Thế Bất Khả Đáng

Viên Tung từ bên ngoài trở về, liếc thấy Hạ Diệu đầu tiên, ánh mắt liền trầm xuống.

“Đây là tân học viên tôi mới thu nhận hôm nay.” Thi Thiên Bưu giới thiệu với Viên Tung.

Hạ Diệu nói: “Không cần giới thiệu, chúng tôi quen nhau, hôm qua tôi vừa so chiêu với hắn xong.”

Thi Thiên Bưu đập tay ba cái, “Sao cậu không nói sớm? Sớm nói thì tôi đã chiết khấu cho cậu năm phần trăm rồi.”

“Trả tiền lại.” Viên Tung nói.

Thi Thiên Bưu lộ ra ánh mắt kinh ngạc, “Trả? Đã ký hợp đồng mất rồi.”

Sắc mặt Viên Tung nháy mắt biến thành âm hai mươi độ.

Hạ Diệu lại bồi thêm một câu: “Hơn nữa tôi còn kiểm tra sức khỏe rồi, tất cả các phương diện đều đạt tiêu chuẩn.”


“Kiểm tra sức khỏe? Chuyện khi nào?” Viên Tung trầm giọng hỏi.

Thi Thiên Bưu nói: “Chính là ban nãy đấy! Tôi kéo cậu ta đi kiểm tra sức khỏe, cởi sạch trơn. Ban đầu cậu ta còn ngại ngùng, tôi bảo đều là đàn ông con trai với nhau, có gì mà phải ngại?”

Sắc mặt Viên Tung lại giảm xuống thêm hai mươi độ nữa, một lúc sau mới phát ra tiếng chất vấn nặng nề.

“Tại sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?”

Thi Thiên Bưu không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn cố sức giải thích: “Kỳ thực chỉ hơn kém nhau ba phút đồng hồ thôi, tôi vừa đóng cửa phòng kiểm tra sức khỏe, xe của anh liền chạy tới trước cổng. Nếu anh tới sớm hơn ba phút, việc này…”

“Được rồi!” Viên Tung gầm nhẹ một tiếng, “Phải làm gì thì đi làm đi!”

Lúc Thi Thiên Bưu rời đi còn rất ủy khuất, sao chỉ vì một chuyện kiểm tra sức khỏe mà nổi giận với tôi? Bình thường chưa từng có chuyện như thế!

Viên Tung nhìn Hạ Diệu, nét mặt bất giác trở về ôn hòa.

“Nhất định muốn học ở đây?”

Hạ Diệu dùng giọng Đông Bắc trả lời Viên Tung một câu, “Nhất định.”

“Cậu muốn học ở đây cũng được, nhưng nhất định phải do đích thân tôi dạy cậu.”

Hạ Diệu lập tức cự tuyệt, “Tôi không cần anh, tôi muốn tìm một huấn luyện viên nghiêm khắc nhất.”

“Tôi chính là người nghiêm khắc nhất.”


Hạ Diệu không tin, lại túm lấy một nhân viên công tác đi ngang qua, hỏi: “Huấn luyện viên nghiêm khắc nhất ở chỗ các anh là ai?”

“Chính là người đằng sau cậu đấy!”

Hạ Diệu không thèm nhìn Viên Tung, lại hỏi: “Thế còn nghiêm thứ hai?”

Nhân viên công tác nghĩ nghĩ một chút, chỉa chỉa Thi Thiên Bưu, nói: “Hẳn là hắn đi.”

“Vậy được rồi, tôi đây liền chọn huấn luyện viên Thi.”

Viên Tung nói: “Hắn không thể dẫn dắt cậu, hắn là huấn luyện viên giảng dạy tập thể, không dạy cá nhân.”

“Tôi cũng đâu có nói muốn huấn luyện cá nhân! Tôi chính là muốn được huấn luyện cùng những bảo tiêu kia, chỉ có điều giờ lên lớp của tôi phải ít hơn chút thôi.”

Nói vậy xong, sắc mặt Viên Tung càng thêm khó coi.

Hạ Diệu liếc xéo Viên Tung, trong lòng thầm nghĩ: sao hắn lại không thích mình huấn luyện ở đây vậy nhỉ? Sợ những công nhân viên kia làm lộ nội tình của hắn sao? Sợ mình biết hắn già mà vẫn còn zin à?


Nghĩ tới trai già mà vẫn còn zin, Hạ Diệu liền cong môi mỉm cười, hàm răng trắng sáng nổi lên tinh quang tà ác.

“Ngài cả ngày ngạo mạn hét tới hét lui, ầm ĩ suốt mà vẫn là một trai tân à?”

Viên Tung liếc nhìn Hạ Diệu, “Cậu không phải?”

“Tôi?” Hạ Diệu ngừng một chút, giọng điệu trêu tức, “Anh nhìn gương mặt phong lưu của gia đây, sao có thể vẫn là trai tân cơ chứ? Tôi năm nay hai mươi tư, còn một năm nữa là bước vào độ tuổi hoàng kim của đàn ông. Biết độ tuổi hoàng kim của đàn ông là bao nhiêu không? Từ hai lăm đến ba mươi tuổi, ài, cây thương của anh còn chưa kịp đánh bóng đã biến thành phế liệu mất rồi, tôi thật xót thương thay cho anh mà.”

Viên Tung cũng không cùng cậu tranh chấp, trực tiếp duỗi tay đến bên mép Hạ Diệu, cọ cọ đám ria của cậu.

“Làm gì hả?” Hạ Diệu trực tiếp đánh rụng tay Viên Tung.

Viên Tung chẳng làm gì hết, hắn chỉ muốn thử xem ria của Hạ Diệu là cứng hay mềm. Ria của trai tân sẽ không bởi vì thường xuyên phải cạo mà trở nên thô cứng, hệt như Hạ Diệu vậy, mềm mềm mượt mượt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận