Thiên Thu Trường Tuế


Đêm khuya, ngoài cửa nhà họ Lý không một bóng người, thậm chí toàn bộ nhà họ Lý đã chuyển đi nơi khác, khiến nơi này càng thêm âm u.
Gió đêm mát lạnh, những tán cây cọ xát phát ra âm thanh xào xạc, tiếng gió như tiếng quỷ khóc sói gào.
Thiên Kỳ nghĩ về con mèo trắng mà hôm nay nàng đã gặp, nàng nhìn quanh, muốn tìm tung tích của nó.

Bất tri bất giác, một mình bước vào trong phủ.
Thẩm Trường Dịch hơi nhướng mày, đứng ở phía sau nàng hỏi: “Cô không sợ sao?”
Thiên Kỳ quay đầu lại, tự hào nói: “Bổn cô nương là người từng trải sự đời, “sợ” là cái gì thế?”
Nàng là thần nữ đó, yêu ma quỷ quái nào chưa từng thấy qua, chỉ là một quỷ hồn thôi thì có là gì đâu chứ?
Thẩm Trường Dịch cười cười, không trêu chọc nàng nữa, hắn cất bước bước vào cùng Vô Trạch.
Không ai chú ý tới, ngay khi bọn họ vừa bước vào, thì cánh cổng của nhà họ Lý luôn được mở toang, lúc này đang từ từ khép lại.
Trong đêm đen như mực, một đôi đồng tử xa lạ đang nhìn chằm chằm bọn họ.

“Đã gần đến giờ Tý, nhưng vẫn không có gì dị thường.” Thiên Kỳ nghi ngờ nói.
Vô Trạch nói tiếp: “Âm khí vào giờ Tý là nặng nhất, có thể quỷ hồn sẽ xuất hiện vào lúc đó.”
Thẩm Trường Dịch không nói gì, bởi hắn nhìn thấy cánh cửa phía sau núi kia.

Thiên Kỳ nhìn theo tầm mắt của hắn, bỗng thấy toàn thân ớn lạnh.
Nàng nhớ lần đầu nàng đến đây, nàng đã quan sát rất kĩ.

Cánh cửa rõ ràng đã vô cùng cũ kỹ, đến mức khó nhìn ra bộ dạng lúc ban đầu.
Nhưng lúc này đây, cánh cửa xuất hiện một cách hoàn chỉnh trước mắt bọn họ, lộ ra màu đỏ son sáng ngời, giống như vừa được ai đó sơn xong.
Một tấm bảng treo trên cao, khắc năm chữ lớn “Phủ Trấn Quốc Tướng Quân” chỉnh chu và trang nghiêm.

Hiển nhiên Thẩm Trường Dịch cũng chú ý đến điểm này, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt càng thêm cảnh giác.
“Này.” Thiên Kỳ chỉ vào bụi cỏ cách cánh cửa không xa.

“Con mèo trắng kia kìa!”
Tìm cả buổi, thì ra nó trốn ở đây.
Vô Trạch nhận ra điều gì đó, lập tức nhắc nhở: “Cẩn thận, trên người nó có yêu khí!”
Yêu khí? Không phải linh khí sao? Quả nhiên là một tên đạo sĩ không đáng tin, yêu khí với linh khí mà cũng không phân biệt được.
Thiên Kỳ đang định phản bác lại, nhưng Sơ Huyền đột nhiên truyền âm nói: “Tiểu chủ nhân, trên người nó thật sự có yêu khí, có lẽ là bị thứ gì đó bám lên.”

Sao lại như vậy?
Lúc nàng còn đang nghi hoặc thì con mèo trắng đang lười biếng nằm liếm lông đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi về phía cánh cửa.
Khi đến trước cánh cửa, nó bỗng quay đầu lại, đôi đồng tử dị sắc nhìn bọn họ thật lâu, như đang chờ đợi, lại như đang nói lời từ biệt.
Sau đó, nó từ từ bước vào cánh cửa kia.
Giống như giọt nước rơi xuống biến, biến mất không còn chút dấu vết nào ngay trước mặt mọi người.
“Sao có thể?” Thẩm Trường Dịch thấp giọng thì thầm, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong đáy mắt hắn.
Vô Trạch cẩn thận quan sát cánh cửa quỷ dị này, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ đây là truyền tống môn dẫn đến một nơi khác?”
Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn cánh cửa và tấm biển hiệu, không nói lời nào.
Không biết vì sao, trong lòng dần dâng lên cảm giác quen thuộc khó nói nên lời, giống như nàng đã quay đầu lại vô số lần, cô đơn hiu quanh nhìn ngắm cánh cửa này, chỉ vì muốn chờ đợi một người.
Dường như mỗi lần ly biệt ở nơi đây, nàng đều cố chấp muốn nắm lấy tay người ấy.

Thế nhưng giống như có một cành liễu đung đưa qua lại, che khuất tầm nhìn của nàng, nên nàng không nhìn thấy người ấy nữa.
Và người ấy cũng chưa bao giờ quyến luyến nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, tựa như một miền trí nhớ xa xôi nào đó muốn phá tan sương mù để thoát ra, tấn công nàng một cách mãnh liệt.
Ngay lúc đó, sắc trời thay đổi.

Một trận gió mạnh thổi qua, từng đợt sấm sét nổ vang nơi chân trời, bầu trời như sắp nứt ra.
Trong nháy mắt, mưa xối xả rơi xuống, dữ dội như sông trời đổ xuống.

Trong màn mưa trắng xóa, ánh chớp như thiêu đốt mây đen, nhất thời giống như Long Nữ đang khiêu vũ nơi chân trời, khiến đất rung núi chuyển.
“Không ổn.” Vô Trạch than nhẹ một tiếng.

“Trong cơn mưa này có yêu khí, pháp lực của ta không ngăn cản được, chúng ta tìm nơi nào đó để tránh mưa đi.”
Thẩm Trường Dịch bị nước mưa xối ướt, cơn mưa khiến tầm nhìn của hắn không được rõ ràng.

Nghe thế, hắn đột nhiên căng thẳng, kéo lấy tay Thiên Kỳ, lo lắng nói: “Mau đi thôi.”
Thiên Kỳ nhìn hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau, thoáng xuất thần.
“Tiểu chủ nhân.” Lúc này, Sơ Huyền chợt nói, “Chú ý phía sau, cánh cửa kia đang tỏa ra ánh sáng tím.”
Thiên Kỳ định nói gì đó, bất thình lình, ánh sáng tím sau lưng càng ngày càng sáng ngời, một cỗ sức mạnh cường đại đánh úp bọn họ.
Ánh sáng kia tràn về phía bọn họ, khiến bọn họ không thể nào mở mắt ra được.


Một cảm giác hoảng sợ len lỏi trong lòng Thẩm Trường Dịch, hắn cố gắng nắm chặt lấy tay nàng, tựa như nếu hắn buông tay ra thì nàng sẽ biến mất.
Hai người muốn chạy ra xa, nhưng giống như có một cỗ sức mạnh vô hình nào đó kéo bọn họ về phía cánh cửa.
“Điện hạ.” Vô Trạch hoảng loạn chạy tới, nắm lấy cánh tay của Thẩm Trường Dịch, lập tức vận dụng pháp lực.
Nhưng một đạo sĩ tu luyện chưa tới trăm năm như y sao có thể chống lại cỗ sức mạnh thần bí và mạnh mẽ này chứ?
Chẳng mấy chốc, Thiên Kỳ và Thẩm Trường Dịch bị ánh sáng tím bao trùm lấy, rồi biến mất trước mặt Vô Trạch.

Mà cổ tay của Vô Trạch cũng bị sức mạnh kia làm bị thương.
Vô Trạch không còn chút sức lực nào mà ngã xuống đất, y cảm thấy sợ hãi và khó hiểu.
Vì sao cánh cửa này chỉ hút hai người bọn họ.
Y ngẩng đầu, bầu trời không một gợn mây, bão táp mưa to dữ dội lúc nãy chẳng còn nữa, giống như một giấc mơ.
Thời gian trong Lý phủ, dừng lại ở giờ Tý.

Khi mở mắt ra lần nữa, Thiên Kỳ nhận ra mình đang ngồi trên một cỗ kiệu, đầu đội phượng quan, thân mặc giá y.
Có vẻ như sắp xuất giá.
“Sơ Huyền, chuyện gì nữa đây?” Thiên Kỳ vội vã truyền âm hỏi Sơ Huyền.
Thanh âm của Sơ Huyền rất thấp: “Dường như chúng ta đã tiến vào một huyễn cảnh, nơi này là thành Cảnh Tô năm trăm năm trước.”
“Hả…? Năm trăm năm trước…” Thiên Kỳ hỏi tiếp, “Vậy làm sao để rời khỏi đây?”
Sơ Huyền đáp lại: “Tiểu chủ nhân, đây là huyễn cảnh tự linh, chính là lồng ghép câu chuyện của thành Cảnh Tô năm trăm năm trước vào huyễn cảnh.

Bây giờ, người đã trở thành một nhân vật trong huyễn cảnh, cho nên, chỉ cần người trải qua hết câu chuyện trong huyễn cảnh thì có thể thoát khỏi đây.”
Sơ Huyền suy nghĩ một chút, nói thêm: “Hơn nữa, trong huyễn cảnh này người chỉ có thể đi theo diễn biến của câu chuyện gốc, không thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra.

Một lúc nữa, trí nhớ vốn có của người sẽ biến mất, rồi dần dần dung nhập vào trí nhớ của nguyên chủ năm trăm năm trước, sau đó trải qua những chuyện nàng ấy trải qua, cảm nhận hỉ nộ ái ố của nàng ấy.”
Khóe miệng của Thiên Kỳ giật giật, cái này gọi là gì ấy nhỉ, nhập vai diễn kịch sao?
Là ai nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đặt một cái huyễn cảnh suốt trăm năm sau núi nhà họ Lý?
Thiên Kỳ suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ được gì nữa.
Huống chi, trải qua hết câu chuyện trong huyễn cảnh, có lẽ sẽ tìm được nguyên nhân dẫn đến những chuyện ma quái của nhà họ Lý.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Ta biết rồi.”
Sơ Huyền nói thêm: “Tiểu chủ nhân, ta không thể hóa thành nhân vật trong huyễn cảnh này, nó sẽ dần ăn mòn thần lực của ta, hiện tại ta chỉ có thể tạm thời đóng thần thức của mình lại.”
Thiên Kỳ đáp: “Được, ngươi yên tâm, ta không sao đâu.”

Trong lòng hai người đều hiểu rõ, chỉ là một huyễn cảnh là thôi, dù sao chỉ là một giấc mộng kê vàng (*) mà thôi, không thay đổi được điều gì nên sẽ không có tổn thương.
Tỉnh lại là được rồi.

Bọn họ đã nghĩ như thế.
(*) Câu chuyện “Hoàng lương nhất mộng” (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường.
Truyện kể rằng, ngày xưa có một chàng thư sinh nghèo họ Lư.

Một hôm, anh vào nghỉ trong một nhà trọ ở Hàm Đan thì tình cờ gặp đạo sĩ Lã Ông, anh không ngớt lời oán trách với đạo sĩ về cuộc đời nghèo xác nghèo xơ của mình.

Đạo sĩ Lã Ông nghe vậy bèn từ ống tay áo của mình rút ra một chiếc gối và nói với chàng thư sinh rằng: "Anh hãy gối đầu lên chiếc gối này thì mọi điều sẽ như ý cả ".

Bấy giờ, người chủ quán đang bắc nồi nấu cháo kê, còn chàng thư sinh vì quá mỏi mệt do vất vả đường trường, bèn gối đầu lên chiếc gối của Lã Ông rồi ngủ thiếp đi.
Chàng thư sinh ngủ được một lúc sau thì nằm mơ mình cưới được một cô vợ họ Thôi trẻ đẹp và hiền dịu.

Vợ chàng là cô con gái cưng của một gia đình giàu có, nhưng nàng rất chăm chỉ khéo tay, nàng đã giúp chồng thuận lợi trên bước đường công danh và cùng chồng sinh được mấy đứa con.

Về sau các con khôn lớn, ai nấy đều có cuộc sống khá giả, ấm cúng, chàng thư sinh lại có thêm cháu nội cháu ngoại, chàng trở thành ông và sống cuộc đời nhàn nhã trong gia đình.

Chàng sống thoải mái đến hơn 80 tuổi rồi lặng lẽ lìa đời.
Khi chàng thư sinh bừng tỉnh giấc mơ thì miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Đợi tới khi chàng thư sinh mở mắt ra mới thấy mình vẫn đang ở trong căn nhà trọ nhỏ hẹp, sự vinh hoa phú quý vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

Nồi cháo kê của người chủ quán nấu vẫn còn chưa chín.
Câu thành ngữ "Hoàng lương nhất mộng" cũng do đó mà có.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng "Hoàng lương nhất mộng" để ví với ảo mộng và những mong ước không thể thực hiện được.
Cỗ kiệu dừng lại trước một tòa phủ đệ, Thiên Kỳ theo động tác của nguyên chủ muốn bước xuống, nhưng lại không có ai đến đỡ nàng.
Thiên Kỳ cảm nhận được nguyên chủ hơi dừng lại một chút, trong lòng thoáng qua chút chua xót.
Lúc bước xuống kiệu, Thiên Kỳ mới biết lúc này là ban đêm, nguyên chủ vẫn chưa bái đường với tân lang, buổi tối vào phủ bằng cửa hông…
Xem ra…
“Ngươi xem, đây không phải là tiểu công chúa của Nam Quốc sao? Hiện tại lại làm thiếp…”
“Quốc lực của Nam Quốc suy yếu, công chúa đi hòa thân cũng chỉ có thể làm thiếp, thật buồn cười…”
“Đúng vậy, nghe nói nàng ta còn là tiểu công chúa được sủng ái nhất Nam Quốc.

Nếu ta là nàng ta, đi hòa thân nhưng phải làm thiếp, thì ta đã không chịu nỗi nhục nhã, chết quách đi cho rồi, thế mà nàng ta còn có mặt mũi…”

Lời nghị luận của những thị nữ gần đó thỉnh thoảng lọt vào tai Thiên Kỳ.

Thân là thần nữ của Thiên giới, nàng nào có nhịn được, muốn lao đến lý luận với bọn họ một phen.
Nhưng Thiên Kỳ nhận ra nguyên chủ không có phản ứng gì.

Nàng ấy rõ ràng vẫn nghe được lời nhạo báng của bọn họ, nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Bọn thị nữ đương nhiên kinh thường nàng, nên không hề đến giúp đỡ nàng.

Nàng không nói gì cả, đứng thẳng lưng, chậm rãi đi vào thiên điện.
Thiên điện đơn sơ chỉ treo qua loa vài mảnh vải đỏ, vài ba chiếc lồng đèn tượng trưng, và thắp nến sơ sài, thế là thành phòng tân hôn.
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng lương bạc, trong thiên điện ngay cả thị nữ cũng không có.

Thiên Kỳ ngồi ngay ngắn trên giường, khăn trùm đầu che khuất tầm mắt, nên nàng chỉ có thể nhìn được một chút dưới chân.
Ánh nến lay lắc, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng quạ kêu, tựa như đang cười nhạo nàng.
Nhưng dường như nàng không cảm thấy bi ai.

Một hạt mầm nhỏ bé lặng lẽ sinh trưởng trong tim nàng, mang theo mối tình đầu ngây thơ vui sướng của thiếu nữ.

Dường như khi người ấy đến, mùa đông cũng có thể trở thành mùa xuân.
Một canh giờ sắp qua, Thiên Kỳ khó lòng ngồi yên được.

Ý thức sắp mất đi rồi, nhưng vẫn gặp bất cứ nhân vật mấu chốt nào.
Đúng lúc này, cánh cửa đang đóng chặt được mở ra, một nam tử chậm rãi bước vào.
Người nọ tóc đen áo đỏ, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, dù không làm gì cả nhưng cả người đều toát ra khí chất cao quý uy nghiêm.

Giày của hắn chạm xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Thiên Kỳ cảm nhận được mình đang khẩn trương, tim đập nhanh, như đang sợ hãi lại như đang mong chờ.
Trời ơi, đừng như vậy mà! Nàng đang mong chờ cái gì vậy chứ?
Bỗng, nhân lúc Thiên Kỳ chưa kịp phản ứng, một bàn tay mảnh khảnh hữu lực đã xốc khăn trùm đầu của nàng lên.
Không đúng, sao người này lại qua loa như vậy.

Thiên Kỳ chỉ muốn trừng mắt với hắn ta.
Nhưng vào khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của người nọ, Thiên Kỳ như bị đóng băng.
Cái này…
Đậu móa, sao lại là Thẩm Trường Dịch?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận