Tàng Châu


Edit: Châu
Đợi đến lúc người của Đông cung tới giúp thì Gia Nhu mới yên tâm rời đi.
Gần cổng Minh Đức vẫn còn có chiến sự, đôi bên đang giằng co thì Quảng Lăng Vương dẫn binh đến, lúc bấy giờ Trần Triêu Ân mới chịu thua triệt để.

Lúc này, rất nhiều binh sĩ đang thu dọn tàn cuộc, đường cái hàng ngày vẫn luôn đông đúc thì giờ đây không một bóng người.

Dân chúng đều đóng chặt cửa ở trong nhà, sợ bị liên lụy.
Gia Nhu còn đang nghĩ về Thôi Thời Chiếu, cúi đầu bước đi, bất ngờ đụng phải một người.
Lý Diệp đi tìm Gia Nhu, thấy nàng mất hồn mất vía đi tới thì vội vã chạy về phía nàng.
Gia Nhu ngẩng đầu nhìn Lý Diệp, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khổ sở, lập tức ôm lấy chàng, thấy được thả lỏng hẳn.
“Nàng không chịu ở yên ở Ly Sơn, về thành làm gì?” Lý Diệp cúi xuống hỏi, “Nàng chẳng bao giờ chịu để lời ta trong lòng cả.”
“Lang quân, ta vừa tới Viên Khâu.” Gia Nhu buồn bã nói, “Thái tử không sao, nhưng anh họ thì…”
Lý Diệp giật mình, hỏi: “Anh ấy làm sao?”
“Tai hình như bị chấn động, bị thương, không nghe thấy gì nữa.

Tôn Tòng Chu đang đưa về trong thành chữa trị, thế nhưng ta lo anh ấy…” Gia Nhu không nói tiếp.
Lý Diệp vỗ lưng nàng trấn an: “Đừng lo, trình độ của Khai Dương hạng nhất đấy.

Huống chi anh họ bị thương khi bảo vệ Thái tử, Đông cung sẽ không bỏ mặc.

Chờ mọi chuyện yên ổn, ta với nàng sẽ đi thăm anh ấy.

Tối nay, nàng theo ta đi một chỗ.”
Gia Nhu ngước mắt, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
Buổi tối, được trong cung đồng ý, Lý Diệp đưa Gia Nhu vào nhà lao của bộ Hình.

Hôm nay nhà lao các nơi đều kín chỗ, phạm nhân phải giải đến cả nhà lao của huyện Trường An và huyện Vạn Niên.

Riêng nhà lao bộ Hình thì trái lại, vì chỉ giam giữ mấy trọng phạm, nên có vẻ hơi vắng vẻ.
Gia Nhu đoán được Lý Diệp muốn dẫn nàng đi gặp ai, nhưng đến lúc theo quản ngục đến nhà giam phía trước, nhìn thấy người bên trong thì nàng vẫn sửng sốt một chút.
Quản ngục mở cửa nhà giam, đưa cái khay có rượu và thức ăn trên tay cho Lý Diệp, rồi không nói gì đi ra.
Lý Mô ngồi trên đống cỏ, tóc dài rối tung, mặc quần áo tù.

Trên tường có một cửa sổ ở vị trí rất cao, bên ngoài có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, chiếu ra ánh sáng còn sáng hơn ngọn nến nhỏ xíu ở trên chiếc bàn thấp.

Nghe thấy tiếng động, Lý Mô cũng không nhúc nhích, cứ ngồi như vậy.
Gia Nhu theo sau Lý Diệp đi vào, Lý Diệp đặt khay lên bàn thấp, nhất thời không biết mở lời thế nào.

Người này chính là cha đẻ của chàng, nhưng hai người gặp mặt chưa tới ba lần, đừng nói tới có bất kỳ cảm tình nào.

Chẳng qua trong người chàng có dòng máu của người này.

Liên quan như thế, cho nên chàng phải đến đây.
“Đây là đồ ăn trong cung ban thưởng, ông cố ăn một chút đi.” Lý Diệp nói.
Lý Mô nghe giọng Lý Diệp, rốt cục cũng có phản ứng, nghiêng đầu nhìn qua: “Sao con lại tới đây?”
“Tôi đưa vợ tôi tới thăm ông.” Lý Diệp kéo Gia Nhu tới bên canh, để Lý Mô nhìn rõ hơn một chút.

Lý Mô nhếch miệng: “Con không giận ta à, mà còn dám đưa nó tới trước mặt ta? Hôm ấy, ta ra lệch cho Tề Việt đến Ly Sơn bắt nó, chẳng qua bắt hụt mà thôi.


Nếu ta bắt được nó, thắng bại hôm nay còn chưa biết thế nào đâu.

Chẳng phải Thái tử đã bị ta nổ chết rồi hay sao?”
Lý Diệp trầm mặc trong chốc lát rồi mới lên tiếng: “Thái tử không chết.”
Nụ cười trên mặt Lý Mô đông cứng: “Con nói cái gì? Không thể nào! Sao có thể không việc gì? Thuốc nổ chôn ngay chỗ xe của hắn dừng lại, hắn không có khả năng còn sống!”
“Trên đời này có rất nhiều chuyện đều do trời định.

Lúc thuốc nổ nổ, Thái tử đã vào trong xe, được khung xe bảo vệ, nên Thải tử không bị thương.

Ông tìm đâu ra được nhiều đá lửa như vậy?” Lý Diệp hỏi.
Lý Mô vẫn còn bị thông tin Thái tử không chết làm cho hoảng hốt, không trả lời câu hỏi của Lý Diệp.
Nói thật là Lý Diệp cũng đã biết mọi chuyện đều do Từ Doanh gây nên, chẳng qua chỉ muốn Lý Mô xác nhận lại mà thôi.

Dù sao Lý Mô không biết đến công thức chế tạo thuốc nổ, nên trong thời gian ngắn như vậy không thể chế tạo được lượng lớn như vậy.
Nếu như không có tội danh ám sát Thái tử, Lý Diệp có thể bảo toàn mạng sống cho Lý Mô.

Nhưng bây giờ, Lý Mô không thể trốn được chén rượu độc trên cái khay kia rồi.

Xét đến sự kiêu ngạo của lão, Lý Mô cũng không đời nào chịu sống được chăng hay chớ.
Lý Diệp quỳ xuống trước mặt Lý Mô, Gia Nhu vội vã quỳ xuống cạnh chàng, hai người cùng dập đầu trước Lý Mô.
Lý Mô vội vã né tránh: “Con làm gì vậy?”
“Đây là cảm ơn sinh thành của ông.

Tôi là con trai ruột của ông, nếu ông đồng ý, tôi sẽ thờ cúng cho ông, hương khói chu đáo đến khi tôi chết.

Đây cũng là đạo lý nghĩa tử là nghĩa tận, là việc duy nhất tôi có thể làm cho ông.” Lý Diệp lạnh nhạt nói.
Lý Mô mím môi, không nói gì.
Chỉ một chốc, Lý Diệp đỡ Gia Nhu cùng đứng dậy, đang định nắm tay nàng rời khỏi phòng giam thì Lý Mô bỗng nhiên mở miệng: “Chén rượu kia, là rượu độc sao?”
Lý Diệp không xoay người lại, đáp một tiếng “Phải”.
Tới giờ phút này rồi thì chẳng còn gì phải giấu giếm nữa cả.

Chắc Lý Mô cũng đoán được trong lòng, tối nay Lý Diệp tới gặp lão lần cuối.
Lý Mô đứng lên, xích sắt trên người kêu loảng xoảng.

Lão đi tới trước mặt Lý Diệp, lấy trong ngực ra nửa miếng ngọc: “Đây là mẹ con để lại cho con, còn nửa miếng kia chắc bị Thôi Thời Chiếu trộm đi rồi.

Sau này con tìm đủ hai miếng, chập vào nhau trình lên Thánh nhân, nói là Thánh nhân nợ Công chúa Diên Quang và ta.”
Gia Nhu không hiểu Lý Mô nói như vậy là có ý gì, Lý Diệp thì lại hiểu, lặng lẽ cầm lấy miếng ngọc.

Lý Mô lo Đông cung kiêng kỵ thân phận của Lý Diệp, muốn bỏ Lý Diệp, bảo chàng đưa vật này cho Thiên tử, có thể mượn uy Thiên tử, giữ mạng cho chàng.
“Ta biết chuyện thuốc nổ là do Từ thị của Đông cung làm ra.

Sau này, chắc chắm Thái tử không thể tha thứ cho mụ được, nhưng mụ lại là mẹ đẻ của Quảng Lăng Vương, nếu con không có ý với ngai vua, thì cũng phải nói hết ra, để Thiên tử và Thái tử tự xử lý.” Lý Mô còn chưa yên tâm, phải nói thêm.
Lý Diệp gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hai cha con lại im lặng một lần nữa.

So với các gia đình khác, cha con nhà này không chỉ không có tình cảm cha con thân thiết, cũng không chỉ có khoảng cách hai mươi mấy năm thời gian, mà còn có thân phận, lập trường khác biệt, thậm chí đối lập hoàn toàn.

Sau cùng, Lý Mô vỗ vai Lý Diệp, chỉ nói đơn giản vài từ: “Đi đi, sau này tự lo liệu cho tốt.”
Từ nhà lao bộ Hình đi ra, Gia Nhu nhận thấy Lý Diệp không đi ngay, mà đứng lại cạnh cửa, lẳng lặng chờ.


Mãi sau, có một người từ trong chạy ra, nói nhỏ với nội thị ở cửa: “Thư Vương đã uống rượu độc rồi, công công vào cung báo cáo đi.”
Lý Diệp không dám nhìn người kia ra đi, e là không chịu nổi.

Lúc nãy ở phòng giam, chàng vẫn luôn kiềm chế, bây giờ hai mắt đỏ bừng, vai hơi run, bất lực như đứa trẻ.

Gia Nhu ôm vai chàng, nhẹ nhàng vỗ lưng chàng, thì thầm: “Không sao, ta bên chàng.”
Lý Diệp túm lấy áo trên lưng nàng, chỉ cảm thấy ba bề bốn bên đều là gió lạnh, không biết mình từ đâu đến, và sẽ đi về đâu.
***
Hoàng đế Trinh Nguyên càng ngày càng yếu, đã gần đất xa trời.

Hoàng đế gọi Thái tử Lý Tụng và Quảng Lăng Vương Lý Thuần cùng vào điện Cam Lộ, nằm trên giường rồng, bình tĩnh nói chuyện hậu sự.

Đối với người bình thường, thọ được như vậy cũng không phải là quá khó, nhưng đây là đế vương, làm từng ấy thời gian cũng quá mệt mỏi rồi.
Mặc dù Lý Tụng không bị thuốc nổ làm bị thương, nhưng vụ nổ lớn kinh khủng kia vẫn làm ông ta khiếp sợ.

Sau khi tỉnh lại, Lý Tụng vẫn tim đập chân run, sức khỏe ngày càng sa sút, lúc này phải lên dây cót mãi mới tới gặp Hoàng đế được.
Hoàng đế thấy vẻ mặt Lý Tụng, biết là không ổn, nên cũng không trách cứ gì, chỉ nói: “Ta từng muốn cho Lý Diệp nhận thân, nhưng nó nhất định không chịu, ta đã đồng ý cho nó đi ở ẩn rồi.

Sau này, cho dù là ai cũng không được tìm kiếm nó, cũng không được hại nó.”
Lý Tụng nói: “Thánh nhân nói nghiêm trọng quá ạ.

Lý Diệp có đại công giúp dẹp loạn Thư Vương, sao con lại hại nó ạ?”
Hoàng đế lại nhìn Quảng Lăng Vương: “Còn ngươi?”
Lý Thuần không ngờ Thánh nhân lại hỏi mình, vội vã tỏ rõ thái độ: “Thánh nhân quá lo rồi ạ.

Lý Diệp vốn chính là mưu sĩ của thần, tình cảm của thần với Lý Diệp như tay chân, quyết không làm việc gì hung ác.”
Hoàng đế bảo hai người thề, rồi mới thôi.

Ngài nhắm mắt, nói: “Trẫm không còn nhiều thời gian nữa, có một số việc, phải dặn dò các ngươi.

Trong triều có một số đại thần vẫn theo Thư Vương, ngoài Bùi Diên Linh và Tằng Ứng Hiền, nếu mấy người kia vẫn làm tròn nhiệm vụ thì các ngươi không nên truy cứu nữa.

Mặt khác, Quách thị và Lý thị đều không đủ tư cách làm mẫu nghi thiên hạ, về phần Từ thị…”
Lý Tụng và Lý Thuần vẫn bất đồng ý kiến về việc xử lý Từ thị, lúc này nghe thấy Hoàng đế Trinh Nguyên nhắc tới, đều nín thở tập trung.
Hoàng đế dừng lại, rồi nói: “Ban thưởng cho tự sát.”
“Thánh nhân!” Lý Thuần muốn giữ mạng cho mẹ đẻ, không ngờ Thánh nhân tự mình ra lệnh xử tử.
“Người đàn bà kia quá nham hiểm, không khác gì Hoàng hậu năm đó.” Thiên tử chậm rãi nói, “Nếu ngươi muốn hậu cung an ổn, cha ngươi an toàn, thì nghe trẫm đi.”
Lý Thuần nhớ tới chuyện mẹ mình liên hợp với Thư vương, thiếu chút nữa hại chết cha, cũng hiểu được tội của mẹ mình không thể tha được, song suy cho cùng bà vẫn là mẹ đẻ của mình, không thể mở to mắt mà nhìn mẹ chết trước mặt mình.

Nhưng lúc này cũng chỉ có thể im lặng nghe theo.
“Triều đình chưa ổn, đừng có vội tước phiên.

Vương Thừa Nguyên tuy là tướng tài, nhưng cũng vẫn là người dân tộc, sau này không ai dám đảm bảo sẽ không có ý khác.

Nên phong quan to thưởng bổng lộc hậu, cho Vương Thừa Nguyên ở lại Trường An, không liên hệ với Hà Sóc nữa.


Trong vòng mười năm, không nên động đến các phiên trấn khác.” Hoàng đế vừa ho, vừa nói.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt chủ yếu nhìn về phía Lý Thuần.
Trong mắt hoàng đế, Lý Tụng khó làm nên nghiệp lớn, thiên hạ giang sơn có rạng rỡ hay không, hoàn toàn phải trông vào lớp trẻ rồi.

Hai cha con Lý Tụng nhất nhất nghe lời.

Hoàng đế đã gần như hết hơi, cuối cùng chỉ nói: “Vụ án của Diên Quang năm xưa, mặc dù là do Lý Mô dựng lên, nhưng trẫm cũng có phần trong đó, làm cho nó thành ra như vậy, xin lỗi Diên Quang.

Hôm nay, mọi chuyện đã qua hết, trẫm sửa lại bản án xử sai cho Diên Quang và Thái tử phi.

Chuẩn đưa di hài Diên Quang vào lăng mộ của Hoàng gia, an táng đúng theo phong tục.”
“Thánh nhân yên tâm, chúng thần đã xem xét sửa lại hồ sơ cũ, lúc nào đó sẽ xét sử lại.

Còn Lý tướng… có triệu về triều lại không?” Lý Tụng hỏi.
Hoàng đế Trinh Nguyên nhìn phong cảnh đầu mùa hè ngoài cửa sổ, chậm rãi lắc đầu: “Lý Giáng phong làm Tiết độ sứ, cho nhậm chức bên ngoài.

Tể tướng mới của con, con tự chọn đi.”
Mấy năm nay, hoàng thất đã cho Lý gia quá nhiều ân sủng, nên mới xảy ra chuyện như Lý Sưởng.

Vì đầy quá ắt tràn, trăng tròn rồi phải khuyết, dòng họ Lý đất Triệu cũng đến lúc thoái trào rồi.

Hơn nữa phương pháp chính trị của Lý Giáng chưa chắc đã hợp với vua mới.

Vua nào triều thần nấy, sau khi Hoàng đế Trinh Nguyên băng hà, triều đình cũng nên có vẻ mặt mới mới được.
“Trẫm mệt rồi, các ngươi đều ra ngoài đi.” Hoàng đế mệt mỏi nói.
Lý Tụng và Lý Thuần còn muốn ở lại phục vụ Thiên tử thêm một lúc, nhưng rồi không dám trái lời, đành cung kính lui ra.

Lúc ấy Hoàng đế mới lấy từ dưới gối đầu ra nửa miếng ngọc, nói: “Diên Quang, khi còn bé, phụ hoàng đã từng rất cưng chìêu muội, có thứ gì tốt thì đều cho muội cả, kể cả miếng ngọc nghe đồn có long khí này.

Trẫm ghen ghét muội, muội có tha thứ cho trẫm không? Chỉ mong xuống âm phủ rồi, muội vẫn nhận trẫm.”
Hoàng đế Trinh Nguyên nhắm mắt lại, dường như đã quay lại thời thơ ấu, em trai nhỏ và em gái nhỏ cùng vô tư chơi đuổi nhau trong vườn hoa.

Hoàng đế khẽ mỉm cười, một cánh hoa từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi xuống người ngài, tay hoàng đé chậm rãi rũ xuống.
Năm Trinh Nguyên thứ ba mươi mốt, Thiên tử băng hà, hưởng thọ sáu mươi tư tuổi, tên thụy sau khi chết là Thần võ hiếu văn hoàng đế, bài vị thờ cúng là Đức tông, chôn ở Sùng lăng.

Thái tử Lý Tụng kế vị, phong con cả Quảng Lăng Vương là Thái tử, mở phủ Chiêm sự, bổ nhiệm Thôi Thời Chiếu làm người đứng đầu phủ Chiêm sự.
Ngày đưa di hài Thiên tử vào Hoàng lăng, cũng là ngày cải táng Trưởng Công chúa Diên Quang về đó, toàn bộ nghi thức diễn ra rất long trọng, tân hoàng và Thái tử đều có mặt.

Lý Diệp và Gia Nhu đứng trên sườn núi ở xa xa nhìn lại, hai người đều mặc quần áo trắng, dáng vẻ nghiêm trang.
Đến lúc nghi thức ở đằng kia gần xong, tiếng chuông cổ vang vọng đỉnh núi, Lý Diệp quay đầu lại hỏi Gia Nhu: “Giờ ta không có gì cả, sau này, nàng phải đi theo người dân thường là ta, có thấy tủi thân không?”
Gia Nhu cười nói: “Có gì mà phải tủi thân, cùng lắm thì ta nuôi chàng.

Của hồi môn của ta nhiều lắm đấy.”
Lý Diệp nhéo mặt nàng: “Mặc dù thính lực của anh họ không thể khôi phục như lúc ban đầu, tai phải chỉ nghe được một chút, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến chức vụ của anh ấy.

Chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện cưới xin thôi.” Thôi Thời Chiếu giờ đã là quan lớn, không phải con gái nhà cao cửa rộng thì không thể làm vợ cả.

Nhưng các cô gái ngàn vàng kia đời nào muốn có chồng khiếm thính, họ sợ trở thành trò cười cho cả thành Trường An này.
“Nhân nói đến đây, mẹ vừa gửi thư cho ta, nói Thuận Nương muốn đến phục vụ cho anh họ.

Thuận Nương tự biết thân phận hèn kém, không dám yêu cầu danh phận gì.

Ta biết chắc chắn anh họ không muốn, nhưng Thuận Nương cứ đòi như vậy, không biết phải làm sao nữa.” Gia Nhu nói.
Lý Diệp nhìn về phía Sùng lăng: “Hai người ấy cũng có số mệnh của họ, chẳng có gì là không thể cả.

Đi thôi, chúng ta phải đi luôn, nếu không sẽ không tìm được chỗ trọ đâu.

Nàng muốn đi đâu? Đi Thái sơn, hay là đi Giang Nam?”

Gia Nhu đi theo Lý Diệp, tò mò hỏi: “Chàng không chào từ biệt Thái tử à? Còn chị gái nữa… Ta nghe nói Thái tử vẫn luôn tìm chàng, xem ra vẫn muốn cho chàng một chức quan to đấy.”
Lý Diệp lắc đầu, chỉ nói: “Sao bằng đi khắp bốn phương cơ chứ.” Đến giờ phút này, lập trường của chàng và Lý Thuần không còn cách nào cùng tồn tại được.

Cho dù Lý Thuần nghĩ thế nào chăng nữa, bọn họ đều không thích hợp gặp lại.
Gia Nhu biết Từ thị đã bị xử tử, nhưng chỉ nói với bên ngoài là đột tử.

Ngu Bắc Huyền thì đã đưa mẹ già và Trường Bình về Thái Châu, được tân hoàng khen thưởng, trong thời gian tới chắc triều đình cũng sẽ không tiến hành trấn áp đối với các phiên trấn.

Đời này đã khác hoàn toàn đời trước, tuy rằng Gia Nhu không biết mình đóng vai trò gì trong toàn bộ quá trình, nhưng cuối mọi thứ đều có vẻ an ổn.
Nàng vẫn luôn rất muốn quay về Nam Chiếu, liền đong đưa cánh tay Lý Diệp: “Chúng ta về Nam Chiếu trước được không? Nghe nói Linh Nguyên bị em trai níu kéo, không cho đi.”
Lý Diệp còn chưa lên tiếng, Tôn Tòng Chu đã không biết từ chỗ nào nhảy ra: “Hai người thật không biết điều, vắt chanh bỏ vỏ với ta thế à? Ta cũng muốn đi Nam Chiếu đón Linh Nguyên.”
Mặt Tôn Tòng Chu trông rất khó ngửi, trên lưng còn có bọc hành lý.
Lý Diệp bất đắc dĩ: “Khai Dương, cậu đi theo vợ chồng chúng ta có thấy ngại không?”
“Sư huynh, huynh thực sự không cần ta sao? Đừng có hối hận đấy.” Tôn Tòng Chu nhìn Gia Nhu, đắc ý nói.
Gia Nhu đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Lý Diệp còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, Tôn Tòng Chu vừa định mở miệng, Gia Nhu đã giành nói trước: “Ta… ta có tin vui.

Sáng sớm nay, Tôn Tòng Chu vừa bắt mạch thấy, còn chưa có cơ hội nói cho chàng.”
Lý Diệp sửng sốt, lập tức bế Gia Nhu lên: “Chiêu Chiêu, thật à?” Chàng còn chưa tin ngay được, nhanh thế đã lại có tin tốt rồi.
Gia Nhu gật đầu, hai tay đặt lên vai chàng, nhẹ nhàng nói: “Lang quân, lần này nhất định sẽ là một em bé khỏe mạnh.”
Mặt Lý Diệp cũng nhuộm một màu đỏ ửng, đôi mắt sáng như sao trời, không thèm để ý Tôn Tòng Chu đang đứng nhìn bên cạnh, chàng ôm chặt Gia Nhu vào trong ngực.

Gió núi thổi vi vu, Lý Diệp thấy còn vui mừng hơn là có được giang sơn đất nước.
“Trời không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh đi.” Tôn Tòng Chu giục, “Ta thấy mấy đứa Ngọc Hồ, Tiểu Viên và Vân Tùng đều chờ dài cổ ở phía dưới kia rồi.

Mà ta nói này Gia Nhu, Nam Chiếu có rất nhiều đồ ăn ngon đúng không? Cô sai bảo ta mãi rồi, đến lúc đó đừng có keo kiệt đấy.”
Lý Diệp đưa Gia Nhu xuống núi.

Dọc theo con đường này chim chóc ríu ra ríu rít, không yên tĩnh chút nào.
Trong Sùng lăng, Lý Thuần đi tới chỗ đoàn người chờ ở ngoài, nghe Phượng Tiêu báo cáo: “Điện hạ, chúng thuộc hạ chạy tới chỗ cửa hàng gạo thì thấy vườn không nhà trống rồi ạ.

Còn mấy chỗ thám tử mà Từ nương nương nói cũng không tìm được ai”
Khi Từ thị gặp Lý Thuần lần cuối, mụ đã nói hết với Lý Thuần về sự tồn tại của Trương Hiến.

Đối với người thống trị đất nước mà nói, một tổ chức như vậy sẽ là tai họa ngầm không thể nghi ngờ.

Cho nên Lý Thuần muốn nắm những người đó, nhưng chỉ tóm được không khí.
“Khi lục soát cửa hàng gạo thì tìm được cái này.” Phượng Tiêu nói, giao một phong thư cho Lý Thuần.
Phong thư không có chữ nào, thế nhưng lúc lấy tờ thư ra, Lý Thuần liền biết là Lý Diệp.
“Điện hạ không cần lo ngại, ngày trước thầy ta chỉ dùng cái này để giúp sức cho Đông cung hoàn thành nguyện vọng.

Hôm nay Ngọc Hành đã thoái lui, tất nhiên những người đó cũng sẽ tan vào phố phường, không xuất hiện lại nữa.

Mong Điện hạ luôn mạnh khỏe, giang sơn vĩnh hằng, đời này không gặp lại.”
Lý Thuần đọc xong, nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, rồi lại vuốt ra đọc lại lần nữa.

Điều ông ta nghĩ tới, Lý Diệp cũng có thể nghĩ ra được.

Chàng viết đời này không gặp lại nữa, có nghĩa là muốn đi xa mãi mãi rồi.

Lý Thuần cười tự giễu, vừa muốn Lý Diệp ở lại, mặt khác lại muốn bỏ bọn Trương Hiến đi.

Quả nhiên, có đôi khi tư tưởng của con người, là do tình cảnh quyết định.
Lý Thuần giờ đã không còn là Lý Thuần ban đầu.
Lòng dạ ấy, làm sao giấu được Lý Diệp? Cho nên Lý Diệp mới không hề lộ mặt.
Thôi thì, tất cả những gì Lý Thuần có thể làm, cũng chỉ là chúc phúc, cho Lý Diệp được bình an và tự do.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận