The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Mia thật sự rất muốn được mỗi ngày trôi qua đều là yên bình như vậy. Xung quanh có 3 người mĩ nam đùa vui, chính mình cũng hài lòng với cuộc sống ăn dầm nằm dề này.

Bất quá, ông trời dường như không thể để cho cô yên tĩnh được giây nào. Có vẻ như lão ta nghiện hít drama.

Cặp mắt của Mia chỉ nhìn chòng chọc xuống dưới chỗ sàn nhà ngay dưới chân cô, nơi đó có một cái li nhựa, vốn chứa caramel machiato ở bên trong bây giờ lại bị đổ hết ra ngoài lẫn lộn với đá tan. Trông như nó vẫn còn chưa vơi đi đến 1 phần 3.

- Hừ, ngươi thèm lắm sao? Thế thì cúi đầu, thè lưỡi liếm hết đi!

Một giọng nói lanh lảnh giống như bé gái phát ra từ phía đối diện. Tuy chất giọng luôn khiến cho người khác liên tưởng đến một cô bé ngây thơ trong sáng và đáng yêu, trên thực tế, đó chỉ là một cú lừa cực mạnh.

Mia chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đâm thẳng về phía trước. Trông thấy bé gái tóc màu hồng sữa trong bộ váy lolita màu đỏ rượu đứng đó, sắc xanh thẫm như ngọc sapphire như muốn lạnh đi một phần.

Caramel machiato của cô mới vừa mua xong chưa kịp làm mấy ngụm, chỉ vì con tiện nhân này mà đã hi sinh trên nền nhà lạnh lẽo.

- Hina Ruffendore, cô muốn cái gì?

Dù có tức giận, thế nhưng Mia vẫn cư xử lại một cách điềm đạm, bởi vì cô vốn không có tư cách phản kháng lại một vampire cấp A. Nhưng đó chỉ là về mặt danh nghĩa đơn thuần. Mục đích của cô không hẳn là để cho bản thân trở nên đúng mực.

Thái độ bình thản của Mia khiến cho Hina càng thêm nóng giận. Hina vốn muốn làm cho Mia tức lên, để rồi sau đó ả có thể chứng kiến cô làm những trò đáng xấu hổ, điều đó thật sự không tệ đâu. Nhưng mà xem ra nó không dễ dàng như vậy.

- Muốn cái gì sao? Điều này mà ngươi còn phải hỏi? Ngươi xem xem, bản thân là cấp B hạ đẳng lại có dòng máu tạp chủng dơ bẩn của thức ăn của vampire bọn ta, thế mà ngươi lại tự cho là đúng, ngày nào cũng xúm vào tứ đại gia tộc chẳng khác gì một con điếm liếm giày cho các ngài. Ngươi nghĩ Hina ta, chính thất trong gia tộc thứ 5 sẽ để yên ngươi muốn làm gì thì làm?

- Vậy, Hina-sama có mệnh lệnh gì với tôi, xin cứ tự nhiên. Còn về việc nó có khiến cho tôi phải thực hiện theo hay không, còn phải xem đã.

Không phải là Mia không ý thức được thân phận của mình, chỉ là cô có một loại tin tưởng, rằng cô nhất định sẽ không bị ả ta đem ra để đùa bỡn đơn giản như vậy.

- Ngươi...! Xấc xược!

Hina bị chọc đến tức lên, nhất thời không suy nghĩ gì liền lao đến toan cho Mia lãnh một cái tát.

Bốp!

Có một tiếng vang lớn đã vang lên, thế nhưng nghe lại không giống tiếng tát người, mà giống như là có thứ gì đó đã cản lại một vật nào khác hơn.


- Nữ nhân rắn rết này, ngươi lại muốn làm loạn cái gì?

Bàn tay của Hina bị chặn lại giữa không trung, rồi cứng đờ, không sao rút về được.

Giữ chặt lấy cánh tay ả là một bàn tay khác lớn hơn, vừa nhìn liền biết đó là của một nam nhân.

- J...Josh-sama...! Hina...Hina không có làm gì sai! Hina chỉ là đang trừng phạt kẻ không biết thân biết phận kia mà thôi! Một cấp B mà dám hỗn xược chống đối quý tộc, cớ gì lại không dạy dỗ bọn chúng?!

Hina mặt mũi đều trắng bệch nhợt nhạt. Cả người ả đều không tự nguyện mà run rẩy, nhưng sự ngoan cố bướng bỉnh vẫn khiến cho ả thốt ra được một câu biện hộ.

- Thế ta hỏi ngươi, một quý tộc của gia tộc đứng thứ 5 cỏn con lại dám lợi dụng lúc tứ đại gia tộc không để ý liền lén lút ra tay mà không có mệnh lệnh nào. Người không biết thân phận, có khi nào mới chính là ngươi? Đường đường là tiểu thư của Ruffendore lại chơi bẩn thỉu như thế, lại thật không biết nghe lời cấp trên. Đúng là chó chê mèo lắm lông mà.

Josh hung hăng hất cổ tay Hina ra, để cho ả không vững mà loạng choạng mấy hồi. Hắn nhăn nhó mặt mũi, từ khi nào mà hắn lại nhiều lời đến vậy. Đây không phải là phong cách của hắn cơ mà.

- Nhưng, ả ta có tên Griffinter, cái tên này vừa nghe đã không hề quen thuộc. Kẻ có lai lịch mờ ám như vậy, vạn nhất là gián điệp phái đến, như vậy gặp nguy hiểm chính là các ngài! Hina lo lắng cho các ngài, cũng lo lắng cho ma giới đang còn loạn lạc!

- Ngươi là đang xem thường ta?

Josh đè thấp thanh âm xuống, mọi thứ xung quanh đều như có một cỗ áp lực vô hình nào đó phủ lên, đều trở nên âm u nặng nề vô cùng. Hina cảm nhận được sát khí liền lắp bắp trả lời:

- H-Hina không dám...!

- Tứ đại gia tộc cường đại ai cũng biết, vậy mà còn phải để ngươi xen mũi vào à? Biết điều thì mau cút!

Tâm trạng của Josh bị hạ thấp đến cùng cực, nên lời nói của hắn cũng mang trọng lượng lớn hơn ngày thường rất nhiều.

Hina không nói hai lời liền xách váy chạy đi. Nhưng không một ai thấy, dưới đáy mắt của ả ánh lên một tia lưu quang độc địa.

- Còn cô, não bị úng nước hay gì?!

Tự dưng Josh lại quay sang trách lên đầu Mia. Cô vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm vì phiền toái đi mất, bây giờ lại nhận thêm phiền toái khác. Dạo này Mia cộc tính lắm, tất cả những gì cô muốn chỉ là một khoảng thời gian êm ắng thôi mà sao lại khó khăn quá vậy.


- Đang sủa cái thứ chó má gì vậy hả?! Tự dưng bị người ta chặn đường, lại còn bị hất đổ nước! Xong rồi lại đứng đó nói lời vô nghĩa! Tôi chỉ là muốn yên thân, tại sao hết con ả đó kiếm chuyện lại tới cậu?! Tôi đã gây ra cái gì mà hết việc xui xẻo đều đổ lên đầu tôi?! Thấy bà đây không nói gì liền nghĩ bà đây là hello kitty à?!

Không ngờ Mia sẽ bất chợt nổi đoá lên với mình như vậy, Josh tự động im lặng, không hó hé thêm lời gì nữa.

Xem ra, tâm tình của Mia thật sự rất tệ. Ngày thường cùng cô đấu khẩu mấy hiệp, hơi tốn nước miếng nhưng lại cũng khá là giải trí, nên Josh hình thành thói quen thấy cô là lại muốn gây sự. Nhưng hắn cũng học được lúc nào là lúc đến đùa, lúc nào thì không.

- Li machiato đó...cô muốn uống không?

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Josh đã mở miệng đề nghị giảng hoà.

Cuộc đời hắn vốn vẫn theo lối cũ, ngạo mạn và ích kỉ, tự do tự tại, chẳng bao giờ để ai vào mắt. Thế nhưng chỉ vì sự xuất hiện của cô, hắn đã có những chuyển biến bất ngờ.

- Còn dám hỏi?! Đi mua cho bản tiểu thư ngay lập tức!!!

Mia trông cứ như một thiếu nữ đang bị dì cả tới thăm hỏi vậy.

Nhưng mà, cũng thật hiếm khi thấy bộ dạng đó của cô.

Nhưng đối tượng chứng kiến điều này không còn là một người duy nhất ấy nữa.

Người ấy, hiện tại đang ở đâu?

*********

- Báo cáo. Đã có tung tích của bọn chúng. Vào 12h trưa của 2 ngày trước có một cổng không gian được mở ra mang dấu hiệu khả nghi. Sau khi điều tra thì đó chính là người của thiên giới, đi một nhóm 3 người. Chúng không vội hành động mà đã nghỉ ngơi tại một khách sạn.

Một nam nhân mặc hắc phục che kín đi dung mạo bằng một tấm vải đen nửa quỳ, đầu hướng về phía của một người khác, giọng nói trầm ổn gọn ghẽ nhanh chóng báo cáo cho người kia, có vẻ như đó là chủ nhân của hắn.

- Đã phái người theo dõi chưa?

- Vâng, 8 phía bao quanh khách sạn đều đã có bọn thuộc hạ canh chừng, trong khách sạn có một nhóm nhỏ trà trộn giả làm khách. Hành tung của bọn chúng đều nằm trong tầm mắt của thuộc hạ.


- Được rồi, lui đi. Nhớ cẩn thận, không được để sai sót. Đề phòng trúng kế điệu hổ li sơn. Chúng ta đang bẫy chúng, tuyệt đối không thể ngược lại, rõ chưa?

- Bọn thuộc hạ đã rõ, gia chủ đại nhân!

Vị gia chủ đại nhân trong lời của hắc y nhân trầm mặc hồi lâu, sau đó thì ngồi xuống lên bệ cửa sổ, một chân gác lên đỡ lấy cánh tay trái, chân còn lại thả xuống đất, tay phải cầm một chiếc li thuỷ tinh, bên trong chứa rượu vang màu đỏ sẫm.

Buổi tối ở ma giới thực yên tĩnh và ma mị. Bầu trời đen kịt, chỉ có độc nhất vầng trăng tròn. Ánh trăng chiếu xuống rọi sáng căn phòng tối tăm xuyên qua khung cửa sổ, cũng phủ lên vị gia chủ một tấm màn trong suốt nhưng lại khiến cho mái tóc màu vàng nhạt như sáng lên, làn da trắng sứ như được đánh bóng.

Cặp mắt màu vàng lục tĩnh lặng nhìn ra khung cảnh trống vắng bên ngoài, sâu thẳm trong đôi mắt ấy là một loại cảm xúc phức tạp, không sao nhìn thấu được.

Chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong chiếc li thuỷ tinh trông càng ngon miệng hơn với ánh trăng bàng bạc làm phụ gia. Năm ngón tay dài, gầy guộc cầm lấy chiếc li một cách thanh lịch. Chiếc li được nâng lên, vành li kề lên bạc môi mỏng màu hồng phớt, chất lỏng trượt nhanh trên li, trôi vào bên trong miệng, sau đó truyền đến đầu lưỡi và cổ họng một cảm giác cay cay, và kết thúc bằng một hương vị ngòn ngọt.

Gia chủ của gia tộc Wistalia đứng đầu giới quý tộc, không ai khác chính là Evan. Mặc dù tuổi đời còn trẻ so với gia chủ các gia tộc khác, thế nhưng cậu đã là một lãnh đạo xuất chúng có thể sánh ngang với các bậc lão luyện đi trước. Có thể nói, tất cả quý tộc ở đây nếu muốn hành sự thì đều phải nhìn qua sắc mặt của cậu.

Sau một hồi trầm mặc, Evan chợt thở ra một hơi dài.

5 tháng. Đã 5 tháng trôi qua cậu và cô tuyệt giao. Từ ngày còn bé tới bây giờ cậu cũng đã gây gổ với cô và hai đứa cũng giận dỗi nhau mấy lần, nhưng chưa từng có lần nào kéo dài đến 3 ngày, huống chi là 5 tháng.

Bỗng nhiên, từ phía xa truyền đến một thanh âm lạ. Có người sắp đến đây.

- Evan.

Đó là giọng nói của một nam nhân. Giọng nói ấy nghe vào thật êm ái, toát ra hơi thở trầm ổn của một người đàn ông từng trải.

- Trễ thế này rồi, không phải là có việc gấp mới tìm tôi đấy chứ, Kyle?

Không xoay mặt lại, Evan tựa tiếu phi tiếu giữ nguyên tư thế của mình, vẫn như cũ phóng ánh mắt ra bên ngoài kia.

Kyle không lập tức đáp lời Evan, mà chỉ nhìn xuống một góc dưới đất, nơi đó đã muốn có gần 7 chai rượu rỗng rồi.

- Hôm nay xem ra gia chủ đại nhân của chúng ta có tâm sự nhỉ?

Evan cười khẩy, cậu khẽ lắc lắc chiếc li thuỷ tinh, lẳng lặng ngắm nhìn rượu đỏ sóng sánh ở bên trong như đang đùa nghịch với một món đồ chơi.

- Cô ấy trông vẫn ổn lắm.

Không có ai hỏi, nhưng Kyle vẫn tự nói ra. Evan hơi nhướng mày, từ cổ họng hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ như là cậu ngạc nhiên lắm vậy.


- Evan, cậu tính để cô ấy như vậy mãi sao?

Kyle cảm thấy chính mình như là bị Evan khiêu khích, nhưng anh vẫn điềm đạm mà lên tiếng.

- Cô ấy như vậy thì thế nào? Không phải chính cậu nói rằng cô ấy vẫn ổn à? Nếu vậy thì tôi có liên quan gì tới chuyện này chứ? Dù sao, tôi cũng không phải là người nên xuất hiện trước mặt cô ấy.

Bằng một thái độ lãnh đạm, Evan nói tựa như đây không phải là chuyện của mình, nhưng trong thanh âm vẫn nghe ra được một ít xót xa đã bị đè nén.

- Nếu cậu đã nói vậy, thì tôi cũng sẽ không nhường nữa. Tôi sẽ cướp lấy em ấy. Em ấy sẽ là của tôi.

Im lặng một lúc, Kyle đột nhiên tuyên bố thật dõng dạc, như thể anh tin rằng mình nhất định sẽ làm được việc ấy.

- Cô ấy sẽ không phải là của bất kì ai cả.

Cuối cùng, Evan cũng đã rời khỏi chỗ của mình. Cậu chậm rãi tiến từng bước nặng nề tới gần Kyle, cho tới khi cậu đứng sánh vai anh thì dừng chân.

- Chỉ bằng cậu? Với thân phận đó của cô ấy? Có thể sao? Cậu, tất cả các cậu, đều chỉ đơn giản là món đồ chơi giải khuây cho cô ấy. Sở hữu cô ấy ư? Mộng tưởng!

Nói đoạn, Evan bỏ lại Kyle vẫn còn đứng đó ở đằng sau, đi mất. Biểu cảm trên mặt cậu lạnh giá, xen lẫn phẫn nộ, và cả bi thương.

Kyle nắm tay lại thành đấm, khẽ nghiến răng.

Khí tức của Evan bùng phát đến khó thở, và cặp mắt của cậu trở nên sắc lẹm, chỉ một cái lườm cũng có thể khiến cho người khác đón nhận một trận run rẩy, như thể đang bị một con báo tuyết rình rập, như thể bị một lưỡi kiếm kề cận cổ.

Cô chính là điều cấm kị, là giới hạn của Evan.

Dùng cô để khiêu khích cậu, chính là tìm chết.

********

- Cô thật không biết chữ bỏ cuộc là gì nhỉ, Hina tiểu thư.

Mia bị dồn đến đường cùng tiến thoái lưỡng nan, đằng sau lưng là bức tường đá, mà trước mặt lại có một đám ruồi bọ phiền toái.

Mà bà chúa của đám ruồi bọ phiền toái này, tạm thời gọi là ruồi bọ phiền toái chúa, đang đứng ở vị trí giữa như một center trong nhóm nhạc kpop, ngạo nghễ đắc thắng nhìn cô từ phía trên xuống. Da mặt có lẽ đã không còn có thể dùng từ lốp xe để hình dung được nữa rồi.

Mia thầm thở dài. Rốt cuộc thì, bình yên ở nơi where?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận