Tần Gia Phụ Tử

Mấy ngày nay, mọi người hết đi đến khu vui chơi giải trí thì lại đến những danh lam thắng cảnh du ngoạn một phen.

Chơi được vài ngày, Tần Lãng rốt cục than mệt, không chịu đi nữa.

Mà trong cả bọn, người yếu ớt nhất không ai xa lạ chính là Phó Tư Bác. Đại thiếu gia mặc áo bành tô thật dày đem mình bao đặc biệt kỹ càng, một chút da thịt cũng không để lộ ra ngoài, trên cơ bản vừa mới đi được hai ba bước liền mắng một đống từ thô tục ra.

Vừa mới xuống núi, đại gia trực tiếp hồi khách sạn.

Phó Tư Bác lúc này chạy cực kì có sức, cực kì mau lẹ, nói mình phải đi lên trước làm ấm thân thể cái đã.

Tần Tư Thanh dắt tay Tần Lãng đang định bước vào thang máy, thì Sở Chinh đi ở phía sau lại đột nhiên mở miệng gọi Tần Lãng lại.

Tần Tư Thanh quay đầu nhìn hắn.

“Cháu có mấy lời muốn nói với Tần Lãng.” 

Tần Tư Thanh lúc này mới bỏ tay Tần Lãng ra, “Đi đi, lúc trở về phòng, ba ba sẽ pha trà sữa cho con uống.”

Tần Lãng ngừng lại, nhìn Sở Hải nhân cơ hội theo Tần Tư Thanh vào trong thang máy.

“Này cho cậu.” Sở Chinh đem Guitar trên lưng tháo xuống, đưa cho Tần Lãng. Cậu nhìn nhìn chiếc guitar trước mặt, có chút hoang mang, “Anh cho em làm gì?”

Đem đàn đặt vào tay Tần Lãng xong, Sở Chinh lại đút hai tay vào túi, chậm rãi nói, “Vài ngày nữa, tôi sẽ xuất ngoại.”

“Xuất ngoại? Xuất ngoại làm gì?”

Sở Chinh cũng không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Tần Lãng.

Tần Lãng bị nhìn đến không được tự nhiên, Sở Chinh lúc này lại đột nhiên bước tới, một tay ôm lấy cậu vào trong ngực.

Tần Lãng đần mặt, mở to hai mắt sợ đến không dám nhúc nhích. Bất quá cũng chưa tới một phút, Sở Chinh đã buông cậu ra, xoay người rời khỏi. 

Tần Lãng ù ù cạc cạc nhìn Guitar trong tay, lại nhìn bóng dáng Sở Chinh đã khuất xa, trong đầu như mới vừa nãy ra một điều gì đó nhưng cũng đã nhanh chóng biến mất.

Phải ra nước ngoài thiệt hả? Để lại đàn guitar cho mình làm kỷ niệm, còn ôm từ biệt nữa. Vậy chắc là đúng rồi đi?

Sở Chinh khi lựa chọn rời đi thì đã xem đoạn cảm tình này không còn tồn tại nữa.

Không thể nói ra khỏi miệng, mà dù có nói cũng sẽ chẳng đạt được kết quả gì, không bằng cứ như vậy để nó qua đi.

Tình cảm đối với một người luôn đột nhiên đến rồi lại mạc danh biến mất như vậy.


Có lẽ Tần Lãng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, người anh Sở Chinh vốn kiệm lời này đã từng thầm yêu cậu.

Sau khi Sở Chinh rời khỏi, Tần Lãng cũng không gặp lại hắn nữa, hình như là cả hành lý cũng mang theo luôn, đi có chút gấp gáp, Tần Lãng còn chưa có cơ hội từ biệt hắn một cách đàng hoàng.

Sở Hải thì vẫn như âm hồn bất tán quấn quít bên cạnh ba ba, làm thế nào cũng không chịu đi.

Mà biểu hiện của Tần Tư Thanh lại giống như không có việc gì làm Tần Lãng càng nghĩ lại càng tức giận.

Lúc cùng nhau ăn cơm, Sở Hải dùng cái nĩa xiên trộm một miếng thịt trọng đĩa Tần Tư Thanh, sau đó trừng bộ mặt đầy thỏa mãn, híp mắt nói: “Ăn ngon thật nha, biết trước tôi cũng gọi món này.”

“Sao anh lại tùy tiện chọc nĩa vào đĩa người khác thế này, đồ ở dơ!” Tần Lãng khua khua, hất cái nĩa của Sở Hãi sang một bên.

Sở Hải híp mắt đối cậu đê tiện cười: “Anh thích thế!” 

Trước ngày trở về một hôm, Tần Tư Thanh nhận được điện thoại của Lộ Diêu.

“Tần Tư Thanh, tôi không thể tới chổ mọi người được.”

Tần Tư Thanh hỏi cô nguyên nhân, Lộ Diêu chỉ nói: “Tôi đã tìm được cô ấy, chúng tôi muốn sống cùng nhau. Tôi sẽ ở lại đây cùng cô ấy cho nên không thể quay về cùng mọi người.”

Thanh âm Lộ Diêu ở đâu dây bên kia nghe thật cao hứng, Tần Tư Thanh cũng không khỏi mừng thay cô, “Chúc hai người hạnh phúc.”

Lộ Diêu có lẽ là vì quá vui mừng, qua một hồi lâu cũng không thấy nói gì nữa.

Tới lúc Tần Tư Thanh định cúp điện thoại, Lộ Diêu mới lên tiếng, “Thay tôi chào hỏi nhóc Tần Lãng cái, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe. Cứ như vậy đi, tôi cúp trước.”

Ngày hôm sau trước lúc đi về, Sở Hải rời giường thật sớm, đến phòng Tần Tư Thanh, chào tạm biết hai người bọn họ.

Trước lúc rời đi, Sở Hải thừa dịp Tần Tư Thanh xoay người ôm chầm lấy hắn, ăn vụng đậu hủ một phen, sau đó bay nhanh rời đi, bỏ lại một câu, “Ngày sau gặp lai, há há.”

Tần Lãng từ trên giường nhảy dựng lên, chân còn chưa mang dép liền muốn nhào xuống giường đuổi theo tên không biết xấu hổ Sở Hãi đánh một trận, may mà Tần Tư Thanh đã kịp thời giữ chặt cậu lại, “Đừng nhào nữa, sắp tới lúc về rồi.”

“Không biết xấu hổ!” Tần Lãng quay đầu trừng Tần Tư Thanh.

Tần Tư Thanh cười tủm tỉm nhìn Tần Lãng, “Ba ba như thế nào không biết xấu hổ?”

“Hắn ôm người! Người còn để cho hắn ôm người nữa!” (◣﹏◢)

“Chẳng phải con cũng đang ôm ba sao?”


“Làm sao mà giống được!?”

“Tại sao không giống?” 

“Chính là không giống! Chính là không giốngggg!”

Lúc ra khỏi khách sạn, Sở Hải thoáng quay đầu nhìn về phía sau, sau đó nhếch nhếch môi mang kính mát vào, chặn ngang một chiếc xe.

Xem ra duyên phận của hắn với Tần Tư Thanh coi như đã đến nấc cuối cùng, ngược lại hắn cũng không cảm thấy quá khó chịu, dù sao chưa từng có trong tay làm sao có thể nói là mất đi được.

Chỉ tội cho đệ đệ ngốc của hắn, mơ mơ hồ hồ thích phải tên nhóc thối kia để cho cuối cùng cũng biến thành một tên ngốc luôn, còn bỏ trốn qua nước ngoài nữa chứ.

Bất quá mấy cái chuyện tình cảm này, thật đúng là không thể miễn cưỡng được.

Sở Hải thầm nghĩ, hắn nhất định sẽ gặp được một nam nhân so với Tần Tư Thanh còn muốn tốt hơn trăm ngàn lần, vì thế Sở Hải tràn ngập chờ mong ngồi trên chiếc xe vừa bị mình chặn đầu, nhìn cảnh vật xa dần.

****** 

Lần này, chỗ ngồi của bốn người nằm ở cùng một gian, cũng đều là giường nằm, Tần Lãng cùng Tần Tư Thanh phân biệt cậu ở trên, hắn ở dưới, Tào Đông Đông cũng chọn giường trên để Phó Tư Bác nằm giường dưới.

Thời gian này, bốn người họ tránh không được có chút xấu hổ, Tần Lãng lựa chọn im lặng cùng với Tào Đông Đông.

Dù sao Tần Tư Thanh cũng là người lớn duy nhất trong nhóm, nên dĩ nhiên nhiệm vụ chiếu cố ba đại hài tử này sẽ do hắn đảm nhận hết. Không những làm chân sai vặt mua hết cái này đến cài nọ, hắn còn cẩn thận hầu hạ, đem mỗi đứa cung phụng như tổ tông của mình.

Phó Tư Bác vừa lên xe liền gọi điện thoại cho mẹ mình, hắn đem một tay rãnh rang mò vào trong ba lô lục lọi gì đó, một bên cầm lấy điện thoại trả lời.

“Tư Bác, đi chơi có vui không con? Chỗ đó rất lạnh đi? Con cùng Đông Đông có bị bệnh không?”

“Ân, không có.” Phó Tư Bác hừ hừ hai tiếng, Tào Đông Đông thỉnh thoảng lại liếc mắt qua chổ hắn nhìn nhìn.

“Con yêu của mẹ chắc là mệt lắm phải không, ngày mai về đến nhà rồi, mẹ sẽ làm thật nhiều món ăn ngon cho con, chịu không? Ở trên xe nếu không thoải mái thì phải gọi liền cho mẹ đó, ngày mai mẹ sẽ kêu ba đi đón hai con......”

“Được, được, cúp máy.” Phó Tư Bác lập tức ấn phím ngắt cuộc gọi, từ trong ba lô lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Tào Đông Đông, “Cho cậu.”

Tào Đông Đông tiếp được, “Đây là gì?”  

“Dù sao cũng không phải đồ ăn.” Phó Tư Bác hung tợn, trừng mắt nhìn Tào Đông Đông một cái, “Nếu dám làm mất, tôi liền làm chết cậu, có nghe không?”


Nghe được đối thoại của hai người, Tần Lãng có chút tò mò, cậu rướn hơn nữa người ra nhìn đồ vật Tào Đông Đông cầm trong tay dò xét, lúc Tào Đông Đông mở ra, chỉ thấy đó là một sợi dây chuyện rất tinh xảo, nhưng vừa thấy liền biết không phải đồ cho con trai đeo.

Tần Lãng cười to tại chổ, “Đây hổng phải là dây chuyền mà tụi con gái hay đeo sao, ha ha.”

Tào Đông Đông vừa nghe thấy lời trêu chọc, từ mặt tới mang tai lập tức đỏ bừng, cậu đem vòng cổ bỏ lại vào hộp, ném xuống giường Phó Tư Bác, “Tôi không cần thứ này.”

Phó Tư Bác đầu tiên liền trắng mắt liếc xéo Tần Lãng một cái, “Đồ nhiều chuyện! Con mắt nào của cậu thấy đây là đồ cho con gái, cậu ta đeo vào rất hợp, có biết không?” Sau đó, quay đầu lại đối Tào Đông Đông nói, “Cầm lấy, nếu không đeo thì đứng có trách tôi.”

Đem chiếc hộp ném lại lên trên, nhưng do Tần Lãng vẫn luôn nhìn chăm chú vào cái hộp, Tào Đông Đông mãi vẫn không dám cầm lên.

Cho tới khi Tần Lãng kêu phải đi vệ sinh thuận tiện tìm Tần Tư Thanh, Tào Đông Đông mới chu chu mỏ liếc trải liếc phải vài cái, đầy mặt không tình nguyện đem chiếc hộp nhét vào trong túi, sau lại cẩn thận kéo dây khóa lên.

Tần Lãng chạy về hướng WC, Tần Tư Thanh cũng vừa lúc ra khỏi buồng vệ sinh. Tần Lãng nhanh chóng đẩy Tần Tư Thanh qua một tiên, tiến vào WC giải quyết vấn đề sinh lý, Tần Tư Thanh thì đứng ở bên ngoài chờ cậu. 

“Ba ba, nhà vệ sinh chổ này dơ muốn chết.” Tần Lãng đầy mặt ghét bỏ, Tần Tư Thanh dùng khăn giấy lau khô tay rồi sờ sờ đầu cậu, “Nhõng nhẽo.”

Đến buổi tối, Tần Lãng làm thế nào cũng ngủ không được, cậu xoay người nhìn về phía ba mình.

Tần Tư Thanh vừa hoàn thành xong công việc, đang lấy mắt kính để sang một bên chuẩn bị đi ngủ, liền bị Tần Lãng gọi lại, “Ba ba, cô giáo Lộ đâu? Tại sao không đi cùng chúng ta trở về?”

“Cô ấy không về được.” Tần Tư Thanh nói.

“Tại sao chứ?”

“Ở đó có một người đang chờ cô ấy, cho nên không thể về với chúng ta.”

“Mai mốt cũng không trở lại luôn hả ba?”

“Ừ, có lẽ.” 

“Là người rất quan trọng sao?” Tần Lãng tựa hồ đối với đề tài này rất hứng thú, hai mắt hàm chứa chờ mong nhìn Tần Tư Thanh.

Tần Tư Thanh đưa tay qua, niết niết lỗ tai cậu, “Nhiều chuyện quá đi, mau ngủ.”

Một lúc sau, khi Tào Đông Đông và Phó Tư Bác đã ngủ say, ngay cả Tần Tư Thanh cũng chìm vào mộng đẹp, Tần Lãng vẫn không thể nào ngủ được.

Cậu trợn tròn mắt, ở trong bóng tối nhìn Tần Tư Thanh suốt một đêm.

Buổi sáng, sau khi tới trạm, vài người liền lục tục thu thập đồ đạc xuống xe, Tào Đông Đông xách theo hành lý cùng Phó Tư Bác đi ở phía trước.

“Đi nhanh lên, ba tôi ở bên ngoài chắc đã đợi lâu lắm rồi đó.”

“Vậy cậu đừng có nói nữa, bộ không thấy hành lý đều do tôi xách hết hả!?”

“Lằng nhằng như vậy, hôm nay còn dám tranh luận với tôi. Để dành khí lực lại đi, về nhà xem tôi như thế nào thu thập cậu.”


Phó Tư Bác lấy tay kéo Tào Đông Đông về hướng mình, quay đầu hướng hai cha con Tần Lãng cười cười, “Thúc thúc, Tần Lãng, tụi con đi trước, gặp sau nha!”

“Ba ba.” Tần Lãng vươn tay, Tần Tư Thanh xoay người nắm chặt lấy tay cậu, dắt đi.

“Chúng ta hiện tại về nhà sao?” Tần Lãng hỏi. 

Tần Tư Thanh gật gật đầu, “Đương nhiên là về nhà rồi.”

Sau khi ra khỏi nhà ga, Tần Tư Thanh kêu một chiếc xe, đem hành lý bỏ vào sau cốp.

Vừa xoay người, Tần Tư Thanh liền thấy Tần Lãng đứng ở phía sau, chăm chú nhìn hắn.

“Ba ba.”

“Sao vậy?” Tần Tư Thanh sờ sờ mặt cậu.

Tần Lãng giữ chặt tay Tần Tư Thanh, “Ba ba nếu già đi, con cũng sẽ già đi, ba ba nếu mất đi, con cũng sẽ không thể sống nổi, ba ba ở nơi nào con liền sẽ ở nơi đó cùng người. Giống như từ trước tới giờ con luôn ở bên người vậy.”

Tần Lãng ngẩng đầu lên, nhìn Tần Tư Thanh, ánh mắt lóng lánh như phát ra ánh sáng.

Bàn tay vừa sờ mặt cậu của hắn cứ thế dừng giữa không trung, bất động, tươi cười có chút cương ngạnh treo bên khóe miệng.

Lần đầu trong đời, hắn cũng biết bối rối là gì, nhìn ánh mắt kiên định của con trai mình, hắn luống cuống thu hồi bàn tay đã run nhè nhẹ.

“Ba ba?” 

Tần Tư Thanh phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Ừ.”

Nói ra điều vẫn luôn ấp ủ trong lòng, Tần Lãng liền trở về trạng thái dồi dào sức sống như ban đầu, vui vẻ ngồi lên xe, ánh mắt tươi cười xinh đẹp như vầng trăng khuyết.

Tần Tư Thanh đứng ở sau xe một hồi lâu, chậm chạm không chút nhúc nhích.

Trong đầu không ngừng lặp lại lời mà Tần Lãng vừa nói, khóe miệng nhịn không được giương lên, âm thầm đánh giá, công sức nuôi nhóc con nhiều năm, coi như đã có chút hồi báo.

“Ba ba! Người nhanh lên xe đi a!” Tần Lãng từ trong xe ló đầu ra, kêu lên.

“Ừ.” Tần Tư Thanh mặt tràn trề ý cười, đi qua.

Sau chuyến hành trình này, một số việc nên chấm dứt đều đã kết thúc, vốn nên tiếp tục thì vẫn đang tiếp tục. Quảng đường phải đi của hai cha con nhà họ Tần vẫn còn rất dài, trong lúc đó nhất định sẽ có một chút ầm ĩ, một chút cãi vã, nhưng như vậy hạnh phúc của họ sẽ càng mỹ mãn hơn.

Mà vào một đêm không ngủ kia, Tần Lãng đã nhìn Tần Tư Thanh thật lâu và suy nghĩ, cậu đã nghĩ, nếu mất đi ba ba cậu sẽ sống thế nào đây?

Cậu suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, cuối cùng cậu cũng đã hiểu được, vô luận như thế nào cậu cũng không thể mất đi ba ba được, vì ba chính là toàn bộ cuộc sống của cậu.

—— TOÀN VĂN HOÀN ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận