Thiên La Địa Võng

Tần Lam Gia trở lại làm việc đã hơn hai tháng. Hắn biết trong công ty có tin đồn, bất quá cũng không để trong lòng. So với lúc ở trường học bị người ta dùng ánh mắt khác thường đối đãi, hiện tại bao nhiêu cũng không quan tâm hơn thua, huống chi Đàm Lăng Việt hôm nay đã ở bên cạnh hắn, che gió che mưa.

Ôn lại chuyện cũ khi còn thiếu niên, bây giờ chỉ cần có Đàm Lăng Việt ở bên cạnh thì có chuyện gì cũng thấy an toàn.

Trăng sao đêm sáng, ban đêm hai người cùng ngồi trên một tấm thảm mỏng ở ban công nhìn thành phố phồn hoa vạn ngọn đèn đêm, Tần Lam Gia không nhịn được đem tâm tình nói ra hết.

Đàm Lăng Việt cười cười, đem hai chân Tần Lam Gia kéo xuống phía dưới thảm, đột nhiên hỏi: “Lại nói, anh vẫn thấy rất kỳ quái, em là từ khi nào thì bắt đầu lo cho anh? Lúc đi học cũng giống như lão bà của anh đối với anh quản từ đầu đến chân, tiểu tâm tư của em khẳng định có sớm hơn a.”

Tần Lam Gia nghĩ tới lần gặp gỡ lúc nhỏ, còn có Đàm Lăng Việt khi đó đối với mình làm như không thấy. Chuyện mười mấy năm trước giải quyết xong sẽ như thoáng qua. Hiện tại nhớ tới, Đàm Lăng Việt vô tâm vô phế liền bắt đầu tìm đầu mối.

Đừng nói lần đầu tiên gặp tình huống hai người đã không bình thường, cứu người lại bị đưa vào cục cảnh sát, hơn nữa mình mất sức chín trâu hai hổ thay y giải thích hiềm nghi đánh nhau, cho dù là hai người xa lạ cùng nhau tán gẫu khí trời, người bình thường cũng sẽ không hai ngày liền quên mất không còn một giọt gì. Hết lần này tới lần khác Đàm Lăng Việt lại có loại bản lãnh này. Người như y có một mặt như thế, khả năng ghi nhớ lúc đó của Đàm Lăng Việt không biết tốn bao nhiêu mực nước.

Đã gần nói ra, Tần Lam Gia lại nuốt trở vào, hừ nhẹ một tiếng nói: “Một mình anh nghĩ đi.”

“Cái gì? Quá không có đạo lý đi, em lúc nào thầm mến anh, anh làm sao biết. Biết rồi sao còn gọi là thầm mến anh. ” Đàm Lăng Việt mang theo điểm kiêu ngạo và cảm giác về sự ưu việt, vui thích nói.

Tần Lam Gia phủi y một cái, nói: “Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là khi nào, anh nhớ tới liền sẽ biết.”

Nhìn Đàm Lăng Việt nhăn lại đầu mi bộ dạng suy tư đau khổ, Tần Lam Gia không nhịn được lắc đầu than thở: “Anh là não cá vàng sao, em xem xem trí nhớ của anh chỉ có ba giây.”

“Cái gì cá vàng, dám nói như vậy ư, xem thường anh a. ” Đàm Lăng Việt giả vờ cả giận nói, thấy Tần Lam Gia há miệng muốn giải thích, lại đột nhiên cười ôm sát hắn, thở dài một tiếng nói: “Cá vàng sao có thể, loại này trông thì ngon mà không dùng được thì làm sao bảo vệ em. Lam Gia, anh cam nguyện làm một con sói, một con cẩu được dưỡng từ nhỏ, cả đời đứng canh cửa cho em.”

Tần Lam Gia nhịn cười không được, đem mặt chôn ở cổ Đàm Lăng Việt, nhẹ nhàng cọ, thấp giọng nói: “Con sói này giữ cửa là được rồi, anh rõ ràng còn bò lên giường chủ nhân… ngô…”

Gió đêm lay động ái dục, mép rèm cửa sổ sát đất bị gió thổi tung, lấp ló tứ chi giao triền, rồi lại bị một cánh tay thon dài bắt được, khó nhịn bấu chặt mấy cái.

Tần Lam Gia phía dưới mắt hiện rõ quần đen, ôm một chồng giấy chờ ở thang máy bên cạnh. Nhìn mấy hàng chữ nhảy loạn xạ cả lên, mí mắt từ từ trở nên nặng nề.

Quả nhiên miệt mài quá độ là chuyện không tốt… Tần Lam Gia trong lòng nói thầm, giơ tay lên dụi dụi con ngươi.

Đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, bên trong có người đi ra. Lên tới tầng này căn bản là đến tìm Đàm Lăng Việt, chính là cái tên không chịu trách nhiệm kia hiện tại đang ngủ, đoán chừng đã bế quan tu luyện.

“Đến tìm Đàm tổng sao? Đàm tổng hiện tại có việc đi ra ngoài. Có chuyện gì quan trọng có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ nói lại cho y…”

Tần Lam Gia vừa nói vừa ngẩng đầu, lúc thấy rõ mặt người lại sững sờ.

“Tần trợ lý hiện tại thật hảo a. ” Từ Hinh hừ một tiếng, cười lạnh nói.

“Từ tiểu thư. ” Tần Lam Gia có chút câu nệ gọi một tiếng.

Từ Hinh không bước ra, chẳng qua là đánh giá hắn, làm cho Tần Lam Gia cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Tần Lam Gia chỉ có thể tiếp tục nói: “Từ tiểu thư, cô là tìm đến Lăng Việt sao? Y đang nghỉ trong phòng, cô…”

“Không cần, y nếu đang nghỉ ngơi, tôi sẽ không quấy rầy. Tôi…, tìm anh nói cũng được. Không biết Tần trợ lý có thời gian hay không theo tôi ra ngoài một chuyến, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện. ” Cửa thang máy phía sau mới vừa đóng lại, Từ Hinh lại xoay người ấn nút xuống, cửa thang máy vừa mở ra nàng liền đi vào, một người thủ thế “Mời”, vẻ mặt không cho cự tuyệt nói: “Tần trợ lý mời vào.”

Đàm Lăng Việt vì mình đối với Từ Hinh hủy hôn, ở trong công ty cũng không lưu một tia thể diện cho Từ Hinh, Tần Lam Gia vẫn cảm thấy xấu hổ, lúc này cự tuyệt thật không tốt, liền đi vào, trước tiên đem giấy tờ Đàm Lăng Việt ký hết đưa ra, sau đó đi theo Từ Hinh ra ngoài.

Đàm Lăng Việt nằm ở trên giường nghỉ ngơi chốc lát, khi…tỉnh lại cảm giác tinh lực dư thừa. Đi ra phòng nghỉ, lại không thấy bong dáng Tần Lam Gia, vốn là muốn trêu chọc người ta một chút lại không tìm ra người, không khỏi có chút ngứa tay.


Đàm Lăng Việt gãi gãi đầu, trở về phía sau bàn làm việc.

Qua hơn nửa giờ, Tần Lam Gia vẫn chưa về, Đàm Lăng Việt không khỏi nhíu mày. Y vốn là chỉ là đưa mấy văn kiện đi, đâu cần đi lâu như vậy. Đàm Lăng Việt suy nghĩ một chút, nhấc điện thoại nhấn số gọi.

“Uy? Tần trợ lý mới vừa rồi đưa giấy tờ phân ngành cho các cô, hắn đi đâu rồi? Nói hắn nhanh trở lại một chút, tôi có việc tìm hắn.”

Người đối diện vội trả lời: “Đàm tổng, Tần trợ lý đưa xong giấy tờ đã đi, có thể là cùng Từ tiểu thư ra ngoài.”

“Là nàng? ” Đàm Lăng Việt chân mày nhíu chặc hơn, gác điện thoại xuống rồi lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại Tần Lam Gia.

Đàm Lăng Việt hỏi hắn ở đâu, liền cầm áo khoác xông ra ngoài. Lúc đi tới quán cà phê theo lời Tần Lam Gia, đã thấy Tần Lam Gia cùng Từ Hinh đi ra cửa chính.

Tần Lam Gia cùng Từ Hinh ở chung một chỗ cũng không có gì để nói, Từ Hinh chẳng qua là câu được câu không cùng hắn trò chuyện, thỉnh thoảng còn mang một ít chế nhạo. Tần Lam Gia sớm lúng túng ngồi không nổi nữa. Cú điện thoại của Đàm Lăng Việt, hắn trong nháy mắt cảm thấy may mắn, rốt cục có thể rời đi.

Từ Hinh cười lạnh một tiếng, Tần Lam Gia cũng chẳng quan tâm nàng nghĩ như thế nào, lấy cớ có công việc, liền phải rời đi.

Từ Hinh không nói gì nữa, cũng đi theo, Tần Lam Gia đến cuối cùng cũng không biết nàng tìm mình muốn làm gì. Có lẽ trong mắt nàng mình là người thứ ba, nàng không cam lòng. Tần Lam Gia có thể hiểu, nhưng bây giờ đối ứng với tình huống như thế, nói cho cùng, hắn không thể đem Đàm Lăng Việt “trả” về.

Đàm Lăng Việt từ đằng xa chạy tới, một tay kéo Tần Lam Gia qua, không vui nhìn Từ Hinh: “Từ Hinh, tìm hắn làm gì? Tôi nói rồi, chuyện này cùng Lam Gia không có quan hệ, em không nên đả kích tư tưởng hắn.”

“Tôi đả kích hắn? Tôi làm sao đả kích hắn? ” Vẫn không mặn không nhạt Từ Hinh lại bị một câu nói của Đàm Lăng Việt dẫn đốt lửa giận, “Đàm Lăng Việt, tôi Từ Hinh trong mắt anh rốt cuộc là ai? Anh chính là xem tôi như vậy sao? Hắn hiện tại thành tâm can bảo bối của anh, tôi ngay cả nói với hắn mấy câu nói cũng có tội sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng từng một thời gian, tôi trong mắt anh chính là xấu xa như vậy sao?”

Tần Lam Gia cũng cảm thấy Đàm Lăng Việt có chút khắc nghiệt rồi, Từ Hinh mặc dù đối với hắn không tốt, lại cũng không nói lời quá đáng, thái độ Đàm Lăng Việt tất nhiên sẽ làm cho nàng cảm thấy tổn thương. Chẳng qua là Đàm Lăng Việt một lòng vì mình, quan tâm quá sẽ bị loạn, Tần Lam Gia tự nhiên không muốn trách cứ y.

Đối mặt chỉ trích của Từ Hinh, Đàm Lăng Việt lại bất vi sở động, chẳng qua là nhíu mày nói: “Em không nên hiểu lầm, tôi không có ý tứ kia. Chỉ là tôi cảm thấy em cùng Lam Gia trong lúc này không có gì để nói, chỉ tăng thêm phiền não, đối với người nào cũng không có lợi. Có chuyện gì tìm đến tôi là được, tôi nhất định phụng bồi. Chúng ta còn có công việc, không thể ở lâu, gặp lại sau.”

Nói xong liền kéo Tần Lam Gia hướng toà cao ốc công ty đi tới. Tần Lam Gia không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Hinh. Từ Hinh vẫn như cũ đứng ở tại nguyên chỗ, từng ngón tay siết dây đeo túi xách.

Cho đến khi hai người đi xa, Từ Hinh mới cắn răng thấp giọng nói: “Hảo, Đàm Lăng Việt, anh đối với tôi bất nhân như thế, thì đừng trách tôi bất nghĩa!”

Tần Lam Gia đi theo Đàm Lăng Việt trở lại công ty, không nhịn được mở miệng nói: “Lăng Việt, anh đối với Từ tiểu thư có phải hay không có chút quá mức.”

Đàm Lăng Việt lắc đầu nói: “Em không hiểu Từ Hinh. Nàng mặc dù là phụ nữ, chính là nàng so với rất nhiều nam nhân còn thủ đoạn hơn, biết mình nghĩ gì muốn gì. Anh biết anh đối với nàng quá đáng. Chính là có câu gọi cắt chẳng nỡ, gỡ càng rối, không để trái tim nàng hoàn toàn thất vọng, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

“Chính là dù sao, nàng đợi anh nhiều năm như vậy, mới…”

Đàm Lăng Việt cười, vỗ vỗ gương mặt Tần Lam Gia, nói: “Em lúc nào cũng vậy a, liệt nam.”

“Anh nói nhăng gì đó. ” Tần Lam Gia có chút không vui.

Đàm Lăng Việt cười nói: “Hảo hảo hảo, không nói nhảm, công việc công việc. Tần trợ lý, phải nhớ lần sau không được như thế này nữa, sau này trong giờ làm việc mà không cùng lão bản báo cáo liền bỏ đi, sẽ cắt lương!”

Chọc giận Từ Hinh, Đàm Lăng Việt biết nàng sẽ không nén giận nuốt xuống ác khí này, sau một thời gian ngắn vẫn đề phòng, chẳng qua là Từ Hinh thế nhưng cũng không tái xuất hiện, không bao lâu sau nghe nói nàng trở về Mĩ.

Đàm Lăng Việt không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù y trên mặt quyết tuyệt, lại không muốn náo đến tình trạng không thể vãn hồi, nếu quả thật đã kết thúc, coi như là kết quả tốt nhất.

Sau sự kiện kia hai tháng, lại có hai người không ngờ đến tìm tới cửa.


Xế chiều sau khi tan việc, Đàm Lăng Việt cùng Tần Lam Gia tìm một nhà hàng cơm nước xong, mới cùng nhau lái xe về nhà.

Đến cửa khu dân cư, bảo vệ thấy Đàm Lăng Việt, vội chạy tới, gõ cửa sổ xe, cười nói: “Đàm tiên sinh, mới vừa tan việc a? Có người tìm cậu, hai khuôn mặt xa lạ, vừa rồi không có giấy thông hành, tôi không có cho bọn họ vào. Bọn họ chỉ đích danh muốn tìm cậu, hiện tại đang ngồi ở đây, cậu sang kia xem xem đi.”

Đàm Lăng Việt còn chưa xuống xe, liền thấy hai bóng người đi tới, đến gần, liền thấy vẻ mặt hai người nổi giận đùng đùng.

“Ba, mẹ? ” Tần Lam Gia kinh ngạc kêu lên.

Ba Tần chạy đến bên cạnh xe, Đàm Lăng Việt đang mở cửa xuống xe, lại bị ba Tần nắm lấy cổ áo, nổi giận nói: “Thằng nhóc này, mặt người dạ thú! Mày —— mày —— “

Ba Tần phản ứng như thế, Đàm Lăng Việt đáy lòng liền hiểu được. Đàm Lăng Việt hướng bốn phía nhìn, người đi đường đang tò mò quay đầu nhìn sang bên này. Dù thế nào cũng không thể ở trước cửa nhà làm trò cười cho thiên hạ, Đàm Lăng Việt một tay ấn ba Tần vào trong xe, lại nửa đẩy nửa đỡ mẹ Tần mời lên xe.

“Bác trai bác gái, ngọn gió nào đem hai người đưa đến. Có chuyện gì chúng ta về nhà nói đi.”

Đàm Lăng Việt  mặc kệ hai lão Tần gia sắc mặt cực kỳ khó coi, hướng bảo vệ nói cám ơn, liền lái xe vào sân.

Mẹ Tần cũng không muốn ba Tần ở trước mặt mọi người gây ra chuyện khó coi, mặc dù cũng tức giận, lại giúp đỡ trấn an ba Tần tức đến sắc mặt đỏ bừng.

Tần Lam Gia lo sợ bất an nhìn ba mẹ, mở miệng gọi: “Ba, mẹ.”

“Tôi không có đứa con không biết xấu hổ như vậy!” Ba Tần giận quát một tiếng, Tần Lam Gia bị quát giật mình, cúi đầu không lên tiếng nữa.

Mẹ Tần nhìn con trai bảo bối vẻ mặt ủy khuất, không nhịn được trách cứ ba Tần: “Ông nhìn ông, rống cái gì mà rống, nhìn xem đem Gia Gia doạ sợ rồi kìa.”

Tần gia phụ mẫu từ trước đến giờ sủng ái con mình, Tần Lam Gia lớn như vậy, ba Tần ngay cả lớn tiếng giáo huấn còn chưa nói qua, lúc này liền oán hận nhìn con mình một cái, nặng nề thở dài một hơi.

Đàm Lăng Việt biết nhất định là chuyện hai người bị ba Tần mẹ Mẹ Tần phát hiện rồi, bất quá y cũng không tính toán giấu diếm lâu, vì vậy cũng không cảm thấy bối rối.

Đem xe đỗ tốt, người Tần gia mang theo thần sắc khác nhau vào thang máy, mới vừa bước vào cửa, ba Tần kềm nén không được tính tình, từ trong lòng ngực móc ra một tập ảnh chụp, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối con trai ruột chỉ chỉ, giận đến mức nói không ra lời, cuối cùng đem tất cả ảnh chụp quăng qua Đàm Lăng Việt đứng một bên.

“Chính các người xem đi! Hai người a hai người các người, chuyện gì tốt không làm, hết lần này tới lần khác làm ra loại chuyện như vậy! Các người không biết xấu hổ, nhưng Tần gia còn muốn mặt mũi!”

Đàm Lăng Việt nhặt ảnh chụp lên, tổng cộng chừng hai mươi tấm hình, thế nhưng toàn bộ ảnh là mình cùng Tần Lam Gia thân mật. Có tay trong tay, có mặt đối mặt, thậm chí còn có nụ hôn nóng bỏng ở trong xe.

Bằng chứng như núi, người nào thấy cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Này… là ai cho chú?! ” Đàm Lăng Việt hỏi.

“Thì sao? Muốn giết người diệt khẩu a? ” Ba Tần chỉ vào Đàm Lăng Việt, “Cậu cũng biết mất thể diện a? Tôi cho cậu biết, đã muộn! Ảnh chụp nà là người ẩn danh gửi cho tôi, còn không chỉ gửi cho tôi, ngay cả thân thích của Tần gia đều có, ngay cả bằng hữu của tôi, phàm là người nhà chúng tôi quen biết, mỗi người một phần a! Thể diện của cậu đều bị vứt xuống địa phủ rồi!”

Đang đỡ mẹ Tần ở trên ghế sô pha ngồi xuống Tần Lam Gia nghe thấy không nhịn được trong lòng thất kinh, sắc mặt một trận xanh trắng, môi mỏng run lên, nhìn về phía Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt cũng một trận ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng biết là kiệt tác của ai.

Đàm Lăng Việt không có nói gì, Tần Lam Gia đột nhiên mở miệng nói: “Ba, con cùng Lăng Việt lại không làm chuyện gì trái pháp luật, người làm gì tức giận như vậy. Chụp ảnh của người khác lại phát tán ra, người này phạm pháp.”


Ba Tần giận đến thiếu chút nữa hộc máu, đầu ngón tay chỉ chỉ cái trán nhi tử, nổi giận nói: “Tôi còn quản phạm hay không phạm pháp, cậu chính là phạm vào tử tội, so với làm ra chuyện này còn tốt hơn! Tôi và mẹ của cậu hiện tại ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, cậu có biết hàng xóm láng giềng dùng ánh mắt gì mà nhìn chúng tôi không? Tôi họ Tần sống hơn nửa đời người cũng không để cho người đâm cột sống của mình! Cậu là đứa con bất hiếu!”

Cho tới bây giờ chưa từng bị ba Tần quở trách nặng như vậy Tần Lam Gia không nhịn được mím môi, vành mắt nóng lên.

Mẹ Tần nhìn đau lòng, đi tới an ủi nhi tử, Đàm Lăng Việt càng không đành lòng nhìn Tần Lam Gia chịu ủy khuất, một bên đưa ba Tần ngồi vào ghế sô pha, một bên bối rối khuyên giải như thế nào.

Ba Tần không chút nào lĩnh tình, tránh khỏi Đàm Lăng Việt, từ trong túi lấy ra một cây chổi lông gà, hướng về phía Tần Lam Gia  giơ lên.

“Ông dám! ” Mẹ Tần la to che ở phía trước nhi tử.

Đàm Lăng Việt cũng vội vàng ngăn cản. Ba Tần nhìn mặt đầy nước mắt của con mình. Từ nhỏ đến lớn nhà mình con trai bảo bối ông còn không chạm một đầu ngón tay, không nói được một câu nặng lời, lúc này chính là cắn đứt hàm răng, ông cũng không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm.

Giơ cao chổi lông gà nặng nề rơi xuống, chát một tiếng âm thanh vỗ trên người, đau đớn như thiêu như đốt, nhất thời không có phòng bị Đàm Lăng Việt hét to một tiếng.

“Chú Tần, chú —— ” Đàm Lăng Việt che chỗ bị đánh, cau mày kêu lên.

Ba Tần cả giận nói: “Tôi đánh cậu mới đúng! Tên này, từ lúc ở nhà lên tôi đã cảm thấy có cái gì không đúng, ngày ngày nửa đêm tiến vào phòng Gia Gia nhà tôi, tôi sớm nên đề phòng cậu bụng dạ khó lường, khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Ba Tần vừa mắng vừa đánh, mỗi một lần, dùng đủ khí lực tàn nhẫn. Đàm Lăng Việt một bên kêu to một bên nhảy một bên trốn, trong lòng hối hận lúc nãy không nên vừa vào cửa đã đem áo khoác cởi xuống, hiện tại chỉ cách một cái áo sơ mi mỏng, cái rắm nào mà không đau.

Tần Lam Gia cũng không còn tâm trạng ủy khuất, bước lên phía trước ngăn trở, la lớn: “Ba! Ba, con mới là con của người, ba đánh người ta làm gì a? “

“Gia Gia con tránh ra, con lại dám đau lòng y a! Ta đánh là đúng cái tên mặt người dạ thú bắt cóc con ta!”

Đàm Lăng Việt cũng nói: “Gia Gia em tránh ra, không cần ngăn, ông tức giận là đúng, để cho ông đánh thống khoái.”

“Để cho tôi đánh thống khoái, tên hỗn đản nhảy cái gì mà nhảy, quỳ xuống cho ta!”

Mẹ Tần ở một bên gấp gáp lại không giúp được gì, trong lúc nhất thời ngay cả tức giận cũng quên đi, chỉ có thể không ngừng kêu: “Ai da cẩn thận, cẩn thận, đừng đánh, chúng ta có gì hảo hảo nói…”

Mãi cho đến khi ba Tần đánh mệt mỏi, mới vịn ghế sô pha ngừng lại, thở hổn hển. Tần Lam Gia vội vàng đi xem tình huống Đàm Lăng Việt, áo sơ mi dù tốt thế nào cũng không bền chắc, sớm đã bị rách vài nơi, trên da tựa hồ rỉ ra máu, cả gương mặt tuấn tú kia cũng bị đánh cho hai dấu.

Tần Lam Gia đau lòng không được, muốn đi lấy hòm thuốc lại đây, Đàm Lăng Việt kéo hắn, trấn an vỗ vỗ tay của hắn.

Đàm Lăng Việt đi tới trước mặt ba Tần, đông một tiếng quỳ xuống, nói: “Chú, người nói không sai, là con bắt cóc Gia Gia. Nhưng con là thật tâm thật lòng thích hắn,  mặc kệ người thấy mất thể diện cũng được, tức giận cũng được, con đời này sẽ không buông tay. Người đánh cũng đánh, mắng cũng đã mắng, người đưa con trai của người, cho con đi. Con sẽ hảo hảo quý trọng hắn, người đời này sẽ không tìm được một người có thể giống như con đối với Gia Gia tốt như vậy, đem hắn giao cho người khác, người yên tâm sao? Con chuyện tốt làm được không nhiều, chuyện xấu làm không ít, những tấm ảnh kia là người có ý trả thù, con không lời nào để nói. Người nếu là cảm thấy mất thể diện, liền rời cái huyện thành kia chuyển ra đi, con cùng Gia Gia sẽ phụng bồi hai người. Nhưng muốn con rời khỏi Gia Gia, là không thể nào.”

“Cậu! Cậu cái này đồ không biết xấu hổ! Cậu lại không biết xấu hổ nói lời như thế, hai người các người cũng là… cũng là… ” Ba Tần ném chổi lông gà xuống, lắc đầu than thở thật dài.

Tần Lam Gia cũng đi tới, nhìn ba Tần, lại nhìn Đàm Lăng Việt quỳ trên mặt đất. Đàm Lăng Việt lại hướng hắn lắc đầu, không cho hắn nói chuyện.

Ba Tần còn đang than thở, mẹ Tần đi tới, thở dài nói: “Được rồi, ông nhìn ông đem con người ta đánh cho thành cái dạng gì rồi, ông  lại tức cái gì. Gia Gia, mau dẫn Lăng Việt đi bệnh viện đi.”

“Không có gì đáng ngại. ” Đàm Lăng Việt nói, “Dì không cần lo lắng, chú nếu như không đáp ứng thỉnh cầu của con, con liền quỳ ở chỗ này, để chú tiếp tục đánh, đánh tới khi chú nguôi giận mới thôi, con một chữ cũng sẽ không nhiều lời.”

“Cậu tưởng tôi không dám sao? ” Ba Tần trừng mắt, lại nhặt lên chổi lông gà.

Tần Lam Gia cuống quít che ở phía trước Đàm Lăng Việt, vẻ mặt sốt ruột.

Ba Tần trợn to mắt nhìn đứa con không có tiền đồ này, hắn còn che cho Đàm Lăng Việt đáng giận ở phía sau, tay giơ lên hồi lâu bất động.

Đàm Lăng Việt khi còn nhỏ là một tên du côn có người sinh không có người quản, nhưng không biết tại sao Tần Lam Gia cùng y rất tốt, y cũng thường tới Tần gia. Sau đó ông đi làm ăn, ba Tần đưa y theo bôn ba không ít, Đàm Lăng Việt cùng nhà ông quan hệ rất gần, tựa như nửa con trai.

Một người là con trai ruột, một người mình xem như con trai, lại cảm thấy Lam Gia nhà mình có một huynh đệ bản lĩnh như vậy, có thể chiếu ứng lẫn nhau. Kết quả khi biết hai người lại như thế ở chung một chỗ, không nói trước kia cả huyện luôn bàn tán chuyện xấu, thì ra là nói đến điều này, ba Tần nhất thời khó có thể tiếp nhận.

Mẹ Tần bước lên phía trước tới, đè tay của ông lại, ném vật kia qua một bên, lắc đầu nói: “Được rồi, được rồi, không nên náo loạn nữa, dù sao chuyện đã như vậy, ông cũng không thể bức chết bọn nhỏ a. Ông nếu còn không buông tha, đánh con trai của tôi, tôi liền không để yên cho ông!” vừa nói phải gạt lệ. Ba Tần cũng không còn khí lực, chỉ có thể nặng nề thở dài một hơi, cúi đầu không nhìn.

Đàm Lăng Việt đứng lên, mở miệng nói: “Trời chiều rồi, bác trai bác gái lại chưa ăn cơm đi, con đi gọi cơm.”


“Con đi dọn phòng. ” Tần Lam Gia vội nói tiếp.

Nhắc đến ăn còn hoàn hảo, vừa nói đến chuyện phòng ốc, ba Tần liền không nhịn được nghĩ đến con mình đại khái là cùng người ta ngủ cùng một gian, bi từ đó tới, ngay cả mặt Đàm Lăng Việt còn không muốn thấy, lại ăn cái gì cơm.

“Không ăn! ” Ba Tần chợt đứng dậy, nhặt lên túi hành lý, lôi mẹ Tần ra ngoài, “Tôi cũng không ở nơi này! Tôi ở không nổi!”

“Ông không ở, tôi ở! ” Mẹ Tần vừa nhìn thấy nhi tử bị ủy khuất, cơn tức đã sớm tiêu tan, sao lại nhẫn tâm với con mình, rút khỏi tay ba Tần, an vị ở trên ghế sô pha.

Ba Tần không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo ở.

Ở lần này, liền ở hơn hai tháng.

Lúc bắt đầu Tần Lam Gia căng thẳng ở phòng khách, sau lại Đàm Lăng Việt thật sự nhịn không nổi, đem Tần Lam Gia hồi chủ phòng cũ. Ba Tần cách ứng hai ngày, đến cuối cùng cũng chỉ có thể làm như không thấy.

Dù thế nào, chuyện hai người cũng đã đến tận trời, náo đến trình độ này, cái huyện nhỏ mình ở kia quả thực người người đều biết. Hiện tại nói cái gì nữa cũng là vô ích.

Nhân phẩm của Đàm Lăng Việt ba Tần rất hiểu rõ, người này từ trong xương tuỷ không phải chính phái cũng không bất nhân nghĩa, lại đối với Tần Lam Gia xuất phát từ tâm từ phổi. Chính là con trai bảo bối của ông trong nhà được các trưởng bối đau lòng nhiều năm như vậy, hôm nay đi theo Đàm Lăng Việt, cũng không phải không yên lòng, ít nhất, y sẽ không phụ Lam Gia.

Ở lâu như vậy, tình cảm Tần Lam Gia đối với Đàm Lăng Việt, ba Tần mẹ Tần rõ ràng nhìn ra trong mắt. Lại liên tưởng đến quan hệ hai đứa khi còn nhỏ, khi đó nghĩ không ra, hiện tại có thể thông suốt rồi. Nói vậy đoạn nghiệt duyên này là từ nhỏ đã bắt đầu. Cho dù trong lòng không thoải mái, ba Tần cuối cùng cũng không đành lòng làm trái tâm nguyện của con trai bảo bối.

Đàm Lăng Việt sớm đã chuẩn bị đưa ba Tần mẹ Tần chuyển khỏi huyện nhỏ kia, cũng không thể để cho hai lão nhân vì chuyện vãn bối mà bị chỉ trỏ ở sau lưng.

Ba Tần biết rồi lại bướng bỉnh mấy ngày, cuối cùng vẫn đồng ý để Đàm Lăng Việt an bài. Cho dù ông không nguyện ý tiếp nhận, thì dù sao đây cũng không phải là chuyện ngăn nắp gì, ông cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở tại quê nhà.

Gia dụng trong nhà đều được sắp xếp tốt, ba Tần mẹ Tần vội vã chuyển ra ngoài, cũng không thể chịu được khi con mình ở cùng Đàm Lăng Việt toả ra không khí mập mờ.

Trong nhà rốt cục lại biến thành thế giới hai người, Đàm Lăng Việt cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Ba Tần mẹ Tần ở hơn hai tháng, y nhịn hơn hai tháng, thanh xuân tuổi trẻ gì đều muốn lão hết rồi. Hai lão nhân vừa chuyển ra, y liền nhịn không được đem Tần Lam Gia tha lên giường, hung hăng nghiền ép một phen.

Đàm Lăng Việt nằm ở trên người Tần Lam Gia thỏa mãn thở dài, Tần Lam Gia vô lực giơ lên một ngón tay: “Bạch nhật tuyên dâm*, anh thật là sa đoạ.”

*ban ngày ban mặt lại phát tình

“Đừng cùng anh nho nhã, anh ngữ văn không tốt, nghe không hiểu. ” Đàm Lăng Việt nắm ngón tay kia lên nhẹ nhàng mà cắn cắn, lười biếng nói.

Hai người trầm mặc chốc lát, Đàm Lăng Việt lại mở miệng nói: “Cuối cùng đem ba mẹ giải quyết rồi, anh cũng không còn lo lắng nữa.”

“Em vốn không có lo lắng ba mẹ, từ nhỏ đến lớn, bọn họ không cự tuyệt em cái gì.”

“Em có tự tin. Bất quá, ba em đem toàn bộ chổi lông gà rút ra trên người của anh rồi, chính là không nỡ đụng một đầu ngón tay em, em cái này nuông chiều từ bé. ” Đàm Lăng Việt hừ hừ nói.

Tần Lam Gia mệt mỏi sắp ngủ, căn bản không đem lời nói Đàm Lăng Việt nghe vào tai, tiếp tục phối hợp lẩm bẩm nói: “Cho dù ba mẹ không đồng ý, em cũng không rời khỏi anh.. Cho nên không có gì phải…”

“Gia Gia? ” hồi lâu không nói nữa, Đàm Lăng Việt không nhịn được gọi một tiếng, chống người dậy xem, lại thấy hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Đàm Lăng Việt yêu thương mà đem người ôm vào trong ngực, hôn khuôn mặt trơn bóng kia, đột nhiên không nhịn được nhớ tới một người thành ngữ, mãnh hổ khứu sắc vi*.

*mãnh hổ ngửi hoa tường vi

Nếu để cho Tần Lam Gia biết mình muốn đem hắn trở thành cậu ấm, không biết  hắn có tức giận không.

Đàm Lăng Việt chọn khóe môi, đem mặt vùi vào bả vai Tần Lam Gia, Tần Lam Gia mơ mơ màng màng vỗ vỗ đầu của y. Đàm Lăng Việt hài lòng nhắm hai mắt lại.

Toàn Văn Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận