Thần Côn Tiên Nữ Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê


Ngươi đừng có ăn nói lung tung, hừ, gia đình danh gia vọng tộc như chúng ta làm sao có thể làm ra cái loại chuyện bẩn thỉu như vậy được.Đúng vậy ha, nếu đã vậy thì phiền phu nhân nói với lệnh thiên kim là đừng có đi dò la mấy món báu vật của ta nữa, bình thường ta là người rất dễ gần, nhưng trông ta dễ bắt nạt như vậy cũng không có nghĩa ta là người không có nguyên tắc, con giun xéo lắm cũng quằn đó.


Nếu cứ ép ta thì không chừng ta sẽ gả cho nhi tử của bà ngay đấy.”Hỉ Dương cười thầm trong bụng, chỉ cần có thể khiến bà khó chịu thì tùy tiện nói ra vài câu bản thân không muốn cũng chẳng tính là gì.Điên rồi điên rồi, nghiệp chướng, người đâu, người đâu.

Ngô thị ôm lấy lòng ngực đang phát đau của mình, liên tục la hét gọi người tới.Thược Dược đang canh ngoài cửa nghe thấy thế lập tức xông vào, che chắn trước mặt Hỉ Dương.Nhìn thấy vậy Ngô thị càng tức giận hơn nữa, nói năng cũng không trôi chảy.Các ngươi, được, giỏi lắm, cút đi, mau cút hết ra ngoài cho ta.Vậy thì không quấy rầy bà nữa.Hỉ Dương từ đầu đến cuối đều tỏ ra lễ phép, nàng không giận mà ngược lại là Ngô thị, ban đầu muốn sỉ nhục nàng, bây giờ lại bị nàng làm cho tức chết.Điên rồi, đúng là điên hết rồi.Phu nhân có chuyện gì vậy? Đừng tức giận, người trở nên như vậy thì chẳng khác nào giúp cho nha đầu kia đạt được mục đích.Hừ, mang nước cho ta.Sau khi Ngô thị hớp một ngụm nước lớn, hít thở thật sâu ba lần mới khiến bản thân bình tĩnh lại.Hứa ma ma, ngươi có biết nha đầu đó đã sỉ nhục ta như thế nào không, mặt mũi của ta mất hết rồi.Phu nhân đừng giận, nha đầu đó là ả tiện nhân không phụ mẫu, người hơn thua với nàng ta thì là đang tự hạ thấp thân phận của mình rồi.

Vả lại, lão phu nhân còn chưa có động tĩnh gì, nhưng vẫn còn kiêng kị việc thiếu gia có hứng thú với sự mới mẻ này.Không hiểu là dùng yêu thuật gì mà khiến một người vốn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như Quân Dương lại không nghe lời tổ mẫu của nó như vậy, huống gì là ta, nó sẽ tuyệt đối không chịu nghe lời đâu.Phu nhân, lão nô nghĩ thiếu gia từ nhỏ tới lớn đã mãi mê học hành rèn luyện để thành danh, sau đó lại làm quan bận việc chính sự, tuổi mới hai mươi mà chưa được gần nữ nhân bao giờ cho nên có lẽ là nhất thời ham mê với những thứ mới mẻ, chi bằng người cứ sắp xếp cho ngài ấy vài người để động phòng, có khi là sẽ không mê muội ả thô tục quê mùa đó nữa.Hừ, nếu dễ vậy thì tốt rồi, Quân Dương là ai chứ, nó là kiểu người đã quen nói một là một hai là hai, ngươi không thấy ta sắp xếp biết bao nhiêu người cho nó từ nhỏ tới lớn sao, nó dùng hết lý do này tới lý do khác để cản ta, cái này không được cái kia cũng không được, nếu không thì cũng là đe dọa, ngươi nói xem còn làm thế nào được đây? Không ổn đâu, ta vẫn sai khi làm loạn tới trước mặt lão phu nhân.


Ngươi nói xem ta làm góa phụ kể từ lúc phụ thân của nó qua đời, khoảng thời gian đó dễ dàng lắm sao?Ngô thị khóc thút thít.Người bên ngoài nói ta khắc chồng, nói ta số khổ, nhưng ta lại có nhi tử lợi hại hơn bọn họ, niềm kiêu ngạo của ta, vinh quang của ta, tất cả những thứ này nhi tử của họ đều không thể mang lại cho họ, thế nhưng dù tốt đến đâu thì nhi tử cũng phải có một hôn sự đúng đắn chứ, những người phụ nữ đó, ngày đêm chỉ ước gì ta có thể có một người con trai và một đứa con dâu không ra gì như vậy.Phu nhân, người suy nghĩ nhiều rồi, vả lại chuyện này còn xa lắm, lão nô cảm thấy nếu biểu hiện của người quá cứng rắn thì sẽ tạo thành tâm lý phản nghịch của ngài ấy, người cũng biết là thiếu gia quen với việc thuận buồm xuôi gió rồi, nếu đột nhiên không đồng ý thì có thể khiến ngài ấy càng muốn chinh phục thứ này.Chờ đã, nghe ngươi nói rất có lý.


Ngô thị dùng khăn tay lau nước mắt: Cả đời này của ta cũng không có gì để nuối tiếc, về hôn sự của Quân Dương, ta sẽ không đồng ý, nếu không phải phu quân quá cố của ta chưa từng hỏi qua ý kiến của ta mà đã đồng ý rồi thì nói thế nào ta cũng sẽ ngăn cản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận