Tận Thế Tông Sư


Trước tận thế từng phát sinh một vụ hiếp dâm liên hoàn kinh động cả nước.
Có 70 người bị hại, diễn ra liên tiếp trong 2 năm, đa phần là thiếu nữ 16 17 tuổi.

Nạn nhân bị hung thủ đánh bất tỉnh từ sau lưng, tiêm thuốc hôn mê suốt một ngày, hầu như chưa có nạn nhân nào nhìn thấy mặt thật của hung thủ, trên người cũng không lưu lại tinh dịch.

Hung thủ xuống tay thâm độc, gần như mỗi nạn nhân đều để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng.

Không thể tìm được hung thủ, manh mối cũng khuyết thiếu, một lần nữa cảnh sát trở nên "vô dụng" trong mắt dân chúng.
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, thời điểm một lần hung thủ xuống tay, vừa lúc bị vài học sinh phát hiện, vụ án ác tính này cuối cùng cũng kết thúc sau 2 năm, hung thủ đã bị xử tử hình.
Tính chất của vụ án này quá mức ác liệt, cho dù chưa từng quan tâm tới vụ án nhưng Lâm Ẩm Vô vẫn nghe được đại khái.

Nhưng ngày phạm nhân bị xử tử, cũng chính là ngày đầu tiên mặt trời biến hóa, phạm nhân này chết vì bỏng mất nước.
Khi đó mặt trời còn chưa biểu hiện hết hoàn toàn uy lực, hầu như người dân cả nước chú ý tới việc này đều vui mừng khôn xiết, cho rằng hắn ở ác gặp dữ.

Nhưng sau khi phạm nhân này chết, vì mặt trời đen mà người bệnh xuất hiện ngày càng nhiều, một người bỏ mạng, cho dù lúc còn sống gây nên chuyện kinh thiên động địa thế nào thì sau khi chết cũng dần bị mọi người lãng quên.

Mà trong lúc dân chúng hoảng sợ với uy lực của mặt trời đen, phạm nhân này lại lặng yên không tiếng động sống lại.
"Hắn là phạm nhân chính của vụ hiếp dâm liên hoàn - Lưu Cương Địa, không ngờ hắn vẫn còn sống." Lâm Ẩm Vô nhớ lại tin tức ghi trên tờ giấy, nhịn không được nói, "Dựa theo thời gian thì hắn hẳn là nhóm Dương Tuyển giả thức tỉnh đầu tiên, chẳng trách lại trở thành trung tâm của Dương Minh."
"Tính cách của Dương Tuyển giả sau khi thức tỉnh sẽ xảy ra thay đổi lớn như thế sao?" Yến Thừa Cựu nhìn tin tức ghi trên mặt giấy có chút không tưởng tượng nổi.

Trước khi thức tỉnh Lưu Cương Địa chỉ là một tên biến thái không hơn không kém, sau khi thức tỉnh tự nhiên trở thành "lãng tử quay đầu"?
Nghe nói Lưu Cương Địa sau khi thức tỉnh, đột nhiên vô cùng hối hận với những chuyện trước kia, lo lắng cố gắng muốn bồi thường, thậm chí còn lẻn vào nhà những thiếu nữ bị hại để lại một ít tiền của.

Đáng tiếc những thiếu nữ đó hầu như đều đã chết trong cơn nhiệt triều ở tận thế.

Mà sở dĩ Lưu Cương Địa phản bội Dương Minh, vì hắn phát hiện ra người bị hại vẫn còn sống trong một căn cứ khác, mà căn cứ nhỏ đó vừa vặn là mục tiêu công kích của Dương Minh.

Sau khi căn cứ bị công phá, Lưu Cương Địa đem theo cô gái kia biến mất, Dương Minh cũng phí tâm tư đi tìm hắn.

Sở dĩ bác sĩ có tin tức của Lưu Cương Địa, là vì hắn đột nhiên tìm thủ hạ của y mua ít thuốc dành cho con gái.
Cô gái kia rốt cuộc cũng chỉ là người bình thường, cho dù Lưu Cương Địa có mang cô theo chạy trốn cũng không tránh được lăn lộn qua lại, hơn nữa trước tận thế còn bị thương, thân thể rất suy yếu.

Nếu không vì thế, lấy bản lĩnh của Lưu Cương Địa sẽ không dễ dàng để lộ chân tướng như thế.

Lưu Cương Địa có thể lên tới cao tầng Dương Minh, lại có thể thuận lợi đem theo một cô gái tránh người người đuổi giết, tất nhiên không thể khinh thường bản lĩnh của hắn.
"Không biết." Lâm Ẩm Vô suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói, "Người xảy ra thay đổi lớn như hắn cũng không phải là không có, nhưng Dương Tuyển giả như vậy hầu như đều chết cả rồi." Những Dương Tuyển giả mềm lòng luôn là nhóm người chết đầu tiên trong tận thế.

Nếu không phải bác sĩ nói người này là Lưu Cương Địa, hắn căn bản sẽ không nghĩ tới vị cao tầng phản bội Dương Minh đó là Lưu Cương Địa này.

Càng không nói ngoại hình của Lưu Cương Địa sinh ra biến hóa rõ rệt, chỉ sợ là đã phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ giống ba bốn phần với dung mạo trước kia.

Hơn nữa khí chất của Dương Tuyển giả sau khi thức tỉnh cũng sẽ thay đổi, ai mà nhận ra cho được?
"Trước kia có người nhìn thấy một người giống Lưu Cương Địa vác bao rời đi, trong bao hẳn là cô gái kia.

Tin tức đã đến tay bác sĩ thì Dương Minh bên kia phỏng chừng cũng rất nhanh.


Không bằng chúng ta chia nhau hành động, tìm được bọn họ rồi tập hợp sau." Yến Thừa Cựu tự hỏi, đưa ra đề nghị.
Lưu Cương Địa mang theo một cô gái bình thường bên người, gặp được kẻ địch hiển nhiên sẽ ưu tiên chạy trốn.

Yến Thừa Cựu chỉ cần không trực tiếp phát sinh xung đột với hắn, đứng xa xa nhìn cũng không có gì nguy hiểm.

Hai thứ bọn họ thiếu nhất bây giờ là nhân thủ và thời gian, nếu hai người cùng nhau hành động, chỉ sợ sẽ bị Dương Minh giành trước.

Với thực lực hiện giờ của Yến Thừa Cựu, đối phó với vài Dương Tuyển giả trung đẳng cũng không có vấn đề gì.
Đương nhiên, đây chỉ là tiêu chuẩn mà Yến Thừa Cựu tự đề ra cho mình thôi.

Trong mắt Lâm Ẩm Vô, chỉ cần Yến Thừa Cựu không gặp phải loại Dương Tuyển giả có cấp bậc giống Môn Vương, thì không ai có thể là đối thủ của cậu trong nhóm Dương Tuyển giả.

Chỉ là Yến Thừa Cựu vẫn luôn đi theo Lâm Ẩm Vô, hầu như toàn gặp tinh anh trong Dương Tuyển giả, do đó không thể xác nhận được thực lực của mình.
Chẳng qua nói ra lời này có thể sẽ khiến Yến Thừa Cựu trở nên kiêu ngạo, nên Lâm Ẩm Vô quyết định không nói.
Có một câu nói rất đúng, kiêu ngạo khiến người ta lạc hậu, người trẻ tuổi được khen lên trời không chừng phải té một cái thật đau mới hiểu ra được.
"Cũng được." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu, "Nếu gặp đối thủ không thể đối phó thì cậu có thể chạy trước."
Yến Thừa Cựu làm ra thủ thế tỏ vẻ đã hiểu, nhanh chóng đi sang một hướng khác.
Cách đó trăm dặm.
"Anh Lưu, em không đi nhanh như thế được." Sắc mặt cô gái cực kỳ tiều tụy, cùng lắm chỉ mới 18 tuổi nhưng nhìn qua như thể đã 30, chỉ là trong mắt vẫn mang theo sự linh hoạt của thiếu nữ.
"Vậy chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chút đi." Một người đàn ông thoạt nhìn gầy yếu nhỏ giọng nói, "Tiện ăn cơm chiều luôn, chỉ cần đi qua thành phố này về nhà thì chúng ta sẽ an toàn, Tiểu Hân, em cố kiên trì một chút."
Cô gái tên Tiểu Hân gật gật đầu, đứng tại chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Hai người bọn họ đều không chọn xe máy, không nói đến việc xe máy quá lớn dễ bị phát hiện, còn yêu cầu xăng dầu rất khó tìm.

Bọn họ đi suốt hai ngày nay chỉ vì phải tìm thuốc hạ sốt cho cô.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tiểu Hân không khỏi nặng nề hơn.
Nếu không có cô liên lụy, với thân phận của anh Lưu căn bản không cần phiền phức như vậy.

Tuy cô không biết lý do tại sao anh Lưu lại chọn dẫn cô theo từ căn cứ, nhưng trong tận thế này, có người nguyện ý mang theo cô cùng nhau chạy trốn, khiến một người cô đơn như cô có chỗ dựa trong tận thế là tốt lắm rồi.
Con người chung quy cũng là động vật trong xã hội, chẳng sợ cô không biết lý do tại sao người trước mắt lại giúp cô thì cô đã nguyện ý đi theo người ta rồi.
"Tiểu Hân, chắc là em có thể dùng cái này." Người đàn ông bỗng nhiên thấy gì đó, chạy đến bên đường cầm hai sợi dây buộc tóc đặt vào tay Tiểu Hân, "Đây, tóc em cũng hơi dài rồi."
"A —" Tiểu Hân hét lên một tiếng ngắn ngủi, thất thố đánh rơi sợi dây trong tay người đàn ông, sắc mặt tái nhợt.
Trong mắt hắn hiện lên một tia thống khổ, cúi đầu nhặt dây buộc tóc lên, dịu dàng trấn an, "Không sao, Tiểu Hân em không phải sợ."
Tâm trạng Tiểu Hân bình tĩnh hơn được một chút, hai tay gắt gao nắm chặt, đôi mắt tràn ngập hối lỗi nhìn người đàn ông, "Thực sự xin lỗi, anh Lưu, em....! Bệnh của em còn chưa hết, anh đừng để trong lòng, em không cố ý."
"Không sao, không sao." Người đàn ông lắc đầu, "Bác sĩ nói em đang bình phục từ từ rồi, em xem, lúc nãy em đụng anh, thời gian khôi phục cũng ngày càng nhanh.

Rồi một ngày nào đó, nhất định em có thể tiếp xúc bình thường với đàn ông."
"Em không cần tiếp xúc với những người đàn ông khác." Dường như Tiểu Hân nhớ tới cái gì đó, sự phẫn nộ hiện rõ trên mặt, "Em còn hy vọng không cần tiếp xúc với người đàn ông nào nữa.

Tất nhiên, anh Lưu thì khác." Tiểu Hân nói xong lại cảm thấy mình quá tuyệt tình, bổ sung một câu.
"Được, vậy chúng ta đi vào nghỉ ngơi một lát đi."
"Vâng."
Người đàn ông mở cửa cho Tiểu Hân, đợi sau khi cô vào trong mới uy hiếp nhìn thoáng qua sau lưng.
Mình bị phát hiện?
Yến Thừa Cựu nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lưu Cương Địa, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.


Cậu đã cách xa như vậy, còn dừng hô hấp, hẳn Lưu Cương Địa không thể phát hiện mới đúng.

Hay là, đây là năng lực của hắn?
Chẳng qua nếu đã bị phát hiện, Yến Thừa Cựu cũng không thể tiếp tục ở đây.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô gái đi cùng Lưu Cương Địa, chắc là tối nay bọn họ sẽ không rời đi, đầu tiên cậu phải dẫn Lâm Ẩm Vô tới đây đã.

Đối phó với Dương Tuyển giả thì phải tìm người chuyên nghiệp.
"Anh Lưu, sao anh còn ở ngoài thế?" Giọng nói của Tiểu Hân truyền ra từ trong nhà, "Anh yên tâm đi anh Lưu, chỉ cần không tiếp xúc thân thể thì em sẽ không bị gì đâu." Tiểu Hân cho rằng Lưu Cương Địa còn đang rối rắm hành động lúc nãy của cô, trong lòng cũng không khỏi có chút áy náy.

Thế nhưng người gây tai họa cho cô đã chết, bản thân cô cũng nên học cách khắc phục cái tật xấu này mới đúng, bằng không, bằng không thì sau này sao có thể ở cạnh anh Lưu lâu lâu dài dài được?
Thiếu nữ dính bùa yêu là chuyện bình thường, tuổi tác của Tiểu Hân cũng không lớn, sau tận thế gần như chưa từng gặp người đàn ông nào như thế.

Ngay lúc căn cứ sắp bị hủy diệt, là anh Lưu từ trên trời giáng xuống cứu cô ra, hơn nữa có nhiều cơ hội thế này mà anh Lưu vẫn không hề làm gì cô, ngược lại còn luôn không ngừng cổ vũ, trong lòng Tiểu Hân tất nhiên rất vui vẻ.
Chỉ là không biết tên đầy đủ của anh Lưu là gì, anh Lưu nói anh ấy quên rồi, vậy là đối với Dương Tuyển giả, chắc là cái tên lúc còn là người bình thường không quan trọng lắm.
Thật ra Dương Tuyển giả cũng có tốt có xấu!
"Không có gì, anh thấy một con mèo nên nhìn nhiều một chút." Lưu Cương Địa dựng lên một tầng phòng ngự, rất nhanh đẩy cửa đi vào.
"Mèo con á, quả thực rất hiếm thấy." Tiểu Hân lý giải gật gật đầu, "Hiện tại động vật không phải Dương Tuyển thú gần như đều chết sạch.

Cho dù ngẫu nhiên có mấy con vật nhỏ còn sống cũng không còn bộ dạng trước kia." So sánh với tốc độ bỏ mạng của con người sau hai ngày bị mặt trời chiếu, tốc độ tử vong của động vật tương đối chậm hơn nhiều.

Nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi, theo thời gian ngày càng dài, động thực vật bên ngoài đều sắp tuyệt chủng.

Bình thường bắt gặp một khu rừng rậm rạp, còn phải nghi ngờ trong đó có tồn tại Dương Tuyển thực vật hay không.
"Anh Lưu ngồi ở đây đi, em đi nấu cơm." Sau khi Tiểu Hân khôi phục thể lực ngay lập tức chủ động đi nấu cơm, cô cũng không thể ăn không ngồi rồi hoài như thế được.

Cũng may cô nấu ăn không tồi, chẳng qua lúc trước học là vì bắt chước nhân vật chính trong phim truyền hình làm bữa sáng cho người yêu, hiện tại ngược lại trở thành thủ đoạn mưu sinh hạng nhất của cô.
"Được, vậy anh ở đây chờ ăn." Lưu Cương Địa cười nói.
Tiểu Hân cười cười, lưu loát mở hành lý của họ, lấy từng món trong đó ra.
Vì quãng đường của hai người họ đều khá ngắn nên trừ bỏ túi ngủ được chế tạo đặc thù bên ngoài, thứ bọn họ dùng để nấu cơm xào rau là một cái nồi đa năng nho nhỏ, gia vị gì đó cũng nằm trong một lọ nhỏ, ăn một chút thì ít đi một chút.

Tiểu Hân tính toán lộ trình, phát hiện ngày mai sẽ về tới nhà, cũng không cần tiết kiệm gia vị như trước nữa, có thể làm một bữa cơm thật ngon.
Mùi hương của bữa tối rất nhanh bay ra bên ngoài.
Hôm nay Tiểu Hân chỉ làm cháo trắng đơn giản, chờ đến khi cháo đặc lại mới đổ một ít vào bát của mình, sau đó bỏ thêm thịt vào nồi rồi tiếp tục nấu.

Thịt cô bỏ vào là thịt Dương Tuyển thú, thứ này cô ăn không hết nhưng lại rất hữu dụng với anh Lưu.
Cháo đã nấu xong, Tiểu Hân mới lấy hai hộp đồ hộp ra hâm nóng.
Bọn họ tìm được mấy món đồ hộp này trong góc của một cửa hàng hôm qua, góc đó đúng lúc bị một cục đá chặn lại nên mới dư lại hai hộp thịt hộp, hạn sử dụng cũng chưa hết, hâm lên ăn cũng rất ngon.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc Tiểu Hân chuẩn bị bưng nồi ra, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Em ở sau đi Tiểu Hân, để anh đi xem." Lưu Cương Địa vừa nhấc mắt đã biết ngoài cửa là người nhìn trộm bọn họ.

Chẳng qua hắn phát hiện trên người người nọ không có địch ý, lại không có hơi thở của Dương Tuyển giả nên mới không động thủ.

Không ngờ bây giờ cậu ta tìm đến cửa, hơn nữa nhìn dáng vẻ, bên cạnh còn có một Dương Tuyển giả?

Lưu Cương Địa vừa âm thầm suy đoán lai lịch của bọn họ, vừa ra mở cửa.
Ngoài cửa có hai người đàn ông, là Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô.
"Xin lỗi, quấy rầy rồi." Yến Thừa Cựu để lộ một nụ cười phúc hậu và vô hại, nhấc túi đóng gói trong tay nói, "Vừa rồi chúng tôi ở ven đường ngửi được mùi hương, muốn lại đây mượn cái nồi.

Chúng tôi có chút rau dưa, có thể cho mọi người một ít."
Lưu Cương Địa không để ý đến Yến Thừa Cựu, ngược lại phòng bị nhìn Lâm Ẩm Vô.
Từng là người trong cao tầng Dương Minh, tất nhiên Lưu Cương Địa hiểu biết rất nhiều về Lâm Ẩm Vô.
Hắn cứ nghĩ người tới tìm hắn hôm nay là người Dương Minh, trong lòng hắn có dự tính về năng lực của những người đó, cho dù có Tiểu Hân bên cạnh thì hắn vẫn có thể đánh bại được bọn họ.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, người đầu tiên tìm được hắn lại là Lâm Ẩm Vô?
Với tính cách của Lâm Ẩm Vô, không có khả năng sẽ tìm tới nơi này!
"Không mời chúng tôi vào nhà ngồi sao?" Lâm Ẩm Vô hỏi một câu, lại quay đầu nhìn Yến Thừa Cựu nói, "Thừa Cựu, định không ăn cơm à?"
Yến Thừa Cựu ăn ý gật gật đầu, "Anh không cần lo, chúng tôi chỉ tới mượn nồi thôi." Một chính diện một phản diện, Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô đều đã chia vai xong hết rồi.

Nếu có thể không xảy ra bất hòa đối chiến với Lưu Cương Địa, biết được tin tức kỹ càng tỉ mỉ thì tốt quá rồi.
Trước kia Yến Thừa Cựu còn không hiểu lý do vì sao Lưu Cương Địa có thể phát hiện sự tồn tại của cậu trong khoảng cách xa như thế, thẳng đến lúc Lâm Ẩm Vô xuất hiện cậu mới biết tại sao.

Lưu Cương Địa trong Dương Minh được gọi là "Địa Cương", vì hắn có thể điều khiển đất đá trong phạm vi 1000 mét.

Chỉ cần đi vào phạm vi năng lực thì tất nhiên hắn sẽ biết rõ.
Loại năng lực này tìm kiếm tài nguyên dễ dàng, dùng để đối địch cũng thuận tiện, bằng không hắn cũng không thể nắm trong tay nhiều tin tức quan trọng của Dương Minh đến thế.
"Anh Lưu, có chuyện gì thế ạ?" Tiểu Hân thấy Lưu Cương Địa ngây ngốc đứng ngoài cửa, nhịn không được lo lắng hỏi.
"Không có gì, là bạn của anh." Lưu Cương Địa lên tiếng, mở cửa cho Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu vào, "Tiểu Hân, họ muốn mượn nồi một chút rồi ăn cơm với chúng ta."
Tiểu Hân đối diện với ánh mắt của Lâm Ẩm Vô, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, cô vẫn có chút bất an khi đối mặt với những Dương Tuyển giả không phải anh Lưu.

Nhưng anh Lưu đã nói rồi, chắc có thể tin tưởng Dương Tuyển giả này được.
Chờ đến lúc cô thấy Yến Thừa Cựu bên cạnh, tảng đá to trong lòng tức khắc buông xuống không ít.
Dương Tuyển giả này cũng dẫn theo một người bình thường, không phải cũng giống cô với anh Lưu à? Chẳng trách tại sao anh Lưu lại chịu ăn cơm với họ.
"Để tôi giúp cô." Yến Thừa Cựu chủ động tiến lên nói.
Tuy cậu không biết nấu cơm nhưng vẫn có thể hỗ trợ củi lửa gì đó.
"Được, cảm ơn cậu." Tiểu Hân thấy Yến Thừa Cựu còn nhỏ hơn mình một chút, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Hơn nữa Yến Thừa Cựu đã từng thấy hành động của Tiểu Hân hồi nãy, cố ý cách cô một khoảng, càng làm cho Tiểu Hân yên tâm hơn không ít.
"Cậu có quan hệ gì với Dương Tuyển giả đó vậy?" Tiểu Hân vừa giũ rau cho bớt nước rồi bỏ vào nồi, vừa giả vờ không để ý hỏi.

"Là anh trai của tôi." Yến Thừa Cựu đã sớm nghĩ kĩ lý do thoái thác, "Tuy anh tôi cũng là Dương Tuyển giả, nhưng tính cách anh ấy cũng không có bao nhiêu thay đổi so với trước kia."
"Anh cậu đối xử với cậu tốt thật." Thật ra Tiểu Hân rất hâm mộ quan hệ huyết thống của Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu.

Suy cho cùng giữa cô và anh Lưu cũng không có quan hệ gì, tuy rằng anh Lưu luôn đối xử với cô rất tốt, nhưng không tránh được một chút bất an trong lòng cô.
Sắc mặt Yến Thừa Cựu cứng đờ, đành phải cười cười đồng ý, "Đúng vậy, anh ấy đối với tôi rất tốt, cực kỳ tốt."
"Nơi này không có bao nhiêu đồ, sao các cậu lại muốn tới đây?" Tiểu Hân tiếp tục hỏi, "Các cậu ăn xong là đi à?"
"Còn phải xem ý của anh tôi." Yến Thừa Cựu lễ phép cười nói, "Tôi không làm chủ được mọi chuyện của anh ấy đâu.

Thật ra tôi cảm thấy chị may mắn hơn tôi rất nhiều, anh trai kia rất để ý tới chị, đúng là khiến người ta hâm mộ mà."
Lời này làm cho Tiểu Hân hơi đỏ mặt, hay là trong mắt người khác cô và anh Lưu là loại quan hệ đó? Nếu thật sự là vậy, có lẽ cô cũng có thể hy vọng vào những chuyện xa vời mà mình không dám tưởng tượng.
Yến Thừa Cựu ở bên này làm cho con gái người ta vui vẻ, còn Lâm Ẩm Vô bên kia tất nhiên vui không nổi.
Lưu Cương Địa biết Lâm Ẩm Vô lợi hại, không dám rời nửa bước, Lâm Ẩm Vô ngồi đâu thì hắn ngồi đó, khiến cho Lâm Ẩm Vô suýt chút nữa nghĩ rằng mình đã trở thành một con mãnh thú hồng thủy.

Chẳng qua trong mắt Dương Tuyển giả, những con mãnh thú hồng thủy tầm thường đó sao có thể so với Lâm Ẩm Vô?
"Lâm tiên sinh muốn biết cái gì?" Lưu Cương Địa thật sự không muốn ngồi một chỗ với Lâm Ẩm Vô, hắn chỉ đang nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ngoại trừ tin tức của Dương Minh thì hắn thật sự không biết trên người mình còn cái gì có thể hấp dẫn Lâm Ẩm Vô!
"Tất nhiên là tin làm thế nào để giết Môn Vương." Lâm Ẩm Vô trả lời.
"Ngài muốn giết gã?" Lưu Cương Địa không khỏi nhíu mày, "Một chọi một đơn đả độc đấu thì còn có cơ hội, nhưng bên cạnh Môn Vương có rất nhiều tâm phúc, gã đến nơi nào cũng có vài người đi theo.


Hiện giờ thanh thế Dương Minh rất lớn, gã biết đây là cơ hội để gã lên tới đỉnh cao, sao gã có thể lơ là với mạng sống của mình ngay lúc này chứ?"
"Vậy nên, tin tức này muốn nói thế nào phải phiền anh rồi." Lâm Ẩm Vô trực tiếp ném tay nải gánh nặng tâm lý lên người Lưu Cương Địa.

Hắn không có kiên nhẫn ngồi nghe những thứ vô dụng, hắn chỉ muốn biết cách giết chết Môn Vương nhanh nhất mà thôi.

Lưu Cương Địa tự hỏi bản thân.
Hắn phải suy xét lời nói của Lâm Ẩm Vô có bao nhiêu đáng tin, mình nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Nếu Lâm Ẩm Vô nói thật, Môn Vương vừa chết, Dương Minh nhất định sẽ đại loạn, tất nhiên sẽ không còn ai đặt tâm tư lên người hắn nữa.

Tại thời điểm này, muốn bảo vệ tốt một người bình thường đã vô cùng khó khăn, chưa kể còn đối mặt với ngoại lai đuổi giết, ngày chết cũng ngày càng gần.
"Mong Lâm tiên sinh chờ một chút, tôi phải sắp xếp lại mọi việc trước." Lưu Cương Địa nghĩ nghĩ, quyết định tin tưởng Lâm Ẩm Vô một lần.

Hắn biết Lâm Ẩm Vô không quá tín tưởng mình, hơn nữa so với bản thân hắn, Lâm Ẩm Vô càng có hy vọng giết chết Môn Vương.
"Không vội." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu nói, "Anh có thể từ từ suy nghĩ."
"Cảm ơn."
"Anh dẫn cô ấy theo, chưa từng nghĩ tới sau này sao?" Lâm Ẩm Vô nhìn bộ dạng vui vẻ của Yến Thừa Cựu và Tiểu Hân bên kia, nhịn không được hỏi, "Chắc cô ấy không biết anh là người đó, nhưng anh giấu được cô ấy tới lúc nào? Từ một phạm nhân tội ác tày trời biến thành một đại thiện nhân như hiện tại, làm Dương Tuyển giả đúng là rất tuyệt."
Lưu Cương Địa sững sờ tại chỗ, đại khái không hiểu vì sao Lâm Ẩm Vô lại quan tâm đến chuyện của hắn, thế nhưng vẫn một năm một mười đáp, "Có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu, tôi còn sống ngày nào thì sẽ bảo vệ cô ấy ngày ấy." Nói xong, Lưu Cương Địa phảng phất như nhớ lại hình phạt ngày hôm đó, và cảnh hắn chậm rãi tỉnh lại.
Hắn biết rõ mình là ai, đã làm chuyện gì, nhưng khi đối mặt với tội nghiệt mình phạm phải, Lưu Cương Địa chỉ cảm nhận được sự hoảng sợ.
Như thể hắn đang nhìn một người giống mình như đúc mặt không đổi sắc làm những chuyện đó, thậm chí hắn có thể nhớ lại trước kia, vì muốn đạt được thành tựu phạm tội hoàn mỹ mà làm ra một loạt bố trí.

Nhưng, hắn cũng biết rõ, hắn không giống với Lưu Cương Địa trước kia.
Sau khi thức tỉnh, hắn đã lập tức liên hệ với một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, cương ngạnh yêu cầu phẫu thuật.
Năng lực tự lành của Dương Tuyển giả mạnh hơn người bình thường, hắn chỉ tốn mất nửa tháng để khôi phục bình thường sau khi phẫu thuật.

Sau lại trời xui đất khiến đi vào Dương Minh, lợi dụng lực lượng của tổ chức để tìm những người bị hắn hãm hại, đền bù cho các cô.
Nhưng tội lỗi vẫn là tội lỗi, Lưu Cương Địa không ngừng phẫn nộ tại sao trước kia mình lại là người như thế? Từ xưa tới nay khi chấp hành Dương Minh hắn luôn dũng mãnh không sợ chết, hoặc là nói thật ra hắn luôn muốn chết.

Nhưng hắn không những không chết, mà còn từng bước một đi lên cao tầng.

Nhưng Dương Minh cũng dần dần thay đổi, những việc họ làm bây giờ còn ác liệt hơn hắn trước kia.
Tàn sát người thường, coi họ là súc vật, nhưng người thường cũng biến Dương Tuyển giả trở thành vật liệu tùy thời sử dụng, giữa hai bên đã không còn bất kỳ quan hệ hòa hoãn nào nữa.
Ngay lúc này, cuối cùng hắn cũng tìm được một người bị mình thương tổn, là cô gái duy nhất còn sống.
Sau khi tiếp xúc với Tiểu Hân, hắn mới ý thức được sai lầm của mình khó có thể đền bù tới mức nào.

Bởi vì việc hắn làm trước kia mà Tiểu Hân đã mắc chứng "ghét nam giới" cực kỳ nghiêm trọng, nói chuyện với người khác luôn bảo trì khoảng cách 1 mét, một khi có bất luận hành động tiếp xúc thân thể nào sẽ ngay lập tức hét toáng, sợ hãi cực độ, nghiêm trọng hơn còn dẫn tới hôn mê.

Tiểu Hân sống thế nào trong căn cứ đó, hắn đã biết.

Hiện tại hắn ở bên cô, chỉ cần không sinh ra tiếp xúc trực tiếp thì cô có thể duy trì trạng thái bình thường.
Chờ đến lúc Tiểu Hân hoàn toàn khôi phục, hắn sẽ rời đi, không tiếp tục làm phiền cuộc sống của cô.
"Giấy không gói được lửa." Lâm Ẩm Vô nhìn hắn một cái, "Nếu không nhờ vận khí của hai người tốt thì người đến đã không phải là chúng tôi."
"Chắc là ngài cũng thức tỉnh trước tận thế ba ngày." Lưu Cương Địa đột nhiên hỏi.
"Không sai." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu, "Anh muốn nói gì?"
"Nhóm người thức tỉnh trước tận thế là nhóm sở hữu năng lực mạnh nhất, đặc biệt lợi hại." Lưu Cương Địa ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩm Vô, "Trong Dương Minh, không phải ai cũng vui vẻ phục tùng gã.

Cũng có vài người thuộc nhóm thức tỉnh đầu tiên không thua Môn Vương, chỉ là không nắm nhiều thứ trong tay như gã.

Tôi nắm rõ năng lực của từng người trong Dương Minh, nhưng chưa ai có năng lực giống ngài."
"Nên?" Lâm Ẩm Vô buồn cười nhìn Lưu Cương Địa, chờ hắn nói tiếp.
"Nếu người khác nói với tôi hắn muốn giết Môn Vương, tôi sẽ không tin." Lưu Cương Địa hít sâu một hơi, "Ai cũng không biết năng lực cụ thể của ngài là gì, cho nên nếu có người có thể giết được Môn Vương, người đó nhất định là ngài.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận