Thần Y Thế Tử Phi

Trong phòng, vừa nghe Lâm đại phu nói, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều cho rằng Sở Lưu Nguyệt bị trúng tà thật, cho nên những người gặp nàng ai cũng vô cớ gặp phải rủi ro.

Diệp Thị chỉ thị Lâm đại phu kê cho Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Dao một đơn thuốc, rồi lại lệnh Mai Di Nương cùng Bạch Di Nương đưa hai người về dưỡng thương, cuối cùng phái người tiễn Lâm đại phu về. 

Đợi cho tất cả mọi người đều lui xuống, trong phòng không có người ngoài, Diệp thị nhìn về phía Sở Lưu Liên: 

- Liên Nhi, xem ra tiểu tiện nhân kia thật sự bị trúng tà, ngày mai, mẫu thân sẽ lập tức sai người đi mời đạo sĩ đến phủ.

- Vâng, mẫu thân.

Sở Lưu Liên gật đầu, cũng không hề lo lắng chuyện này, nàng đang nghĩ đến nhưng một chuyện khác:

- Mẫu thân, ngày mai là ngày mừng thọ Thái Hậu Nương Nương, người muốn cùng Đại bá mẫu tiến Cung chúc thọ Thái Hậu Nương Nương sao?

Nói đến chuyện này, Diệp Thị liền vui vẻ cười gật đầu : 

- Đại bá mẫu của con đã cho người qua đây truyền lời, muốn ngày mai ta tiến cung cùng nàng. 

Vì quyền thế nhà mẹ đẻ của Diệp Thị nên mỗi lần trong Cung có yến hội, Quốc Công Phu Nhân đều muốn Diệp Thị đi cùng, muốn mượn sức Diệp Thị để tạo quan hệ tốt với Diệp Gia. 

Nếu không, bằng thân phận quan Tứ phẩm của Sở Thiên Hạo thì Diệp Thị khó có cơ hội được vào Cung chúc thọ Thái Hậu. 


- Mẫu thân, người nên cẩn thận chút, gần đây đã xảy ra nhiều chuyện rồi đừng để chuyện gì không hay xảy ra nữa. 

Sở Lưu Liên thản nhiên nhắc nhở Diệp Thị, muốn bà đừng vui mừng quá mà quên cẩn trọng, trong Cung không thể so với Phủ đệ của mình, không thể muốn thế nào cũng được. 

Lúc trước mẫu thân vừa mở miệng liền nói xấu Phượng Trác biểu ca, nếu những lời nói như vậy phát ra ở nơi khác, nhẹ thì bà phải mất mạng, nặng thì cả Sở Gia đều khó bảo toàn. 

Diệp Thị tất nhiên là biết ý này, gật gật đầu: 

- Yên tâm đi, mẫu thân biết rõ chừng mực.

Mẹ con hai người đang nói chuyện, ngoài cửa Hạ mụ mụ đi đến, cung kính bẩm báo: 

- Phu Nhân, những nô tài không biết điều đã bị xử phạt, còn nữa, Phu Nhân có muốn gọi bữa tối ngay không? 

Sắc trời đã tối muộn, cho nên Hạ mụ mụ mới vào xin chỉ thị.

Diệp Thị gật đầu, ra lệnh gọi người mang bữa tối vào, mẫu nữ hai người vừa dùng bữa vừa thảo luận chuyện mừng thọ Thái Hậu vào ngày mai, thương lượng xem đưa lễ vật gì mới tốt, lễ vật giá trị quá không tốt mà sơ sài quá cũng không được. 

Đại Thọ của Thái Hậu, Thái Hậu đã đặc biệt hạ ý chỉ, không cho phép phô trương, lãng phí, chỉ được thiết mấy bàn yến tiệc tại Cảnh Ninh Cung, mời một số Cáo Mệnh Phu Nhân trong triều đến góp vui là được. Hoàng Thượng cũng thuận theo ý tứ của Thái Hậu, những Cáo Mệnh Phu Nhân được mời vào Cung tham gia yến tiệc đã được đưa thiệp mời từ sớm. 

Người nhận được thiệp mời ở Sở Quốc Công Phủ tất nhiên là Quốc Công Phu Nhân Tần Thị. Những lần vào Cung như vậy Tần Thị đều đưa Diệp Thị đi cùng, tuy Diệp thị không phải là người có thân phận tôn quý gì nhưng thứ nhất bởi vì bà ta là người rất khôn khéo, thứ hai ngoài thân phận Tam Phu Nhân Quốc Công Phủ ra, bà ta còn là muội muội ruột của Đại tướng quân Diệp Nam, cho nên những người khác đều rất khiêm nhường với bà ta, đối đãi với Diệp Thị cũng rất nhiệt tình. Vì vậy Quốc Công Phu Nhân cũng vui lòng đưa Diệp Thi tiến Cung, mượn cơ hội tạo quan hệ tốt với các gia tộc khác và Diệp Gia. 


Chính vì vậy Mừng thọ Thái Hậu lần này cũng không phải ngoại lệ, từ sáng sớm Quốc Cong Phu Nhân và Diệp Thị đã chuẩn bị trang phục, chỉnh lý mọi việc thỏa đáng, mang theo lễ vật, dẫn theo một đám hạ nhân tiến Cung dự tiệc. 

Sở Phủ, Đào Viện.

Sáng sớm hôm nay, Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu đi đến sau tiểu viện tập võ, sau đó lại đem tú hoa châm mua được lúc trước ra để luyện ám khí. Nhưng bởi vì mới luyện tập lần đầu tiên nên nàng gặp phải chút khó khăn, mặc dù vậy Lưu Nguyệt cũng không nhụt chí, nàng vẫn kiên trì tập luyện. Thân thể này đã có chút công phu nên chỉ cần có thời gian nàng nhất định sẽ đem tú hoa châm này luyện thành ám khí phòng thân.

Tiểu nha đầu Thạch Lựu không ngừng chạy qua chạy lại giữa khoảng sân trống, giúp tiểu thư nhà mình thu lại tú hoa châm, vừa chạy Thạch Lựu vừa vã mồ hôi. Cuối cùng Sở Lưu Nguyệt cũng có chút không đành lòng nên dừng lại. 

- Tốt lắm, hôm nay luyện đến đây thôi, bụng ta có chút đói rồi, chúng ta trở về ăn điểm tâm.

- Vâng ạ, tiểu thư.

Thạch Lưu thở hổn hà hổn hển chạy tới, nàng rút ra một chiếc khăn tay giúp Sở Lưu Nguyệt lau mồ hôi.

Sở Lưu Nguyệt nhận lấy, vừa lau mồ hôi vừa nhìn tiểu nha đầu Thạch Lựu, phát hiện vì vận động nhiều mà gương mặt Thạch Lựu trở nên ửng hồng, không khỏi nở nụ cười:

- Thạch Lưu, ta xem em cũng nên vận động nhiều, sau này lúc rảnh rỗi nên chạy bộ nhiều một chút, ăn uống điều độ một chút, nhất định sẽ rở thành một tiểu mỹ nhân. 

Thạch Lưu vừa nghe Sở Lưu Nguyệt trêu chọc, gãi đầu nở nụ cười: 

- Tiểu thư, người đừng chê cười người ta, nhưng tiểu thư, nếu người điều dưỡng thân thể tốt hơn nhất định sẽ trở nên rất xinh đẹp, sẽ không kém một đại mỹ nhân. 


Bây giờ tiểu thư chỉ có chút gầy yếu, hơn nữa dinh dưỡng không đủ khiến sắc mặt trở nên vàng nhợt. Nhưng đường nét trên gương mặt của tiểu thư lại vô cùng xinh đẹp, chỉ cần một thời gian nữa, sắc đẹp của tiểu thư nhất định sẽ khiến mọi người phải chấn động.

Sở Lưu Nguyệt không phản bác lại lời của Thạch Lựu, bởi vì nàng biết mình không hề xấu xí, chỉ cần chăm sóc mình thật tốt thì nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân. 

- Chúng ta trở về đi.

Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu trở về, Thạch Lựu đi theo sau nàng, nhỏ giọng nói: 

- Tiểu thư, người biết không? Hiện giờ hai nha hoàn kia rất an phận, cũng không có hành động khác thường. Đổng mụ mụ sai các nàng làm việc gì, các nàng đều rất cẩn thận làm. 

Sở Lưu Nguyệt gật đầu một cái, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Thạch Lựu: 

- Nhớ kỹ, tuy rằng bây giờ hai người đó rất an phận thủ, nhưng em không thể quên, các nàng không phải là người của mình mà là người của Diệp Thị. Người thân của hai nàng đều nằm trong tay Diệp Thị, người cho là các nàng sẽ làm việc cho chúng ta sao? 

- Điều này nô tỳ cùng Đổng mụ mụ đã biết, tiểu thư yên tâm đi.

Thạch Lựu không phải kẻ ngốc, tất nhiên nàng cũng hiểu được vấn đề này, thân là người ở trong gia tộc lớn nếukhông biết cả những việc như vậy thì nàng đã chết từ sớm rồi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện chỉ chốc lát đã quay lại trước tiểu viện, nhưng vừa mới đi vào hành lang dài đã nhìn thấy Đổng mụ mụ chạy đến. Vẻ mặt Đổng mụ mụ nóng vội, nhìn hai người Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu đi tới, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

- Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại, Vương quản gia dẫn người qua đây. 

Vương Thường, quản gia phủ đệ thứ ba của Quốc Công Phủ, không cần phải nói người này tất nhiên cũng là thân tín của Diệp Thị. Không biết hắn đến đây làm gì, chẳng lẽ Diệp Thị lại nghĩ ra việc gì để làm khó nàng? Sở Lưu Nguyệt vừa nghĩ vậy, Đổng mụ mụ đã mở miệng: 


- Tiểu thư, là người trong Cung tới, Thái Hậu Nương Nương lệnh thái giám đến Quốc Công Phủ đón tiểu thư vào Cảnh Ninh Cung.

Sở Lưu Nguyệt ngẩn cả người, nàng là một tiểu nha đầu không có gì đặc biệt, Thái Hậu Nương Nương là một người cao quý như vậy, sao lại muốn gặp nàng? Sở Lưu Nguyệt nhướng mày, đứng bất động giữa hành lang. 

Đổng mụ mụ cùng Thạch Lưu cũng có chút bất an, ba người không ai nói gì, nghĩ mãi không ra tại sao Thái Hậu Nương Nương lại làm như vậy. 

Tuy Sở Lưu Nguyệt là đích nữ của Quốc Công Phủ, nhưng nàng là nữ nhi của lão Tam, phụ thân Sở Thiên Hạo của nàng chỉ là quan Tứ phẩm, một Nội Các học sĩ. Thân phận như vậy vốn không có cơ hội gặp được Thái Hậu, nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Diệp Thị đã đem việc gì nói với Thái Hậu? Nhưng nàng ngẫm đi ngẫm lại vẫn cảm thấy không có khả năng này, Diệp Thị cũng không dám làm càn trước mặt Thái Hậu.

Trên hành lang dài một mảnh yên tĩnh, chủ tớ ba người đứng yên không nhúc nhích.

Vương quản gia cùng tiểu thái giám trong cung ở chính sảnh, vì chờ không kịp liền đi ra, vừa ra tới ngoài đã nhìn thấy ba người ở hành lang, sắc mặt Vương quản gia lập tức hiện lên vẻ tức giận, nhưng bởi vì phía sau còn có tiểu thái giám trong Cung nên hắn đem tức giận nhịn xuống, dẫn tiểu thái giám đi tới.

- Nhị tiểu thư, sao người lại ở ngoài này mà không đi vào, làm hại Hoàng công công phải chờ lâu như vậy?

Lời Vương quản gia vừa nói xong, sắc mặt Hoàng công công quả nhiên trở nên có chút không vui. Hắn chính là thái giám của Cảnh Ninh Cung, tuy không phải tổng quản thái giám, nhưng vẫn là người bên cạnh Thái Hậu, bình thường ở trong Cung cũng được mọi người coi trọng, không nghĩ tới vừa vào đến Quốc Công Phủ tuyên người* lại bị làm khó như vậy.

*tuyên người: gọi người.

Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt trở nên u ám, Vương quản gia này không hổ là người của Diệp Thị, không có khắc nào là quên tính kế nàng a. Lời nói của hắn như thế, tất nhiên sẽ làm Hoàng công công tức giận.

Sở Lưu Nguyệt bất động thanh sắc* khóe môi nhếch lên nụ cười, tiến lên hướng Hoàng công công thi lễ: 

- Thỉnh Hoàng công công thứ lỗi, vừa rồi Lưu Nguyệt bị kinh sợ, Thái Hậu Nương Nương có thân phận tôn quý như thế nào, sao có thể triệu kiến một người vô danh tiểu tốt như Lưu Nguyệt? Cho nên Lưu Nguyệt mới chần chờ.

*bất động thanh sắc: không biểu hiện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận