Thanh Việt Quan


Trong lúc Phương Thiện Thủy đang buồn bực vì hai triệu này, ông chủ kia đột nhiên thay đổi một thái độ, chỉ vào một chậu hoa lan nhỏ bên cạnh đề cử với người mua trước mặt hắn: "Nếu như anh thật thích tiên nữ xách giỏ của tôi mà nói, vậy thì xem chậu này?"
Phương Thiện Thủy sửng sốt, vừa rồi lực chú ý của y đều bị chậu hoa lan duy nhất trị giá hai triệu hấp dẫn, hiện tại nhìn lại, trên giá hoa nhỏ bên cạnh cây lan độc nhất kia, còn có một chậu lan nhỏ tương tự với nó.
Phương Thiện Thủy tỉ mỉ quan sát, chậu lan này dường như là từ cùng một rễ với tiên nữ xách giỏ, tuy rằng linh khí nhạt đến gần như còn loãng hơn các loại hoa chỉ được nhuộm linh khí khác, nhưng lại cũng không phải bèo trôi không rễ như chúng nó, điều này làm cho Phương Thiện Thủy mệt mỏi vì tiền lại dấy lên một chút hy vọng.
Người mua nói chuyện với ông chủ, hình như thật sự thích chậu hoa lan độc nhất này, chỉ là hai trăm vạn vượt quá xa mức giá cao nhất trong lòng hắn, hiện tại thấy ông chủ đề cử một chậu nhỏ, lập tức vui vẻ, cầm lên nhìn kỹ, nhưng chỉ liếc mắt nhìn một cái hắn liền đổi sắc mặt: "Đây là anh trồng ra từ tiên nữ xách giỏ?"
Ông chủ ừ hai tiếng, thấy thực sự không thể lừa được người trong nghề, đành phải thừa nhận.
Người mua là một người yêu lan, nghe vậy tức giận mắng: "Hồ đồ! Anh cũng biết đây là giống lan chưa từng phát hiện, ngay cả tập tính còn chưa hiểu biết đầy đủ, anh đã tự ý trồng, anh nhìn một chút cái chậu này của mình, rễ đều sắp nát vụn, căn bản không sống được bao lâu, anh còn đề cử tôi mua, cũng quá lừa người rồi!"
Nói xong, người mua lại sốt ruột nhìn chậu tiên nữ xách giỏ chính, thở dài một hơi nói: "May là không làm hại đến rễ chính, nếu không tôi nhìn anh dựa vào cái gì đi tham gia triển lãm năm nay."
Ông chủ bị mắng đến không nói nên lời, lập tức bực dọc nói: "Anh đừng nói lung tung, chậu này rõ ràng còn rất có sức sống, tỉ mỉ chăm sóc nhất định có thể sống.

Anh rốt cuộc có muốn mua không đây?"
Người mua do dự một chút, lại chậu tiên nữ xách giỏ nhỏ được giâm ra một chút, rõ ràng rễ có chút héo nát, chẳng biết tại sao hoa lá lại vẫn tinh thần như vậy, chẳng lẽ thật đúng như ông chủ nói, tỉ mỉ chăm sóc một thời gian, là có thể sống?
"Bao nhiêu tiền?"
Lúc này, Phương Thiện Thủy cũng đã đến gần, bắt đầu quan sát chậu lan giâm ra này.
Linh khí nhàn nhạt, rễ cây hơi nát, nhìn dáng vẻ là không sống được nữa.
Ông chủ biết tỉ lệ sống của chậu hoa này nhỏ đến không đáng kể, vốn đang do dự phải nói mấy nghìn tương đối thích hợp, lại thấy Phương Thiện Thủy có hứng thú dạo sang đây xem, lập tức há miệng nói giá: "Ba vạn."

Người mua vừa nghe, nhất thời bị tức ngã ngửa, cũng không nói lời vô ích với ông chủ, trở mặt phất tay áo liền đi: "Tự anh giữ đi! Tôi xem anh có thể nuôi sống được không, đến lúc đó anh có thể bán tất cả hai trăm vạn!"
Ông chủ muốn giữ người mua, lại cò kè mặc cả một chút nữa, nhưng người mua hình như bị hắn chọc tức điên luôn rồi, căn bản không cho hắn cơ hội, chớp mắt đã rảo bước ra đến cửa.
Ông chủ không có cách nào, chỉ có thể đưa mắt đặt trên người Phương Thiện Thủy, vẻ mặt ôn hòa tiếp lời: "Anh bạn trẻ, cậu cũng thích tiên nữ xách giỏ này của tôi?"
Phương Thiện Thủy gật đầu, trung thực nói: "Thích, nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy."
Ông chủ cười nói: "Ha ha, giá có cái gì, tôi liền thích loại người thành thật như cậu! Nhìn cậu quen mặt, nếu cậu thật lòng muốn, tôi đây cho cậu chút ưu đãi lại có là gì, coi như kết bạn đi."
Phương Thiện Thủy gọn gàng dứt khoát: "Có thể bớt bao nhiêu? Tôi nhìn một chút xem có mua được không."
Ông chủ vừa nghe có hy vọng, hỏi ngược lại: "Cậu có thể ra bao nhiêu?"
Phương Thiện Thủy nghiêm túc tính toán một chút, trên người y có tổng cộng hai vạn, nhưng cậu phải chi trả cho cuộc sống hằng ngày của mình cùng với quảng cáo cửa hàng Taobao, ít mà nói cũng phải để lại năm nghìn, vì vậy nói: "Một vạn rưỡi?"
Ông chủ không hài lòng lắm nói: "Anh em à, cậu đây là chém luôn một nửa của tôi rồi, giá một vạn rưỡi này thật sự quá thấp, hay là như vậy đi, hai vạn ba, cậu thấy thế nào?"
Tuy rằng linh vật này nhìn như sắp chết, nhưng dù sao cũng là linh vật, hai vạn ba có thể mua vẫn là y được lợi, nhưng mà, y không đủ tiền a.
Phương Thiện Thủy không biết mặc cả, cũng không muốn dây dưa nhiều những việc này, nghĩ hay là tìm người mượn ít tiền trước rồi quay lại sau.

Vì vậy lắc đầu, không nói gì liền chuẩn bị đi ra.
Ông chủ vừa thấy Phương Thiện Thủy muốn đi, lập tức nóng nảy: "Đừng mà! Hai vạn? Hai vạn có mua không."
Hai vạn.
Giá tiền này Phương Thiện Thủy đã có thể chấp nhận, chỉ là mua xong có lẽ vẫn phải vay tiền, nhưng mà, Phương Thiện Thủy nghĩ ông chủ này buôn bán hình như không quá thành thật, có loại dự cảm nếu y tiếp tục đi, ông chủ còn có thể giảm giá.


Vì vậy, bước chân Phương Thiện Thủy đi thẳng ra cửa không mảy may dừng lại dù chỉ một chút.
Nhìn thấy Phương Thiện Thủy ra cửa sắp không nhìn thấy người nữa, ông chủ cũng không còn lòng dạ nào tiếp tục giảm một vạn tám một vạn sáu, vội vàng nói to: "Một vạn rưỡi, liền một vạn rưỡi!"
Vừa dứt lời, Phương Thiện Thủy vốn đã sắp không thấy bóng dáng chớp mắt quay đầu lại, không chút ra vẻ nói: "Có chuyển khoản không?"
Ông chủ im một giây, hắn cho rằng mình giảm giá sảng khoái như vậy, Phương Thiện Thủy sẽ cảm thấy thua thiệt khó chịu trong lòng, vốn còn định nói mấy câu như tôi thật sự là lỗ lớn linh tinh an ủi Phương Thiện Thủy một chút, kết quả Phương Thiện Thủy thẳng thắn như vậy hoàn toàn không có vẻ cần an ủi, ngược lại làm chính ông chủ có chút không thoải mái.
* * *
Ôm chậu lan ra khỏi cửa hàng, Phương Thiện Thủy đi đến trước một gian hàng bán ngọc thạch vừa nhìn thấy ở ven đường.
Chất lượng ngọc thạch trong hàng này cũng không phải rất tốt, dùng ba trăm chọn một thẻ ngọc có thể miễn cưỡng sử dụng, Phương Thiện Thủy cầm trong lòng bàn tay, nắm chặt một cái, thẻ ngọc cứng rắn lập tức vỡ thành bốn mảnh, Phương Thiện Thủy cắn thủng ngón tay lần lượt quẹt mấy cái lên từng mảnh, sau đó chôn chúng nó ở bốn góc chậu hoa theo một quy luật riêng, để lộ ra nửa đoạn ở bên ngoài.
Sau khi chôn xong Phương Thiện Thủy nâng chậu hoa lên cao một chút, đón ánh mặt trời xoay đến một góc độ nhất định, ánh nắng rơi trên chậu hoa lần lượt đi qua bốn mảnh ngọc, sau đó trở nên giống như nước, bị giữ lại ở trong chậu hoa.
Ánh nắng bị giữ lại lưu chuyển qua lại giữa bốn mảnh ngọc, giống như một dòng nước vàng kim, từ từ tự thành một thế giới nhỏ trong chậu.
Trong khi bốn mảnh ngọc lấp lánh sáng lên, cành lá hoa lan trong chậu bắt đầu chuyển động vô cùng chậm rãi, giống như đang giãn ra hít thở vậy, linh khí đang không ngừng tản đi trên cành lá cũng theo đó dừng lại, phẩm tướng cả cây hoa lan trong nháy mắt tăng lên một tầng, giống như rừng sâu núi thẳm sau mưa, rực rỡ hẳn lên.
Phương Thiện Thủy hài lòng ôm chậu lan nhìn một lúc, không có hàng độc hai triệu, có một cành vạn rưỡi về bồi dưỡng cũng không tệ.
Phương Thiện Thủy đợi một thời gian, Trì Húc đến bên cạnh mua đồ, rốt cuộc xách theo một con rùa cỏ quay lại.
Trì Húc vui vẻ khoe khoang với Phương Thiện Thủy: "Nhìn thuần không, tôi chọn rất lâu mới nhìn trúng nó, con này khẳng định không phải nhuộm màu."

Phương Thiện Thủy liếc rùa cỏ đen thui trong tay Trì Húc một cái, kỳ quái nhìn Trì Húc: "Cậu mua cái này..

về nấu ăn?"
Trì Húc ngạc nhiên nói: "Ah, làm sao có thể, rùa đen chính là huyền vũ! Trừ tà trấn trạch (1), đây là quà cưới tôi định tặng anh chị dâu."
Phương Thiện Thủy nghe vậy, sửng sốt, quà cưới? Tặng rùa?
* * * Đây là phải có bao nhiêu thù.
Phương Thiện Thủy có chút không biết nói gì: "Cậu đang ám chỉ anh mình phải đội mũ xanh à?"
Trì Húc vừa nghe cũng bối rối, đúng vậy, sao hắn lại quên còn cái này nữa!
Trì Húc lúng túng một lúc, mới cười ha ha nói: "Đây là đen, nhiều lắm chỉ là một mũ đen, cho nên hẳn là sẽ không ai hiểu sai đâu? Ha ha, cậu cảm thấy thế nào?"
Trì Húc nói xong, nhìn sắc mặt Phương Thiện Thủy, Phương Thiện Thủy vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên hoàn toàn không cảm thấy như vậy.
Trì Húc nghẹn, nhìn rùa đen yên tĩnh trong tay, không kiềm được tức giận nói: "Tôi nghe nói anh chị dâu ở nhà mới khó chịu, luôn gặp ác mộng, hình như là chỗ kia không quá sạch sẽ, cho nên đặc biệt hỏi anh họ những thứ có thể trấn trạch, kết quả anh họ đây là đùa giỡn tôi đúng không."
Phương Thiện Thủy: "Cậu có thể tặng vật trấn khác."
Trì Húc bất đắc dĩ: "Không biết cái gì dùng được, rùa đen cũng là đồng nghiệp của anh họ tôi trải qua nói lại cho."
Phương Thiện Thủy suy nghĩ một lát, nói: "Tôi cùng cậu đi tìm một chút đi, tôi tương đối hiểu mấy thứ này."
Trì Húc lập tức vui vẻ lên, "Thật sao? Vậy phải cảm ơn cậu rồi cao thủ."
Đối với Trì Húc giúp mình tìm được linh vật, Phương Thiện Thủy còn là rất cảm tạ: "Không cần khách khí, cậu cũng giúp tôi việc lớn."
Hai người lại đi dạo một vòng, Phương Thiện Thủy giúp Trì Húc chọn một tì hưu điêu khắc từ đá núi Thái.
Tay nghề điêu khắc cũng không tệ lắm, chỉ là nơi điểm mắt (2) điểm không tốt, để lại chút tỳ vết, cách xa nhìn giống như bị mù vậy, rất không có linh tính.

Phương Thiện Thủy giúp Trì Húc chọn xong, Trì Húc không nói hai lời liền đi tìm chủ cửa hàng mặc cả, Phương Thiện Thủy lại vòng quanh tì hưu đá phủi phủi gõ gõ, tay giống như mang theo nhịp điệu nhẹ nhàng rung rung mặt ngoài tì hưu, một chút bụi xám gần như không nhìn thấy theo động tác của Phương Thiện Thủy rào rào rơi ra.
Rung toàn thân tì hưu đá một lần xong, cuối cùng, bàn tay Phương Thiện Thủy phẩy nhẹ qua đôi mắt tì hưu, đến khi bàn tay y dời ra, tì hưu đá lập tức trở nên không giống vừa rồi, không nói ra được là chỗ nào không giống, chỉ là khi đến gần nhìn, giống như sinh ra một tia linh tính, càng thêm sống động hơn.
Lúc Trì Húc trả tiền xong quay về lấy tì hưu, cũng ngạc nhiên một chút, hình như tì hưu nhìn đẹp hơn vừa rồi một chút?
Nhưng mà Trì Húc lại lập tức không để bụng, nghĩ chắc là Phương Thiện Thủy vừa giúp hắn lau bụi, tì hưu trở nên sạch sẽ nên mới có vẻ khác.
Mua đồ xong, hai người cùng ngồi xe bus quay về, Trì Húc ôm tì hưu của mình, Phương Thiện Thủy ôm chậu hoa, thuận tiện giúp Trì Húc giữ rùa đen của hắn.
Hai người bọn họ nhìn qua là lạ, dẫn đến tần suất quay đầu rất cao.
"Cao thủ, tôi xuống xe trước đây, ngày hôm nay cảm ơn cậu, gặp lại sau." Trì Húc tạm biệt Phương Thiện Thủy.
Sau khi Trì Húc xuống xe rồi, Phương Thiện Thủy mới chợt nhớ đến rùa Trì Húc mua còn ở trong tay mình, Phương Thiện Thủy muốn gọi Trì Húc lại, nhưng người trên xe tương đối nhiều, chỉ lỡ một chút, xe đã lái đi, cũng không thấy bóng Trì Húc nữa.
Phương Thiện Thủy gọi điện thoại cho Trì Húc, nói cho hắn biết lý do, lúc này Trì Húc mới nhớ ra mình quên mất con rùa, không chút để ý nói: "Không cần đưa lại cho tôi nữa.

Không thể tặng người, tôi lấy nó cũng vô ích, cao thủ cậu trực tiếp nấu ăn đi, cậu luyện võ cần dinh dưỡng, tặng cậu bồi bổ thân thể! Cứ như vậy đi, tôi còn có việc, cúp trước."
Tít..

Tít..
Phương Thiện Thủy im lặng vài giây, nhấc lồng sắt lên, cùng đôi mắt hạt đậu đang nhìn mình của rùa đen nhìn nhau một cái, thầm nghĩ, cứ thế nấu canh hình như có chút tàn nhẫn?
(1) Trấn trạch: Một loại phong tục tập quán dân tộc, xua đuổi tà quỷ, ổn định gia đình
(2) Điểm mắt: Vị trí làm cho tác phẩm sống động có điểm nhấn, ấn tượng, nét đẹp...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận