Thám Hoa Giới Giải Trí


Đạo diễn Hùng Tử An từng phản ánh với Mạnh Tiểu Đan: là một biên kịch chuyên lịch sử lăn lộn trong nghề đã bốn năm năm cũng có chút danh tiếng, sao lại phạm phải lỗi muốn khoe chữ của người mới thế này.

Một đoạn văn nói dài như vậy, căn bản không phù hợp với lời thoại phim điện ảnh.

Lại bị Mạnh Tiểu Đan phản bác với vẻ mặt buồn bã như tức tới nói không ra lời, “Ông Hùng à, đây là đoạn bắt buộc phải học thuộc trong bài thi ngữ văn trung học năm đầu.

Ông cứ tóm đại một người qua đường hỏi xem có ai không biết đọc một câu ‘tái vô kinh sơn chi hám, mịch la chi hận dã’ hay không? Bắt viết theo văn hiện đại, đừng nói đoàn cố vấn, cả người bình thường cũng sẽ thất vọng cho xem.


Cũng giống như đóng cảnh ‘đánh hổ trên núi’ là phải đọc câu ‘Thiên vương cái địa hổ, bảo thấp trấn hà yêu’ vậy đó!”
Hùng Tử An nghĩ thấy cũng có lý, nhưng lại đưa ra nghi vấn và yêu cầu mới, “Động tác cô viết chỉ có một chữ quỳ, còn lời thoại lại một đống như vậy?”
Mạnh Tiểu Đan càng thêm bày ra vẻ mặt vô tội, “Thần tử tấu, trừ quỳ, chẳng lẽ còn có động tác khác, đi tới đi lui?! Hay ngồi xuống đứng dậy sao?! Ông là đạo diễn, đây là việc ông phải lo thiết kế cho diễn viên chứ!”
Hùng Tử An quả thật không tìm được lý do trách móc Mạnh Tiểu Đan nữa, chỉ có thể mang vẻ mặt rầu rĩ suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc phải diễn thế nào.
Hùng Tử An rối rắm giữa ‘không được thỏa hiệp với bài thi trung học’, và ‘nói không chừng mình có thể biến mục nát thành thần kỳ, biến cảnh này thành một màn ảnh kinh điển’, tâm trạng vừa lo ngại vừa tự tin.

Sau khi cảnh quay kết thúc, lúc ăn cơm ở khách sạn, còn nhắc Đào Thanh Phong phải học thuộc thật kỹ lời thoại mới được.
Hùng Tử An cố ý sắp xếp, “Ngày mai điều chỉnh thứ tự một chút, cậu quay cuối cùng.”
Mặc dù đoạn của Chung Ngọc Kiểu và Trương Phong Hào không phải dễ, nhưng đều là những diễn viên có kinh nghiệm, hẳn là đã âm thầm diễn thử nhiều lần rồi.
Đào Thanh Phong chỉ có một đoạn thoại, nhưng Hùng Tử An không yên lòng người trẻ, sợ ngày mai quay phim Đào Thanh Phong sẽ mắc phải sai lầm cơ bản là quên thoại.

Dù sao đoạn thoại này thật sự quá dài cũng quá khó nhớ.
Không ngờ, khi nghe Hùng Tử An dặn dò, Đào Thanh Phong lại hiện vẻ mặt tự tin cười nói, “Đạo diễn yên tâm, đoạn thoại kia tôi đã học thuộc lòng rồi.”
Không chỉ đã thuộc, Đào Thanh Phong còn cảm giác hết sức quen thuộc.


Tất nhiên lời thoại và động tác không giống hoàn toàn với triều Đại Sở, hẳn phải thay đổi cho phù hợp với thời hiện đại, nhưng cũng không gây trở ngại cho Đào Thanh Phong có cảm giác quen thuộc và thả lỏng.
Dù sao nguyên văn đoạn này cũng trích từ ‘Thiên Thắng bản kỷ bản thảo’, năm đó không biết Đào Thanh Phong đã sửa chữa bộ sử này không biết bao nhiêu lần, lại tham khảo ý của các đồng nghiệp ở Cục Hoằng Văn thêm chú thích, bổ sung, rồi cắt bỏ, sửa lại không biết bao nhiêu chi tiết.
Văn cổ không có dấu câu, Đào Thanh Phong còn có thể nói một mạch không sai một chữ.

Đoạn thoại này Mạnh Tiểu Đan đã gia công lại dễ nói hơn nhiều, dấu câu nhiều như vậy, Đào Thanh Phong còn cảm thấy vừa quen thuộc vừa mới lạ.
Hùng Tử An thấy thái độ nhẹ nhàng của Đào Thanh Phong, cảm thấy Đào Thanh Phong quá qua loa, âm thầm lắc đầu: quả nhiên người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, khả năng biểu diễn chỉ mới có chút khởi sắc đã tự tin đến vậy.

Nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò Đào Thanh Phong đi ngủ sớm một chút, không phát hiện Đào Thanh Phong đã tới giờ ngủ thường ngày, ngồi ngáp nãy giờ.
Chung Ngọc Kiểu ngồi bên cạnh ăn cơm, thấy Đào Thanh Phong ngáp, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Hôm sau, đúng năm giờ sáng Đào Thanh Phong tỉnh dậy.


Mỗi ngày thời gian quay phim tập trung từ tám giờ đến năm giờ chiều (mặc dù hầu như ngày nào cũng phải tăng ca đến tận khuya), trong đó chỉ có một giờ nghỉ ngơi ăn cơm.

Sa Châu và Lưu Kỳ Hồi thường trưng bộ mặt ngủ không đủ xuất hiện tại studio.

Có một lần, người đại diện của cả hai còn vô tình đồng thanh nói, “Châu Châu/Kỳ Kỳ buổi tối đừng chơi game nữa!”
Sáng sớm nào Đào Thanh Phong
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận