Thanh Sơn Khán Ngã Ưng Như Thị


Phật Cảnh mở ra, chim Diệu m bay ra từ dưới tòa sen, trái phải vây quanh Kê Thanh Bách đang bước trên thang trời.
Rõ ràng là chào đón hắn trở về.
Đời này Kê Ngọc chết có ý nghĩa, bình an trở về Phật Cảnh, chỉ là bề ngoài hơi nhếch nhác.

Trên lưng hắn vẫn còn vết cháy xém do bị nghiệp hỏa đốt, vết sẹo do bị mũi tên của Phật Tôn bắn cũng không hề mất đi.
Bạch Triều đứng dưới Hồng liên mệnh bàn đợi hắn.

Hiếm khi thấy hắn ta biến thành người, dáng vẻ khoan khoái nhẹ nhàng.
Kê Thanh Bách chẳng còn sức đánh nhau với hắn ta.
Hơn nữa đèn trường minh trong nguyên hồn của hắn thiếu một bấc đèn, nên hiện giờ tu vi của hắn cũng không cao bằng Bạch Triều.
“Thượng thần Thanh Bách thật sự nặng tình nặng nghĩa với Phật Tôn.” Bạch Triều mỉm cười với hắn, nụ cười không rõ hàm nghĩa, mà giọng điệu cũng chẳng có mấy đồng tình “Kê Ngọc ở hạ giới chết, thành công giúp Phật Tôn độ nỗi khổ ái biệt ly, cầu không được.

Vô lượng đại thành, đây là chuyện vui của chúng sinh lục giới.”
Kê Thanh Bách không muốn nói chuyện với hắn ta, trong lòng thầm nghĩ sao ngươi không biến thành chim nữa.

Ngươi mà biến thành chim ta sẽ biến về heo vòi, hai chúng ta chân thân cắn xé, xem ta có cắn trụi lông đuôi của ngươi không!
Hẳn là Bạch Triều cũng biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, nên đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội cắn lông.
Đèn trường minh chỉ có ba cái bấc đèn, vạn năm nay được Kê Thanh Bách nâng niu tẩm bổ như mạng sống, mà đây không phải mệnh của hắn sao? Bấc đèn là nguyên hồn của hắn, nếu như không có bấc đèn, hắn chỉ là một con súc sinh có linh tính mà thôi.
Trước khi cho Đàn Chương bấc đèn, hắn cũng từng suy nghĩ rất nhiều.


Nhưng nghĩ đến cảnh sau khi hắn trở về Phật Cảnh, ở dưới đó Phật Tôn vẫn phải chịu nỗi đau âm sí mỗi ngày, hắn thật lòng không nỡ.
Nhân gian có câu “Một ngày phu thê, trăm ngày ơn nghĩa”, Kê Thanh Bách cảm thấy, dù sao hắn cũng đã làm vợ của Đàn Chương, nên bảo vệ y sống yên ổn quãng đời còn lại.
Hắn vốn cho rằng Phật Tôn đang chịu khổ dưới hạ giới, hắn trở về Phật Cảnh thì có thể kê cao gối ngủ ngon.

Ai ngờ mấy ngày tiếp theo, đừng nói là kê cao gối ngủ, hắn không tài nào ngủ được.

Mỗi khi nhắm mắt lại đều nghĩ tới khuôn mặt ở dưới hạ giới của Phật Tôn.
Cả Phật Cảnh vốn chỉ có mấy vị thần, ít đến đáng thương.

Cũng chỉ có Bạch Triều, thỉnh thoảng lại tới dưới Hồng liên mệnh bàn ngồi thiền.

Kê Thanh Bách tới đó vài lần, hạc tiên thấy hắn thì hỏi với giọng điệu kỳ quái: “Thượng thần muốn xem Phật Tôn à?”
Kê Thanh Bách nghĩ, khi Phật Tôn vào đời sau có khi hắn còn phải cầu xin hắn ta tìm cơ thể cho hắn đầu thai, thế nên chỉ có thể nuốt giận nói: “Không phải trước đó nói không nhìn thấy sao?”
Bạch Triều cười cười: “Lúc chưa lịch kiếp thành công đương nhiên không nhìn được, tránh tiết lộ thiên cơ.

Hiện giờ thượng thần an toàn trở về Phật Cảnh, Phật Tôn cũng vì thế mà nếm đủ nỗi đau mất đi tình yêu sâu đậm.

Vô lượng đã thành, quãng đời còn lại y sống thế nào, thượng thần không tò mò sao?”
Kê Thanh Bách định nói hắn không tò mò, nhưng lời đến bên miệng lại như ngụm máu nghẹn nơi cổ họng.


Bạch Triều cười nhẹ, chưa đợi hắn trả lời đã mở ra Luân Hồi Nhãn.
Một ngày ở Phật Cảnh bằng mười năm ở nhân gian.

Mắt hồn (Tầm nhìn qua Luân Hồi Nhãn) của Kê Thanh Bách nhập vào một đóa mộc lan, nhìn xuống phía dưới.

Điện Ngự Long không thay đổi nhiều, nha hoàn hầu hạ hắn năm đó đã lên làm mama, Đàn Chương vẫn còn giữ nàng ta.
Tổng quản thái giám đã đổi rồi, là một người trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn.

Mỗi sáng sớm Kê Thanh Bách đều thấy gã tới ngắt vài cành mộc lan, cắm vào lọ hoa trên bàn hoàng đế.
Cảnh Phong đế đã qua tuổi 30, lúc Kê Thanh Bách nhìn thấy y một lần nữa, lại có cảm giác năm tháng trôi mau.
Lúc này vừa lúc là mùa mộc lan nở, Đàn Chương mặc long bào sẫm màu đứng dưới tàng cây.

Khi y ngẩng đầu lên ngắm hoa, mắt hồn của Kê Thanh Bách cũng theo đó run rẩy.
Bên eo y vẫn còn treo túi tiền hắn thêu, nó bị nghiệp hóa đốt cháy tơi tả, nhưng bên trong vẫn còn một bấc đèn cháy mãi không tắt.
Không biết vì sao, Kê Thanh Bách không dám nhìn tiếp.
Có một thái giám cẩn thận đi về phía y, khom lưng cung kính nói: “Bệ hạ, nên dùng bữa rồi.”
Đàn Chương không cử động, y ngắm hoa một lúc lâu, sau đó thấp giọng nói như đang lẩm bẩm một mình: “Hắn thích hoa mộc lan, giờ hoa nở đẹp như vậy, không biết hắn có bằng lòng xuống đây ngắm không.”
Thái giám hơi run vai, “Bịch” quỳ xuống mặt đất, dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ thích.”
Hoàng đế gật đầu, mỉm cười nói: “Trẫm cũng cảm thấy hắn sẽ thích.”

Thái giám đang quỳ trên đất cảm thấy e rằng mấy năm nay hoàng đế điên rồi.

Từ sau ngày đại hôn hoàng hậu chết, hậu cung chưa từng có người mới nào xuất hiện.

Tướng quân Minh Hoàn không rõ tung tích, tất cả Hoàn Vũ quân bị phán tội phản quốc.

Ngày hôm sau hoàng đế đích thân dẫn binh tới huyết tẩy quân doanh.

Người chứng kiến hôm đó đều nói Đàn Chương giống như la sát dưới địa ngục, đầu của phó tướng Hoàn Vũ quân bị treo trên cổng thành mấy ngày liền, ngũ mã phanh thây, không được yên nghỉ.
Mấy năm sau đó, ngày nào Đàn Chương cũng tới chùa Bàn Long cầu thần bái phật.

Cho đến khi xác của hoàng hậu trở nên khô héo mới được đưa vào hoàng lăng.

Người vẽ tranh vẽ hoàng hậu sống động như thật nhưng lại bị Đàn Chương ném thẳng vào chậu than trước mặt bao người, đốt trụi.
“Hắn không trông như vậy.” Hoàng đế nói “Ngươi không vẽ được.”
Sau này trong cung lại như chưa bao giờ xuất hiện vị hoàng hậu quá cố này.

Ai nấy đều kín miệng như bưng, không ai nhắc đến, không ai dám nhắc.

Hoàng đế niêm phong Mộng Yểm Các, chỉ giữa lại rừng mộc lan sau điện Ngự Long.
Đàn Chương suốt ngày đeo cái túi tiền rách bên người.

Buổi chiều Lục Trường Sinh tới bắt mạch cho y, nhìn thấy cái túi tiền kia, trong lòng cũng thổn thức sụt sùi.
Kê Thanh Bách nhập mắt hồn vào túi tiền, thấy thái y Lục còn sống hắn lại cảm thấy vui mừng.

“Bệ hạ, mấy năm nay nỗi đau âm sí chưa từng phát tác, nhất định là nương nương ở trên trời linh thiêng phù hộ cho ngài.” Lục Trường Sinh là một trong số ít người có thể nhắc tới Kê Ngọc.

Hắn ta cả gan dập đầu khuyên nhủ “Hoàng thượng phải giữ gìn sức khỏe, tránh cho nương nương lo lắng.”
Qua một lúc lâu Đàn Chương vẫn không nói gì, y chống đầu, hơi hé mắt, từ từ nói: “Trẫm muốn tới thăm hắn.”
Đương nhiên là Lục Trường Sinh không có cách nào khuyên y.
Hoàng lăng cách hoàng cung không xa, hoàng đế không dẫn theo nhiều người.

Mắt hồn của Kê Thanh Bách chỉ thấy mấy người đi theo Đàn Chương, khi đến hoàng lăng thì chỉ có một mình y đi xuống.
Kê Thanh Bách nhìn thấy quan tài của Kê Ngọc, phía trên có đặt linh bài, do góc độ của mắt hồn nên hắn không nhìn rõ lắm.
Đàn Chương đứng im trong chốc lát, hình như y thở dài, sau đó chậm rãi ngồi xếp bằng trước quan tài.
“Hẳn là ngươi đã lịch kiếp trở về, không biết thần tiên hạ phàm có còn nhớ trẫm hay không.”
“Quên rồi cũng không sao hết, trẫm nhớ kỹ ngươi.

Nếu ngươi tới, trẫm nhất định sẽ nhận ra ngươi.”
Đàn Chương im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Nhưng khi nào ngươi trở về?”
Trong hoàng lăng rất yên tĩnh, không ai có thể trả lời y.
“Nếu về muộn quá thì đừng về nữa, trẫm già rồi, sợ xấu xí.” Đàn Chương cũng không để ý, y chỉ lo nói chuyện.

Hình như y còn mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi là thần tiên, chắc là vẻ ngoài sẽ không thay đổi, trẫm nhất định rất thích.”
Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy hồn hắn chợt trở nên vô tri vô giác, hắn nhìn thấy Đàn Chương vươn tay cầm linh bài trên quan tài xuống.
Mặt trên là chữ do chính tay hoàng đế viết.
Chỉ có ba chữ “Kê Thanh Bách”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận