vậy chứ, có phải coi trọng ai rồi không.”
“Còn ai được chứ, Đặng Vi đó, cô nhìn hai người bọn họ xem, nói chuyện vui vẻ thế nào.”
Dịch Nhiễm bất bình thay Lâm Chiêu, vừa rồi cô mới tận mắt thấy, bầu không khí giữa Lâm Chiêu và Đặng Vi cô cùng nghiêm túc, anh không hề vượt rào một chút nào cả.
“Đúng là không sai, trông vừa xinh đẹp lại vừa có tài, giờ leo được lên người Lâm tổng rồi thì tiền đồ sau này tốt khỏi bàn cãi.”
“Bảo sao lại giao Nghê Thường cho cô ta vẽ.

Tôi cảm thấy Tịch Phong cũng thật thảm, cẩn trọng như vậy nhưng mà cô nhìn xem, đã bao giờ được nhận vai chính chưa? Lần này lúc nhận được lời mời còn thức nguyên mấy đêm liền để vẽ, kết quả lại bị chê rằng phong cách cũ kỹ.”
“Thật là đáng thương, năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp đã qua mà chỉ được vẽ vai phụ và phong cảnh, nếu là tôi chắc buồn gần chết rồi.”
“Cho nên làm phụ nữ vẫn tốt nhất, xinh đẹp, muốn leo lên ngôi vị cao cũng rất dễ dàng.”
Dịch Nhiễm càng nghe càng tức, cảm thấy nhóm người này vô cùng nhàm chán.

Thẩm Nghệ Trúc thấy Dịch Nhiễm có vẻ sắp chạy tới cãi cọ thì vội vàng kéo cô lại.
“Dịch Nhiễm, em đừng để ý tới bọn họ.”
“Nhưng sao bọn họ lại nói bậy bạ thế chứ.”
“Nơi nào cũng có người thích tung tin đồn, coi như không nghe thấy là được rồi, nếu em xen vào không chừng còn bị người ta trả đũa, ụp nồi lên đầu em.”
Dịch Nhiễm thật sự không thích người như vậy, Thẩm Nghệ Trúc đi cùng cô về phòng vẽ.

Đi được vài bước đã đụng phải Tịch Phong, Dịch Nhiễm lễ phép chào hỏi anh ta, người nọ nhìn cô một cái, nhếch môi đáp, “Cô Dịch thật là nỗ lực!”
Dịch Nhiễm ‘hả’ một tiếng, không hiểu gì.
Đối phương cụp mắt, tuy rằng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Cô Dịch cũng không cho chúng tôi đường sống tí nào, ngày nào cũng đi làm từ sáng sớm, muốn ép người bình thường như chúng tôi ngày nào cũng phải tăng ca sao?”
Dịch Nhiễm muốn giải thích nhưng đối phương lại không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp đi mất.
Dịch Nhiễm liếc Thẩm Nghệ Trúc, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi, “Anh ta đang trách em cố gắng quá à?”
Thẩm Nghệ Trúc cũng không còn lời gì để nói, không ngờ tới người nghệ thuật gia để lại một chòm râu cho giống tuổi trung niên này nhìn thì đứng đắn lại không có mắt chút nào, lại còn khắc nghiệt nữa.
“Thôi, chúng ta đừng để ý tới anh ta nữa, làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
Dịch Nhiễm thở dài, thật ra cô có chút chột dạ.


Cô sợ Lâm Chiêu để ý mặt mũi của ba cô nên mới mở cửa sau cho cô đi.

Vừa rồi nghe được những lời nói của Quý Dung, cô sẽ không tự chủ được mà ôm hết vấn đề lên người mình.
Không phải cô đã đoạt mất cơ hội của Tịch Phong đấy chứ?
Cô là một người rất dễ chịu ảnh hưởng từ người khác, Thẩm Nghệ Trúc thấy tâm tình cô không tốt lại hỏi, “Dịch Nhiễm, em có muốn ăn gì không chị đi mua cho?”
Dịch Nhiễm buông bút vươn vai, sau đó nói với Thẩm Nghệ Trúc, “Chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo đi, em muốn uống trà sữa.”
Lúc giữa giờ nghỉ trưa, Thẩm Nghệ Trúc và Dịch Nhiễm ở trong một nhà hàng mì lạnh.

Lúc ăn, Dịch Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy được sạp báo bên ngoài đang trưng bày một quyển truyện tranh bắt mắt.
Quyển truyện tranh đó đã là tác phẩm từ nhiều năm trước, tác giả chính là Dư Nguyệt, cũng là tên Đặng Vi dùng khi ra mắt.
Lúc cô ta ra mắt cũng không thuận lợi là bao, lượng tiêu thụ truyện tranh rất thấp.

Bây giờ độ hot ngày càng tăng, doanh thu các tác phẩm trước kia cũng tăng theo.
Trừ cái này ra, bên cạnh còn có một tấm poster tuyên truyền.
Là trò chơi mới của công ty Cố Tắc Yến sắp được đưa ra thị trường, người phụ trách thiết kế nhân vật cũng là hoạ sĩ có tiếng trong ngành, Phàn Mậu.
Lúc trước Cố Tắc Yến thuê người này, thật ra Dịch Nhiễm cũng đưa ra ý kiến của bản thân.

Mấy năm nay cô không ngừng học tập nghiên cứu các tác phẩm của hoạ sĩ có tiếng trong giới.
Tác phẩm của Phàn Mậu mấy năm nay có tiêu chuẩn không cao chút nào.
Thật ra nhiều khi Cố Tắc Yến chỉ vì cái lợi trước mắt mà không để ý tới gì, một trò chơi kiếm hiệp vừa nổi lên, anh ta chỉ muốn được đà hăng hái tinh thần làm thêm vài trò chơi ưu tú hơn thế.
Chỉ là, muốn làm ra một trò chơi kinh điển, thiên thời địa lợi nhân hòa là điều tất không thể thiếu.

Năm đó trò chơi của anh ta vừa ra mắt, hoạ sĩ gốc đã tuyên bố giải nghệ, Cố Tắc Yến bất đắc dĩ nên mới lựa chọn Phàn Mậu.
Nói cũng buồn cười, lúc ấy cô còn nói với anh ta mình có thể thử, còn đưa tranh của mình cho anh ta xem.
Chỉ là, anh ta bảo cô rằng đừng làm chuyện không hợp với mình.
Thẩm Nghệ Trúc thấy Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm poster bên ngoài lại an ủi, “Không sao đâu Dịch Nhiễm, chúng ta cố lên, sau này tranh của em cũng sẽ được mọi người yêu thích thôi.”
Cô mím môi cười trêu ghẹo, “Chị thật tốt, lúc nào cũng cổ vũ em.”
Dịch Nhiễm cảm thấy bản thân có được người trợ lý này thật sự không tồi chút nào.

Tuổi cũng xấp xỉ với mình, sở thích cũng gần như nhau, hơn nữa còn cho cô cảm giác ấm áp, ở bên cô ấy không hề có chút áp lực nào cả.
Trở về phòng vẽ, Dịch Nhiễm lại có linh cảm, vẽ tới tối muộn hơn 10 giờ mới về nhà.


Thẩm Nghệ Trúc ở lại cùng cô, hai người đói bụng thì nấu mỳ gói.
Cứ như vậy mấy ngày, tuy rằng cả hai đều mệt mỏi nhưng trong quá trình cũng đã tạo nên không ít tình đồng chí.
Chờ tới ngày nộp bản thảo, Dịch Nhiễm khẩn trương nhìn một phòng người.

Lâm Chiêu ngồi ở vị trí người ra quyết định, những người xung quanh đưa ra ý kiến, cuối cùng mới đưa ra quyết định.
Lúc biết kết quả, Dịch Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khẩn trương tới mức móng tay ghim sâu vào da thịt.
Lúc ra khỏi văn phòng, cô đi đường còn hơi lung lay, Thẩm Nghệ Trúc ở bên cạnh may mà đỡ được, hỏi cô làm sao vậy.
Dịch Nhiễm, “Chột dạ ạ.”
Thẩm Nghệ Trúc cười, “Dịch Nhiễm à, em ít đi làm lắm à? Hôm nay thì có bao nhiêu người mà đã khiến em khẩn trương vậy rồi?”
Cô khẽ ừ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói, “Người làm công đúng là không dễ dàng gì.”
Vừa cảm thán xong lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.

Tuy rằng rất đáng sợ nhưng khi biết kết quả thì cả người cô lại tràn đầy nhiệt huyết.
Còn cảm thấy mình rất có thành tựu.
Sau khi mô phỏng nhân vật thì sẽ tới giai đoạn sản xuất trò chơi, tiếp đó sẽ có một vài hoạt động tuyên truyền.
Thỉnh thoảng Dịch Nhiễm cũng sẽ tìm kiếm tên nhân vật trên mạng, rất nhiều người đều đang ôm suy nghĩ bi quan đối với nhân vật Tuỳ Ngọc của cô.
Mạnh Dao và Đặng Vi tương tác trên mạng với nhau vô cùng thân thiện, ý tứ của phòng làm việc là cô cũng tạo một tài khoản weibo, tới lúc đó mấy người liên kết với nhau cũng có thể tăng độ hot.
Dịch Nhiễm có weibo của mình, cái tên mang tính giả tưởng nên phòng làm việc cũng đề nghị cô sửa tên.
Ý của Trần Lực là để cô dùng tên thật, cảm thấy tên cô khá hay, rất có ý hồi tưởng.

Một đám người còn đang thương lượng, Trần Lực ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở về lập tức thay đổi ý kiến.
“Lấy một cái bút danh đi.”
Dịch Nhiễm kinh ngạc nhìn Trần Lực đang sờ mũi, dáng vẻ ngượng ngùng.
“Ý của bên trên là độ hot của cô chưa đủ lớn.

Cũng phải, nếu tới lúc đó sức mua của mọi người không đủ thì cô dứt ra cũng dễ dàng.
Cuối cùng tên weibo của cô xác định là ‘Như Tiết’, nguồn gốc chỉ do suy nghĩ tuỳ ý của Dịch Nhiễm, thấy hai chữ thuận mắt thì báo lên trên.
Tài khoản đầu tiên theo dõi cô là phòng làm việc, tiếp đó là tài khoản chính thức của tập đoàn Sáng Thế.
Người đầu tiên @ cô chính là tác giả Mạnh Dao của Đại Mộng Tam Sinh.
@Như Tiết
[Thiếu niên tướng quân kiêu ngạo nhanh nhẹn, nhờ cả vào cô.]
Lượt bình luận bên dưới tăng lên nhanh chóng.
[Dao Dao, mà bị bắt cóc thì nhớ chớp mắt một cái nhé *vui vẻ*]
[Hahaha, Dao Dao thật đáng yêu!]
[Hi vọng Tuỳ Ngọc của chúng tôi có thể vừa anh tuấn vừa mạnh mẽ chút *đáng thương*]
[Weibo của Như Tiết cài đặt chế độ chỉ có thể xem bài viết nửa năm đổ lại, tôi còn muốn xem thêm xem người này vẽ thế nào.]
[Lựa chọn của Dao Dao, chúng ta đừng gây phiền phức cho cô ấy, ủng hộ là tốt rồi.]
Dịch Nhiễm run tay nhìn số fans của mình ngày một tăng, còn đang do dự xem có nên trả lời gì đó không, Trần Lực lại gõ lên mặt bàn, Dịch Nhiễm ngẩng đầu thấy Trần Lực đang cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Dịch Nhiễm, cô không cần đăng cái gì cả, tài khoản này của cô sẽ do phòng làm việc quản lý.”

Cô khẽ đáp lại, cúi đầu nhìn thoáng qua tài khoản weibo của mình.

Trong đó có rất nhiều chuyện hàng ngày trước kia của cô, lúc cô nhàn rỗi không có gì làm cũng sẽ ghi chép lại.
Tuy rằng đã ẩn gần hết trạng thái rồi nhưng nếu giao tài khoản cho người khác liệu có nên xóa cho sạch sẽ không?
Nhưng mà việc này tới quá nhanh, không đợi Dịch Nhiễm nghĩ cho kỹ đã phải giao tài khoản cho phòng làm việc.
Đôi mắt Dịch Nhiễm chua xót nên tháo kính áp tròng ra.

Cô tính để mắt thả lỏng một chút rồi quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Nghệ Trúc than vãn.
Dịch Nhiễm cầm điện thoại mở danh bạ lướt xuống một chút rồi ấn vào cái tên trên màn hình.
Đầu bên kia chưa gì đã nghe máy, không đợi đối phương mở miệng, Dịch Nhiễm đã nói như máy hát.
“Nghệ Trúc ơi, weibo của em bị đoạt rồi.”
“Phòng làm việc không cho em đăng weibo, tài khoản đó gắn bó với em lâu lắm rồi, theo đuổi thần tượng hay gì em cũng dùng tài khoản ấy cả.”
Lâm Chiêu đang ký tên trên tài liệu, nghe thấy giọng nói khí thế từ đầu kia truyền tới, tay anh khựng lại, tầm mắt dừng trên dòng chữ trong chốc lát mới hỏi lại, “Em rất bất mãn à?”
Giọng nam lạnh nhạt quen thuộc, tiếng sột soạt trên trang giấy tràn ngập mùi nghiêm túc.
Nghe thấy lời này, Dịch Nhiễm sợ ngây người.

Cô giơ điện thoại lên trước mặt, híp mắt nhìn cho kỹ cái tên, trái tim lập tức lạnh ngắt.
Vậy mà cô lại gọi nhầm người, lại còn gọi cho Lâm Chiêu nữa.
Cô muốn tắt điện thoại, nào biết Lâm Chiêu trầm ngâm một chút lại hỏi, “Không thích sự sắp xếp của phòng làm việc sao?”
Bây giờ mình là nhân viên, tắt điện thoại của sếp là việc không thể.
“Không… không phải.”
Dịch Nhiễm lắp bắp trả lời, sau đó yếu ớt biểu đạt suy nghĩ của mình.
“Tự em cũng đăng bài được mà.” Thật ra bây giờ cô rất có tâm tư dành cho sự nghiệp, muốn mọi chuyện đều do tự tay làm lấy.
Khí thế cô dần trở nên yếu ớt, âm cuối hơi nhẹ.

Lâm Chiêu cụp mắt.

Nhớ tới trước kia khi cô làm sai chuyện lộ ra dáng vẻ yếu ớt, tuy rằng nhìn thì đáng thương nhưng trong mắt lại mang theo ánh sáng sắp thực hiện được ý đồ.
Cô của trước kia lúc nào cũng không có phép tắc, làm việc gì cũng không quan tâm tới hậu quả.
Anh không nói chuyện, bầu không khí xấu hổ tràn lan.

Dịch Nhiễm tắt cũng không được, không tắt cũng không xong, cô cân nhắc hồi lâu mới lên tiếng nhắc nhở, “Lâm tổng?”
Chỉ hai chữ này đã kéo Lâm Chiêu về hiện thực trong nháy mắt.
Bàn tay anh siết chặt điện thoại.
“Em đăng?” Lâm Chiêu cụp mắt, giọng nói bình tĩnh nhưng lời nói ra lại mang theo sự trào phúng nhàn nhạt.
“Để đắc tội với người khác sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Chiêu: Anh sợ em cầm tài khoản rồi đi chửi nhau với người khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận