Tế Kiếm

Sau đó hắn lại tự an ủi mình, cho dù tất cả lộ ra thì đã sao? Nơi này là nha môn, tất cả phải theo pháp luật mà làm, đến lúc đó, nói không chừng có thể tra ra chân tướng sự thật, lật lại được vụ huyết hải kỳ oan trên người mình!
Vừa nghĩ vừa nghĩ, đột nhiên trước mắt mờ đi, mấy bóng người đã ở phía trước hàng rào phòng giam, tay cầm ngọn đuốc. Thiệu Tinh Vũ ngẩng đầu lên, nhận ra một người trong đó, chính là Phù bổ đầu, chỉ thấy trên mặt Phù bộ đầu có một nụ cười nanh ác không giấu nổi, Thiệu Tinh Vũ trong lòng phát lạnh, Chu giám ngục quát lên: “Đến ngươi rồi!” Mấy tên ngục tốt cùng xông vào, lôi Thiệu Tinh Vũ ra ngoài.
Thiệu Tinh Vũ sau khi bị áp giải đi, Chu giám ngục và Phù bổ đầu nhàn nhã đi theo sau lưng hắn, sau khi Thiệu Tinh Vũ bị đẩy vào trong thạch thất, giám ngục hướng về phía Phù bổ đầu cười hùa theo: “Phù đầu nhi, lần này ngươi đúng là phát tài lớn rồi đó!”
Phủ bổ đầu cười lên ha hả, hai người đi ra khỏi nha môn, vừa đi, Phù bổ đầu vừa cười nói: “Sao? Hay là đổi chỗ nhé!”
Chu giám ngục lắc đầu oán trách: “Chúng ta ở bên trong chỉ coi trông phạm nhân khóa nhốt phạm nhân, làm gì có thứ gì kiếm được? Còn chẳng nhiều mỡ nước bằng Phù đầu nhi ở bên ngoài bắt phạm nhân!”
Phù bổ đầu cố làm ra vẻ thần bí cười nói: “Thực ra, bắt giữ phạm nhân làm gì có kiếm được như thế, thả phạm nhân mới là ăn được lắm!” Hai người đều hiểu rõ lòng nhau, cùng cười lên ha hả.
Phù bổ đầu lại nói: “Có điều, ngươi là đại tổng quản giám lao, không sợ không có kim ngân tài bảo, mĩ nữ đưa đến tận cửa!”
Chu giám ngục âm hiểm cười nói: “Cái này tự nhiên, cái này tự nhiên, có điều không so được với lão ca ngươi a…”
Phù bộ đầu nói: “Ngươi lần này tới đây vòng vo tam quốc tán tụng ta, chắc chắn là đã biết ta đã được hưởng ân huệ từ huyện thái gia và Cổ công tử, ta mời ngươi đi Châu Lệ viện uống rượu là được chứ gì?”
Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện lớn tiếng cười lên, đột nhiên thấy phía trước có một người đi tới, Phù bổ đầu hô lên: “Này, lão Hưu.”
Người này chính là Hưu ban đầu. Hưu ban đầu miễn cưỡng chào lại một tiếng, nói với vẻ châm biếm: “Phù đầu nhi gần đây thật có vượng khí!”
Phù bổ đầu cười nói: “Ngươi đừng có nghiến răng nghiến lợi như thế, hai tên đào phạm đó là chúng ta cùng nhìn thấy, chỉ là ngươi không sinh nghi, còn ta lại cảm thấy tự dưng có hai con nhặng mù lao đến cửa, trong lòng lưu ý, mới nghĩ đến một tên trong đó có dung mạo rất giống với hình của tên Thiệu Tinh Vũ trên bảng cáo thị, vì thế ta liền báo lên… ha ha, cái này gọi là vận may đến đầu, đang ngủ cũng bị hoàng kim rơi trúng làm cho tỉnh lại.”
Hưu ban đầu cười khổ nói: “Ngươi thì tốt rồi…”
Bỗng dưng, có một người đi đến gần ba người.
Người này đột nhiên xuất hiện, khi ba người kinh ngạc phát giác ra, y đã đến cực gần.
Nhất thời, Phù bổ đầu, Hưu ban đầu và Chu giám ngục đều chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ thấy hai hàng mi rậm rạp và một đôi nhãn thần bức người, phía sau đầu còn có một thanh đao vỏ gỗ.
Người này hỏi một câu: “Chuyện là như thế nào?”
Ba người sững sờ, người nọ lại nói: “Nói hết từ đầu đến cuối cho ta.”
Phù bổ đầu dạo này thường xuyên tác uy tác phúc, đã lâu lắm không bị người ta quát mắng như thế này? Rút đao ra hét lên: “Đi (phần đầu câu chửi)…” Đột nhiên, ba người toàn thân cứng đơ, huyệt đạo đã bị khống chế hết, người nọ dùng một cánh tay trái kẹp lấy cả ba người lướt đi, động tác nhanh chóng, hệt như chẳng mang theo vật gì vậy.
*********
Thiệu Tinh Vũ bị đặt trên một chiếc ghế đá trong thạch thất. Một loạt những tiếng “lạch cạch” vang lên. Sau đó những sai dịch ở đây đều nhất nhất lùi ra ngoài, đồng thời khóa cửa lại.

Trái tim Thiệu Tinh Vũ dần trầm xuống.
Hắn biết đây đương nhiên không phản là nơi thẩm vấn tội phạm, hắn chỉ mong có pháp luật và công chính thực sự, như vậy là đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
Cửa ngách của gian thạch thất mở ra, ba người nối đuôi nhau đi vào, Thiệu Tinh Vũ bỗng cảm thấy mình thà đâm đầu chết luôn đi còn hơn.
Hắn thà đâm đầu chết đi cũng không muốn nhìn thấy ba kẻ này.
Vạn Cổ Thiêu.
Cổ Cẩm Tàng.
Thu Ánh Thụy.
Vạn Cổ Thiêu cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Thiệu Tinh Vũ cảm thấy yết hầu khô cứng, một câu cũng không nói ra được.
Thu Ánh Thụy nói: “Trốn thì có ích gì? Ngồi trong nhà lao hai tháng, chẳng bằng để chúng ta bắt được còn hơn!”
Vạn Cổ Thiêu nở nụ cười âm độc: “Có muốn xem xem đồng bọn của ngươi không?” Đưa chân lại khều khều chọc chọc trong cửa ngách của thạch thất, đột nhiên một vật thể to lớn bay ra, rơi ngay xuống chiếc bàn đá trước mặt Thiệu Tinh Vũ, máu tươi loáng cái đã nhuộm đỏ cả chiếc bàn. Thiệu Tinh Vũ kêu lên một tiếng quái dị, đứng thẳng dậy, chỉ thấy Lão Lưu đang ở trên chiếc bàn, gân cốt toàn thân đều bị móc ra, mũi bị cắt mất, tròng mắt cũng bị móc ra, mười ngón tay cũng bị chặt cụt, hình trạng thập phần đáng sợ.
Thiệu Tinh Vũ vẫn đang thét lên, phảng phất như thể điên cuồng hô lên như vậy mới có thể làm tiêu tán bớt một phần trăm một phần ngàn sự sợ hãi trong lòng hắn.
Thực ra trong lòng hắn không chỉ có sợ hãi, còn có sự phẫn nộ đến cực điểm, tại một nơi có pháp luật như thế này, vậy mà không ngờ không có cửa để mà kêu khổ, phải để mặc cho người ta chém giết! Hắn vừa gào thét, toàn thân vừa run rẩy, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Vạn Cổ Thiêu lạnh lùng nói: “Ngươi đừng kích động. Chúng ta vì muốn trừng phạt tội các ngươi đã làm lãng phí thời gian và tâm lực của chúng ta, chỉ mới dùng một chút thủ đoạn vui vui thôi… Còn nữa, để tránh hậu họa, hai tên ở cùng nhà lao với ngươi, một tên bị phán chém đầu, tên còn lại, hai canh giờ trước bị chúng ta bức cung, không chịu nổi nữa, chết rồi.”
Thiệu Tinh Vũ chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng cả lên, chẳng còn đếm xỉa đến thứ gì nữa, lớn tiếng hỏi: “Chuyện này có liên can gì với bọn họ?! Bọn họ, một người ăn trộm cái bánh màn thầu, bị phán ngồi tù hai mươi bảy năm, đã ngồi bảy năm rồi, người kia vì con dâu thông gian với kẻ khác, nhất thời lỡ tay giết chết, kết quả con trai lão ngược lại còn đi tố cáo tội trạng của lão,… Bọn họ, chẳng có quan hệ gì với chúng ta, các ngươi, không ngờ các ngươi đến cả bọn họ mà cũng không bỏ qua!”
Thu Ánh Thụy nói: “Ta sao biết các ngươi có phải là cùng một bọn hay không?”
Cổ Cẩm Tàng nói: “Vì sao ta phải bỏ qua cho bọn chúng?”
Thiệu Tinh Vũ căm hận nói: “Đồ chó chết khốn nạn tâm ngoan thủ lạt!”
Vạn Cổ Thiêu cười nói: “Chính là bốn chữ tâm ngoan thủ lạt này, bốn chữ này, trên giang hồ đáng tiền lắm đó, không như vậy thì chẳng thể nào sống tiếp được.”
Thiệu Tinh Vũ nói: “Các ngươi nói cùng với ca ca ta hợp tác làm ăn, kết quả là lừa gạt ngân lượng của huynh ấy, khiến huynh ấy treo cổ tự sát, các ngươi còn đến làm ô nhục muội tử ta, đá chết cha ta, vừa khéo để Lão Lưu nhìn thấy, thông báo cho ta, mấy tên mặt hiệp thiếu mặt người dạ thú các ngươi! Chỉ hận ta võ nghệ thấp kém, không đánh lại các ngươi, chỉ đành cùng Lão Lưu trốn chạy khắp nơi, vô luận kiện cáo đến đâu, đều vì uy vọng trong võ lâm và quan phủ của các ngươi, ai cũng không dám dây đến, ngược lại thấy bọn ta rơi xuống giếng còn ném đá! Cuối cùng, không ngờ; vẫn là… ta hại Lão Lưu! Là ta đã hại Lão Lưu!”

Vạn Cổ Thiêu cười nói: “Ngươi không cần phải khó chịu đâu; qua một lúc nữa, ngươi cũng sẽ theo hắn đi thôi.”
Thu Ánh Thụy cười lạnh nói: “Ngươi cũng không đơn giản a, không ngờ đã nói động được cái gì mà ‘Hiệp Đạo’ Uyển Nhuệ Hổ ở Chẩm sơn gần đó tới ra mặt giúp ngươi, nếu không phải Cổ công tử điều động quan binh bao vây tiễu trừ, nói không chừng, ngươi sớm đã chiếm cứ đỉnh núi làm sơn đại vương rồi.”
Thiệu Tinh Vũ phẫn nộ nói: “Các ngươi cũng nắm lấy điểm này, đến đâu cũng nói chúng ta là sơn tặc cường đạo, vu cáo tội danh phản quân, tróc nã chúng ta, các ngươi… thực không phải là người!”
Cổ Cẩm Tàng nói: “Ngươi đã mắng đủ chưa? Đừng có quên, ngươi mắng một câu, chúng ta sẽ để ngươi phải mong được chết thêm một phần!”
Thiệu Tinh Vũ nói: “Được! Ta chỉ muốn biết một chuyện!”
Cổ Cẩm Tàng nói: “Ngươi nói ra xem.”
Thiệu Tinh Vũ nói: “Các ngươi tàn hại chúng ta như vậy, rốt cuộc là vì mục đích gì?!”
“Tế kiếm.” - Vạn Cổ Tàng đáp - “Chẳng có cách nào khác, làm hiệp thiếu trong võ lâm, mỗi năm ít nhất phải giết vài tên đại gian đại ác để tế kiếm, nếu không, danh tiếng sẽ bị giảm xuống, nhưng nếu phải giết ác đồ chân chính, vừa mạo hiểm lại khó khăn, chẳng hề dễ dàng, loại người giống như các ngươi, chỉ cần bức một chút là sẽ đứng ra liều mạng, vừa khéo cho chúng ta cái cớ để trừ gian diệt ác!”
Hắn cười cười nói: “Kiếm của chúng ta, mỗi năm luôn phải dùng máu tươi của vài người để tế, nếu không, phía Thu thiếu hiệp sẽ khó mà ăn nói với sư tôn, phía Cổ công tử cũng khó có thể khiến phụ thân nở mày nở mặt… Còn về ta, đã ăn lộc vua thì phải chia sẻ ưu lo cho vua, chức trách của ta chính là an bài thế nào để cho hai vị đây tế kiếm, tạo dựng hình tượng ‘anh hùng hiệp thiếu’!”
Thiệu Tinh Vũ tức giận cười lên điên cuồng: “Hay cho cái ‘anh hùng hiệp thiếu’ chó lợn không bằng kia!”
Vạn Cổ Thiêu sắc mặt biến đổi, nói: “Trò chơi của chúng ta cũng đã chơi xong rồi, ngươi cũng nên chết rồi đó!”
Thiệu Tinh Vũ nhảy mạnh lên, kéo theo cả chiếc gông nhảy lên bàn, hai tay phân ra, chiếc cùm sắt ở hai cổ tay vang lên leng keng một hồi, hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Muốn chém muốn giết thì lên đây, ta có chết cũng quyết không nhắm mắt!”
Vạn Cổ Thiêu, Cổ Cẩm Tàng, Thu Ánh Thụy ba người nhất tế cười lên điên cuồng, cười được một hồi, Thu Ánh Thụy cố nén cười nói: “Ngươi với cái bộ dạng này… có thể là địch thủ của chúng ta sao?”
Thiệu Tinh Vũ cắn chặt vào môi đến chảy máu: “Không đánh lại thì cùng lắm là chết! Nhất định có một ngày, sẽ có người đến thu thập các ngươi, mấy tên bại hoại của võ lâm!”
Ba người sắc mặt biến đổi, Thu Ánh Thụy rút ngay kiếm ra, đang muốn xuất thủ, đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên: “Đợi một chút.”
“Bộp!” Một bóng người bay vào, không ngờ lại là một thi thể không đầu!
Thiệu Tinh Vũ vừa nhìn, cho rằng lại có địch nhân nào đó tới, dù sao hắn cũng định chắc là mình sẽ chết, cũng không để ý nhiều, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy y phục hoa lệ trên thi thể không đầu kia, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nghiêng đầu nhìn đi, chỉ thấy nơi cửa ngách xuất hiện một bóng người khí thế bức nhân, ba người Vạn Cổ Tàng trên mặt đều xuất hiện một vẻ quỷ dị cùng sợ hãi, thân hình người này không phải là cao lớn, trong chỗ tối khó mà nhìn rõ, nhưng sát khí bức nhân tỏa ra lại khiến cho trái tim của mấy người trong thạch thất đều đập thình thịch.
Trong tay người nọ đang xách một cái đầu.
Trong phòng đèn dầu mờ ảo, chỉ thấy từ chỗ cổ của chiếc đầu người kia vẫn còn máu tươi rỏ xuống.

Cổ Cẩm Tàng thất thanh kêu lên: “Thúc phụ!”
Người đang đứng ở chỗ tối kia bước lên trước một bước, ánh đèn đã có thể chiếu đến, có thể nhìn rõ y phục bằng vải thô cùng thân hình cường tráng của y, chỉ nghe y trầm giọng nói: “Tên cẩu quan này coi thường nhân mạng, giết người phán tù bừa bãi, còn mặc kệ người thân và cấp dưới hành sự, không ngờ lại để cho các ngươi làm bừa ngay trong nha môn, ta chặt cái thủ cấp của hắn xuống trước rồi mới tính sổ với các ngươi!”
Cổ Cẩm Tàng vừa kinh hãi vừa tức giận: “Không ngờ ngươi dám giết chết mệnh quan triều đình!”
Người đó nói: “Làm quan mà không yêu dân như con, gọi gì là quan? Nhưng cũng không hẳn ai ta cũng đều giết,” – y móc ra một cái bọc, tiện tay quăng ra, chiếc bọc rơi xuống đất, bốn năm ngón tay người rơi ra, - “có kẻ chỉ hơi cảnh cáo một chút, ở đây có sáu ngón tay người, bốn ngón của Phù bộ đầu, hai ngón của Chu giám ngục, Hưu ban đầu làm tròn chức trách, không phải là kẻ đại ác, ta đã tha cho y.”
Vạn Cổ Thiêu đột nhiên làm ra một chuyện.
Hắn vung cước đá về phía cái tay nắm bên tường.
“Bộp” một tiếng vang lên, cửa đá rơi xuống!
Người đó muốn xông vào trong thạch thất thì đã không kịp, nếu lùi lại một cái là thạch thất sẽ bị đóng kín, ngăn cách với bên ngoài, y hét lớn một tiếng, không tiến không lùi, tay phải đưa lên ngăn cản, cánh cửa đá có sức nặng ít nhất cũng phải ba trăm cân, không ngờ đã bị y một tay cản lại, không rơi xuống tiếp được nữa.
Đúng vào khoảnh khắc ấy Cổ Cẩm Tàng liền lao đến.
Thân hình của hắn xao động như một đạo ngân quang.
Ngân kiếm mau chóng đâm tới hông người nọ.
Người nọ một tay phải chống đỡ cửa đá, lồng ngực mở rộng, tự nhiên không thể chống đỡ được.
Thiệu Tinh Vũ cả kinh, kêu lên: “Cẩn thận…” Hắn kinh hãi lao đến, muốn đi ứng cứu, nhưng gông cùm trên người quá nặng, thân thể chậm chạp, một bóng đỏ lóe lên, Thu Ánh Thụy đã cản ngay trước mặt, một kiếm chém xuống!
Thiệu Tinh Vũ vội vã dùng gông sắt cản lại, “đang” một tiếng vang lên, tia lửa bắn ra bốn phía, có một số bắn vào cằm Thiệu Tinh Vũ, một cảm giác đau đớn nóng rát truyền đến.
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm vang lên.
Cổ Cẩm Tàng khom người lui lại từng bước từng bước về phía sau.
Lùi được bảy tám bước, đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy trước ngực hắn có một lỗ máu, hắn khàn khàn cất tiếng: “Kiếm của ta…” Chưa dứt lời đã đổ gục xuống đất, lúc này mọi người mới phát hiện thanh kiếm trong tay hắn đã không thấy đâu nữa.
Kiếm ở trong tay người nọ.
Ngân kiếm còn đang giỏ máu.
Máu của chính Cổ Cẩm Tàng.
Người đó đoạt lấy thanh kiếm của Cổ Cẩm Tàng đánh tới, rồi lại một kiếm giết ngay hắn.
Y đột nhiên buông tay, cửa đá rơi mạnh xuống, còn y đã lướt vào bên trong.
Ánh nến chiếu tới, người tới có hai hàng mi đao, hai vệt râu đao, trên lưng là một thanh đao vỏ gỗ, chính là Thẩm Hổ Thiện.

Vạn Cổ Thiêu chỉ cảm thấy giọng nói của mình đã trở nên thập phần gượng gạo, cố trấn định lại nói: “Thẩm Hổ Thiện, ngươi thế này là… Nhưng đã cứu phải kẻ không nên cứu rồi!”
Thẩm Hổ Thiện nói: “Lần này quyết không phải cứu nhầm, cũng không phải giết nhầm. Hai tháng trước, ta tin lời của người, còn nay lại đến chậm một bước, mới khiến cho có thêm mấy mạng người vô tội phải chết đi.
Vạn Cổ Thiêu phân biện: “Câu nào của ta cũng đều là lời thực…”
“Lời thực!” Thẩm Hổ Thiện dứt khoát cắt ngang, nói: “Nếu không phải tên họ Cổ này đột nhiên đâm ta một kiếm, hành vi bỉ ổi, khiến ta sinh nghi: sao người thủ đoạn như thế này lại có thể đi làm chuyện hiệp nghĩa? Vì thế bèn bắt đầu điều tra chuyện này, ai biết, cả một vùng đó, căn bản chẳng có thôn Đan Đồng! Ta tra đi tra lại, đều không có kết quả, có điều, dù sao vẫn còn có chuyện thổ phỉ trên Chẩm sơn, ta đích thân đi một chuyến, mới biết thổ phỉ ở Chẩm sơn trước nay chưa từng quấy nhiễu dân chúng, chỉ là bị bức bách phải lạc thảo làm giặc, chuyên đánh những kẻ tham quan xấu xa, gần đây đã bị quan binh tiêu diệt. Ta lần mò điều tra theo manh mối này, mới biết có một nơi tên là thôn Tiều Tây, quả đúng đã xảy ra một chuyện tương tự như thế. Vì vậy ta đi tới điều tra cẩn thận, nhưng dân thôn cực kì sợ hãi, có thế nào cũng không chịu nói…”
“Có điều, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, ta sống cùng bọn họ một quãng thời gian, cuối cùng cũng làm rõ chân tướng, là có ba người ngoài chạy đến đây, gian ô Thiệu tiểu muội tử, còn giết Thiệu lão đầu, ý đồ bức tử đứa con thứ hai của Thiệu gia, vì thế khiến cho nghĩa đạo (đạo trong đạo tặc) ở Chẩm Sơn trượng nghĩa xuất thủ, dẫn đến một trường quan dân đại chiến, tử thương không ít……” Thẩm Hổ Thiện nói đến đây, mắt hổ hàm uy, nhìn chăm chăm vào Vạn Cổ Thiêu, nói: “Nếu các ngươi đến đây rồi dừng lại, không đuổi cùng giết tận, có lẽ, ta cũng bất tất phải giết các ngươi!”
Thu Ánh Thụy sợ sệt nói: “Ngươi…sao ngươi biết…?”
“Sao biết các ngươi ở nơi này vô pháp vô thiên phải không?” Thẩm Hổ Thiện nói: “Ta bỏ ra một tháng thời gian, hiểu rõ tiền nhân hậu quả, lập tức đi khắp chân trời góc biến, đi tìm nơi hạ lạc của Thiệu huynh, có điều, mệt mỏi mà chẳng thu được kết quả gì, chỉ đành thay đổi phương pháp, đi tìm hành tung của ba tên tội ác ngập đầu các ngươi, lại bỏ ra thời gian hai mươi ngày, biết các ngươi đã đến vùng Viên Sơn, ta bèn mau chóng đi tới, vừa khéo lại nghe thấy mấy tên nanh vuốt của quan nha, chuyên nối giáo cho giặc đang nói đến chuyện này, vì thế mới khiến ta có thể đến kịp thời, ài, tránh khỏi việc lại hi sinh thêm một tính mạng nữa!”
Thiệu Tinh Vũ chính tai nghe thấy người xa lạ đã từng cứu qua mình này, không ngờ lại vì một chuyện chẳng hề liên quan mà bỏ ra nhiều thời gian và tâm lực như thế để điều tra manh mối, trong lòng vô cùng cảm động, kích động nói: “Đại hiệp, người, nếu Thiệu Tinh Vũ tôi có thể sống mà ra ngoài, đời này kiếp này tôi xin làm trâu làm ngựa cho người, cũng…”
Thẩm Hổ Thiện ngắt lời: “Chủ trì chính nghĩa là chuyện đương nhiên, ngươi bất tất phải cảm ơn ta. Ngươi cũng đã chịu đủ ủy khuất, trải qua mọi gian khổ, thế gian hiện nay, trong quan phủ đã chẳng còn những hào sĩ như ‘Tứ Đại Danh Bổ’ năm xưa để chủ trì công bằng, chỉ đành để những đạo khấu như chúng ta đứng ra đảm đương thôi.”
Thu Ánh Thụy tức giận quát lên: “Họ Thẩm kia, ngươi đừng ngông cuồng, dám đánh quan sai bị thương, ta giết ngươi để tế kiếm!”
Đột nhiên, một kiếm đâm thẳng tới Thiệu Tinh Vũ!
Thiệu Tinh Vũ cuống quýt không kịp đưa tay, Thu Ánh Thụy đã định sẵn tâm ý, muốn một kiếm giết chết Thiệu Tinh Vũ, tiếp đó sẽ cùng Vạn Cổ Tàng hợp chiến đánh Thẩm Hổ Thiện, lấy hai địch một, hắn không tin là đánh không lại.
Đáng tiếc là thân hình Thu Ánh Thụy vừa động, Thẩm Hổ Thiện cũng lập tức di động.
Kiếm của Thu Ánh Thụy vừa mới xuất ra, ngân kiếm Thẩm Hổ Thiện nắm chắc trong tay đã đâm vào lưng hắn, mũi kiếm đâm tới, xoẹt một nhát lộ ra ở trước ngực!
Thu Ánh Thụy đột nhiên xuất thủ, Thẩm Hổ Thiện một kiếm giết tới, Vạn Cổ Thiêu cũng lập tức có hành động.
Hắn một tay rút kiếm từ trong ống tay áo ra, một quyền đấm thẳng vào cái tay nắm bên tường, cách cửa đá bỗng dưng bay lên, hắn lao ra ngoài nhanh như thiểm điện, đồng thời triển khai kiếm pháp, tạo thành một lưới kiếm trùng trùng điệp điệp sau lưng mình, hệt như một con nhím vậy.
Thẩm Hổ Thiện một kiếm giết chết Thu Ánh Thụy, kiếm vẫn còn lưu trong người hắn, không kịp rút ra, người đã nhảy lui về phía sau, trên không trung xoay người lại, rút thanh đao ra!
Trong thạch thất lóe lên đao quang.
Nhất thời, Thiệu Tinh Vũ chẳng nhìn thấy gì nữa.
Đao quang vừa lóe lên rồi vụt tắt.
Đao lại trở về cái vỏ gỗ sau lưng Thẩm Hổ Thiện, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Đao quang vừa rồi cũng tựa như chẳng hề có liên quan gì với hắn.
Nhưng chỉ nghe Vạn Cổ Thiêu kêu thảm một tiếng, người đã lướt ra khỏi cửa đá, bỗng dưng phân làm hai nửa, nhưng thế không dừng lại, vẫn lao thẳng ra ngoài, sau khoảnh khắc, “bụp, bụp” va vào bức tường đá, sau đó mới trượt xuống đất.
Thẩm Hổ Thiện nhìn mảnh kiếm gẫy trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Thứ bại hoại như các ngươi, ta cũng phải giết để tế đao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận