Tân sinh

Quan Hiểu Ninh suy nghĩ nhiều lần cảm thấy cho dù mình có hận Nhan Dịch Trạch đến đâu đi nữa thì cũng tuyệt đối không muốn anh ta xảy ra chuyện, cho nên mặc dù nói với Đinh Nạp là đợi qua một thời gian rồi hẳn tính nhưng thật ra trong lòng đã quyết định sẽ không đem số cổ phần mà Nhan Dịch Trạch cho mình bán cho bên đầu tư Hải Dương, đây là việc duy nhất cô có thể làm cho Nhan Dịch Trạch, còn những việc khác thì cô không có cách nào làm được vì cô không qua nổi bản thân mình.
 
Kế đó chưa đầy nửa tháng, tập đoàn Trung Hiểu đã trở nên vắng lặng và cô quạnh, trong mắt mọi người cho dù người bạn gái cũ từng ngồi tù của Nhan Dịch Trạch không bán số cổ phần đó đi nữa thì đối với công ty đầu tư Hải Dương - người luôn muốn thu mua cổ phần của Trung Hiểu mà nói đã không còn ảnh hưởng quá lớn nữa, có rất nhiều nhà kinh tế học đã xem Trung Hiểu như một ví dụ kinh điển mà phân tích, cái gì mà tính cách quyết đoán của Nhan Dịch Trạch, rồi mâu thuẫn nội bộ và việc nhanh chóng khuếch trương quy mô của Trung Hiểu vâng vâng tất cả đều được đem ra để phân tích, có nhiều người còn quy cả vụ việc này thành hồng nhan họa thủy, một công ty có quy mô to lớn như Trung Hiểu chỉ trong thời gian ngắn lại suy bại thành ra như vậy trên thực tế tất cả đều do phụ nữ mà ra, Nhan Dịch Trạch không những sự nghiệp tiêu tùng, anh em nhiều năm cũng trở mặt, khiến người ta cảm khái vô hạn.
 
Tiêu Tuyết đứng trước gương đang tỉ mỉ mà trang điểm, cho dù nhà mình vẫn còn đang nợ nần nhiều chỗ, cho dù mình vẫn còn đang ở trong một căn nhà thuê cũ nát, nhưng chỉ cần thấy được Nhan Dịch Trạch so với mình càng thê thảm, càng sa sút là cô vui rồi.

 
Bởi vì một khi Trung Hiểu phá sản thì Nhan Dịch Trạch sẽ trắng tay không còn gì hết, đồng thời cũng sẽ thiếu nợ người ta một khoản lớn, chỉ riêng tiền vay của ngân hàng cũng đủ khiến hắn suốt đời này cũng đừng mong trở mình, đây chính là hậu quả mà anh ta phải gánh khi ruồng bỏ mình, cho nên bây giờ nhân lúc Trung Hiểu vẫn còn chưa đổi chủ cô phải tận hưởng niềm vui sỉ nhục Nhan Dịch Trạch thật tốt mới được.
 
Ngồi xe bus vào trong thành phố, đi đến trước cổng tập đoàn Trung Hiểu nhân viên bảo vệ ngăn cô lại, sau khi xác nhận bằng máy tính mới cho cô vào.
 
“Đã tới lúc này rồi còn bày nhiều vẻ như vậy để làm gì chứ, bộ còn có tiền để mà phát lương à!” Tiêu Tuyết hơi vễnh cằm lên, vừa đi vào trong vừa tự nói.
 
Khi đi vào văn phòng làm việc của Nhan Dịch Trạch, nhìn thấy vẻ mặt anh ta vẫn bình tĩnh tiêu sái như không có chuyện gì xảy ra thì cô liền lên tiếng châm biếm: “không ngờ anh vẫn còn có thể nhịn được như vậy, tôi thấy những người ngoài đó cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, xem ra anh tẩy não họ rất thành công nhỉ.”
 
“Cô tới đây để làm gì?” Nhan Dịch Trạch mặc kệ lời nói châm biếm của Tiêu Tuyết mà trực tiếp hỏi lý do cô ta tới đây là gì.
 
“Đương nhiên là tới xem bộ dạng sa sút của anh rồi, sao bây giờ đã biết được hậu quả khi ruồng bỏ tôi rồi chứ?”
 
Nhan Dịch Trạch vẫn bình tĩnh mà xoay xoay cây bút trong tay mình mà cất giọng bình bình: “Nếu đã nhìn thấy rồi, vậy bây giờ cô có thể rời khỏi được rồi đó.”
 

Không thấy được bộ dạng mà mình muốn thấy, cộng thêm sự bình tĩnh như không chuyện gì xảy ra của Nhan Dịch Trạch, Tiêu Tuyết nhịn không nổi nữa, cô cười lạnh mà nói: “Nhan Dịch Trạch, anh không cần phải giả vờ bày ra bộ mặt không có gì trước mặt tôi, tôi biết rất rõ sau khi Trung Hiểu sụp đổ thì anh sẽ trở nên thảm hại như thế nào, nhiều năm như vậy tôi đối với tình hình của Trung Hiểu cũng được xem là hiểu rất thấu.”

 
“Trung Hiểu sụp đổ ư? Có phải là cô đã nghĩ quá nhiều rồi không, lời nói dối này cũng quá lớn rồi đấy, vả lại có một số chuyện cô cũng chưa chắc đã hiểu thấu đâu.” Nhan Dịch Trạch trực tiếp phủ định lời nói của Tiêu Tuyết.
 
Tiêu Tuyết cười lớn: “Nhan Dịch Trạch, là tôi nghĩ nhiều hay là tại anh không chịu đối diện với hiện thực đây, anh nghĩ rằng tại sao Nhậm Húc Phát lại bán hết số cổ phần cho công ty đầu tư Hải Dương chứ? Tất cả đều do tôi một tay thao túng đấy, cho nên anh không cần phải cố chống đỡ nữa, sẽ không lừa được tôi đâu!”
 
Nghe xong lời của Tiêu Tuyết, Nhan Dịch Trạch hạ mí mắt xuống suy nghĩ một lát, rồi lần nữa lên tiếng nhưng lại nói: “Xem ra vì để trả thù tôi chuyện ghê tởm đến mấy cô cũng chịu làm, sao rồi, Vu Diên Danh đối xử với cô không đủ tốt ư? Tôi nghe nói anh ta vì cô đã hy sinh rất nhiều, không lẽ cô không cảm thấy một chút hối hận nào hay sao?”
 
Tiêu Tuyết trở nên tức giận: “Đó là việc giữa tôi và Vu Diên Danh, không liên quan đến anh. Nhan Dịch Trạch, tôi có ghê tởm đến mấy đi chăng nữa thì cũng là do anh ép mà thôi, lúc trước chuyện của Hiểu Phong đúng là tôi đã nói dối, nhưng tôi cũng đâu có ép anh phải ở chung với tôi, bây giờ vì Quan Hiểu Ninh mà anh đổ hết tất cả mọi lỗi lầm lên đầu tôi, anh bỏ rơi Quan Hiểu Ninh trước rồi sau đó lại ruồng bỏ tôi, anh mới là một tên khốn nạn từ đầu đến cuối!”
 
Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Cô nói không sai, tôi quả thật cũng là một tên khốn nạn, nhưng mà tôi cũng đã biết mình sai rồi, và cũng đã trả giá cho sai lầm của bản thân, cô cũng phải trả giá cho những gì mình gây ra, cô đùa bỡn tôi nhiều năm như vậy tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
 
Tiêu Tuyết cười lạnh: “Không bỏ qua thì anh có thể làm gì chứ, cũng như anh đã nói tôi vẫn còn Vu Diên Danh nguyện ý khuynh gia bại sản để giúp tôi trả nợ, vả lại nếu tôi đồng ý thì vẫn còn có thể tìm những người đàn ông khác để giúp tôi gây dựng lại từ đầu, còn anh thì sao? Anh có gì chứ, không còn Trung Hiểu thì anh ngay cả chó cũng không bằng!”
 
Lần này Nhan Dịch Trạch không nói gì nữa, anh chỉ lẳng lặng quan sát bộ dạng đang rất đắc ý của Tiêu Tuyết.
 
Tiêu Tuyết cũng không thua kém mà ngước mắt lên nghênh đón ánh mắt không hề có bất kỳ biểu cảm nào của Nhan Dịch Trạch.
 
Nhưng khoảng chừng một phút trôi qua hoặc là chỉ có mười mấy giây thì Tiêu Tuyết đã bắt đầu có chút duy trì không nổi nữa, ánh mắt của cô bắt đầu xuất hiện sự biến động, không nhịn được mà đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
 
Trong lúc cô không biết phải làm sao phá tan bầu không khí gượng gạo này thì đột nhiên điện thoại trên bàn làm việc của Nhan Dịch Trạch reo lên, Tiêu Tuyết âm thầm thở ra một hơi, đồng thời cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa nên định rời khỏi, dù sao thì tương lai còn rất nhiều cơ hội nhìn thấy bộ dạng sa sút của Nhan Dịch Trạch.
 
“Ừ, cậu vào đi.” Nghe thấy Nhan Dịch Trạch nói có người sắp vào Tiêu Tuyết quyết định phải lập tức rời khỏi, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói thì liền quay người vội đi ra ngoài.

Còn chưa bước tới cửa thì đã nghe thấy có người đi vào rồi, khi nhìn thấy người bước vào là ai thì cô liền ngẩn ra tại chỗ.
 
Nhạc Đông nhìn Tiêu Tuyết cười cười và nói: “đã lâu không gặp.”
 
“Sao anh lại ở chỗ này?” Tiêu Tuyết hỏi với vẻ nghi ngờ.
 
“Tôi luôn làm việc ở đây mà.” Nhạc Đông trả lời với vẻ đương nhiên.
 
Lần này Tiêu Tuyết càng nghi ngờ hơn nữa: “Chẳng phải anh đã bán cổ phần cho công ty đầu tư Hải Dương rồi ư, tại sao lại còn làm việc ở đây?” Theo cô thấy thì Nhạc Đông bán cổ phần của Trung Hiểu có nghĩa là đã trở mặt với Nhan Dịch Trạch, vả lại chẳng phải mọi người đều nói Nhạc Đông đã rời khỏi Trung Hiểu rồi sao, vậy thì giờ là chuyện gì đang xảy ra đây?
 
“Tiêu Tuyết, sau khi ba cô xảy ra chuyện nếu cô có một chút hối cải thì tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện lúc trước, nhưng cô vẫn không hề sửa đổi bản tính ác độc của mình nhất thiết phải trả thù tôi và Hiểu Hiểu, vậy thì đừng trách tôi không nể tình.” Không biết từ khi nào Nhan Dịch Trạch đã rời khỏi chỗ ngoài đi tới trước mặt Tiêu Tuyết và Nhạc Đông.
 
“Câu này của anh là có ý gì?” Tiêu Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Nhan Dịch Trạch với ánh mắt đề phòng.
 
Nhan Dịch Trạch nói với giọng bình tĩnh: “Cô tưởng mình hy sinh nhan sắc khiến Nhậm Húc Phát bán cổ phần đi thì có thể triệt để hủy đi Trung Hiểu ư, vậy cô có từng nghĩ rằng khoản nợ của ba cô từ đâu mà ra không?”
 
Ánh mắt Tiêu Tuyết không ngừng xoay qua lại, đầu cô vội phân tích ý trong câu nói của Nhan Dịch Trạch có nghĩa là gì, sau đó cô vừa không thể tin được vừa không xác định mà hỏi: “ý anh là ba tôi đầu tư thất bại là cái bẫy mà anh giăng ra ư?”
 
“Cũng không thể nói là cái bẫy được, chỉ có điều là một người nguyện ý đánh và một người nguyện ý chịu đựng mà thôi, ba cô tham lam quá, vốn dĩ ông ta có thể lời một khoản lớn, nhưng ông ta không chịu dừng lại, nếu không cũng sẽ không nợ một khoản tiền lớn như vậy.”
 

Tiêu Tuyết lắc đầu: “Không thể nào! Ba tôi đầu tư tiền ở công ty đầu tư Hải Dương, điều này vốn dĩ không hề có liên quan đến anh, anh đừng nghĩ chỉ vài lời nói này của anh thì có thể hù dọa được tôi!”
 
“Có lẽ là tôi quên nói chuyện này cho cô biết, tôi nắm trong tay 99% cổ phần của công ty đầu tư Hải Dương, cho nên tôi còn phải cảm ơn hai cha con cô đã tích cực phối hợp với tôi như vậy, khiến tôi hoàn toàn có được quyền điều khiển Trung Hiểu, nếu không lại phải tiếp tục tốn thời gian với mấy lão già đó thì Trung Hiểu không biết khi nào mới có thể tiến quân ra nước ngoài được.”
 
“Công ty đầu tư Hải Dương là công ty của anh…, sao có thể như vậy được chứ…” Tiêu Tuyết nói nhỏ, vốn dĩ không cách nào tin được lời nói của Nhan Dịch Trạch.
 
“Tại sao lại không thể chứ? Còn nhớ 6 năm trước vì tôi bận việc phải đi đến nơi khác bàn công chuyện nên mới bị cô lừa, cho người đi làm tổn thương ba mẹ của Hiểu Hiểu. Chuyến đi đó không phải vì chuyện gì khác, mà là người mẹ bỏ nhà ra đi bấy lâu nay của tôi muốn gặp tôi, người phụ nữ đó đã tìm được một ông chồng giàu có nhưng bao nhiêu năm nay lại không sinh được đứa con nào, cho nên vì không muốn tài sản rơi vào tay người ngoài bà ta mới nhớ tới người con bị bà ta bỏ rơi nhiều năm là tôi đây. Người phụ nữ đó tên là Trương Hải Dương, nếu như không phải bà nội nói thì ngay cả tên của bà ta tôi cũng lười mà đi nhớ tới.”
 
Nghe Nhan Dịch Trạch nói xong, Tiêu Tuyết như bị sét đánh mà đứng ngẩn ra đó không nói được câu nào, một lát sau mới từ từ sắp xếp lại những gì mình vừa nghe được, công ty đầu tư Hải Dương là của mẹ Nhan Dịch Trạch người mà sáu năm trước sau khi li hôn không biết tung tích ra sao—Trương Hải Dương, nhưng mà bây giờ Nhan Dịch Trạch lại có trong tay 99% cổ phần của đầu tư Hải Dương, tập đoàn Trung Hiểu có hạn chế số cổ phần đối với các cổ đông, cho nên mặc dù số cổ phần trong tay Nhan Dịch Trạch chiếm phần lớn nhưng vẫn phải chịu sự ràng buộc của hội đồng quản trị, bây giờ cổ phần đều đã bán cho công ty đầu tư Hải Dương, cũng có nghĩa là Nhan Dịch Trạch đã trở thành người có số cổ phần nhiều nhất ở Trung Hiểu.
 
Mà còn mình và ba mình thì không những chủ động bán số cổ phần cho công ty đầu tư Hải Dương, vả lại mình còn cố chịu đựng sự ghê tởm mà đi ở chung với Nhậm Húc Phát để dụ ông ta bán cổ phần cho bên đầu tư Hải Dương, kết quả tất cả mọi chuyện mà mình làm đều là đang giúp Nhan Dịch Trạch, đem Trung Hiểu dâng lên cho anh ta!
 
Sau khi Tiêu Tuyết hiểu rõ mọi chuyện, thì trong đầu cứ vang lên từng hồi “ong ong”, trong lòng lập tức trào lên một nỗi phẫn hận và oán trách mãnh liệt không gì bằng!
 
“Nhan Dịch Trạch, chẳng phải anh rất hận người phụ nữ sinh anh nhưng lại không nuôi dưỡng anh đó sao, tại sao lại còn mềm lòng mà đi dùng tiền của bà ta chứ! Anh thật là hèn hạ, cư nhiên lại lập ra cái kế ác độc như vậy mà hại gia đình tôi!”
 
Nhan Dịch Trạch cười lạnh: “Đúng là tôi rất hận bà ta, nhưng cũng không ngốc đến nổi từ bỏ cơ hội thay đổi vận mệnh của mình. Còn về việc lập ra kế hoạch ác độc để xử lý nhà họ Tiêu các người thì không thể nói như thế được, vừa rồi tôi cũng đã nói, nếu như không phải vì ba cô quá tham lam hoặc nếu cô không phải một lòng muốn khiến Trung Hiểu sụp đổ và bán số cổ phần, đợi sau khi công ty đầu tư Hải Dương hoàn thành việc thu mua cổ phần của Trung Hiểu thì có lẽ gia đình cô còn có thể trở mình, nhưng rất tiếc hai cha con các người chỉ toàn nghĩ tới việc hại người, không giữ lại chút đường lui cho bản thân. Tiêu Tuyết, tù thì ba cô ngồi chắc rồi, nếu không thì tôi sẽ rất có lỗi với Hiểu Hiểu, càng có lỗi hơn với Hiểu Phong đã chết!”
 
“Quan Hiểu Ninh cũng biết chuyện này ư?” Tiêu Tuyết muốn làm rõ rốt cuộc mình đã bị bao nhiêu người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
 
Lần này không đợi Nhan Dịch Trạch lên tiếng, Nhạc Đông không nhịn nổi nữa: “Đương nhiên là Hiểu Ninh không biết rồi, nếu biết thì cô ấy còn nhận số cổ phần mà Dịch Trạch tặng ư! Tiêu Tuyết, chuyện đã tới nước này rồi, cô cũng nên xem lại mình đi, chuyện của Hiểu Phong đó là một mạng người đấy, nó còn trẻ như vậy mà cuộc đời đã bị hủy hoại trong tay cô rồi, cô đã hại gia đình của Hiểu Ninh thảm như vậy rồi, bây giờ ít nhất vẫn còn Vu Diên Danh nguyện ý ở bên cô thì cô nên trân trọng đi.”
 
Tiêu Tuyết gật nhẹ đầu: “Nói như vậy có nghĩa là Quan Hiểu Ninh đã trở nên giàu có rồi, Trung Hiểu mà tôi cực khổ gầy dựng cuối cùng lại đi cho người phụ nữ đó hưởng, xem ra cô ta cũng không phải thê thảm cho lắm, tôi nên nghĩ cách khác nữa.”
 
Nhan Dịch Trạch cau mày: “Cô còn muốn làm gì nữa? nếu mà cô còn không an phận, tôi tuyệt đối không nương tay!”
 

Nhạc Đông cũng rất tức giận: “Tiêu Tuyết, cô đừng quá xem trọng bản thân mình quá, Dịch Trạch cũng đã nói rồi, công ty đầu tư Hải Dương lúc trước là của mẹ anh ấy, cô cảm thấy một tập đoàn quy mô như Trung Hiểu chỉ bằng đôi bàn tay trắng của cô thì có thể gầy dựng nên ư?”
 
Tiêu Tuyết không còn nghe lọt tai những lời châm biếm thế này nữa, bây giờ cô ta chỉ biết ba mình phải ngồi tù, mẹ mình suốt ngày tinh thần không ổn định mà nói có người muốn hại bà, trong nhà vẫn còn nhiều khoản nợ chưa trả, mà Quan Hiểu Ninh thì lại ngồi không hưởng lợi có được Nhan Dịch Trạch, có được nhiều cổ phần của Trung Hiểu như vậy, càng không cần phải nói bây giờ Trung Hiểu chỉ là một trong những công ty chịu sự khống chế của đầu tư Hải Dương!
 
Cô rơi vào bước đường cùng như vậy, Quan Hiểu Ninh sao có thể yên ổn mà ngồi hưởng thụ tất cả những thứ này được! Tuyệt đối không được!
 
Tiêu Tuyết không nói lời nào, cũng không để ý tới Nhan Dịch Trạch và Nhạc Đông nữa, trực tiếp rời khỏi văn phòng làm việc của Nhan Dịch Trạch.
 
Nhan Dịch Trạch nhìn Nhạc Đông một cái, sau đó nói: “Cậu cảm thấy cô ta có từ bỏ không?”
 
Nhạc Đông lắc đầu: “Nhất định là không, em nghĩ cô ta nên đi khám khoa tâm thần, quá hoang tưởng và cố chấp rồi.”
 
“ý nghĩ này của cậu tốt đấy, có thể suy nghĩ.” Nhan Dịch Trạch rất tán đồng với câu nói của Nhạc Đông.
“Em chỉ nói đại vậy thôi.”
 
Nhan Dịch Trạch xua xua tay: “Tạm thời khoan hẳn nói cái này đã, cậu bảo Đinh Nạp mấy ngày nay hãy ở bên cạnh Hiểu Hiểu, chắc chắn Tiêu Tuyết sẽ có động tĩnh.”
 
“Hiểu rồi, em sẽ phái thêm vài người ở đằng sau âm thầm bảo vệ họ, lỡ như Tiêu Tuyết chó đến đường cùng làm ra chuyện gì đó quá khích, chúng ta không thể không phòng bị.”
 
“Vậy thì làm theo ý cậu đi.” Nhạc Đông làm việc Nhan Dịch Trạch tuyệt đối yên tâm.
 
Tiêu Tuyết rời khỏi tòa nhà Trung Hiểu, sau khi đi được vài bước lại quay đầu nhìn lại tòa kiến trúc cao đồ sộ này, cô cắn môi mình gần như sắp chảy máu, dưới sự đau đớn đó cô mới dần dần bình tĩnh lại.
 
Nhan Dịch Trạch anh ta thật sự cho rằng như vậy là có thể lật đổ được mình ư? Trong tay mình vẫn còn một con át chủ bài đấy!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận