Thanh Bình Nhạc


“Chúng ta đi đâu ?” Ta bạo phát nhìn Ngự vẻ mặt đắc ý đi phía trước .

Phía sau, Mặc ôm thắt lung ta , cười đến mắt loan loan

Ta lắc đầu.

Hai người kia a, kỳ thực cũng chỉ là đại hài tử thôi , dứt bỏ thân phận hiển quý, so với ta còn bướng bỉnh hồ đồ hơn .

“Có muốn hay không muốn đến Mạn Đà sơn trang ?”

“Mạn Đà sơn trang?” Ngự ngừng một chút , “Có đúng hay không… chủ nhân nó tên là Hạ Tử Hạo ?”


“Ân, Đúng .” Mặc hít sâu một hơi, ngưng cười, khuôn mặt như bạch ngọc dường như vì nhịn cười mà đỏ ửng , hiện ra vài phần kiều mị, đến Ngự cũng ngây ngất một chút , chờ người trên đường loạn hết lên mới nói .”Tiếu nhi , ngươi muốn đến đó sao ?”

“Ân…” Ta nở nụ cười, cười tàn bạo “Ta nghĩ cho hắn một vài điểm lạc thú a!” Khiến hắn sứt đầu mẻ trán chính là lạc thú !

“Cái kia, Tiếu nhi …” Ngự thu hồi cây quạt, vỗ vỗ vài cái , “Cái kia, ngươi có biết hay không , thân phận thực của Hạ Tử Hạo a?”

“Thân phận ?” Sat thủ trong giang hồ sao ?

“Ân… Ngươi biết khi hoàng hậu ám sát Lan quý phi , Lan quý phi đã mang thai bảy tháng .”


“Đúng vậy, ta biết.” Ta nhìn Ngự , không biết hắn muốn nói gì .

“Đồng dạng, thời gian đó hoàng hậu cũng có thai bảy tháng , lúc tiên hoàng ban chết cho hoàng hậu , nhi tử của nàng cũng chưa chết , sau đó có vị kì nhân đi qua thấy thi thể hoàng hậu … Liền đem cứu hài tử ra , nuôi lơn , Hài tử này chính là Hạ Tử Hạo .” Ngự nói với vẻ mặt quái dị .



Cũng đúng, thời cổ , người chết mà vẫn cứu được con trong bụng là vô cùng dị thường .

Nghĩ không ra a nghĩ không ra, nguyên lai Hạ Tử Hạo cũng có quan hệ thân thích với ta , luận tổ tiên còn gọi hắn một tiếng thúc thúc , nói lầm bầm, như thế hảo thân thích, cũng không tha chọc phá hắn nha ? !

“Xuất phát! Mục tiêu ── Mạn Đà sơn trang! Ta muốn cho ‘ thúc thúc ’ hảo hảo chiêu đãi chiêu đãi chúng ta!”

Hắc hắc, Hạ Tử Hạo , tiếp chiêu nha !



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận