Thích Dối Giả


Giọng nói bé trai ra vẻ trầm ổn, nhưng nơi chốn lại lộ ra tính trẻ con.
Bé thấy Tống Dã không để ý tới mình, mím môi hỏi lại: "Ba ba tôi đâu?"
"Không gặp." Thái độ của Tống Dã cũng lạnh lùng.
Nghe vậy, lông mày bé con đổ xô vào nhau, thanh thúy khẳng định: "Ông đang gạt người, ba ba bảo rồi, ông nói thì không thể tin."
Lời này thành công chọc cười Tống Dã, tức đến bật cười.
Hứa Thanh Hà cậu được lắm, người không đáng tin nhất trên thế giới này phải là cậu chứ, nói dối chính là đam mê sẵn có từ lúc sinh ra của cậu mới đúng, tôi quá lắm cũng chỉ là gần mực thì đen.
Tống Dã nổi hứng, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi bé: "Ba mi còn nói gì ta không?"
Bé trai không nói gì, banh khuôn mặt, dùng ánh mắt trả lời, tôi còn lâu mới nói cho ông.
Tống Dã không thích đứa bé này, đương nhiên, đối phương có vẻ cũng không thích hắn lắm.
Hai năm trước, Hứa Thanh Hà đi ra nước ngoài một chuyến, bỗng nhiên mang về một đứa nhỏ nói còn chưa sõi, tuyên bố với bên ngoài đây là con mình.

Còn việc mẹ đứa bé là ai thì đến nay vẫn chẳng ai hay.
Tống Dã còn lâu mới tin y, nếu đứa bé này là con Hứa Thanh Hà, hắn sẽ tự vặn đầu xuống làm bóng cho y đá chơi.
Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, Hứa Thanh Hà không có chút cảm giác nào với phụ nữ, càng không thích trẻ con ngây thơ đang yêu.
Hứa Thanh Hà người này, mỗi một cử chỉ không phù hợp với lẽ thường chắc chắn đều ẩn chứa một âm mưu nào đó.
Hứa Vân Kiến, cũng chính là đứa nhỏ trước mắt, nhất định là một quân cờ trong tay Hứa Thanh Hà.
Bên này, Hứa Vân Kiến làm lơ Tống Dã, nhấc chân vào nhà.

Tống Dã cũng không ngăn cản, chỉ là khi vệ sĩ cũng muốn vào theo liền lạnh lùng quét mắt qua.
Hai vệ sĩ nhìn nhau, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Tóm lại Tống Dã vẫn là người của Hứa thiếu, hắn chắc còn chưa ngu đến mức động thủ với tiểu thiếu gia đâu ha.
Sau khi vào nhà Hứa Vân Kiến liền đi một vòng xung quanh, cũng không nhìn thấy người mình muốn gặp.

Tống Dã như đang xem kịch mà ngồi trên sô pha, mặc bé chạy loạn.
Nhóc con nhìn thoáng qua cầu thang, lại nhìn nhìn người đang ngồi trên sô pha, duỗi cặp giò ngắn nhỏ ra bắt đầu bò lên lầu.
Đương nhiên cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, vốn Tống Dã tưởng bé sẽ từ bỏ rời đi, ai ngờ Hứa Vân Kiến lại ngồi vào ghế đối diện hắn.

"Ông chắc chắn biết ba ba ở đâu." Ngữ khí của Hứa Vân Kiến đặc biệt kiên định, ngay sau đó liền quyết định: "Mấy ngày nay tôi nghỉ học, nhìn chằm chằm ông."
Tống Dã cười nhạo: "Không muốn đi học thì nói thẳng, đừng có đem ba mi ra làm cớ, từ đâu ra thì phắn về đấy đi."
Hắn không có nghĩa vụ chăm sóc quân cờ nhỏ này giúp Hứa Thanh Hà.
Nếu là Tống Dã văn nhã có lễ, dịu dàng hiền lành ngày trước, trăm phần trăm sẽ quan tâm Hứa Vân Kiến, kiên nhẫn chiều chuộng dỗ dành bé, nhưng với Tống Dã hiện tại, không trực tiếp lẳng Hứa Vân Kiến ra ngoài đã là không tồi rồi.
Muốn trách thì trách Hứa Thanh Hà, là y một tay tạo ra Tống Dã hiện tại.
Hứa Vân Kiến chớp chớp mắt, sắc mặt dần dần hạ xuống, gọi một tiếng: "Chú Tống."
Xưng hô ngoan ngoãn quá mức này làm lông mày Tống Dã run lên một cái, phảng phất thấy được cảnh năm đó Hứa Thanh Hà gọi cho Tề Ngọc.
Đó là rạng sáng Tết âm lịch, Hứa Thanh Hà dùng một loại ngữ khí đáng thương cầu xin, ý đồ khiến Tề Ngọc quay về Giang Thị, tiếp tục cùng hắn làm "Bạn tốt" hiểu nhau nhất, để y có thể cột Tề Ngọc vào chung một con thuyền, lợi dụng thế lực Tề gia sau lưng Tề Ngọc.
Lúc ấy Tống Dã đứng ngay cạnh, quan sát mỗi chi tiết hành động của y.
Hắn vẫn là quá non nớt, suýt chút nữa bị Hứa Thanh Hà lừa, hiểu lầm Hứa Thanh Hà thực sự thích Tề Ngọc, nếu không thì làm gì đến nỗi hạ mình đến như vậy.
Rất nhanh, hiện thực quăng cho hắn một cái tát thật mạnh, bởi vì điện thoại bị cúp xong nháy mắt Hứa Thanh Hà liền âm trầm sầm mặt, lệ khí quay cuồng, nào còn bộ dáng gì mà mà thống khổ hối hận, thân bất do kỷ.

Y vẫn là một Hứa Thanh Hà đầy bụng âm mưu, hung ác nham hiểm tàn nhẫn.
A, khó trách Tề Ngọc lại không thèm quay đầu mà rời Giang thị, xem ra đã sớm nhìn thấu bản chất của Hứa Thanh Hà.
Thằng nhóc chính là một tiểu độc vật, từ bé đã vậy rồi.
"Chú Tống ơi."
Tiểu nãi âm hòa cùng tiếng hít hít kéo dòng suy nghĩ của Tống Dã về, mới ngắn ngủi vài giây mà đôi mắt Hứa Vân Kiến đã hoen đỏ, ầng ậng nước nhìn hắn.
Nhóc con đáng thương hề hề nói: "Con lâu lắm chưa được gặp ba á, nhớ ba lắm luôn."
Nấc một cái xong lại nói: "Ba ba nói là lúc sinh nhật con nhất định ba sẽ về."
Tống Dã im lặng, hắn đang tự hỏi hai vấn đề.
Thứ nhất, hắn suy nghĩ, sao đứa nhỏ này lại dính Hứa Thanh Hà như vậy? Không phù hợp lẽ thường.
Thứ hai, hắn nghĩ, chẳng nhẽ nhãi con này quá thiếu tình yêu, cho nên liền ảo tưởng ra một người cha hiền từ hòa ái dễ gần?
Hắn theo thói quen mà cho rằng Hứa Vân Kiến đang nói dối, giống như hắn không bao giờ tin từ miệng Hứa Thanh Hà sẽ nói ra được một câu thật lòng vậy.
Thành ngữ nói rất chuẩn, cha nào con nấy, không chừng Hứa Vân Kiến lại đạt được chân truyền của ai đó.
Lúc này Hứa Vân Kiến không nói gì, nức nức nở nở, chốc chốc lại đưa tay lau nước mắt, miễn bàn đáng thương đến mức nào.
Im lặng ước chừng năm phút, vang lên tiếng nói: "Ngày kia mang mi đi gặp ba."

Chỉ thấy nhóc con bụm mặt, mặt còn chôn trong lòng bàn tay, sợ hãi hỏi: "Ngày mai được không?"
Tống Dã nhíu mày.

Hắn không thích Hứa Vân Kiến, càng không hy vọng Hứa Thanh Hà vì thấy bé mà kích phát cái chốt mở ký ức gì đó.
Nhưng mà chỉ cần Hứa Thanh Hà biến mất đủ lâu, việc y mất tích sớm muộn sẽ bị Hứa gia phát hiện, tới lúc đó tình cảnh của Hứa Vân Kiến sẽ trở nên khó nói.
Cho nên, mang Hứa Vân Kiến đi trở thành thượng sách duy nhất.
Nghe Tống Dã gọi điện thoại cho trợ lý dặn đặt vé máy bay, chờ khi hắn cúp máy, Hứa Vân Kiến mới buông tay xuống, khuôn mặt đỏ bừng đã sớm không còn biểu tình đáng thương căng chặt nữa.
"Tống Dã, nếu ông dám lừa tôi, nhất định tôi sẽ không tha cho ông đâu."
Tống Dã thoáng siết chặt di động, cười lạnh một tiếng.
Không còn giá trị lợi dụng thì ngay lập tức khôi phục bản tính, thật không hổ là con trai Hứa Thanh Hà nuôi.
"Đừng vui mừng quá sớm, ta có điều kiện."
Hứa Vân Kiến không vui nhăn mặt, khó trách ba ba luôn nói Tống Dã phiền phức.
"Hứa Thanh Hà không nhớ mi đâu."
Hứa Vân Kiến mơ hồ vài giây mới ý thức được tên ba ba là Hứa Thanh Hà, biểu tình của bé lập tức hung lên: "Ông nói bậy!"
"Y quên cả ta nữa." Tống Dã cười lạnh, hắn không sức đâu mà giải thích cho Hứa Vân Kiến nhiều như vậy, "Mi muốn gặp ba, có thể.

Nhưng phải bảo với y mi là con ta."
"Tôi không phải con ông!"
Giọng Hứa Vân Kiến cao lên, trở nên sắc nhọn.
Bé nhảy xuống khỏi sô pha, đứng trước mặt Tống Dã, giống một con dã thú nhỏ đang tức giận, "Tôi chỉ có một ba ba, tên y là Hứa Thanh Hà, là ba ba tốt nhất trên đời."
Nhóc con tức giận đến đỏ hết cả cổ, hốc mắt lại lần nữa ầng ậng nước.
Phản ứng của bé lớn như vậy, thành công khiến Tống Dã sửng sốt, sau đó hắn lại lạnh lùng nói: "Nếu mi không đồng ý thì cũng đừng hòng được gặp ba ba."
Hứa Vân Kiến trừng mắt nhìn hắn, "Tôi sẽ nói cho các chú các bác, chắc chắn là ông giấu ba ba đi rồi."
Tống Dã ngoài cười nhưng trong không cười: "Nếu không muốn mồ côi cha thì tốt nhất đừng có làm thế."
Mấy người Hứa gia đó đều có tính toán riêng, nếu biết tình trạng của Hứa Thanh Hà, sợ rằng sẽ loạn đến lật cả trời.

Hắn nheo mắt lại, một tay nắm lấy mặt Hứa Vân Kiến, cảnh cáo: "Nếu mi muốn tiếp tục được làm người một nhà với ba ba mi thì làm theo lời ta nói, nếu không ——"
Tống Dã cố ý dừng vài giây, khóe miệng nhếch lên: "Ta sẽ cho Hứa Thanh Hà vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này."
Vẻ mặt hắn in trong mắt Hứa Vân Kiến, không thể nghi ngờ là đáng sợ vô cùng.
Dù kiêu ngạo đến mức nào thì bé cũng chỉ mới là một đứa trẻ, nghĩ mà sợ gật gật đầu.
Tống Dã cười tủm tỉm vỗ mặt bé con, "Ngoan ghê, gọi ba ba đi."
Hứa Vân Kiến nghẹn một lúc lâu, khô cằn gọi: "Ba......!ba."
Tống Dã không có bất kì một cảm giác tội lỗi nào, xoa đầu nhóc con, "Từ giờ trở đi, nhóc là con trai ta, ta nói gì nhóc đều phải làm theo.

Không được nói bất kỳ chuyện gì ngày trước với Hứa Thanh Hà.

Nhóc không nghe lời, ta liền phạt ba nhóc, hiểu chưa?"
Ác ma!
Hứa Vân Kiến trừng mắt nhìn hắn, không tình nguyện mà gật đầu.
Một ngày qua đi rất nhanh, Tống Dã dặn dò việc công ty xong liền mang theo Hứa Vân Kiến bay tới Tân thị.
Lúc đến Kim Ngạn trấn, Tống Dã nhận một cuộc gọi.

Hứa Vân Kiến chạy xuống xe đầu tiên, bé say xe rất khó chịu, trời lại nóng, đi chưa được vài bước đã nôn ra.
Bé đang khó chịu muốn khóc liền nghe được một giọng nói: "Bạn nhỏ à, em ổn không."
Hứa Vân Kiến ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, ngây người mất vài giây.

Biểu tình bé thay đổi rất nhanh, khóe miệng xịu xuống, lông mày nhăn lại, vừa định tủi thân gọi ba ba liền nhìn thấy Tống Dã xuống xe.
Bé nuốt xuống hai chữ vừa định thoát ra, mũi nháy mắt cay cay, tủi thân mà nhìn người trước mặt.
Ba ba gọi mình là bạn nhỏ, cũng không ôm mình cái nào, quả nhiên không nhớ mình nữa rồi.

Tống Dã còn bắt nạt mình, nếu không nghe lời ổng sẽ bắt nạt ba ba.
Muốn khóc quá, rất là muốn khóc nha.
"Em khó chịu quá." Hứa Vân Kiến vẫn không nhịn được mà làm nũng với Hứa Thanh Hà, "Anh ôm em một cái được không?"
Khóe miệng và quần áo Hứa Vân Kiến còn dính chút uế vật, bốc mùi.

Hứa Thanh Hà lại như không thấy gì, ôm bé vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cho bé.

Tống Dã nhíu mày, nhìn chằm chằm quần áo Hứa Thanh Hà bị Hứa Vân Kiến làm dơ.
"Vân Kiến, lại đây."
Thân thể Hứa Vân Kiến run lên, từ trong lồng ngực Hứa Thanh Hà bò ra, đi tới bên cạnh Tống Dã, nhìn chằm chằm bóng người đổ trên mặt đất, trong lòng không ngừng mắng Tống Dã là đồ khốn nạn.
Lúc này Hứa Thanh Hà mới phát hiện Tống Dã đến, sắc mặt hơi hơi kinh hỉ, lại nhìn Hứa Vân Kiến bên cạnh hắn.
Thấy thế, Tống Dã bình tĩnh giải thích: "Con trai tôi, Vân Kiến.

Trước kia cậu đã gặp vài lần, nó còn rất thích cậu, có nhớ được gì không?"
Ở trong ánh mắt mong chờ của Hứa Vân Kiến, Hứa Thanh Hà lắc đầu.
Hứa Vân Kiến liền muốn khóc.

Rốt cuộc nhóc cũng vẫn chỉ là trẻ con, không thể che giấu cảm xúc, rất nhanh liền khóc thành tiếng.
Tống Dã liền đứng nhìn, hoàn toàn không có tự giác của người làm cha.

Thầy trong mắt Hứa Thanh Hà lộ vẻ kỳ quái, hắn âm thầm hít sâu một hơi, muốn bế Hứa Vân Kiến lên.
Hứa Vân Kiến phát hiện ra ý đồ của hắn, trực tiếp bổ nhào về phía trước, ôm chân Hứa Thanh Hà: "Anh Hứa, anh ôm em đi được không?"
Tên Tống Dã khốn nạn bắt bé gọi ba ba như vậy.
Dì Tôn và Tiểu Cẩm đang chuẩn bị cơm trưa, nghe thấy có người đi vào liền xoay người, không khỏi sửng sốt.
Tiểu Cẩm mở miệng: "Thanh Hà thiếu gia, đây là con cái nhà ai vậy?"
Các cô nghe nói Hứa Thanh Hà có một đứa con trai, nhưng chưa ai gặp cả.
Hứa Thanh Hà không trả lời, nhìn về phía Tống Dã đang đứng bên cạnh.
Nếu Vân Kiến là con hắn, sao đám Tiểu Cẩm lại không quen vậy?
Tống Dã trầm giọng: "Con tôi."
Sau đó lại giải thích với Hứa Thanh Hà, "Họ chưa gặp Vân Kiến bao giờ..."
Tiểu Cẩm nhận được đáp án xong liền hít mạnh một hơi.
Cái quỷ gì đấy! Giám đốc Tống đào đâu ra đứa con lớn vậy, người có con trong lời đồn là ngài Hứa mới đúng chứ.
Cái này thoát ly kịch bản rồi, sau này phải diễn như nào đây?
Giám đốc Tống cũng không khỏi có chút thiếu nghiêm cẩn, thế mà lại lâm thời thêm nhân vật, trừ điểm!
Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời cha dượng lại thương con chồng =)))))))))))))
Vân Kiến khóc giỏi lắm, giọt nào thật giọt nào giả thì không biết nhưng bé chỉ cần khóc là được ba thương, ba hai bất lực =))))))))))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận