Thanh Bích Ẩn


Ngày 7 tháng 7.
Vừa mới qua giờ thân, An Nhạc giống như chim sơn ca vội vàng tới Hàn phủ, nhìn cách nàng ăn mặc xem ra có vẻ đã tốn một phen công phu.

Váy áo vàng nhạt điểm thêm ngọc bích xanh biếc, tóc mai cài nghiêng một cây trâm vàng hoa mai khảm mã não, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng đã sáng như một tia nắng.
Vân Kỳ nhìn người trước mắt sáng ngời, có chút kinh ngạc hỏi: "Quận chúa đại nhân của ta, hôm nay là ngày gì a, sao lại ăn mặc xinh đẹp như vậy!"
"Hôm nay là ngày chúng ta đi chợ đêm Khất Xảo dạo phố du ngoạn! Ngươi, đi thay quần áo đi!" An Nhạc vẻ mặt đắc ý, kéo Vân Kỳ vào phòng.
Vân Kỳ kinh ngạc nói: "A, đi chợ đêm? Bây giờ vẫn sớm, còn chưa đến hoàng hôn mà! "
Lễ hội thất tịch khất xảo, từ xưa đã là ngày lễ của các nữ tử, là ngày tiểu thư khuê các gia giáo nghiêm khắc như Vân Kỳ cũng có thể đường đường chính chính đi dạo chợ đêm.
Nàng và An Nhạc thân thiết, An Nhạc lại không có tỷ muội, tự nhiên ngày này mỗi năm đều là hai người bọn họ cùng nhau đi chơi.
"Nào nào, để bổn quận chúa chọn quần áo cho ngươi, Quế nhi! Hãy trang điểm cho tiểu thư nhà ngươi!"
An Nhạc tự nhiên như chủ nhân, sai bảo Quế Nhi.
Mở tủ quần áo ra, An Nhạc nhìn xiêm y bên trong, nhíu nhíu mày:
"Ta nói quần áo của ngươi sao lại nhàm chán như vậy a, không phải xanh nhạt thì là tím nhạt, chẳng giống ta chút nào!"
"Ta và ngươi đương nhiên khác nhau.

Nếu là thường phục thì chọn thứ mình mặc thoải mái là quan trọng nhất." Vân Kỳ cười nói.
"Ừm, chỉ có cái này thôi! Ngươi mặc màu này là đẹp nhất!" An Nhạc chọn ra một bộ váy trắng pha lam nhạt đưa cho Vân Kỳ.
Vân Kỳ tiếp nhận xiêm y, cười có chút bất đắc dĩ.

Tính tình An Nhạc luôn như vậy, hôm nay ngay cả ăn mặc cũng phải thay nàng làm chủ.
Dưới sự "trợ giúp" của An Nhạc và Quế Nhi, Vân Kỳ cũng chuẩn bị xong, khác với vẻ đẹp rực rỡ của An Nhạc, nàng một thân lan y phối với trang sức màu hổ phách, trên đầu chỉ có một cây trâm mây trắng ngọc, mặc dù thanh nhã nhưng cũng khó che giấu nét đẹp trong trẻo, tựa như một đóa hoa sen trong nước.
Hai người này đến chợ nhất định là khung cảnh rực rỡ nhất của đêm thất tịch.
Mặt trời mới hơi nghiêng về phía tây, An Nhạc đã không đợi được kéo Vân Kỳ ra cửa, trước khi bước ra cánh cửa thoáng nhìn thấy Quế nhi ở một bên muốn đi theo, nàng dừng lại, nghiêm trang nói: "Quế nhi, hôm nay tiểu thư nhà ngươi không cần ngươi hầu hạ, ngươi nghỉ ngơi đi!"

"Nhưng mà..." Quế nhi hiển nhiên không ngờ tới lời này của An Nhạc, gấp gáp không nói thành câu: "Nhưng tiểu thư một mình nàng..."
An Nhạc liếc xéo nàng một cái: "Cái gì mà một mình, không phải còn có ta sao! Hơn nữa nàng lớn như vậy rồi, có tay có chân, không có ngươi hầu hạ là không thể ra đường sao!"
Vân Kỳ cũng có chút khó xử, hướng An Nhạc giải thích: "Không phải ta nhất định phải có người hầu hạ, chỉ là nếu Quế nhi không đi theo, chỉ sợ nương ta không cho ta ra ngoài! Với lại nếu giống như lần trước..."
"Yên tâm, bên chỗ Hàn phu nhân ta đã nói xong, sẽ không giống lần trước nữa, ta đêm nay nhất định khiêm tốn.

Hơn nữa, ta còn mời một cao thủ, tùy thời bảo vệ chúng ta, mọi chuyện sẽ ổn thôi!" An Nhạc lập tức cắt ngang lời Vân Kỳ, còn nháy mắt với nàng, cười rất thần bí.
Cao thủ? Chủ ý của An Nhạc quỷ này thật khó lường! Vân Kỳ không thể nói gì nữa, đã bị An Nhạc kéo ra cửa.
Mới đến Giờ Dậu mà người trên đường đã tụm năm tụm ba.

Hai vị thiếu nữ xinh đẹp đi tới, khó tránh khỏi khiến người ta ghé mắt.

Vân Kỳ có chút không thoải mái nhưng nhìn An Nhạc bên cạnh lại hoàn toàn không quan tâm, không hổ là quận chúa đại nhân.
Không bao lâu sau hai người đã đi tới cửa Thịnh Hòa được xưng là "Quán ăn đệ nhất kinh thành".

Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử chi lan ngọc thụ đứng ở đầu cầu, bóng lưng thanh nhã như gió kia có chút quen mắt.

Không đợi Vân Kỳ gọi ra tên của hắn, An Nhạc đã trực tiếp nghênh đón.
"Giang đại nhân! Đến sớm vậy! "An Nhạc khẽ gọi một tiếng, trong thanh âm như chuông bạc lộ ra một tia ngọt ngào.
Nghe được có người gọi hắn, Giang Duẫn Mặc quay đầu lại, đợi thấy rõ thiếu nữ trước mắt, sửng sốt.
Hắn dựa theo tờ giấy ước hẹn kia mà đến, kết quả không thấy người của Trấn Viễn Hầu phủ, lại gặp nàng.
Hắn kinh ngạc nói: "An Nhạc quận chúa?"
Đầu óc lập tức nhảy số, vị An Nhạc quận chúa trước mắt này không phải là thiên kim trong Trấn Viễn Hầu phủ, cũng là họ Bùi sao?
An Nhạc ngược lại rất bình tĩnh: "Ừm, chính là bổn quận chúa!"
"Vậy...!Bức thư là người đã viết à?" Giang Duẫn Mặc có chút không hiểu.

An Nhạc nghiêm trang: "Đúng là ta viết."
Giang Duẫn Mặc dở khóc dở cười, cúi đầu hỏi: "Vậy không biết quận chúa tìm ta là vì chuyện quan trọng gì?"
An Nhạc trả lời: "Việc quan trọng chính là...!Chính là bồi bổn quận chúa đi dạo trên đường, quan sát dân tình.

Còn nữa, nghe nói đại nhân ngươi võ công rất cao, để tránh giống như lần trước, xin vui lòng theo sát tiện...!Bảo vệ chúng ta!"
Nói xong một phen kéo Vân Kỳ cũng đang kinh ngạc đứng ở một bên.
"Giang đại nhân, lại gặp mặt!" Vân Kỳ một bên cười gượng chào hỏi, một bên kéo An Nhạc nhỏ giọng nói thầm: "Đây chính là cao thủ ngươi nói?"
"Đúng vậy, võ công tuyệt đối cao siêu, có hắn đi theo chúng ta, chúng ta không cần sợ.

Thế nào, ta có phải rất chu đáo không?" An Nhạc có chút đắc ý.
Nghe màn đối thoại vừa rồi của hai người, lại liên tưởng đến những biểu hiện khác thường của An Nhạc hôm nay, Vân Kỳ mới vừa rồi bị bao phủ trong một mảnh sương mù giờ trong lòng nhất thời sáng hơn vài phần.

Nhìn An Nhạc kia giả vờ vô tội, thở dài nói:
"Ai, ta nói sao có người lại đặc biệt tốt bụng kéo ta đi du ngoạn, còn tâm thế gấp gáp, thì ra dắt ta theo để che mắt người khác, đáng thương cho ta a, hồ đồ bị người ta lợi dụng, còn ở đây ngây ngốc vui vẻ!"
Dứt lời chỉ thấy trên mặt An Nhạc một mảnh ửng đỏ, vội vàng nói: "Nha đầu xấu xa này, ngươi nói bậy bạ gì thế, người ta thật sự là thành tín gọi ngươi đi chơi! Ngươi, ngươi..."
Mắt thấy bộ dáng xấu hổ của An Nhạc, Vân Kỳ nhịn không được cười lớn: "Được rồi được rồi, nói thật ánh mắt của ngươi cũng không tệ lắm! Chúng ta là tỷ muội, ngươi nên sớm nói với ta a, tốt xấu gì ta cũng có thể giúp ngươi suy nghĩ chút chủ ý!"
"Chủ ý gì!" An Nhạc phản ứng.
Vân Kỳ suy nghĩ một chút: "Ừ, không bằng ta tạo cho các ngươi một chút cơ hội ở riêng?"
An Nhạc nghe xong hé miệng cười cười, thoáng nhìn Giang Duẫn Mặc đang chờ đợi một bên có chút bất đắc dĩ.
Nàng lập tức lớn tiếng, giả giọng nam nhân: "Các ngươi thì thầm xong chưa, Giang đại nhân người ta đã chờ rất lâu, ngươi thất lễ như vậy! Chúng ta đi!"
Vân Kỳ liếc nàng một cái, ba người rốt cuộc cùng nhau chen vào trong đám người nhộn nhịp của lễ Thất Tịch.
Dần dần tiến vào chợ, ở kinh thành có hai ngày náo nhiệt nhất trong năm, ngoại trừ tết Thượng Nguyên chính là lễ hội khất xảo hôm nay.


Đi bộ trên đường phố ngoại trừ mấy cô nương gia tụm lại kết bạn còn có những đôi nam nữ.

Những người bán hàng rong ven đường bày đủ loại vải thủ công, không biết là xuất phát từ bàn tay khéo léo của cô nương nhà nào, mọi thứ đều tinh xảo.

Cửa hàng hai bên đường thừa dịp náo nhiệt cũng treo đèn lồng, theo gió mát nhẹ nhàng lay động.

Đèn đuốc sáng trưng, thật là một cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.
Đang ngắm nhìn, bỗng nhiên cảm giác bị người kéo một chút, Vân Kỳ quay đầu nhìn lại, phát hiện An Nhạc đang nháy mắt với nàng, nàng có chút bất đắc dĩ, hiểu ý một chút gật đầu.
"Ai nha!" Chỉ nghe thấy Vân Kỳ khẽ kêu lên một tiếng, Giang Duẫn Mặc cùng An Nhạc vội vàng quay đầu nhìn.
"Ngươi bị sao vậy?" An Nhạc giả vờ quan tâm.
"Chân ta bị chuột rút, chắc là không đi được nữa." Thoáng nhìn thấy vẻ hài lòng trên mặt An Nhạc, Vân Kỳ vội vàng bổ sung:
"Hay là các ngươi tiếp tục đi xem đi, ta tự tìm chỗ nghỉ ngơi một chút."
Giang Duẫn Mặc ân cần nói: "Một mình Vân Kỳ tiểu thư thì không được, không bằng chúng ta đưa ngươi về nhà?"
"Không cần không cần! Hiếm khi có được cảnh náo nhiệt như vậy, Giang đại nhân cứ hộ tống quận chúa đi, nơi này cách nhà ta không xa, ta có thể tự trở về." Vân Kỳ một bên trấn an, một bên thừa dịp hắn không chú ý nháy mắt với An Nhạc.
An Nhạc thuận nước đẩy thuyền: "Vân Kỳ thường xuyên ra ngoài chơi sẽ tự mình nhớ đường! Đi thôi!" Không nói nhiều lời liền đẩy Giang Duẫn Mặc còn đang do dự tiến về phía trước.
"Đi thôi."
Thường xuyên ra ngoài chơi? Người thường xuyên ra ngoài chơi là An Nhạc mới đúng! Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Vân Kỳ cảm thấy bất lực lại buồn cười.

Chỉ là trước mắt vẫn còn sớm, cứ như vậy về nhà chẳng phải là lãng phí sao? Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy cách đó không xa có quán trà và tửu lâu, tửu lâu không đi được, quán trà hẳn là thanh tĩnh, dứt khoát đi vào ngồi một chút, ngắm nhìn đám người lui tới cũng coi như không uổng phí một chuyến ra ngoài..
Đi vào quán trà, Vân Kỳ tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống, trong những ngày náo nhiệt như vậy rất it người chọn vào quán trà thanh tĩnh nên việc nàng một mình cũng không có gì kì lạ.
"Xin hỏi cô nương có thể ngồi cùng không?" Bỗng nhiên một thanh âm truyền đến, Vân Kỳ đang nhìn ra ngoài cửa sổ vội vàng quay đầu lại, giương mắt nhìn, lắp bắp kinh hãi.
Thanh niên đứng ở bên cạnh bàn hỏi chính là Chu Tử Diễm từng có duyên gặp mặt nàng ba lần.

Hắn mặc một kiện trường bào xanh rực, ánh sáng phảng phất như bóng đêm trút xuống làm nổi bật dáng người tuấn lãng cao ngất, phong thần như ngọc, giờ phút này hắn đang cười nhìn nàng, ánh mắt bị ánh đèn trong quán trà chiếu rọi như có tia ấm áp.
Giật mình, Vân Kỳ vội vàng nói: "Đương nhiên có thể, Chu công tử mời ngồi!"
Hắn ngồi xuống và hỏi: "Tại sao cô nương lại ở đây một mình?"
Vân Kỳ bất đắc dĩ giải thích: "Ta vốn không phải đi một mình, chỉ là người khác trọng sắc khinh hữu, nửa đường ném ta đến đây." Nói ra miệng, nàng giật mình phát hiện có chút thất lễ, đành phải cười cười lại nói: "Việc này kể ra dài lắm, sao công tử cũng đi một mình?"
Hắn cũng cười: "Hôm nay đường phố đông đúc, ta quên mất là Thất Tịch, đành phải tránh đến nơi thanh tịnh này."

Vân Kỳ vừa mới vào còn chưa kịp gọi trà, tiểu nhị trong tiệm thấy Chu Tử Diễm tiến vào thì không đợi phân phó đã thuần thục lên trà.
Chu Tử Diễm rót trà cho Vân Kỳ, ngửi thấy mùi trà, nàng nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, khen ngợi: "Trà khí tươi thanh nhã, là trà xanh thượng hạng."
Chu Tử Diễm gật đầu: "Xem ra tiểu thư cũng là người thưởng trà, đây chính là bạch nha thượng đẳng sinh ra từ Nga Mi."
Không đợi nàng tiếp lời lại tiếp tục hỏi: "Tiểu thư ngồi đây một mình không sợ gặp lại Đăng Đồ Tử giống như hai lần trước sao? "
Nàng đỏ mặt: "Ta làm sao có thể may mắn như vậy?" Thấy hắn không nói gì chỉ cười cười thưởng trà, nàng dừng một chút lại nói: "Nói đến chuyện lần trước, ta còn chưa chính thức cảm ơn công tử, hôm nay lấy trà thay rượu, kính Chu công tử một chén, đa tạ ân cứu giúp ngày đó của ngươi!"
Sau đó, nâng một tách trà lên.
Hắn không từ chối: "Tiểu thư thật sự không cần khách khí, chuyện nhỏ không cần treo ở trong lòng!" Nói xong uống một hơi cạn sạch chén trà.
Vân Kỳ hào phóng nói, "Công tử không cần gọi một tiếng tiểu thư, ta họ Hàn danh Vân Kỳ, ngươi cứ gọi ta là Vân Kỳ là được rồi! "
Chu Tử Diễm mỉm cười đáp ứng.
Ngồi nhàn rỗi uống trà thật lâu, thấy Vân Kỳ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Tử Diễm đề nghị đi ra ngoài một chút, Vân Kỳ lại từ chối nói: "Ta vừa rồi đã đi rồi.

Nơi nào cũng náo nhiệt, người giờ càng ngày càng đông, sợ là muốn đi cũng đi không nổi."
Chu Tử Diễm cân nhắc một lát, hỏi: "Nếu như vậy, ngươi có muốn đi tới một nơi vừa yên tĩnh vừa náo nhiệt không?"
Vân Kỳ tò mò nói: "Còn có chỗ như vậy? Nó ở đâu, xa không? "
"Cũng không xa, chỉ là có chút cao." Chu Tử Diễm thần bí cười cười, dẫn Vân Kỳ đi đến một con hẻm hẻo lánh.
"Có lẽ ngươi sẽ sợ, hay là nhắm mắt lại đi." Chu Tử Diễm đề nghị.
Vân Kỳ mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm giác thân thể phiêu phiêu, bên tai tiếng gió thổi vang lên, chờ đến khi nàng mở mắt ra mới phát hiện mình đã đứng trên một mái nhà cao.
"Thịnh Hòa cư vốn nằm ở địa thế cao, nó là chỗ cao nhất trên phố này, ở trên yên tĩnh nhìn xuống đám người náo nhiệt, lại không có người đến quấy nhiễu, đây có phải là vừa yên tĩnh vừa náo nhiệt không?"
Còn chưa đợi Vân Kỳ mở miệng hỏi, Chu Tử Diễm đã trả lời.
Vân Kỳ hưng phấn gật đầu, trong bóng đêm từ trên cao nhìn xuống, từng con đường người đến người đi nhìn thẳng tắp lại sáng ngời, chung quanh vạn nhà đèn đuốc giống như trời sao, gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng lướt qua quần áo của nàng.

Nàng cảm giác mình giống như một con chim sẻ trong lồng cuối cùng cũng được bay lên trời cao, nàng rất muốn hét to vài tiếng, nhưng dù sao bên cạnh còn có một vị thanh niên mỉm cười, muôn vàn cảm xúc mãnh liệt đành phải hóa thành nụ cười yên nhiên trên mặt.
Hai người sóng vai ngồi trên mái hiên, Vân Kỳ chỉ vào cách đó không xa nói: "Ngươi xem, đó không phải nhà ta sao? A, còn có thể nhìn thấy tiểu lâu trong vườn!"
Hắn mỉm cười cũng chỉ vào một nơi cách đó không xa, nói: "Nơi có hồ lô ở cửa đó là nhà ta, ta sống ở phía sau."
Nhân Tế Đường? Y quán đó? Chu Tử Diễm ở nơi đó, chẳng lẽ hắn là một vị đại phu?
- ----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận