Thần Y Thế Tử Phi

Sở Tiêm Tiêm vừa nói vừa co người về phía Diệp Thị, thấp giọng kêu lên:

- Tam thẩm, Sở Lưu Nguyệt trúng tà rồi, người nhanh nghĩ cách trừ tà cho nàng ta.

Diệp Thị không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt, ngẫm lại Sở Lưu Nguyệt trước kia, lại nhìn nàng bây giờ, thật sự là khác biệt rất lớn, như thể không cùng một người, ngoài việc ngoại hình giống nhau như đúc thì tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Chẳng lẽ Sở Lưu Nguyệt thật sự bị quỷ nhập vào người rồi, nàng ta trở về là để báo thù, đúng vậy, nhất định là vậy. 

Diệp Thị nghĩ thông suốt xong ngược lại cũng không cảm thấy sợ hãi, nhất định ngày mai mình phải mời đạo sĩ vào phủ để thu phục cái nghiệp chướng này.

Sở Lưu Nguyệt chỉ lo dọa Sở Tiêm Tiêm, Thạch Lựu quỳ phía sau hầu hạ mà lòng đã sớm nóng như lửa đốt, vươn tay giật giật áo Sở Lưu Nguyệt, đợi đến khi tiểu thư quay lại mới thấp giọng thì thầm:

- Tiểu thư, tiết mục dâng lễ đã xong, sắp đến phiên người ra biểu diễn rồi, người định biểu diễn cái gì?

Thạch Lựu cảm thấy buồn phiền sắp chết rồi, chủ tử của nàng là người như thế nào nàng còn không biết sao? Bình thường tuy cũng viết một vài chữ nhưng cầm, kỳ, thi, họa thì tiểu thư chưa từng được học, bây giờ biểu diễn tiết mục gì cho Thái Hậu nương nương xem được đây? Sở Lưu Nguyệt nghe được Thạch Lựu nói vậy thì cũng ngẩn người, nàng cũng không biết sẽ biểu diễn tiết mục gì a, tuy viết chữ coi như cũng được nhưng muốn lấy nó để biểu diễn thì không hay cho lắm, như vậy bây giờ biểu diễn gì cho Thái Hậu xem đây?


Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn tên đầu sỏ gây nên chuyện này, vừa nhìn lên liền thấy nam nhân gây phiền toái cho nàng đang đoan đoan chính chính nhàn nhã ngồi thưởng thức mỹ tửu, ngón tay thon dài tựa như tác phẩm nghệ thuật cầm lấy chén ngọc trong suốt, không biết là tay đẹp hơn hay là chén ngọc lấp lánh hơn, tóm lại là khi hợp với nhau thì càng thêm diễm lệ, khiến người khác phải ngây ngất.

Thế nhưng Sở Lưu Nguyệt lại đang vô cùng tức giận, đều tại tên nam nhân này khiến nàng ra nông nỗi này, đúng là tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi, không phải nàng chỉ nói một câu đắc tội hắn thôi sao? Sở Lưu Nguyệt hừ lạnh.

Ngón tay Túc Diệp mơn trớn trên chén ngọc, từ trên ghế thượng vị lơ đãng nhìn xuống, cười đến dụ hoặc, đôi đồng tử thâm sâu lóe lên ý cười như xem kịch vui. Đối với nha đầu này hắn đã cho người điều tra rõ ràng, nàng tuy là đích nữ của Quốc Công Phủ nhưng lại sống cuộc sống không bằng cả hạ nhân, cũng giống như lời nói của nàng, cơm không có mà ăn, quần áo không có mà mặc. Như vậy Diệp Thị kia làm sao có thể cho nàng học cầm kỳ thi học đây? Cho nên bây giờ hắn muốn nhìn xem nàng sẽ biểu diễn cái gì, càng nghĩ, tâm tình Túc Diệp càng trở nên tốt hơn.

Sở Lưu Nguyệt tức giận thu hồi ánh mắt, lại ăn không vô rồi, nàng cố gắng suy nghĩ xem mình nên biểu diễn tiết mục gì. Ánh mắt vừa chạm vào lọ hoa trên bàn, nàng liền nghĩ ra biện pháp, sau đó ngẩng đầu, đôi đồng tử sáng ngời, khóe môi vẽ ra nụ cười vui vẻ, nàng sẽ làm được.

Trên yến tiệc, Hoàng Thượng cùng các Phi Tần, Hoàng Tử hoàng thất đều dâng lễ lên Thái Hậu nương nương, cả những Cáo Mệnh Phu Nhân cũng kính lễ xong. Trên mặt Thái Hậu nương nương tràn đầy vui mừng, vô cùng hoan hỉ, sau ngày hôm nay Cảnh Ninh Cung lại thu thêm được một lượng tiền tài lớn. Tuy Thái Hậu nương nương không phải người thiếu tiền nhưng làm gì có người ngại nhiều tiền. Sở Lưu Nguyệt nhìn vào những lễ vật mà Thái Hậu nhận được, trong lòng thở dài không thôi, trên đời này thật là không có sự công bình a, có người tiền tài nhiều đến mức đè chết người giống như Thái Hậu nương nương, lại có người nghèo đến mức hai mươi lạng bạc cũng không có như nàng.

Hôm nay tiến Cung nàng đã nhận ra một điều rằng, tất cả những thứ phù phiếm kia đều không là thực chất, chỉ có tiền tài mới là thứ thiết thực nhất, mọi sinh hoạt của con người đều không thoát khỏi tiền tài, ngay cả Thái Hậu, một người chẳng thiếu thứ gì cũng vì được người khác tặng đồ vật quý giá mà vui mừng như vậy huống chi là người bình thường như nàng. Xem ra nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm bạc, sau đó làm cho bạc lại đẻ ra bạc, để sau này dù không có nam nhân nàng cũng có thể sống thoải mái. 

Cổ đại ai mà chẳng ba vợ bốn nàng hầu, nàng lại là người đến từ hiện đại, tư tưởng một vợ một chồng đã ăn sâu vào máu tủy, nàng sẽ không đem bất cứ hi vọng gì đặt ở trên người một nam nhân, chính vì vậy tự mình phải cố gắng. Tất nhiên là không phải nam nhân cổ đại nào cũng ba vợ bốn nàng hầu, cũng có một số ít nam nhân ngoại lệ. Nhưng Sở Lưu Nguyệt làm một tổng kết đơn giản như sau, người không lấy ba vợ bốn nàng hầu chia làm hai loại, một là loại nam nhân yếu sinh lý, một nữ nhân đã không chịu nổi huống chi là ba vợ bốn nàng hầu, muốn có ba vợ bốn nàng hầu thì phải có thể lực về phương diện kia, nếu không thì chẳng khác gì tự đi tìm nón xanh đội. Còn loại người thứ hai chính là người nghèo khổ, ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, có thể lấy được một người vợ đã không dễ, làm sao có khả năng lấy được ba vợ bốn nàng hầu, mà có muốn cũng không có người nào gả. Cho nên ở cổ đại này rất hiếm người chỉ lấy một thê tử, chính vì vậy nàng quyết định không lập gia đình, chỉ dựa vào chính bản thân mình kiếm nhiều tiền tài để cuộc sống được khoái hoạt*.
*khoái hoạt: vui vẻ, thoải mái.

Sở Lưu Nguyệt đang suy nghĩ đến nhập thần thì tiết mục dâng lễ vật trên yến tiệc cũng đã xong, thân âm lanh lảnh của thái giám bên người Thái Hậu vang lên.


- Mời Sở tiểu thư biểu diễn tiết mục trợ hứng cho Thái Hậu nương nương.

Thoáng cái Sở Lưu Nguyệt đã phục hồi lại tinh thần, nàng ngẩng đầu lên, tất cả mọi người trên yến tiệc đều chú ý đến nàng, trong đó rất nhiều người trên mặt tràn đầy hứng thú. Người ở đây ai ai cũng biết, vị đích nữ này trôi qua cuộc sống không tốt đẹp gì, ngay cả cơm ăn áo mặc cũng không đầy đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vàng nhợt thế kia, nàng làm gì có cơ hội học những thứ cầm, kỳ, thi, họa để mà biểu diễn, như vậy tiếp theo nàng sẽ biểu diễn gì đây? Bên phía Sở Gia, Diệp Thị cùng Sở Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm vào Sở Lưu Nguyệt, trên mặt hai người đều mang theo vẻ hả hê. Nếu lần này Sở Lưu Nguyệt biểu diễn làm Thái Hậu mất hứng, chỉ sợ Thái Hậu nương nương sẽ tính nợ mới nợ cũ một lượt, đến lúc đó không thể tính lên đầu Sở Gia, Sở Lưu Nguyệt sẽ phải tự mình gánh lấy.

Sở Lưu Nguyệt chậm rãi đứng dậy, lúc này không khí yên hội cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào đích nữ Quốc Công Phủ, suy đoán xem nàng sẽ biểu diễn tiết mục gì nhưng nghĩ tới nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được.

Thạch Lựu nhìn tiểu thư của mình đứng dậy, không biết rốt cục tiểu thư muốn biểu diễn cái gì, không nhịn được khẩn trương khẽ kêu lên.

Sở Lưu Nguyệt vốn cũng có chút khẩn trương, cũng không phải vì sợ phải biểu diễn mà vì không thích đứng trước đông người, trước kia nàng luôn không thích những nơi có nhiều người, nhưng nghe thấy tiếng Thạch Lựu gọi đằng sau, nghĩ đến Thạch Lựu lo lắng nên nàng quay đầu cho Thạch Lựu một ánh mắt an ủi. Sở Lưu Nguyệt cũng dần bình tĩnh lại, đến lúc đi đến giữa yến hội thì tâm nàng đã lặng như mặt nước hồ thu, nàng hướng đến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng thỉnh an.

- Lưu Nguyệt bái kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương.

Danh tiếng nhân từ của Thái Hậu ở khắp Nam Ly Quốc không ai là không biết, hơn nữa hôm nay lại là ngày đại hỉ nên Thái Hậu sẽ không vì chuyện lúc trước mà tức giận, trên mặt Thái Hậu mang theo ý cười ôn hòa:


- Đứng lên đi, Sở tiểu thư định biểu diễn gì đây? Cầm? Kỳ? Thi? Hay họa?

Khuê nữ thời cổ đại đều học những thứ này, nhưng Thái Hậu nghĩ đến hoàn cảnh của Sở Lưu Nguyệt, bà cảm thấy rằng muốn cho nha đầu này biểu diễn cầm, kỳ, thi, họa thì dường như không có khả năng, chỉ mong là nàng có tài năng khác, vì vậy Thái Hậu tiếp tục cười nói:

- Nếu như Sở tiểu thư biểu diễn khiến Ai Gia thỏa mãn, Ai Gia sẽ trọng thưởng.

- Tạ Thái Hậu nương nương.

Nghe thấy có phần thưởng mắt Sở Lưu Nguyệt sáng rực lên, ý cười trên khóe miệng càng lớn, hình ảnh này lọt vào mắt tất cả mọi người, ai cũng phải cảm thán: nha đầu này thật tham tiền nha, nhưng ngẫm nghĩ lại cũng không thể trách nàng. Trước kia nàng sống ở Sở Phủ đã không dễ dàng gì, sau lại bị Tĩnh Vương Gia từ hôn, thật sự là vô cùng đáng thương, nhưng bây giờ điều khiến mọi người quan tâm hơn cả chính là tiết mục mà nàng sắp biểu diễn.

- Bắt đầu đi.

Thái Hậu phất tay, sau đó nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt, bà cũng muốn xem nha đầu này biểu diễn cái gì. Nhìn xem nàng một nha đầu thông minh lanh lợi, nếu có thể bà sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ nàng. Chứng kiến Sở Lưu Nguyệt lẻ loi một mình trên yến tiệc, Thái Hậu không khỏi nhớ đến bản thân mình ngày trước, khi mới tiến Cung được Tiên Hoàng sủng ái, nên trong Hậu Cung không nữ nhân nào là không nhìn chằm chằm bà, khắp nơi đều đối phó bà. Khi đó bà cũng như Sở Lưu Nguyệt bây giờ, không có ai bảo vệ, nhưng mà cũng may bản thân bà đã trải qua tất cả, chỉ mong hiện tại nha đầu này cũng sẽ vượt qua được.

Sở Lưu Nguyệt lại mở miệng, giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Nếu là cầm, kỳ, thi, họa thì chắc hẳn Thái Hậu nương nương đã xem nhiều rồi, cũng đã cảm thấy nhàm chán rồi.


Lời nói của Sở Lưu Nguyệt vừa rơi xuống, Thái Hậu khẽ gật đầu, đúng vậy, nhắc đến cầm, kỳ, thi, họa thì bà thật sự cảm thấy chán ghét rồi, trừ phi là người có tài năng vô cùng xuất chúng biểu diễn nếu không thật khó mà khiến bà vui vẻ nổi.

Thái Hậu vào Cung từ năm mười sáu tuổi, phụng dưỡng Tiên Đế nhiều năm, chính bản thân bà cũng tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, cho nên những tiết mục này muốn làm bà vui vẻ thì có rất ít khả năng.

Nhưng ngoại trừ những thứ này thì...tiểu nha đầu này muốn biểu diễn cái gì? Thái Hậu lại cảm thấy có chút hứng thú nhìn Sở Lưu Nguyệt. Chẳng những là Thái Hậu mà ngay cả Hoàng Thượng cùng những Hậu Phi, các Hoàng Tử, ... tất cả đều nhìn vào Sở Lưu Nguyệt. Trong lòng mọi đều có những suy nghĩ của mình, chỉ có Tĩnh Vương Gia là ngoại lệ, gương mặt anh tuấn của hắn tràn đầy khinh thường, ánh mắt không hề che dấu sự chán ghét của hắn đối với Sở Lưu Nguyệt.

Tĩnh Vương chán ghét Sở Lưu Nguyệt như vậy đều là do nghe được những lời không hay từ miệng Sở Lưu Liên nên trong ấn tượng của hắn Sở Lưu Nguyệt chính là một người khiến người khác không thể yêu thương nổi.

Sở Lưu Nguyệt không để ý ánh mắt của bất luận kẻ nào, nàng ôn nhu mở miệng:

- Lưu Nguyệt bất tài, lúc trước có từng học qua một trò chơi nhỏ, tuy rằng không phải thứ gì thanh nhã nhưng lại vô cùng mới lạ, hy vọng Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng ưa thích.

Thái Hậu nghe xong càng hứng thú, thúc giục bắt đầu:

- Trò chơi như thế nào? Mau biểu diễn cho Ai Gia xem.

Nhiều năm như vậy, trò hay nào mà Thái Hậu chẳng gặp qua rồi, thật hiếm có thứ khiến bà hứng thú như vậy, chỉ mong Sở Lưu Nguyệt sẽ không làm bà thất vọng, trong lòng Thái Hậu ngẫm nghĩ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận