Thiên Sư


Tố Viễn ngẩng đầu, nhìn quanh phòng.

Căn nhà này ở nông thôn mà nói đã là rất tốt rồi.

Nhưng đổi với hắn vẫn có chút không vừa mắt.

Nhất là vì gia đạo sa sút, vốn là đồ dùng trong nhà cũng đã bán đi phân nửa, nhìn vào thật sự có chút chế giễu.
Nhưng chính ở nơi này, có một thiếu niên đắp chăn mỏng, giống như nước trong Thanh Liên, trong căn phòng chật hẹp khó nén tỏa sáng rực rỡ.
Cái này chẳng qua là cái nhìn của Tố Viễn.

Còn đối với những người sau lưng hắn, giờ khắc này hình dáng Trương Linh Khang có chút chế giễu.

Thôn trưởng là nhìn hắn lớn lên, hôm nay nhìn một cái cũng sợ hết hồn.


Đứa nhỏ này thật sự là hình thể quá gầy, trên người xiêm áo thùng thình, chỉ có đôi mắt kia là vừa đen vừa lớn, nhìn vào có chút dọa người.
Thôn trưởng trong lòng áy náy, vào lúc này lại có chút khổ sở, thở dài nói: “Linh Khang không có chuyện gì chứ, ai, cha ngươi đi, ta cũng không thể chăm sóc kĩ càng cô nhi quả mẫu các ngươi, thật sự là hổ thẹn với Trương Đại.”
Trương Linh Khang chỉ nhìn Tố Viễn không nói gì.

Từ khi người này đi vào hắn liền cảm nhận được một loại uy hiếp.

Ngưu thị biết con trai không phải là một người biết nói chuyện, vội vàng che miệng tránh cho thôn trưởng mất mặt: “Nghĩa tình của ngài, chúng ta cũng để ở trong lòng, lần này nếu không có ngài, đứa nhỏ này chỉ sợ cũng…”
Nói tới chỗ này, Ngưu thị nhịn không được bi thương trào lệ, lại lau nước mắt đi tới.
Nghe tiếng Ngưu thị khóc, Trương Linh Khang cũng bất chấp đang cùng Tố Viễn mắt to trừng mắt nhỏ, chống thân thể muốn đứng lên an ủi.
Thân thể vừa động một cái, ngược lại dọa sợ Ngưu thị.

Nàng cũng không khóc nữa, vội vàng đem hắn ấn trở về: “Đứa nhỏ này, thân thể còn chưa khỏe, vội vã xuống đất làm gì.

Ngươi vốn thân thể không tốt, nếu không điều dưỡng lại ảnh hưởng đến chuyện đời người.”
Trương Linh Khang không thể làm gì khác hơn là làm theo ý nàng, nằm trở về.

Hắn đưa tay ra thay nàng lau nước mắt, nói một câu: “Đừng khóc.”
Ngưu thị thấy đứa nhỏ quan tâm mình, nhất thời phá lệ mỉm cười, chỉnh tốt chăn cho hắn rồi mới lên tiếng: “Khang nhi, vị này là kinh thành thiên sư phủ đạo trưởng, lần này vì chuyện mà đặc biệt tới, nhất định có thể chứng minh sự trong sạch của ngươi.”
Chuyện vì bị bêu xấu là ác linh quấn thân mà bị giết chết tuyệt đối không ít, cho dù Ngưu thị - một phụ nhân cũng biết, nếu coi trai một mực cõng cái tội danh này lên người, sau này sợ sẽ chặt đứt tiền đồ.

Chẳng qua nàng nhân lúc địa lôi hạ mưa xuống, sau đó liền có thiên sư phủ đạo trưởng tự mình tới, Ngưu thị liền kỳ vọng có thể rửa sạch hoàn toàn thanh danh cho con trai.
Trương Linh Khang ngẩng đầu lên nhìn Tố Viễn, giờ phút này Tô Viễn đã bước vào phòng, khuôn mặt thanh tuyệt khuất bóng đủ khiến người ta giật mình.

Bất quá Trương Linh Khang thường xuyên nhìn thấy mỹ nhân, so với dung mạo của người kia, hắn lại càng để ý hơn chính là cảm giác uy hiếp mà đối phương mang tới.
Linh Khang đi theo trí nhớ liền biết trên cái thế giới này cũng không có luyện kim sư hay ma pháp sư nhưng lại đồng dạng có khả năng hô phong hoán vũ chính là năng lực của thiên sư.


Mà thiên sư phủ chính là nơi đào tạo ra những thiên sư địa phương, kinh thành thiên sư phủ chính là phủ tổng bộ.
Người trước mặt là một thiên sư, một người khiến cho hắn cảm nhận được uy hiếp của một thiên sư.

Trương Linh Khang âm thầm cảnh giác, rất sợ đối phương nhìn ra mình là một vong linh phụ thể(1) , lúc này nếu như người kia động tay, hắn thật đúng là không nhất định là đối thủ.
Nghĩ tới đây, Trương Linh Khang hơi nắm chặt quả đấm, thẳng tắp nhìn về Tố Viễn: “Không biết đạo trưởng đường xa đi tới đến tột cùng là vì cái gì?”
Thanh âm hắn bị khói xông nên có chút khàn khàn, nghe có chút chói tai.

Tố Viễn giống như hoàn toàn không thèm để ý, chỉ thấy hắn nói: “Ngươi cùng thiên sư phủ hữu duyên.”
Đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt sạch sẽ đến như vậy, phản chiếu như bóng dáng hắn không có mặt khác.
Nếu như Trương Linh Khang biết hắn suy nghĩ trong lòng như vậy nhất định sẽ hô to một câu hiểu lầm, hắn là một luyện kim thánh giả sao có thể có một đôi mắt tinh khiết như lúc ban đầu được.

Đây bất quá chỉ là hấp thu quá nhiều nguyên tố quang hệ nên tạo thành ảo giác mà thôi.
Ngưu thị kinh ngạc, vui mừng kêu lên thành tiếng: “Ý đạo trưởng là Khang nhi nhà chúng ta có thiên phú học đạo.”
Tố Viễn chỉ mỉm cười gật đầu một cái, bên trong phòng ốc sơ sài mà linh lực không có tản đi, theo hắn biết, chỉ sợ là người có thiên phú cực cao, dù chưa nhập đạo đã có thể tự tu luyện.
“Chắc hẳn là ngày trước bị phạt thiêu sống, cũng là trời cao không đành lòng nhìn người có thiên phú bị giết cho nên mới hạ xuống hạn lôi.”
Tố Viễn bỗng nhẹ nói một câu, trực tiếp đem sự kiện hình phạt thiêu sống chấm dứt.

Hắn vì ngại với thân phận của bản thân, chỉ sợ là sau này không có người cùng Trương Linh Khang làm bạn.

Ngưu thị nghe xong mừng rỡ, hướng về phía thôn trưởng cùng các tộc lão hô: “Tất cả mọi người đều nghe được đúng không, đáng thương Khang nhi nhà ta, ăn khổ nhiều như vậy, họ Lưu kia không phải là khi dễ Trương gia không người sao!”
Phía sau, các tộc lão nghe thấy cũng có phần lúng túng.

Dù sao đối với Trương Linh Khang thi hành hình phạt thiêu sống, tất cả bọn họ đều đồng ý.

Hôm nay hắn được nói là có thiên phú thiên sư, không biết có hay không ghi hận chuyện này trong lòng.
Lúc này đã có người âm thầm hối hận không nên tham chút tiền của Lưu gia.

Trương gia tuy là không có người lớn, nhưng lại xuất hiện một hậu nhân thiên sư.

Đây không phải là truyền mấy đời mới xuất hiện một người sao.
Tố Viễn nhìn lướt qua sắc mặt những người phía sau, hắn tẩu hành bên ngoài cũng đã lâu, tự nhiên hiểu được chuyện nội tình bên trong, lập tức không thèm để ý sắc mặt bọn họ, đi tới méo giường ngồi xuống.
(1) Vong linh phụ thể: đại loại chính là hồn của mình nhập vào thân thể một người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận