Thần Y Trở Lại


Cô gái tóc ngắn cầm một tập tài liệu đưa cho Ngô Bình: “Anh Ngô, đây là thông tin của cô chủ nhà tôi và nội dung mà anh cần phải nói chuyện với cô ấy lần này, anh cứ nhớ qua qua thôi là được”.

Ngô Bình nhìn thấy bức ảnh của một cô gái với đôi mắt lạnh lùng, tóc ngắn, mặc đồ công sở màu trắng, cô ấy cho người nhìn cảm giác là một cô gái trưởng thành và đơn giản.

Song, trái ngược với gương mặt xinh đẹp không chỗ chê là vóc dáng gầy gò, ngực còn nhỏ hơn Lâm Băng Tiên một size.

Cô gái đẹp này là bệnh nhân mà anh sắp gặp, cô ấy tên là Nhậm San San - con gái của Nhậm Thiên Thắng.

Trông cô ấy rất có khí chất, thật sự phù hợp với đặc điểm của một loại thể chất đặc biệt nào đó.

Trong tài liệu về cô ấy có viết lần này, Ngô Bình sẽ gặp Nhậm San San với tư cách là một khách hàng lớn, anh vẫn được dùng tên thât của mình, còn nội dung nói chuyện với cô ấy thì cực kỳ đơn giản, xem ra anh chỉ có vài phút để chẩn đoán bệnh của cô gái này thôi.

Đọc sơ qua xong, Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.


“Được, mời anh Ngô đi theo tôi”.

Cô gái tóc ngắn đi trước dẫn đường cho Ngô Bình đi tới quán cà phê trên tầng năm.

Đây là một quán cà phê mang phong cách cổ điển, không quá đông người, chỗ của anh ở trong một phòng riêng, xung quanh có đầy hoa thuỷ tiên.

Lúc này, có một cô gái tóc dài đang ngồi đánh đàn, tạo ra những nhịp điệu du dương.

Ngô Bình liếc mắc nhìn menu thì thấy giá một tách cà phê ở đây lên đến mấy trăm, anh đã chọn loại đắt nhất để uống thử, quả nhiên mùi vị rất ngon.

Sau khi chờ khoảng mười phút, một bóng dáng màu trắng đã bước tới, theo ảnh thì đó chính là Nhậm San San.

Cô ấy cầm một tập tài liệu rồi mỉm cười: “Chào giám đốc Ngô!”
Ngô Bình đứng dậy rồi mỉm cười chào lại: “Chào giám đốc Nhậm!”
“Mời ngồi!”
Nhậm San San nhanh nhẹn ngồi xuống rồi bỏ tập tài liệu lên bàn, sau đó cười nói: “Anh Ngô, đây là kế hoạch của chúng tôi, mời anh xem”.

Ngô Bình không xem vì anh chẳng hiểu gì cả, nên đành cười nói: “Cô Nhậm vội gì chứ, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt, có phải thấy không khoẻ ở đâu không?”
Nhậm San San ngẩn ra rồi đáp: “Không, tôi vẫn bình thường”.

Ngô Bình mượn cớ đó để quan sát Nhậm San San thì phát hiện trên làn da của cô ấy có phủ một lớp sương bàng bạc.

“Quả nhiên là thể chất thuần hàn, bảo sao mà không gần đàn ông được”, Ngô Bình nghĩ thầm.

Anh không giấu giếm nữa mà nói thật luôn: “Tôi là bác sĩ mà bố cô mời tới, bây giờ tôi đã biết tình trạng bệnh của cô rồi, cô có muốn biết không?”

Nhậm San San lập tức nổi giận rồi nói: “Tôi rất bình thường, không cần khám xét gì hết!”
Dứt lời, cô ấy đứng dậy định bỏ đi.

Ngô Bình: “Thật ra không phải cô ghét đàn ông, mà là ghét cơ thể của họ.

Tôi có cách để chữa khỏi căn bệnh nghiện sạch sẽ của cô, cô cứ suy nghĩ đi rồi gọi cho tôi”.

Song, Nhậm San San vẫn đi thẳng mà không thèm ngoái đầu lại.

Cô ấy vừa đi thì Nhậm Thiên Thắng đã gọi tới để hỏi thăm tình hình, Ngô Bình cũng nói thật luôn.

Nhậm Thiên Thắng vừa nghe Ngô Bình nói có cách chữa bệnh cho con gái mình thì lập tức mừng quýnh rồi liên tục nhờ Ngô Bình giúp con gái mình, ông ấy sẽ cố gắng thuyết phục Nhậm San San.

Vài phút sau, cô gái xinh đẹp tóc ngắn lại xuất hiện rồi đưa một tấm chi phiếu ba trăm nghìn cho Ngô Bình và nói là tiền công hôm nay.

Ngô Bình không khách sáo nên nhận ngay rồi rời đi, còn đồ trên người anh thì đương nhiên cũng phải trả lại.

Sau khi Ngô Bình quay lại thì Lâm Băng Tiên đang ngồi chờ anh ở phòng khách.


Ngô Bình: “Hôm nay, tôi phải về huyện Minh Dương một chuyến, hai mẹ con cô cứ ở lại đây, bao giờ về tôi lại châm cứu cho mẹ cô tiếp”.

Lâm Băng Tiên vội nói: “Không cần đâu ạ, tiền phòng ở đây cao lắm, mẹ con em sẽ về nhà, khi nào anh Ngô về thì gọi cho em là được ạ”.

“Không sao, có người thanh toán rồi, hai mẹ con cô cứ ở đi”, sau đó, Ngô Bình thu dọn đồ đạc, dặn dò thêm vài câu rồi đi.

Trước khi đi, anh đảo đến bệnh viện kiểm tra cho Phùng Tử Tường một chút, ông ấy đã khoẻ hơn, xuất huyết trong cũng đã xử lý hết, nhưng khối u vẫn ở đó, muốn trị khỏi nó thì cần uống thuốc trong một thời gian dài.

Vệ Thanh Ảnh luôn túc trực ở bệnh viện, cô ấy vội hỏi: “Anh Ngô, ông ngoại tôi sao rồi?”
“Hai đến ba hôm nữa là làm phẫu thuật tiếp được, kể cả không phẫu thuật nữa cùng được, nhưng phải uống thuốc tôi kê nhé, phải uống liên tục trong ba tháng đấy”.

Vệ Thanh Ảnh và Phùng Tử Tường đưa mắt nhìn nhau, Phùng Tử Tường nói: “Cậu Ngô, tôi tin cậu, chúng tôi sẽ chọn cách uống thuốc”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận