Thanh Liên Phượng Dẫn

Xin chào, ta là mẫu thân của Phượng Dẫn. Được rồi, ta chỉ là một nhân vật phụ nhỏ thôi, nhưng vào cái lúc mà tác giả đang cạn dần ý tưởng này thì cũng bị lôi ra. Chỉ có điều, các ngươi không nên xem thường một nhân vật nhỏ như ta, không có ta, nhất quyết không thể có Phượng Dẫn, không có Phượng Dẫn, Thanh Liên Phượng Dẫn kia cũng không thể có được. Nếu không có Thanh Liên Phượng Dẫn thì các ngươi cũng chẳng có gì mà đọc nữa.

Ha ha, lời dạo đầu hơi dông dài, người già thường hay dông dài như vậy, dài dòng như thế cũng là chuyện thường, xin đừng trách.

Chương này vốn ta nên kể về cuộc đời ta từ khi mười sáu tuổi, nhưng tác giả không đồng ý, đành phải giấu đi đoạn tuổi trẻ xinh đẹp như hoa kia của ta, xem ra là tác giả đố kị rồi. Chẳng qua là từ trước đến giờ ta vốn rộng lượng, nếu không dung nhan của ta như vậy, cứ suốt ngày đi chấp nhặt hết người này đến người kia ghen tị thì quá mệt rồi.

Ưmh, lại lan man rồi.

Hôm nay nhân dịp Phượng Dẫn không có ở đây, ta mới kể chút chuyện. Chẳng hạn như chuyện Phượng Dẫn vẫn băn khoăn về tên tuổi của nó lâu nay. Thật ra thì ta vốn cũng không lừa gạt nàng, chỉ bỏ bớt một số chi tiết, khó có đuợc hôm nay có cơ hội như vây, ta liền kể một chút.


Nhớ năm xưa, ta vừa một ngàn tuổi, cùng tuổi với lúc Phượng Dẫn hạ phàm lịch kiếp. Ta là Thanh Liên tiên tử, tướng mạo xinh đẹp không thua Cửu Thiên Huyền Nữ, vào ngày sinh nhật của Vương Mẫu, múa một điệu Thanh Liên, mặc dù không mê đảo ngàn vạn tài tuấn, nhưng làm mê đảo được mười mấy nam tiên cũng có thừa. Ngay cả Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh… Ai, chuyện cũ cũng không cần nói thêm, nếu không phải ban đầu hắn cõng theo sau lưng đứa con mặc yếm đỏ, thì không chừng ta với hắn đã bên nhau. Dù sao năm đó Lý Tĩnh cũng là một nam tiên cao ngạo anh tuần, chỉ có điều dù sao cũng là người vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi một đứa bén lớn khôn cũng thật không dễ.

Quỳ dưới gấu quần của ta lúc đó còn có một người không thể không nói. Thái Bạch Kim Tinh. Lại nói, người này ở trần gian có danh tiếng vang dội, chỉ có điều trên thiên đình chẳng qua cũng chỉ là một lão ma men có tay cất rượu ngon mà thôi. Ban đầu ta khổ não vì chuyện của Lý Tĩnh, mới khiến cho lão ma men này có thời cơ. Chậc chậc, nếu như thực bàn về dung mạo, trên thiên đình này cũng chỉ có Thái Bạch mới tạm xứng đôi với ta. Chẳng qua khi đó số người biết chuyện ngoại hình của Thái Bạch là do biến hóa mà thành cũng chỉ có hai ba người, mà đa số đều mê rượu lão cất nên thủ khẩu như bình. Ta không biết chuyện này, vừa thích vẻ anh tuấn, trẻ tuổi của Thái Bạch, lại còn có chức vị cao của hắn, không bao lâu sau thì bị lời ngon tiếng ngọt của lão đưa vào tròng.

Đến khi bàn chuyện hôn nhân, người kia thoải mái lấy ra rượu quế hoa bảo bối mà mình quý như mạng, chuốc cho ta nửa say. Nghĩ đến đằng nào mình cũng phải lập gia đình, ta cũng không từ chối. Sau đó khi đi phát thiếp mời, nhìn vẻ mặt quỷ dị của mấy lão già kia, ta mới nổi lên lòng nghi ngờ, giở hết thủ đoạn, cạy miệng những lão già này ra và dứt khoát hủy hôn. Thái Bạch kia xem chừng cũng hổ thẹn trong lòng, chỉ cầu xin ta tha thứ nhưng cũng không thật khuyên ta hồi tâm chuyển ý. Ta vốn nghĩ thôi coi như là một chuyện phong nguyệt cũ nên quên đi, tuyên cáo với thiên hạ chuyện Thái Bạch kia biến hình. Mấy lão già thì chỉ lắc đầu, tiểu tiên trẻ tuổi thì rất kinh ngạc, nhất là những tiên nữ tiên tỳ, một tấm lòng lưu ly tan nát. Lúc Thái Bạch tới tìm ta vẫn còn chút tức giận, chỉ có điều thấy ta không nói gì chỉ chìa cái bụng phưỡn của mình ra trước mặt hắn, sau một hồi hưng phấn thì liền ấm ức bỏ đi.

Tiên gia từ trước đến giờ đều rất cởi mở, nếu thích thì thích, muốn ở cùng nhau thì ở. Cho nên một cô gái chưa kết hôn như ta mà có con, mặc dù là chuyện không tiện nói, nhưng cũng không có ai bàn tán gì. Hừ, nhưng mầm mống của Thái Bạch kia lại rất tốt. Ta sinh ba, tất nhiên là Đại tỷ, nhị tỷ và tam tỷ của Phượng Dẫn.

Cho nên mới nói là tính tình của Phượng Dẫn khác với ba tỷ tỷ của mình, cũng không phải là không có nguyên nhân, chỉ là ta không cho chúng biết thôi.


Lại nói, lai lịch của ba tỷ tỷ Phượng Dẫn cũng coi như là kỳ lạ, nhưng so với Phượng Dẫn thì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nếu muốn lấy ví dụ so sánh thì lai lịch của Phượng Dẫn còn có thể so với Tôn Ngộ Không. Chỉ có điều cũng may là lai lịch của Phượng Dẫn vẫn đơn giản hơn nhiều so với hành trình trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đến Tây Thiên của Tôn Ngộ Không.

Năm đó, Vương Hậu nương nương vừa mang thai, tổ chức tiệc tùng mời chúng tiên, bạn xấu Chu Tước tinh quân của ta cũng thuộc vào hàng ngũ được mời. Hôm đó ta tâm tình tốt liền uống rượu khá nhiều, Chu Tước thấy thế liền đánh cuộc với ta. Cho nên nói uống rượu dễ hỏng việc là thế, nhưng rốt cuộc vẫn không nhớ lâu được.

Nếu là bình thường, Chu Tước muốn đánh cuộc với ta, thì ta nhất định phải nghĩ kỹ. Chu Tước này rất khôn ngoan, chưa bao giờ chịu mua bán lỗ, nếu đã làm thì nhất định phải thắng. Chỉ có điều ta lúc đó đầu óc nóng nảy, cũng không tin có chuyện gì mờ ám, bèn vỗ bắp đùi đánh cuộc.

Ưmh, đánh cuộc rất đơn giản, nếu có thể nói ra một chuyện mà đối phương không làm được, liền coi là thắng.

Vì vậy ta trở về suy nghĩ ba ngày, đặc biệt tìm một vị tiên tỳ gửi một phong thiệp đến phủ Chu Tước, nói rất rõ ràng, nếu hắn có thể ăn thịt chim phượng hoàng, liền coi như hắn thắng.


Phượng hoàng là điềm lành của thiên gia, ăn Phượng Hoàng chính là đại kỵ, huống chi người kia còn là đồng loại của Phượng Hoàng, nếu hắn có thể ăn thật thì ta thua cũng tâm phục khẩu phục. Thiệp vừa gửi đi, ta ngồi nhà rung đùi chờ hắn đến nhận thua, ai ngờ người kia vì để thắng ta, lại tìm người nấu một bữa tiệc phượng hoàng ăn trước mặt mọi người, chấp nhận bị mất năm trăm năm tu vi. Ta đang ngoác miệng chờ hắn tới cửa nhận thua, không ngờ chờ được lại là thiệp đỏ.

Được rồi, người kia buồn bực chuyện ta đi trêu cợt hắn, tìm biện pháp báo thù, bắt ta đi Dao trì đào củ sen ăn.

Được được được,! Ta vốn là sen xanh, bình thường vẫn nhai cánh hoa sen xanh. Nhưng củ sen lại là thân của sen xanh, nếu ta ăn thì có nghĩa là giảm đi tu vi của mình. Chu Tước thật sự quá âm hiểm, vốn là chuyện cá nhân, nhưng hắn tự dày vò mình xong lại quay qua giày vò ta. Có điều khi đó ta còn trẻ, cũng là tranh cường háo thắng, nếu Chu Tước buộc ta như thế, ta sao có thể cho hắn hài lòng được đây? Hỏa khí vừa xông ra, ta xé đôi thiếp đỏ, không nói hai lời đi Dao Trì đào một đoạn củ sen, chưng chín với mật hoa quế mà ăn.

Chuyện tiếp theo rất mất thể diện, được rồi, không đề cập tới cũng được. Ta tuổi cũng đã cao, có một số việc cũng không cần để ý.

Tóm lại chờ đến khi ta kịp phản ứng thì tu vi đã mất sạch, trong bụng lại thêm một người. Chuyện này quá mức kỳ quái, nhưng cũng không thể cứ để như vậy. Ba đứa kia tuy tới không đúng lúc, nhưng tốt xấu gì cũng có cha có mẹ, nhưng đứa trong bụng này nghĩa là sao? Chắng lẽ sinh nàng ra rồi sau này khi nàng hỏi thì ta lại đi khai thật với nàng chuyện khó nghe cha nàng là một đoạn củ sen?


Càng nghĩ càng rối, ta bừng bừng đến tìm Chu Tước, nhưng hắn trốn tiệt trong phòng không chịu ra. Làm sao hắn có thể nghĩ ra được kích ta ăn đoạn củ sen còn có thể ăn ra một đứa bé đây? Ta nhất quyết không tha Chu Tước, náo loạn trong phủ hắn ba ngày, không lôi được Chu Tước ra nhưng lại lôi Vương Mẫu tới. Nghe nói Chu Tước này sai người đi tìm đồng minh, Chu Tước vốn là Phượng Hoàng, cũng là hoàng tộc họ xa, nay gặp nạn, Vương Mẫu đương nhiên là phải giúp đỡ một phen.

Vốn để giải quyết chuyện này thì cho Chu Tước cưới ta là xong. Nhưng Chu Tước đã sớm có ý trung nhân, chuyện hủy đi nhân duyên của người khác ta không làm được. Vì vậy Vương Mẫu đành thuyết phục, dám chỉ hươu nói ngựa, nói đứa bé này nhất định phú quý cả đời, ta mới miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý sinh ra đứa bé.

Cũng may đứa nhỏ này cũng khỏe mạnh, lại sinh cùng ngày với tiểu hoàng tử của Vương Hậu, nên cũng có dính chút khí lành. Ở đây cũng có một chuyện rất buồn cười. Khi ta vừa sinh xong, Vương Hậu khi đang thưởng sen bên Dao Trì cũng sinh. Vương Hậu lấy điềm lành của sen xanh, đặt cho hoàng tử tên Vân Liên, ta liền nửa thật nửa giả cho rằng con gái mình là Dẫn Phượng. Không phải là nữ nhi của ta dẫn con trai phượng hoàng ra sao? Rồi lại nghĩ đến Chu Tước kia, bèn lấy tên cho nữ nhi là Phượng, gọi là Phượng Dẫn.

Vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, nhiều lần Phượng Dẫn hỏi ta, ta cũng đã suýt nữa nói cho nàng biết, nhưng lần đầu cố kỵ mặt mũi của Chu Tước kia, dù sao bây giờ hắn cũng đã lấy vợ đẹp, thứ hai là nếu Phượng Dẫn biết được phụ thân đẹp trai mà mình vẫn tưởng tượng kia thực ra là một đoạn củ sen thì sẽ thế nào đây? Ta nhất thời nghĩ không ra nên làm gì nên quyết định giấu nhẹm luôn.

Hơn nữa tên ta đặt cũng không sai, hoàng tử Vân Liên xinh đẹp kia không phải bây giờ đã bị Phượng Dẫn ăn sạch sành sanh sao?

HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận