Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ


Edit: Lynn Dyrnes
Tu Chân giới gần đây không yên ổn.
Chuyện này kéo theo chuyện khác, từ chuyện Đỗ Bắc Vọng độ kiếp...!không, hẳn là truy ngược về lâu hơn trước đó, bắt đầu từ khi Đỗ Thánh Lan châm lửa đốt từ đường, từ đó về sau những sự kiện xuất hiện càng ngày càng thái quá.

Cùng ngày Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, Tàng Kinh các của Đỗ gia bị trộm, Đỗ Thánh Lan cưỡi rồng độ kiếp liên tiếp vượt qua hai cảnh giới lớn...!Thế mà cũng chưa chấn động bằng mấy vụ mới đây nhất!
Ác long đã chết.
Chết trong tay điện chủ Tuyệt Sát điện.
Điện chủ Tuyệt Sát điện gửi bán sừng rồng ở Hắc Thủy thương hội.
Lúc ác long và điện chủ Tuyệt Sát điện đấu pháp, Đỗ Thánh Lan trọng thương may mắn trốn thoát.
......So với mấy cái trước đó, cái cuối cùng hình như có vẻ không quan trọng.
Khiếp sợ nhất phải kể đến Tự Do thành chủ, vốn tưởng rằng lần này điện chủ Tuyệt Sát điện chắc chắn toi rồi, không ngờ đêm đó gã nhận được thủ cấp của vài tên thủ vệ quân trong thành.

Cái gọi là thủ vệ quân trong thành, tên là thủ vệ, kỳ thực đều là tu sĩ làm nhiều điều ác trong mấy lệnh truy nã, chỉ có thể đến Tự Do thành tạp nham phát triển.
Muốn làm xằng làm bậy cũng phải có bản lĩnh, những người này không có ai là loại thực lực yếu, bây giờ bị bêu đầu cả loạt, là do ai làm chỉ nghĩ thôi cũng biết.
"Tuyệt Sát điện chết tiệt!"
Tự Do thành chủ chắp tay sau lưng đi tới đi lui: "Lần này phiền toái rồi."
Mấy vị Đại năng giả đương thời, đều nói Đỗ Thanh Quang thực lực mạnh nhất, thậm chí có người phỏng đoán ông ta đã sớm bước vào hậu kỳ Độ Kiếp, cách phi thăng chỉ còn một bước, ai có thể ngờ tới người giấu sâu nhất lại là điện chủ Tuyệt Sát điện.
"Thành chủ không cần quá kích động," người mở miệng phía dưới chính là cánh tay của Tự Do thành chủ, hàng ngày phụ trách hiến kế, "Nghĩ theo hướng có lợi, thành chủ đắc tội là Tuyệt Sát điện.

Sát thủ này cũng như thương nhân, không giống tu sĩ tầm thường chú trọng ơn thù rạch ròi, đều lấy lợi ích làm đầu."
Tự Do thành chủ đột ngột dừng chân: "Ý ngươi là bảo ta tiêu tiền mua bình yên?"
"Việc đã đến nước này, nếu thành chủ không muốn khai chiến, chỉ có thể như thế."
Quân sư suy nghĩ một chút, tiến lên thì thầm vài câu.
Tự Do thành chủ mắt sáng ngời: "Được, kế này rất tuyệt."
——
Tổng bộ của Tuyệt Sát điện thực tế ở trên vùng biển Vô Tận, vùng biển Vô Tận chiếm gần một phần ba diện tích đại lục Cửu Xuyên.
Chếch hướng đường thủy an toàn nhân tạo khá xa, trên một hòn đảo nhỏ ở biển sâu, xung quanh được thiết lập trận pháp và sương mù trùng trùng điệp điệp.
Lúc này, đoàn người vừa mới đổ bộ.
"Lần này được hời rồi." Đỗ Thánh Lan liếm môi dưới.
Bảo khố cũng ở trên đảo, bởi vì thân phận điện chủ Tuyệt Sát điện là tuyệt mật, hàng ngày gã không tín nhiệm bất cứ kẻ nào, nên ngay cả canh giữ tổng bộ cũng không phải tu sĩ, mà là thạch nhân.

Dựa vào trí nhớ có được nhờ soát hồn, Cố Nhai Mộc sau khi niệm vài câu chú ngữ, dễ dàng chặn đứng thạch nhân đang cảm giác được khí tức hơi có chút không giống, bắt đầu nóng nảy.
Ngoại trừ mấy năm nay các gia tộc lớn dò tìm ra một con đường thủy tương đối an toàn, vùng biển Vô Tận khắp nơi đều là dòng chảy hỗn loạn của không gian, nếu không phải Cố Nhai Mộc chắn ở phía trước, Đỗ Thánh Lan tuyệt đối sẽ không nhàm chán mà đến trung tâm hải vực đi dạo.
Vô Khả Vi là đao khách, không có hứng thú đối với bảo vật, luyện đao với dòng chảy hỗn loạn.
Nữ tử thanh lệ thù lớn được báo, bỗng cảm thấy trống rỗng, ngẩn người đối diện với biển khơi mênh mông.
Dục vọng thế tục của hai huynh đệ Du gia vẫn còn, xoa xoa tay chờ mong: "Bảo khố của Tuyệt Sát điện, không biết có gì hay ho?"
Trong trữ vật giới của điện chủ Tuyệt Sát điện có ba chiếc chìa khóa, nhưng bảo khố chỉ có một cái ổ khóa.
"Vì sao lại có ba chiếc?" Thấy Cố Nhai Mộc lấy ra ba chiếc chìa khóa, Du Song thấy mông lung.
Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: "Vì lúc này."
Sợ có ngày người chết đạo tan, bảo vật bị cướp đi.
"..."
Nếu như điện chủ Tuyệt Sát điện cố tình để lại mánh khóe, vậy hai chiếc khác kia cắm vào, chỉ sợ sẽ dẫn phát hậu quả khôn lường.

Đỗ Thánh Lan ghé mắt nhìn Cố Nhai Mộc, đối phương không mở bảo khố ra ngay, chứng minh trong tin tức có được khi soát hồn không có thông tin liên quan đến chìa khóa.
"Để ta xem thử."
Sau khi cầm lấy chìa khóa, hắn nghiên cứu tỉ mỉ một chút, chợt thấy hoa văn giống nhau, thực ra mỗi một chiếc đều khắc trận pháp phức tạp.

Thật lâu sau, Đỗ Thánh Lan chọn ra một chiếc đưa cho Cố Nhai Mộc.
"Thử xem."
Mắt thấy Cố Nhai Mộc dứt khoát trực tiếp thử ngay, Du Song vội vàng mở miệng: "Đợi——"
Nhưng mà chìa khóa đã cắm vào, mặt đất có một cơn chấn động rất nhỏ, cửa đá trước mặt tự động mở sang hai bên.
Hai huynh đệ Du thị vẻ mặt khiếp sợ.
Đỗ Thánh Lan: "Văn trận trên hai chiếc chìa khóa thiên về quy luật hủy diệt, có thể bài trừ."
Du Giang ít nói mở miệng nói: "Không ngờ ngươi còn tinh thông trận pháp."
Đỗ Thánh Lan lơ đễnh xua tay, giọng điệu nhẹ bẫng như không: "Nếu không làm sao thả rồng ra."
"???"
Thả rồng?
Huynh đệ Du thị nhìn kỹ dung nhan quá trẻ tuổi kia, trong phút chốc cảm thấy người này thậm chí còn càng nguy hiểm hơn cả rồng.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của họ đã bị bảo khố thu hút.
Vách tường khảm nạm các loại đá quý hiếm, tùy tiện lấy xuống một viên khảm trên vũ khí, đều có thể tăng cường lực công kích trên diện rộng, đá quý vốn mang ánh sáng lấp lánh, hào quang hơi hơi ửng đỏ chiếu lên làn da quá trắng của Đỗ Thánh Lan, đồng thời rọi sáng hai mắt hắn.
"Tiên hạc đăng lưu quang tiêu Càn Khôn kính..." Đỗ Thánh Lan nuốt nước miếng, đi vào trong càng có thể cảm giác được linh khí dồi dào, những linh khí này đa phần là một số thảo dược trân quý phát ra, cái vại lớn lấp mãi không đầy trong cơ thể hắn kia khe khẽ rung động, giống như đang nói 'đây mới là nơi nó nên ở'.
Cố Nhai Mộc không chê cười Đỗ Thánh Lan chưa từng thấy sự đời, nơi này quả thực có không ít đồ tốt.
Tuy nói một phần giao nộp lên cho gia tộc, nhưng mấy năm nay Bùi Mộc Hàn không ít lần dùng đủ loại cách giữ lại phần của mình.
Đỗ Thánh Lan tuyệt không khách khí: "Tu luyện của ta cần một số bảo vật trời đất, tốt nhất là chủng linh thực."
Cố Nhai Mộc: "Chỉ mỗi linh thực đâu có đủ, thạch nhũ băng ở đây sau khi luyện hóa có thể cô đọng lượng lớn linh khí, còn có Tử Kim Đằng cung, dỡ cả giàn xuống luôn."
Giờ khắc này, Du Song cho rằng phán đoán của Vô Khả Vi là chính xác.
Con rồng này, độ điên khùng còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Vô Khả Vi.
......
Du Song là người cảnh giới thấp nhất trong bốn người Đỗ Thánh Lan mời tới, nhưng cũng tương đối là người bình thường nhất, am hiểu xã giao.
Vùng biển Vô Tận chỉ có nửa ban ngày, phần lớn thời gian ở trong bóng tối dài đằng đẵng.
Trước khi bóng tối hoàn toàn tiến đến, Du Song đã nhặt một vài loài cá linh thú mà Vô Khả Vi chém giết lúc luyện kiếm, chuẩn bị xong một bữa tiệc phong phú.

Gã cũng giống như Đỗ Thánh Lan, biết hưởng thụ ham muốn miệng lưỡi.
Điện chủ Tuyệt Sát điện chết quả thật là một chuyện đáng ăn mừng, không ăn thịt, ít nhất phải uống rượu, Vô Khả Vi cũng không từ chối gia nhập chúc mừng.
Rượu qua ba tuần, Du Song dụi dụi mắt, phát hiện thiếu một người: "Đỗ Thánh Lan đâu?"
Nhớ không lầm thì mới vừa rồi, đối phương còn đang nướng cá ăn.
Người trả lời lại là Cố Nhai Mộc: "Không cần quan tâm, hắn nói đêm nay hắn sẽ đóng cọc trong bảo khố."
"..."
Trời tối rồi lại sáng, bầu trời vùng biển lại có ánh sáng lần nữa, Du Song là người đầu tiên kết thúc nhập định.
Cố Nhai Mộc ở một vài khía cạnh xem như rộng lượng, tối hôm qua nhắc với bọn họ có thể tùy ý lựa chọn pháp bảo phù hợp từ trong bảo khố.
Trong lời nói tuy rằng không hạn chế số lượng, nhưng Du Song cũng không dám tham nhiều, trong chuyện mai phục giết Tuyệt Sát điện chủ, cơ bản là nhờ vào Cố Nhai Mộc, bọn họ chỉ vẻn vẹn là phụ tá, cho nên gã chỉ định lấy đi một cây Trúc Tiết thương đã nhìn trúng.
Cửa bảo khố vừa mở ra, Du Song trợn tròn mắt.
Toàn bộ số lượng bảo khố giảm mạnh một phần ba, Đỗ Thánh Lan khoanh chân, đang nhét một gốc thảo dược vào miệng.
Du Song há hốc mồm, là thuốc thì có ba phần độc, nên ngay cả Đan tu cũng không dám ăn như vậy!
"Ngươi là Thôn Kim thú sao?"
Bây giờ gã thật sự nghi ngờ mẹ đẻ Đỗ Thánh Lan là Thôn Kim thú, cho nên hắn mới không được chào đón ở Đỗ gia.

Thanh âm của Du Song có chút to, kéo những người khác tới.
Đỗ Thánh Lan không nhanh không chậm đứng lên: "Ta là người, chẳng qua công pháp tu luyện cần hấp thu lượng lớn linh khí."
Trong giới tu sĩ quan trọng nhất chính là sự riêng tư, nhất là tu luyện công pháp, tùy tiện hỏi thăm là một chuyện cực kỳ không lễ phép.

Nhưng trong lòng Du Song giống như mèo cào, tò mò rốt cuộc là thứ công pháp gì thần kỳ như thế.
Gã tin những người khác cũng như vậy, khác nhau chỉ ở chỗ không biểu hiện ra mặt thôi.
Du Song không nhịn được nhìn về phía Cố Nhai Mộc, người tò mò nhất chẳng lẽ không nên là con rồng này à?
Một trận gió thổi qua, Cố Nhai Mộc đi tới trước mặt Đỗ Thánh Lan: "Chìa tay ra."
Đỗ Thánh Lan làm theo lời.
Cố Nhai Mộc kiểm tra xong bát mạch của hắn: "Không có đan độc lưu lại."
Lúc nói chuyện hơi hơi gật đầu, dường như còn rất hài lòng.
Sau khi xác định cơ thể Đỗ Thánh Lan không có vấn đề gì, Cố Nhai Mộc hỏi hai câu tượng trưng về việc tu luyện của hắn, Đỗ Thánh Lan trả lời có lệ, Cố Nhai Mộc cũng không thèm để ý, rời khỏi bảo khố quan sát khí lưu bên ngoài, phán đoán khi nào đi thì tốt nhất.
Dòng chảy không gian hỗn loạn của vùng biển Vô Tận có đôi khi sẽ ngưng tụ thành một cụm, cưỡng chế xuất phát vào thời điểm này sẽ rất nguy hiểm, căn cứ theo quan sát trước đó của Cố Nhai Mộc, thời gian mỗi lần dòng chảy hỗn loạn ngưng tụ ước chừng là hai canh giờ.
Thời gian ban ngày ngắn, ban đêm tiềm ẩn quá nhiều tai họa, bọn họ phải tranh thủ khởi hành trước lần dòng chảy hội tụ tiếp theo.
Nửa canh giờ sau, mọi người xuất phát, Cố Nhai Mộc đi đằng trước mở đường, đoàn người thuận lợi rời khỏi vùng biển Vô Tận.
....
Tuyệt Sát điện cũng không phải hoàn toàn ẩn náu trong bóng tối, bọn họ có bố trí Tuyệt Sát lâu ở thành thị lớn, quản sự bên trong phụ trách nhận đơn, nếu là đơn hàng lớn thì phải báo cáo lên các tầng, do lâu chủ của các nhánh điện quyết định.

Khi lâu chủ cũng không thể nào quyết định, thì sẽ báo lên điện chủ Tuyệt Sát điện ở đây.
Nghe nói điện chủ Tuyệt Sát điện sẽ ngẫu nhiên dùng phân thân đi thị sát công tác, về phần phân thân của gã ẩn náu ở nơi nào, cũng là bí ẩn.
Vừa ra khỏi vùng biển Vô Tận, Cố Nhai Mộc đã dẫn theo mọi người đi đến một tòa thành trì chủ yếu là người bình thường cư trú.
Trong một con hẻm nhỏ, Cố Nhai Mộc đẩy một cánh cửa viện ra, tiểu yêu hồ điệp xinh đẹp bên trong đang hoảng hốt lo sợ vây quanh một cái bàn đá.

Trong khoảng khắc Đỗ Thánh Lan xuất hiện, cánh tiểu yêu hồ điệp kích động một chút, một đám lộ ra biểu tình khó hiểu.
Đỗ Thánh Lan biết là khí tức trên người mình hấp dẫn chúng nó.

Bên ngoài Tự Do thành, tín sứ thiêu đốt thần hồn lưu lại mùi hương đặc thù, căn cứ theo lời Cố Nhai Mộc nói, loại mùi này chỉ có tiểu yêu hồ điệp mới có thể bắt được.
"Điện chủ Tuyệt Sát điện trời sinh tính đa nghi, quyền khống chế tiểu yêu chỉ nằm trong tay mình." Cố Nhai Mộc nhìn lướt qua bàn đá: "Lúc trước gã để lại một phân thân ở đây."
Cùng với thân chủ tử vong, phân thân biến mất theo, tiểu yêu hồ điệp đã sợ hãi bất an mấy ngày.
Cố Nhai Mộc: "Chủ nhân cũ của các ngươi đã chết, còn không mau chạy?"
Tiểu yêu hồ điệp ngơ ngác nhìn nhau, một con trong đó bay tới trước mặt Cố Nhai Mộc, uyển chuyển cúi chào: "Chủ nhân."
Mấy chục con tiểu yêu hồ điệp to bằng bàn tay phía sau đồng loạt cúi đầu: "Chủ nhân."
Bầy đàn của chúng đã sớm bị điện chủ Tuyệt Sát điện tàn sát gần hết, về sau một số con sợ bị giết, đồng ý ở lại giúp tìm kiếm mục tiêu ám sát, thế hệ này qua thế hệ khác, đến thế hệ này của chúng, chỉ biết máy móc nhận chủ, tiếp tục hoàn thành công việc.
Cố Nhai Mộc cũng không ghét bỏ tiểu yêu hồ điệp thực lực thấp kém, loại tiểu yêu quái này là tay lão luyện thám thính tin tức, thỉnh thoảng có thể phát huy công dụng.
"Đi hỏi thăm một chút tin tức của Tự Do thành chủ."
Không cần tìm kiếm mục tiêu ám sát, tiểu yêu hồ điệp cũng vui vẻ thoải mái.
Tiểu yêu hồ điệp có tốc độ kỳ quái, sau một ngày một đêm đã có tin tức truyền lại.
"Tự Do thành chủ đang tổ chức nhân thủ trong thành bí mật tìm kiếm Đỗ Thánh Lan, sống phải thấy người chết phải thấy xác."
"Tự Do thành chủ nói muốn xin lỗi điện chủ Tuyệt Sát điện."
"Giá thị trường của Đỗ Thánh Lan là một ngàn vạn linh thạch, Tự Do thành chủ muốn lấy hắn bù giá."

Đỗ Thánh Lan: "..."
"Tự Do thành chủ khắp nơi đều nói Đỗ Thánh Lan đã có thực lực của Hợp Thể kỳ."
"Tự Do thành chủ có đá Lưu Ảnh có chân tướng."
Đỗ Thánh Lan nghĩ đến chuyện mình ở ngoài Tự Do thành một kiếm chém vỡ màn chắn phong tỏa của Tự Do thành chủ.
"Tự Do thành chủ thành công nâng cao giá thị trường của Đỗ Thánh Lan."
"Đỗ Thánh Lan tăng giá rồi, Đỗ gia ra giá hai ngàn vạn linh thạch!"
"Tự Do thành chủ cười đến không khép miệng lại được."
Thanh kiếm ra khỏi vỏ, Đỗ Thánh Lan cầm kiếm đứng.
Tiểu yêu hồ điệp sợ đến mức co thành một nhúm.
Vung kiếm, một tảng đá khổng lồ bên cạnh giếng trong sân bị chém đến chia năm xẻ bảy, nhìn chằm chằm vào hiện trường thảm khốc, Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói: "Các ngươi nhìn tảng đá này, có giống như là đầu của Tự Do thành chủ hay không."
Tiểu yêu hồ điệp liều mạng gật đầu, đồng thanh nói: "Giống nhau như đúc!"
Đỗ Thánh Lan thu kiếm, từ đó trong danh sách trả thù có thêm một tên Tự Do thành chủ.
Cố Nhai Mộc chợt nói: "Tốc độ tăng cảnh giới của ngươi quá nhanh, gần đây vẫn nên cẩn thận một chút."
Liên tục vượt qua hai cảnh giới, thực lực bản thân hắn có lẽ còn cao hơn, nhóm ủng hộ Đỗ Bắc Vọng sẽ làm như thế nào, nghĩ thôi cũng biết.
Đám người Vô Khả Vi cũng nhìn về phía Đỗ Thánh Lan, hình ảnh đối phương một kiếm đâm xuyên điện chủ Tuyệt Sát điện dường như vẫn còn ở trước mắt, thiên tài như cá chép qua sông, bọn họ được mở mang kiến thức nhiều lắm.

Thiên tài không đáng sợ, nhưng một thiên tài ở giai đoạn phát triển đã có không ít thực lực của thiên kiêu ở giai đoạn cuối cùng, chính điều này mới làm cho người ta kinh hãi.
Tay Đỗ Thánh Lan vẫn không rời khỏi vỏ kiếm, hắn không lo ngại phe của Đỗ Bắc Vọng, người thực sự đáng lo lắng là vị có quyền phát ngôn lớn nhất của Đỗ gia kia – Đỗ Thanh Quang.
....
Đỗ gia.
Trong tứ đại gia tộc, Bùi gia là xa hoa nhất, muốn nói tới nơi tốt nhất và lớn nhất trên đời này, Bùi gia tuyệt đối có thể xếp hạng cao, đồn rằng đến cả nước Bùi gia dùng để nuôi cá cũng là linh tuyền.
Đỗ gia hoàn toàn ngược lại, họ không bao giờ sử dụng đồ trang trí dư thừa, cũng không giữ lại người dư thừa.

Tu sĩ bình thường trông thấy bọn họ, đều muốn đi đường vòng từ xa.
Vào lúc này, Đỗ Bắc Vọng đang ở chỗ mẫu thân mình, im lặng ngồi ở ghế dưới, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở chủ vị đại sảnh, bà có một vẻ đẹp tươi sáng tột cùng.

Người phụ nữ nhẹ nhàng đan hai tay vào nhau, móng tay màu đỏ hơi hơi gõ vào mu bàn tay.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Bắc Vọng thiếu kiên nhẫn, dẫn đầu mở miệng: "Đỗ Thánh Lan liên tiếp hai lần phạm phải đại họa ngập trời, gia tộc lại vẫn không trách cứ."
"Cái gì gọi là không trách cứ?" Người phụ nữ trầm mặt xuống: "Hắn đã bị đuổi khỏi gia phả, gia chủ cũng treo thưởng hai ngàn vạn linh thạch muốn tính mạng hắn."
Đỗ Bắc Vọng tự biết mình lỡ lời, thấp giọng nói: "Mẫu thân cũng biết, nếu thực sự muốn mạng Đỗ Thánh Lan, cũng chẳng cần phải giằng co như vậy."
Đỗ Thanh Quang tự mình ra tay, nào còn đường sống của hắn?
"Luyện Hư kỳ." Người phụ nữ nhắm mắt lại: "Ta nhớ hắn mới hai mươi tuổi thì phải."
Đỗ Bắc Vọng vô cùng nghiêm cẩn: "Hai mươi mốt."
Người phụ nữ bỏ qua sự hài hước hiếm hoi của con trai mình, thở dài: "Đúng là thiên phú đáng sợ."
Nhiều năm như vậy, bà chưa từng có hành vi vượt quá giới hạn ở trong tộc, chính là để không bị người khác bàn tán, để Đỗ Bắc Vọng thuận lợi ngồi lên vị trí người thừa kế gia tộc, về phần những chuyện khác, tự có trưởng lão lo liệu.
Song sự đột phá liên tục của Đỗ Thánh Lan thực sự là ngoài ý muốn.
Người phụ nữ đứng dậy: "Sắp tới đừng có hành động dư thừa, mẹ sẽ liên lạc với ông ngoại con."
Đỗ Bắc Vọng mắt sáng ngời, có ông ngoại ra tay, đừng nói cảnh giới Luyện Hư, cho dù là Hợp Thể, Đỗ Thánh Lan cũng không trốn thoát được.
Người phụ nữ không bỏ qua sự biến đổi trong ánh mắt hắn, âm thầm lắc đầu.

Con trai mình đặt trong quá khứ chắc chắn là phải dựa vào thực lực của chính mình để giải quyết, bởi vì hắn tự tin không thua kém Đỗ Thánh Lan.

Hiện giờ trưởng bối ra tay đã là rất không ổn, nhưng hắn lại chỉ có may mắn.
Hiển nhiên trong tâm lý đã xuất hiện một vài sự mất cân bằng.
Người phụ nữ không lên tiếng chỉ trích, phải đối mặt với đối thủ cạnh tranh nhoáng cái cách xa hai cảnh giới lớn, đây thực sự là một nỗi buồn.
Bà gọi thị nữ tùy thân tới: "Ngươi đi hỏi thăm một chút về động thái gần đây của tộc trưởng."
Thái độ của Đỗ Thanh Quang đối với Đỗ Thánh Lan, thật sự khiến người ta bất an.
Thị nữ nhanh chóng trở lại: "Tộc trưởng đã đi ra ngoài vài ngày trước, cho đến bây giờ vẫn chưa về."
Người phụ nữ hơi giật mình: "Đi đâu?"

Thị nữ: "Hình như là Bùi gia."
Người phụ nữ ngồi lại vị trí, nghĩ không ra gần đây có chuyện gì đáng để Đỗ Thanh Quang đặc biệt chạy đến Bùi gia một chuyến.
.....
Đồng dạng nghĩ không ra còn có người Bùi gia.
Không có bái thiệp mà trực tiếp xông vào, là một chuyện thất lễ.

Đỗ Thanh Quang đứng ở ngoài cổng nhà Bùi gia chủ, chờ quản gia đi thông truyền.

Người truyền lời cũng không dám trì hoãn, không bao lâu sau, gia chủ Bùi gia Bùi Cửu Tinh tự mình đi ra tiếp đãi Đỗ Thanh Quang.
"Đỗ huynh." Bùi Cửu Tinh nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, ông ta thuộc kiểu có tài nhưng thành đạt muộn, dáng vẻ so với Đỗ Thanh Quang già dặn hơn một chút.
Có điều người Bùi gia trời sinh có dung mạo đẹp, bình thường đệ nhất mỹ nữ hoặc là đệ nhất mỹ nam tử Tu Chân giới, tuyệt đối đều xuất phát từ Bùi gia.
"Đỗ huynh sao hôm nay lại muốn đến chỗ ta làm khách?"
Trong lúc hỏi, Bùi Cửu Tinh gạt lui trái phải, mời người vào nhà trong.
Đỗ Thanh Quang nói thẳng: "Bên ngoài loan truyền điện chủ Tuyệt Sát điện săn rồng thành công."
Bùi Cửu Tinh nghe vậy sắc mặt hơi lạnh: "Thương hội Hắc Thủy đang bán mình rồng, không làm giả được."
Điều làm cho ông đáng hận chính là thái độ của Bùi Mộc Hàn, đến bây giờ cũng không liên hệ với gia tộc, hiển nhiên là muốn độc chiếm.
Bí mật của Tuyệt Sát điện Đỗ Thanh Quang biết được, thậm chí lúc trước thành lập Tuyệt Sát điện, có Đỗ gia ở sau lưng tài trợ.

Lúc này Đỗ Thanh Quang bất thình lình hỏi: " 'Cái bóng' của thế hệ Bùi gia này, còn sống không?"
Tay cầm trà của Bùi Cửu Tinh rung lắc một cái, đây là lần đầu tiên sau khi lên làm gia chủ ông thất thố như thế: "Đỗ huynh đây là có ý gì?"
Đỗ Thanh Quang: "Ta cần xác định sống chết của Bùi Mộc Hàn."
Ánh mắt Bùi Cửu Tinh tối sầm lại, Đỗ Thanh Quang sẽ không vô duyên vô cớ hỏi một câu như vậy: "Đỗ huynh ngồi một lát."
Trước khi lời nói dứt, ông đã biến mất trong sảnh.
Trước khi nước trà nguội lạnh, Bùi Cửu Tinh lại xuất hiện, xem chừng là thở phào nhẹ nhõm: "Hồn đăng còn cháy." Ngừng một chút hỏi: "Bây giờ Đỗ huynh có thể nói xem, vì sao lại sinh ra loại nghi ngờ này?"
Vì đã có được đáp án, Đỗ Thanh Quang không muốn lãng phí quá nhiều lời, nói về một chuyện khác.
"Thánh Lan một kiếm phá vỡ tấm chắn của Tự Do thành chủ, tiến bộ thần tốc." Đỗ Thanh Quang nhẹ giọng nói: "Mặc Vân không có khả năng ngồi chờ chết, sợ là rất nhanh sẽ mời trưởng bối trong nhà ra tay."
Mặc Vân chính là mẹ đẻ của Đỗ Bắc Vọng.
"Như vậy cũng tốt, vừa vặn xem xem trình độ thật sự của đứa nhỏ này."
Bùi Cửu Tinh mỉm cười gật đầu, trong lòng lại có nhận thức về sự cay nghiệt của Đỗ Thanh Quang.

Lúc đối phương nói ra hai chữ 'Thánh Lan', trong mắt ông ta có sự tán thưởng, còn có niềm tự hào đơn thuần với tư cách bậc cha phụ, nhưng tất cả những điều này đều không ảnh hưởng đến mục đích cuối cùng của ông ta.
"Có cần ta báo tin cho Mặc huynh biết không, để cho hắn âm thầm lưu ý môn đồ của mình một chút, chớ xuống tay tàn độc?"
Chuyện vá trời, chỉ có gia chủ của tứ đại gia tộc biết.

Phụ thân Mặc Vân mặc dù đến từ chủ gia, hơn nữa còn là đệ ruột của gia chủ, nhưng cũng không rõ chuyện này.
Đỗ Thanh Quang xua tay: "Có thể tiến vào Luyện Hư kỳ nhanh như vậy, thằng bé có lẽ là lúc trước ở cấm địa chiếm được truyền thừa của U Lan tôn giả.

Mấy năm nay ta mơ hồ có cảm giác, đứa nhỏ này thậm chí còn đè nén tốc độ tu hành của bản thân."
Nghe được 'U Lan tôn giả', trong mắt Bùi Cửu Tinh cũng hiện lên một tia khao khát.
Nếu có thể đạt được 'U Lan tâm pháp'....
"Công pháp của U Lan tôn giả yêu cầu bất kỳ giai đoạn nào cũng là cấp độ hoàn mỹ." Đỗ Thanh Quang nhìn thấu ý đồ của ông ta, thản nhiên nói, "Ta còn nhớ Bùi huynh ngay cả Trúc Cơ hoàn mỹ cũng không phải."
Bùi Cửu Tinh cười gượng hai tiếng.
Đỗ Thanh Quang: "Nếu thằng bé thật sự tu hành 'U Lan tâm pháp', ngược lại có thể chờ ít đi vài năm rồi."
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Thanh Quang dời ánh mắt, tầm mắt xuyên qua cửa lớn giống như xuyên qua thời gian, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh một đứa trẻ nhỏ vác kiếm khó nhọc đi về phía trước ——
"Phụ thân."
Đó là cảnh Đỗ Thánh Lan khi còn bé, lần đầu tiên đạt đột phá đến tìm báo cho ông biết.
"Đại đạo vô tình." Thật lâu sau, Đỗ Thanh Quang nhắm mắt lại, chậm rãi nói ra bốn chữ này.
Hết chương 12.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận