Thái tử điện hạ có gì đó bất ổn

Bảy ngày tiếp theo, ngày nào Hạ Viễn cũng đến đưa tin, nhưng Hạng Thừa Quân chưa tới một lần nào.
 
Thẩm Mạn đếm từng ngày, hôm nay chính là ngày hẹn với ông chủ Ngọc Khanh trai tới lấy trâm ngọc, thế là dùng bữa trưa xong, nàng bảo Thanh Thì chuẩn bị xe ngựa, lặng lẽ đi ra khỏi phủ Tướng quân.
 
Ngọc Khanh trai cách phủ Tướng quân mấy con phố, với tốc độ của xe ngựa thì phải mất gần một canh giờ mới tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xuống xe ngựa, Thẩm Mạn còn chưa kịp đi vào, tiểu nhị của Ngọc Khanh trai đã nhận ra nàng, bước tới đón với vẻ mặt nôn nóng: “Cô nương đến đúng lúc quá, ban nãy có một quý nữ nhà quan nhìn trúng cây trâm mà cô đặt, giờ đang làm ầm ĩ đòi trưởng quầy nhường lại...”
 
Lúc hắn ta nói còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “quý nữ nhà quan”, Thẩm Mạn không khỏi nhìn tiểu nhị thêm vài lần.
 
Nghe giọng điệu này y như có ý muốn để nàng biết khó mà lui, chủ động nhường cây trâm.
 
Trước đây lúc tới để tránh phiền phức, Thẩm Mạn chưa bao giờ để lộ thêm điều gì. Vì vậy những người này không hề biết thân phận của nàng, vào trước là chủ cho rằng nàng không bằng “quý nữ nhà quan” ở trong quán, nên mới ám chỉ nàng như thế.
 
Nếu là Thẩm Mạn kiếp trước, để không rước thêm phiền phức thì có lẽ thực sự nhường cây trâm, nhưng không khéo bây giờ nàng đã không còn muốn nhịn đắng nuốt cay mà sống nữa rồi.
 
Nàng bỏ qua sự ám chỉ trong lời nói của tiểu nhị, sải bước đi vào: “Ta lại muốn xem thử là kẻ nào muốn cướp cây trâm của ta?”
 
Ngọc Khanh trai chia ra sảnh trong và sảnh ngoài. Sảnh ngoài bày những trang sức và phụ kiện bình thường có giá trị không quá cao, mọi người trong thành đều mua được, nhưng nếu muốn mua kiểu tinh tế độc đáo hơn thì phải vào sảnh bên trong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Thẩm Mạn đặt trâm chính là ở sảnh trong, nên lúc này nàng đi thẳng một mạch vào bên trong.
 
Một  giọng nói điêu ngoa của nữ tử vang lên bên trong.
 
Thẩm Mạn lại thấy hơi quen tai với giọng nói này. Nàng thả chậm bước chân không đi thẳng vào mà lặng lẽ đứng ở cửa quan sát.
 
“Ta đã nói với ngươi lâu như thế rồi mà sao ngươi lại không chịu hiểu vậy? Ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không?” Thiếu nữ bên trong mặc hoa phục, bóng lưng vô cùng ngạo mạn: “Nhị hoàng tử là biểu huynh của ta, đắc tội bổn tiểu thư thì ngươi không gánh nổi đâu!”
 
Chưởng quầy ở bên cạnh khuyên giải: “Không phải tiểu nhân không muốn bán cho Tào cô nương, nhưng cây trâm ngọc này là người khác vẽ kiểu dáng được đặt làm riêng, tiểu nhân đã nhận tiền đặt cọc của cô nương kia vào bảy ngày trước rồi. Bây giờ hủy hẹn, không những phải tra tiền bội ước rất lớn, cũng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Ngọc Khanh trai...”
 
“Ngươi sợ cái gì chứ?” Giọng thiếu nữ lanh lảnh nhưng lại rất điêu ngoa: “Muốn bao nhiêu tiền, bổn tiểu thư đưa cho ngươi hết. Nếu ngươi sợ hao tổn danh tiếng ảnh hưởng tới chuyện làm ăn, cùng lắm thì ta mua thêm một ít đá quý, chiếu cố chuyện làm ăn của ngươi, đảm bảo ngươi chỉ có kiếm chứ không bồi!”
 
“Việc này...” Vẻ mặt chưởng quầy khó xử: “Nhưng tiểu nhân là người làm ăn,  thực sự không làm được chuyện lật lọng như thế...”
 
Thiếu nữ mặc hoa phục không cam lòng nói: “Nhưng ngươi bán cây trâm ngọc này cho ta sẽ còn kiếm được nhiều tiền hơn, như thế mà ngươi cũng không chịu ư?”
 
Chưởng quầy lắc đầu do dự, thử dò hỏi: “Hay là thế này đi, tiểu nhân tìm người vẽ giỏi, làm một cây trâm mới cho Tào cô nương, bảy ngày... Không, muộn nhất là năm ngay sau, Tào cô nương có thể đến lấy, được không ạ?”
 
Thiếu nữ mặc hoa phục trầm ngâm giây lát, không cam lòng nói: “Được rồi! Nể tình ngươi giữ chữ tín, ta không làm khó ngươi nữa. Ngươi nói tên người đặt cho ta đi, ta tự đi bàn bạc với người kia.”
 
Chưởng quầy cười khổ: “Không thể tiết lộ thông tin người đặt được ạ, mong Tào tiểu thư hiểu cho tiểu nhân...”

 
“Tới rồi! Ở ngay đây!”
 
Hai người nghe thấy giọng nói này thì cùng quay lại nhìn về phía cửa.
 
Tiểu nhị kia cất cao giọng nói xong thì cười nịnh nọt, chỉ Thẩm Mạn ở bên cạnh: “Chủ của cây trâm ngọc vừa mới tới đây, chính là cô nương này.”
 
Trong những người ở đây, ngoài tiểu nhị này ra, sắc mặt của ba người khác đều thay đổi.
 
Chưởng quầy hằn học trừng mắt với tiểu nhị, vội vàng bước tới chặn ở giữa: “Tào tiểu thư, tiểu nhân...”
 
“Được lắm! Hóa ra là tỷ!” Tào Nhược Lan lập tức trừng mắt, nói với Thẩm Mạn: “Ta vốn còn nghĩ thực sự không được thì thôi, nhưng nếu đã là tỷ, vậy thì hôm nay ta chắc chắn phải lấy được cây trâm ngọc này!”
 
Thẩm Mạn lặng lẽ thở dài, liếc nhìn cây trâm ngọc kia từ đằng xa, gật đầu nói: “Được, vậy nhường cho muội đấy. Thanh Thì, chúng ta đi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tỷ! Tỷ đợi đã!” Tào Nhược Lan nhanh chân đuổi theo nàng: “Tỷ có ý gì đấy? Coi thường ai hả?”
 
Thẩm Mạn thấy hơi bất đắc dĩ: “Ta chẳng coi thường ai cả, chẳng phải muội muốn cướp cây trâm ngọc này từ chỗ ta sao? Ta đồng ý rồi, muội cứ cầm đi.”
 
Tào Nhược Lan mím môi: “Thế biểu huynh của ta thì sao? Còn ta nữa?”
 
Thẩm Mạn dừng bước.
 
Vành mắt Tào Nhược Lan hơi đỏ: “Tỷ từng nói sau khi tỷ trở thành tẩu tẩu của ta, thì ta có thể không cần ở lại chỗ kia nữa...” Nàng ấy quệt mạnh nước mắt: “Tại sao tỷ muốn hủy hôn với biểu huynh? Đối với tỷ, chuyện này cũng giống như cây trâm ngọc vậy, tỷ không cần nữa là có thể tùy tiện nhường cho người khác ư?”
 
Thẩm Mạn thở dài, quay người đối mặt với Tào Nhược Lan: “Không phải như vậy. Chỉ có điều ta và Nhị hoàng tử Điện hạ thực sự không phù hợp. Chuyện hôn nhân không thể cưỡng cầu.”
 
“Thế ta thì sao?” Tào Nhược Lan bĩu môi: “Rõ ràng tỷ đã đồng ý với ta rồi...”
 
Có lẽ Tào Nhược Lan không muốn rơi lệ trước mặt Thẩm Mạn, nàng ấy cướp lấy trâm ngọc, tức giận chạy ra khỏi cửa.
 
Chưởng quầy đứng yên tại chỗ, lúng túng nói: “Cây trâm ngọc kia...”
 
Thẩm Mạn thu lại tầm mắt, nói: “Ta sẽ trả luôn số bạc còn lại, coi như tặng nàng ấy cây trâm kia đi.”
 
“Không cần, không cần.” Chưởng quầy liên tục từ chối: “Vốn là tiểu nhân thất hứa, đâu còn mặt mũi bắt cô nương bỏ tiền ra được... Sau này nếu cô nương còn muốn đặt thêm, tiểu nhân sẽ không lấy tiền của cô nương nữa.”
 
Thẩm Mạn lắc đầu, đặt bạc lên bàn rồi quay người rời khỏi Ngọc Khanh trai.
 
Đằng sau truyền tới tiếng chưởng quầy giận giữ quát tiểu nhị, Thanh Thì vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nhà họ Tào vẫn còn nhớ chuyện khi đó ạ...”
 
“Ai ở trong hoàn cảnh đó, trong lòng đều sẽ nhớ mãi.” Thẩm Mạn khẽ nói.
 

Mẫu thân của Tào Nhược Lan sinh nàng ấy không được bao lâu thì chết trong ao không rõ lý do. Con người Tào Uy háo sắc, thê thiếp hậu viện thành đàn, đối với hắn ta mà nói, sự tồn tại của Tào Nhược Lan có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
 
Mấy năm trước Thẩm Mạn từng tới Tào phủ, bắt gặp Tào Nhược Lan bị một đám thứ nữ vây quanh bắt nạt. Sau khi cứu nàng ấy ra, Thẩm Mạn đã để lại rất nhiều thuốc trị thương cho nàng ấy, hai người cứ vậy mà quen biết nhau.
 
Sau này cứ hai ba ngày Tào Nhược Lan lại tới tìm Thẩm Mạn, lần nào mặt cũng xanh tím sưng vù, cầm thuốc trị thương và đủ loại điểm tâm trở về. Có lần bị bắt nạt quá đáng, Tào Nhược Lan vừa khóc vừa chửi, nói cái gì mà không muốn về đó nữa. Nhưng địa vị của nàng ấy như thế, nếu cả đêm không về, không biết sẽ bị đám nữ nhân không có ý tốt kia thêu dệt ra sao nào nữa. Để an ủi nàng ấy, cộng thêm Thẩm Mạn cũng thực sự thấy thương, bèn nói với Tào Nhược Lan rằng đợi mình gả qua đó rồi sẽ ở cùng với nàng ấy, cách xa đám người kia.
 
Lời hứa thuở thiếu thời luôn chân thành và thật lòng, nhưng cũng không đấu lại được sự mài mòn của dòng chảy của thời gian.
 
Khi đó nàng thề thốt, tự cho rằng có thể bảo vệ được người khác, đến cuối cùng mới phát hiện ra ngay bản thân mình còn chật vật như vậy, làm sao bận tâm được tới người khác nữa?
 
Cho nên Thẩm Mạn nuốt lời.
 
“Chung quy là ta đã cô phụ mong đợi của nàng ấy.” Thẩm Mạn thở dài nói: “Cứ để nàng ấy bình tĩnh mấy hôm, vài hôm nữa ta đưa bái thiếp sang, xem có thể hẹn nàng ấy ra ngoài được không.”
 
“Tiểu thư nói gì vậy!” Thanh Thì nhỏ giọng nói: “Có một số chuyện vốn thân bất do kỷ. Bản thân phải đứng vững trước mới đưa tay kéo người khác được.”
 
Thẩm Mạn không nói gì, bước từng bước đi về phía trước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thanh Thì do dự giây lát, cất giọng không cam lòng: “Nhưng cây trâm kia... cứ để Tào tiểu thư cầm đi như vậy ạ? Đó là đồ tiểu thư cố ý đặt cho thiếu gia mà...”
 
“Đó chỉ là một món đồ mà thôi.” Thẩm Mạn nói: “Ban nãy ta nhìn rồi, kiểu dáng thô kệch khác xa so với mong muốn trong lòng ta. Vốn dĩ hôm nay ta cũng chỉ tới xem thử, thành phẩm còn cần phải tỉ mỉ thêm. Đợi sau khi ta chấp nhận trâm ngọc khắc tỉ mỉ hơn, mới cho thợ khắc tên huynh trưởng lên, như vậy mới coi là hoàn thành.”
 
Thanh Thì tặc lưỡi: “Hóa ra còn nhiều bước như vậy, nô tỳ chẳng am hiểu. Tiểu thư hiểu biết thật nhiều!”
 
Thẩm Mạn thoáng mỉm cười.
 
Kiếp trước nàng từng đặt một cây trâm như thế cho Thẩm Thanh Phong nên mới biết rõ quá trình này.
 
Chỉ đáng tiếc là cây trâm kia còn chưa kịp tặng tới tay Thẩm Thanh Phong, nàng đã bị thuộc hạ của Hạng Thừa Quân ám sát, chết nơi rừng núi hoang vắng.
 
Thanh Thì thấy cảm xúc của Thẩm Mạn sa sút, càng cố gắng tìm chủ đề hơn: “Giờ vẫn còn sớm, tiểu thư muốn đi đâu dạo một chút không? Nô tỳ nghe đồn dạo này người trong thành đang ưa thích vở hí kịch mới ra. Nếu tiểu thư không muốn đi dạo thì tới đó ngồi nghe diễn cũng được.”
 
Thẩm Mạn hoàn hồn, tùy ý gật đầu: “Dù sao cũng rảnh đi nghe một chút cũng chẳng sao.”
 
Phu xe nhận được lệnh, quay đầu ngựa đi tới một con phố khác.
 
Thành Xương Đô được gọi là “Nam Huyền Bắc Thiên”. “Huyền” trong Huyền Âm lâu thành Nam, mà “Thiên” này là ý chỉ Thiên Thu các của thành Bắc.
 
Khúc hí kịch Thiên Thu các nổi danh ở kinh thành, lúc Thẩm Mạn tới đã có đầy người ngồi trong các nghe kịch, cũng may Thanh Thì tinh mắt vẫn tìm được một bàn trống cho nàng.
 
Có tiểu nhị bưng trà nước hoa quả cho hai người, Thẩm Mạn còn chưa uống được mấy hớp thì vở kịch đã mở màn.

 
Cũng đúng lúc này bỗng có một người đứng bên cạnh, ngập ngừng một lúc lâu mới cất tiếng hỏi Thẩm Mạn: “Vị cô nương này, không biết có thể ghép bàn...”
 
Hắn ta còn chưa nói xong, Thẩm Mạn đã quay đầu lại nhìn hắn ta, người kia lập tức quên mất phải nói gì tiếp ngây ra như phỗng, cứ nhìn chằm chặp như vậy,
 
Kịch hay vừa mới bắt đầu đã bị người khác cắt đứt, Thẩm Mạn cũng không để bụng, hờ hững đáp lại một câu: “Ngươi muốn ngồi thì ngồi, vở kịch đã bắt đầu rồi”. Sau đó, chẳng bận tâm tới hắn ta nữa, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía sân khấu.
 
Vở kịch này được biểu diễn rất xuất sắc, đến cả Thẩm Mạn mới đầu còn không để ý, dần dần cũng bị hấp dẫn, tâm trạng bị dẫn dắt theo sự phát triển của tình tiết. Đợi đến khi vở kịch hạ màn, dưới sân khấu im lặng một lúc, ngay sau đó là tiếng reo hò rung trời, không ngừng có người ném cành hoa trong tay lên sân khấu thể hiện niềm yêu thích của mình với vở kịch này.
 
Thẩm Mạn cũng không kìm được vỗ tay theo: “Thanh Thì, cầm chút ngân lượng thưởng cho hai người biểu diễn kia đi.”
 
“Cô nương không cần tiêu pha đâu! Cứ để tại hạ bỏ ra cho!”
 
Thẩm Mạn nghe thấy giọng nói, lúc này mới nhớ ra còn có một người ngồi bên cạnh mình.
 
Người kia nhìn tuổi tác không lớn, ngọc bội kêu leng keng vô cùng khí phái, còn cầm quạt xếp trên tay. Bỏ qua quần áo hoa hòe như chim công trên người hắn ta, đúng thật là có cảm giác của công tử phong độ nhẹ nhàng.
 
Cảm nhận được ánh mắt Thẩm Mạn quan sát mình, người nọ ưỡn thẳng lưng, thấp giọng ra lệnh cho gã sai vặt: “Đi, mang hai mươi lượng bạc, cứ nói bổn công tử và cô nương này thưởng.”
 
Trông vẻ mặt gã sai vặt hơi cạn lời, cầm ngân lượng đi xuống tầng.
 
Người kia gấp quạt “bộp” cái rồi lại mở “xoạt” ra, tay nhanh nhẹn phe phẩy hai cái: “Xin hỏi quý tính đại danh của vị cô nương này? Nhà ở chỗ nào?”
 
Sắc mặt Thẩm Mạn không đổi: “Tên của tiểu nữ không đáng nhắc tới, không nhọc công tử quan tâm.” Nàng bảo Thanh Thì lấy hai mươi lượng ra đặt lên bàn: “Chưa từng gặp mặt, sao có thể để công tử tiêu pha được.”
 
Nói xong nàng ra hiệu cho Thanh Thì, tự mình đứng dậy đi ra ngoài trước.
 
Người kia nôn nóng định đuổi theo nhưng lại bị Thanh Thì ngăn lại tại chỗ: “Xin công tử hãy tự trọng.”
 
Đúng lúc này hai người biểu diễn kia nhận được hai mươi lượng tiền thưởng tự mình đi lên tạ ơn khách, một đám người xúm quanh vị công tử kia khiến hắn ta khó lòng thoát được.
 
Thanh Thì nhân cơ hội này chuồn ra khỏi đám người, đi theo Thẩm Mạn đang đợi ngoài cửa.
 
Xe ngựa đậu ở ngoài cửa lần lượt rời đi, khiến cả một khoảng trống rộng như vậy trở nên chật ních. Thẩm Mạn cũng không vội lên xe, đợi những xe ngựa này xê dịch rồi mới rời đi.
 
Sau khi xem diễn hí kịch xong, Thanh Thì cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Thẩm Mạn tốt hơn đôi chút, cũng vô thức vui theo: “Tiểu thư muốn đi đâu tiếp ạ? Có muốn chọn lại quà cho thiếu gia không?”
 
Thẩm Mạn lắc đầu: “Tạm thời ta cũng chưa nghĩ ra thứ gì thích hợp có thể tặng cho huynh trưởng, để ta nghĩ thêm đã. Thực sự không được thì cũng chỉ đành đặt một cây trâm ngọc mới thôi.”
 
“Cô nương thích trâm ngọc ư?” Đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc: “Đúng lúc tại hạ biết rất nhiều thợ giỏi trong thành, có thể dẫn cô nương đi chọn!”
 
Hai chủ tớ cùng quay người lại nhìn, vẻ mặt sững sờ.
 
Là vị công tử trong tửu lâu khi nãy, thế mà lại đuổi theo hai người.
 
Thẩm Mạn lịch sự đáp lễ: “Tiểu nữ sẽ tự quyết định chuyện này, công tử không cần phải nhọc lòng.”
 
Nói rồi nàng quay người định lên xe ngựa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

“Cô nương!” Vị công tử kia muốn bước tới nhưng lại bị Thanh Thì ngăn cản, chỉ đành cất cao giọng nói: “Xin hỏi cô nương... quý tính đại danh của cô nương là gì!”
 
Thẩm Mạn giả vờ không nghe thấy, đi thẳng lên xe ngựa, bảo phu xe: “Về phủ.”
 
Vị công tử kia lập tức nôn nóng, giang thẳng hai cánh tay ra chặn trước xe ngựa: “Nếu cô nương không nói, tại hạ... tại hạ...”
 
Như cảm thấy mình hành động thế này rất vô lại, hắn ta ngập ngừng giây lát, trong thoáng chốc không thốt lên lời.
 
Gã sai vặt khó khăn lắm mới đuổi kịp vừa khéo nhìn thấy cảnh này, rụt bàn chân vừa định bước lên lại, lấy tay áo che mặt đứng lẫn trong đám người.
 
Thẩm Mạn thấy hơi bất đắc dĩ: “Ta và công tử không quen biết nhau, công tử cần gì phải làm khó ta như vậy?”
 
Vị công tử kia rụt cánh tay lại gãi đầu: “Ta... ta không còn ý gì khác! Ta, ta chỉ, chỉ muốn làm quen với nàng, nếu nàng thực sự không muốn, ta cũng...”
 
Hình như hắn ta thấy không cam lòng, nhìn Thẩm Mạn với vẻ mặt mong đợi.
 
Thẩm Mạn suy nghĩ rồi nói: “Nếu ta và công tử có duyên gặp lại, ta sẽ nói tên của mình cho huynh biết, được không?”
 
“Được, được.” Công tử kia gật đầu như giã tỏi, vội vàng tránh đường.
 
Vó ngựa lộc cộc dần đi xa, Thẩm Mạn vừa định buông rèm xuống lại nghe thấy đằng sau truyền tới một tiếng hét to: “Đúng rồi, tại hạ họ Thôi, tên Tự Minh. Mong cô nương hãy nhớ tới ước hẹn với Tự Minh! Khụ khụ khụ! Khụ khụ...”
 
Bánh xe lăn qua, bụi phủ đầy trời khiến người nọ bị bắn đầy mặt, Thẩm Mạn không nén được cười, gật đầu với hắn ta.
 
Người kia thấy Thẩm Mạn cười với mình cũng không kìm được nhoẻn miệng, ho càng dữ dội hơn.
 
Trên xe ngựa.
 
Thanh Thì không nhịn được bật cười: “Người này cũng thú vị thật.”
 
Thẩm Mạn cũng cười theo, sau đó dặn dò: “Tuy rằng thú vị nhưng phải cung kính lánh xá. Đó không phải là người chúng ta có thể kết giao.”
 
Thanh Thì nhíu mày, sau đó nhớ ra họ của hắn ta, không khỏi ngạc nhiên nói: “Họ Thôi? Định Quốc công? Thôi tiểu công tử chính là hắn ta ư?”
 
Thẩm Mạn nói: “Cũng không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây.”
 
Thanh Thì tặc lưỡi lấy làm lạ: “Nô tỳ cũng không ngờ rằng người điềm tĩnh như Định Quốc công lại nuôi ra một nhi tử có tính cách như này. Dù sao năm đó, cả đời này nô tỳ cũng không quên được cảnh tượng vẻ vang -  Thôi đại công tử đỗ Trạng nguyên đi diễu phố.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Thôi đại công tử không chỉ đơn giản đỗ Trạng nguyên. Khi đó hắn còn trúng tam nguyên liên tiếp, khắp Đại Chiêu cũng chẳng tìm được người thứ hai.”
 
“Đáng tiếc, trời xanh ganh ghét người tài.” Thanh Thì lấy làm tiếc: “Nếu năm đó Thôi đại công tử không gặp chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn trong triều đình Đại Chiêu bây giờ sẽ có một vị trí cho hắn.”
 
“Ngoài ý muốn ư?” Thẩm Mạn tự lẩm bẩm một mình.
 
“Tiểu thư nói gì cơ?”
 
Thẩm Mạn mỉm cười: “Không có gì. Lát nữa đi qua Tả tướng phủ thì dừng lại, ngày mai ta muốn hẹn A Lam để nàng ấy tham khảo quà cho huynh trưởng giúp ta.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận