Tàn Nhẫn Người Chồng Máu Lạnh


Hứa Duật Phong sắp xếp mọi chuyện nhanh chóng đưa Hứa Duật Sâm về thành phố, ngày cô ra đi, Đường Dịch quay đầu nhìn căn nhà nhỏ mình ở thời gian qua, đến lúc tạm biệt rồi.

Cảm ơn nơi này đã mang cho cô một cảm giác bình yên, một cuộc sống hạnh phúc mà trước nay cô chưa từng có.
Đường Dịch cùng anh lên xe ra sân bay, ngồi trên máy bay, Đường Dịch có chút sợ hãi, trở về nơi đáng sợ đó khiến cô lo lắng, bản thân thật sự chưa chuẩn bị tốt cho chuyện này chút nào.

Hứa Duật Phong biết cô đang sợ điều gì, anh nắm lấy tay cô: “Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Đường Dịch gật đầu, cô dựa đầu vào vai anh, chỉ lúc này cô mới thấy yên tâm mà thôi.
Rất nhanh chuyến bay đã đáp xuống, Đường Dịch bước ra khỏi sân bay, cô hít thật sâu rồi ngồi lên xe về Hứa gia.

Hứa Duật Sâm đã được anh đưa về trước, cô bước vào biệt thự nhà họ Hứa, một mạch đi thẳng đến phòng ngủ của Hứa Duật Sâm.

Cô không ngờ có ngày mình bước vào phòng ngủ của người đã từng muốn lấy mạng mình, nhìn xung quanh đâu cũng có hình của anh chụp cùng Lăng Tử Nha.


Cô đưa tay chạm lên tấm ảnh trên tường, cô gái ấy thật đẹp, chẳng trách Hứa Duật Sâm bất chấp mọi thứ để lấy trái tim của cô cứu người con gái mình yêu.

Cô đảo một vòng, nhìn thấy trên bàn có tấm ảnh của mình, trong ảnh Đường Dịch ngủ say trên bàn, lúc này hình như là cô ở cùng Hứa Duật Sâm.
“Anh ta chụp lúc nào vậy?” Cô cầm lên rồi tự hỏi, cũng không biết Hứa Duật Sâm để nó ở đây có ý nghĩa gì, là do anh và Nam Gia Ngộ năm lần bảy lượt muốn hại chết cô mà?
Đường Dịch quay đầu, cô nhìn anh đang nằm đó, người vẫn bất động, không biết khi nào tỉnh lại.
“Tôi từng căm hận anh và Nam Gia Ngộ, nhưng tôi không giống các anh là đi hại người, xem mạng người như cỏ rác.

Mặc dù tôi rất hận anh, nhưng tôi mong anh có thể tỉnh lại sớm, Duật Phong cần anh, sự nghiệp của cả hai cần anh.” Cô đặt tấm ảnh xuống rồi nói.
Hứa Duật Phong đứng bên ngoài đều nghe thấy hết, anh mỉm cười, cô gái nhỏ này, sao lại lương thiện như vậy chứ? Cô có thể tàn nhẫn một chút mà…
“Dịch, xuống nhà với anh.” Anh đẩy cửa đi vào nói.
Đường Dịch gật đầu, cô quay người rời đi cùng anh, tiện tay cũng đóng cửa phòng lại.
Lúc này ngón tay Hứa Duật Sâm từ từ động đậy, người cũng mở mắt ra, anh nhìn xung quanh.
Người đã tỉnh lại rồi…
“Nếu em không thích ở đây anh sẽ sắp xếp cho em ở một chỗ khác.” Hứa Duật Phong kéo ghế cho cô ngồi xuống rồi bảo.
“Tốn công tốn sức lắm, em ở đây cũng được, em sẽ ra ngoài tìm việc, sau khi Hứa Duật Sâm tỉnh lại em sẽ rời đi.

Dù sao anh ta cũng cứu em một mạng, em cũng nên chăm sóc tốt cho anh ta.” Đường Dịch mỉm cười nói.
“Nhưng mà…”
“Đừng lo, em biết mình đang làm gì mà.” Cô bình tĩnh nói thêm.
Hứa Duật Phong gật đầu, cô muốn làm gì cũng được, anh đều ủng hộ.
“Nhưng em cẩn thận, nếu để họ gặp lại em thì…”
“Em không tin mình gặp lại họ sớm như vậy.” Đường Dịch nói, cô gắp đồ ăn cho anh.


“Anh lo.” Hứa Duật Phong nhìn cô.
“Em biết bảo vệ mình, anh đừng lo.” Đường Dịch nhìn anh đáp.
Hứa Duật Phong biết mình cũng không cản được cô, cô đã về đây rồi, anh cũng không thể giữ khư khư cô bên cạnh, Đường Dịch có tự do, có quyết định riêng của mình.
“Sao cũng được, em thích là được.” Hứa Duật Phong chốt câu cuối.
Đường Dịch gật đầu, đã trở về rồi, cô muốn đi đây đi đó một chút, nếu có duyên cũng sẽ gặp lại họ, còn muốn tránh thì tránh đằng trời cũng vậy mà thôi.

Ngày hôm sau.
Vì để che giấu chuyện Hứa Duật Sâm gặp tai nạn rồi hôn mê bất tỉnh, Hứa Duật Phong chỉ đành thay anh trai mình làm mọi chuyện.

Anh biết sớm muộn gì cũng vỡ lẻ ra hết, nhưng giấu được lúc nào hay lúc đó, có rất nhiều kẻ nhắm đến Hứa thị, anh không thể để nó rơi vào nguy hiểm được.
Đường Dịch đến phòng của Hứa Duật Sâm, cô lau người cho anh rồi mới ra ngoài, vừa đóng cửa thì người ngồi lên, Hứa Duật Sâm cánh cửa đóng sầm lại.

Anh đưa tay lên trán, tự bật cười: “Ha…đúng là.”
Hứa Duật Sâm vẫn nằm đó, vẫn chưa đến lúc anh để mọi người phát hiện mình tỉnh lại, anh biết Đường Dịch biết được sẽ rời đi sớm thôi.

Hứa Duật Sâm nằm xuống, thôi kệ, coi như cố gắng nằm đây giả bệnh hưởng thụ một chút vậy.
Đường Dịch thay quần áo rồi ra ngoài, cô bắt xe đi đây đi đó, đã lâu rồi mới về đây, cô muốn đi ngắm cảnh xung quanh xem có thay đổi hay không.


Tay cầm li cà phê đi trên đường, cô đi ngang một công viên, nhớ ra chỗ này, trước kia cô không ổn Khương Thần đều đưa cô đến đây ngồi tâm sự cùng, cô quay người đi vào, ngồi trên xích đu thật hoài niệm thật.
“Không biết anh ấy có khỏe không?” Cô tự hỏi, Khương Thần rất tốt, nhưng cô không muốn phiền anh nữa nên đã che giấu chuyện mình còn sống, cũng không liên lạc với anh nữa.

Mặc dù thấy có lỗi làm sao, nhưng mà nó tốt cho Khương Thần, dính vào rắc rối của cô chỉ khiến anh đau đầu hơn mầ thôi.
Đường Dịch ngồi một lúc thì đứng dậy rời đi, vừa đi được mấy bước thì thấy Khương Thần đang đứng trước mặt mình, cô đơ người, Khương Thần cũng đứng hình mất năm giây.
“Đường Dịch?”
Đường Dịch giả vờ bị mù, trước kia gặp tai nạn mọi người đều nghĩ cô không nhìn thấy gì, cô cứ thế chậm rãi bước qua anh.

Khương Thần vẫn đứng đó, đến khi anh định hình mới quay đầu chạy đến chỗ cô kéo Đường Dịch lại.
“Em…em là Đường Dịch sao?” Anh vội hỏi.
“Ai…ai vậy? Tôi…tôi không nhìn thấy…đừng chạm vào tôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận