Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

“Anh kết luận: tình yêu và hạnh phúc luôn luôn đến cùng đau đớn, thế nhưng dẫu có đau đớn cũng rất sung sướng!”

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Ngoài trời, gió rất to.

Mái tóc được nhân viên trang điểm vuốt keo tỉ mỉ của Hạ Dịch Dương không thể ngăn cản được sức tàn phá của những trận gió xuân này, trong chốc lát, đã có vài sợi lòa xòa trước trán, anh đành phải di chuyển sang một góc khác.

Các vị đại biểu đang lục tục ra khỏi hội trường, anh cầm sẵn micro tiến lên nghênh đón, chuẩn bị phỏng vấn ngẫu hứng một vị trong đó.

Không phải tất cả các vị đại biểu đều hào phóng tiếng nói, có một số rất sợ ống kính, trông thấy anh bước lại liền vội vàng bước nhanh hơn, tránh sang hướng khác, một số khác lại thoải mái, tự nhiên dừng lại kể về đề án của chính mình và thể hiện quan điểm đối với các bản báo cáo của chính phủ.

Các lạnh đạo cấp tỉnh là những người bước ra cuối cùng, Tô Hiểu Sâm là người phụ nữ duy nhất trong số đó.

Hạ Dịch Dương tiến lên đón, anh bạn đồng nghiệp giữ máy quay nhanh chóng đuổi sát theo sau.

Dẫn đầu chính là Thị Ủy tỉnh Sơn Đông, ông khiêm tốn bước sang một bên để nhường đường, làm một động tác tay xin mời với Tô Hiểu Sâm, cười nói: “Ưu tiên quý bà.”

Các lãnh đạo khác đều nhất trí phụ họa theo.

Tô Hiểu Sâm gật đầu, “Được, tôi làm tiên phong vậy.”

Lúc này, Hạ Dịch Dương đột nhiên ra hiệu cho anh bạn đồng nghiệp phía sau, bảo anh ta tắt máy quay đi. Anh bước lên bậc tam chấp, đưa tay kéo chiếc khăn quàng cổ bị gió thổi lật ra sau của Tô Hiểu Sâm ra phía trước, cười cười, “Bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”

Các vị lạnh đạo đều là những nhân vật máu mặt, thâm sâu khó dò, rất ít khi để lộ sự biến hóa trên mặt, nhưng đối với khung cảnh này đều không hẹn mà cùng  nhìn nhau lộ vẻ kinh ngạc.

Hạ Dịch Dương phỏng vấn từng vị một, đến lượt Thị Ủy tỉnh Liêu Trữ thì bị ông trêu ghẹo, chỉ chỉ vào mái tóc bị gió thổi tứ tung xiêu vẹo của mình rằng, “Biên tập Hạ, anh nhất bên trọng, nhất bên khinh. Anh để tôi mang hình tượng này lên TV, thế mà chỉ vì cái khăn choàng của Tô thị ủy bị lệch vị trí, anh lại đặc biệt sửa sang chăm sóc. Tại sao thế?”

Hạ Dịch Dương thu micro lại, cười cười nhìn Tô Hiểu Sâm, đỡ lấy cặp tài liệu trong tay bà.

Tô Hiểu Sâm chẹp miệng nói: “Bởi vì tôi là mẹ nó chứ sao! Dịch Dương, đến đây, chào mấy bác đi con.”

“Hả?” Các lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, vẫn còn nhớ là Tô Hiểu Sâm sinh được một thiên kim cơ mà!

“Là Chồng của tiểu nữ Diệp Phong, cưới nhau được hai năm rồi.” Tô Hiểu Sâm nói.


“Tô thị ủy, công tác giữ bí mất trong chuyện này tốt quá đấy. Chúc Mừng! Chúc Mừng!” Các bậc lãnh đạo đều đã sáng tỏ, nói vài lời bông đùa với Tô Hiểu Sâm. Đến giờ dùng cơm trưa, bèn mạnh mẽ lôi kéo Hạ Dịch Dương ngồi cùng bàn. Hạ Dịch Dương lấy trà thay rượu, kính từng vị lãnh đạo một.

Đến buổi chiều, các tỉnh chia tổ thảo luận, anh đến hai phòng, trong đó có một phòng chính là của tỉnh Thanh Đài. Nửa đường, anh tranh thủ đi vệ sinh. Đến khi đi ra, nhớ đến vị nào đó ở nhà không biết đã cơm nước đàng hoàng chưa, đành tranh thủ thêm chút thời gian nữa gọi một cuộc điện thoại.

Trong khi tín hiệu kết nối, anh nhíu mày, nghe tiếng Biên Thành ở bên kia.

“Dịch Dương, Phỏng vấn bao lâu nữa sẽ kết thúc?”

Khoảng chừng trên dưới một tiếng nữa. Cậu về nước lúc nào?” Anh nghe một cách lơ đãng, không thể phát hiện được giọng anh hơi run run, thực tế thì có một giây, những suy nghĩ trong anh dường như vuột khỏi dây cương, anh không biết bản thân mình đang nói gì nữa.

“Ba Ngày trước. Tôi và Diệp Phong vừa ăn cơm xong, cô ấy vừa đến bệnh viện làm siêu âm …”

Da đầu anh bất giác run lên, “Kiểm tra thấy gì không?”

Biên Thành im lặng, dường như đang lựa chọn lời nói, “Chúc mừng Dịch Dương, cậu làm cha rồi!”`

“Thật sao? Thật sao? Thật sao?” Căng thẳng đến độ lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi, anh nhanh chóng nhìn xung quanh, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là cửa ở đâu, anh muốn đến gặp Diệp Phong.

Anh nhớ đến câu chuyện về con chim mà Diệp Phong kể, giấc mơ đó, là một điềm báo trước sao?

Xung quanh như có hàng ngàn viên pháo hoa đang “đùng đùng” nở rộ, đẹp đến không có cách nào diễn tả được.

Trong mùa hè năm ấy, giữa những tân sinh viên mới bước vào trường, cô nở nụ cười với anh, lộ ra hàm răng sáng bóng. Anh thật sự không thể ngờ được, sẽ có một ngày, họ sẽ yêu nhau, kết hôn với nhau, và có con …

“Tôi sẽ hộ tống Diệp Phong an toàn về nhà, điện thoại có phóng xạ, không nên để cô ấy tiếp điện thoại nhiều! À, cô ấy tạm thời còn chưa biết, với tính tình của cô ấy nên để cô ấy biết sớm, tôi lo cô ấy sẽ vui đến mức không kiểm soát được.”

“Biên Thành, đợi đã!” Anh nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, “Tôi sẽ lập tức đến ngay. Không khí ở bệnh viện không tốt, cậu đưa cô ấy vào quán cà phê nào đó bên ngoài đi, đừng cho cô ấy uống cà phê, chỉ uống ít nước trái cây trhooi, cũng đừng để cô ấy ăn thứ gì lạ, cô ấy có thể nôn …. Còn có, tôi không nhớ ra nữa, xin nhờ cậu.”

“Không thành vấn đề.”

Anh không nhớ mình đã quay lại phòng hội nghĩ thế nào. Tô Hiểu Sâm vừa mới phát biểu xong, vừa ngẩng lên đã phát hiện ra vẻ mặt anh có gì đó khác thường. Anh đi đến ghé tai nói mấy câu với đồng nghiệp, đồng nghiệp gật đầu liên tục, anh quay người nhìn về phía Tô Hiểu Sâu, Diệp Nhất Châu đang ngồi.

Tô Hiểu Sâm cả kinh, khi anh đến Thanh Đài thỉnh cầu bà và Diệp Nhất Châu cho anh và Diệp Phong yêu nhau, cũng chưa từng hoảng loạn đến mức độ này, cũng không chỉ là hoảng loạn, mà còn có sự kích động không kiềm nén được.


Anh im lặng gật đầu với Tô Hiểu Sâm, bà là chủ tịch phòng hội nghị, không tiện rời đi, đành để lát nữa nói chuyện điện thoại thôi.

“Dịch Dương, không có chuyện gì chứ?” Tô Hiểu Sâm đã đuổi đến nơi.

Anh quay người lại, ôm chầm lấy Tô Hiểu Sâm “Mẹ, con và tiểu Phong Diệp có con rồi!”

“Ông xã!” Tô Hiểu Sâm quay đầu kêu to.

Mọi người đều ngoái đầu lại.

Diệp Nhất Châu cười cười tỏ ý xin lỗi, bình tĩnh đi ra.

Dịch Dương không nhiều lời, anh cũng ôm Diệp Nhất Châu một cái, rồi vội đi ra ngoài.

Anh đi theo xe của đài truyền hình đến, đành phải chạy ra đường lớn đón taxi. Lúc trên xe, anh tạt qua nhà hàng gần tiểu khu đặt một bàn tiệc, lúc đi ngang qua tiệm hoa, anh bảo tài xế dừng lại, anh vào mua một bó bách hợp.

Anh vừa bước vào quá cà phê, Diệp Phong liền vẫy tay với anh.

Anh lặng lẽ lau đi mồ hôi trên trán, bắt tay chào hỏi Biên Thành.

Biên Thành đưa mắt liếc qua bó hoa trong tay anh, cười cười, anh cũng muốn mua một bó tặng cô, nhưng quyền lợi này vẫn nên chỉ dành cho Hạ Dịch Dương mà thôi! Hôm nay anh đã rất hạnh phúc rồi, đợi sau này khi bé con ra đời, anh sẽ nói với nó, người đầu tiên biết được sự có mặt của cháu trên đời này là chú đó!

“Tôi còn có việc phải làm, đi trước nhé.” Anh vỗ vỗ vai Hạ Dịch Dương, nhường lại không gian cho hai người.

“Ở lại đi, tối cùng nhau tụ họp.” Hạ Dịch Dương nói.

“Không được, để lần về nước sau đi! Lần này đã có quá nhiều kinh hỉ rồi.”

“Biên Thành, thường xuyên liên lạc nhé!” Diệp Phong dặn dò.

Ạm không hề ngoảnh lại, chỉ giơ tay lên đáp.


“Dịch Dương, anh thật là cổ lỗ sĩ, lễ tình nhân đã qua lâu rồi mà.” cô vui vẻ nhận lấy bó hoa, còn không quên cong môi giễu cợt anh.

“Chẳng lẽ chỉ có lễ tình nhân mới được tặng hoa?” Anh không kiềm lòng được kéo cô vào lòng, đưa tay sờ vào bụng cô, mang theo muôn nghìn sự nâng niu và cưng chiều.

“Muốn chết hả, biên tập hạ, người ta đang nhìn đấy!” Cô đập vào tay anh, khuôn mặt xấu hổ đã đỏ bừng.

Anh lại sáp lại, dịu dàng ngập tràn trong đáy mắt, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Sao bỗng nhiên đến đây, anh không phải đang lo lắng lung tung gì đó chứ?” Chẳng hiểu sao, sau tuần trăng mật, anh nổi máu Hoạn thư, cô ngửi ngửi hoa, cười khúc khích.

“Em không nhắc anh đã quên, vì sao trong điện thoại không nói cho anh biết Biên Thành đã về nước?”

“Chưa kịp nói, anh hỏi quá nhiều, em mắc trả lời từng câu một, đang chuẩn bị nói, đã bị anh ấy cướp mất di động. Em cũng như anh, đến trước bữa trưa mới biết anh ấy về nước, bây giờ anh ấy đang làm trong đài truyền hình ở New Zealand, cũng rất tốt.” Cô làm vẻ mặt vô tội.

“Em vui lắm hả?” Hơi có chút chua chua, hơi có chút tiếc nuối, Biên Thành lại là người đầu tiên biết về bé con, có điều, trước niềm hạnh phúc to lớn này, những điều đó cũng chẳng được xem là có gì đáng kể.

“Ừ! Đương nhiên! Biên Thành tốt, em cũng rất tốt.” Đôi mắt trong veo bình thản đung đưa.

Anh chăm chú nhìn cô một lúc, “Anh đang suy nghĩ, có lẽ phải từ chức bên “Tinh Dạ Vi Quang” rồi.”

Cô cong miệng, “Vốn dĩ ban đầu em không muốn đi, cũng do anh nói em là một viên kim cương, không thể để hào quang của nó bị che khuất được.” Kha An Di khá yếu đuối và nhu nhược, không chịu nỗi những lời mỉa mai và châm biếm phong cách dẫn chương trình của cô trên mạng, cũng không chấp nhận được yêu cầu nghiêm khắc của Tần Phái, thế nên bố cô ta đã điều cô ta đến Bắc Kinh, làm đồng nghiệp với Hứa Mạn Mạn. Bây giờ cô ta là nữ biên tập chương trình thời sự buổi chiều của Bắc Kinh. Không biết cô ấy và Tần Phái đã từng bắt đầu với nhau chưa, dường như cũng không bao lâu sau, bên cạnh Tần Phái đã xuất hiện một cô nàng trẻ trung xinh đẹp, là một ngôi sao ca nhạc mới nổi.

Cũng được, cô là dẫn chương trình khách mời của “Tinh Dạ Vi Quang”, về sau, một tháng bốn kỳ, cô làm khoảng hai kì, còn có một người dẫn chương trình khác của tỉnh nữa. Không còn cách nào, cô nợ ân tình Tần Phái nên phải trả thôi.

Cô từng hỏi Tần Phái về chuyện có liên quan đến Kha An Di, Tần Phái cười vô lại, nửa thật nửa giả nói: “Biên tập Hạ nhà em chướng mắt, việc gì anh phải coi như của quý?

Cô nguýt mắt khinh thường. Tần Phái lại tiếp tục yếu ớt thêm vào một câu: “Kha MM á, chỉ có thể để xa xa mà nhìn, gần thì … chậc chậc!” Anh ấy vừa nói vừa đi.

“Ngày mai anh phải đến đài tìm Tần Phái, không, tối nay phải gọi ngay cho anh ấy, còn Lâu Dương, anh phải chọn một ngày đẹp hẹn anh ta ra nói chuyện về “Diệp Tử Tinh Không.” Hạ Dịch Dương nghiêm mặt.

“Sao đột nhiên nói những lời này?”

“Không có, anh chỉ bất ngờ nghĩ đến.” Anh kéo tay cô, dịu dàng vuốt ve, “Sau này, chúng ta phải dành thời gian làm một vài chuyện khác.”

Cô nhíu mi, sờ lên trán mình rồi sờ lên trán anh, nhiệt độ bình thường mà, thế sao …Lời nói của anh cô nghe cứ như sương trên biển mây trên núi vậy?

“Không có gì, anh phải lên một kế hoạch đàng hoàng, không thể lung tung được, phải bình tĩnh, bình tĩnh!” Anh vẫn đang lẩm bẩm độc thoại một mình.


Cô lắc đầu, không để ý đến anh nữa.

Nắm tay nhau về nhà, cô sờ sờ bụng, cảm thấy hơi đói, thèm ăn rồi! Cô đến mở tủ lạnh trong phòng bếp, cầm bình sữa chua lên đang định uống, nghiêng đầu liền thấy người nào đó đang đi tới đi lui, ánh mắt hướng về phía thư phòng của cô.

“Diệp Phong, anh chuyển phòng khách thành thư phòng của em, được không?”

Cô chớp chớp mắt, “Thư phòng hiện giờ của em vẫn tốt mà!” Kế bên phòng ngủ, đọc sách mỏi mắt, chỉ bước vài bước là có thể leo lên giường rồi.

“Phòng khách cũng rất tốt.”

“Tốt thì để lại cho anh đi!” Cô lười phải dọn đồ.

“Em yêu …” Anh đi đến, hôn cô nồng nhiệt.

Cô nổi cả da gà, hình như, anh rất ít khi gọi cô thân thiết thế này, “Anh đừng có giở chiêu mật ngọt chết ruồi, em không đồng ý đâu!”

“Nếu em bé khóc, em muốn vừa nhấc chân đã đến, hay là muốn đi xuyên qua mấy cánh cửa mới đến?” Anh liên tục đáp những nụ hôn lên mắt cô.

“Hả? Em bé nhà ai?”

“Hôm kỉ niệm ngày cưới, em nói em đã đặt ra mục tiêu.”  Anh kéo cô ngồi xuống, ôm cô vào lòng, thâm tình mà nói.

“Đúng!” Cô nói cô đã sắp ba mươi, năm nay phải có em bé thôi!

Anh nói được, sau đó hai người không dùng biện pháp tránh thai nữa, cô hào hứng chờ đợi, nhưng chờ rồi chờ, tháng thứ nhất, tháng thứ hai cứ lần lượt trôi qua, đây là tháng thứ ba  …Cô ngẩng đầu, miệng âm thầm đếm ngày, đột nhiên, ánh mắt đông cứng, miệng khẽ há ra.

“Diệp Phong, chúng ta có con rồi!”

“Anh … sao anh biết?” Tim cô đập dữ dội.

“Lúc em đi làm siêu âm, bác sĩ nói.”

“Hạ Dịch Dương …” Một tiếng sư tử rống vang lên, cô nhảy dựng lên.” Vậy mà anh giấu em, vì sao em lại là người biết cuối cùng?”

May mà vừa rồi không nói sớm, nếu như còn ở ngoài, hậu quả sẽ là …

Anh kết luận: tình yêu và hạnh phúc luôn luôn đến cùng đau đớn, thế nhưng dẫu có đau đớn cũng rất sung sướng!

Tám tháng sau, trên mạng bùng lên tin tức, Hạ Dịch Dương và một phụ nữ bị bao như gấu, nửa đêm đi vào bệnh viện Đại Học Bắc Kinh, bụng cô gái kia cao vượt mặt, dáng đi tập tễnh. Hỏi thăm được, cô gái đó đã sinh hạ một bé trai 3.6 kg vào sáu giờ sáng hôm sau, biên tập Hạ đón đứa bé từ tay y tá, đứng ngay tại chỗ rớm nước mắt, nói rằng: Thần Thần, ta là cha con, cha … cha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận