Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh


Bạch Sâm.

Cũng may Giai Tề không biết cô đang nghĩ gì, nếu không tuyệt đối sẽ biến thành Godzilla giẫm nát cô dưới chân…
Bạch Sâm hàn huyên với Lâm Nhược Quân thêm vài câu, sau đó nói muốn off, tuy là vắng Lâm Nhược Phi và Giai Tề cô thấy yên lặng hơn nhiều nhưng không có họ, cô cảm thấy mình không có gì để nói nữa.

【 Nhóm 】 Tê Tê: Ừ, mau đi ngủ đi.

【 Nhóm 】 Sâm Sâm nha đầu: Chuyện ngày hôm nay…
【 Nhóm 】 Tê Tê: Không sao đâu.

Anh đã nói rồi, em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, thay vì nói xin lỗi không ngừng thì lần sau tin anh là được rồi *đáng thương*
【 Nhóm 】 Sâm Sâm nha đầu: Nhất định, tôi bảo đảm!!!
【 Nhóm 】 Tê Tê: *mừng rỡ* ừ~
Khoé môi Bạch Sâm bất giác cong lên, cô chúc Lâm Nhược Quân ngủ ngon rồi tắt máy tính, trước khi ngủ mới chợt nhớ đến một chuyện.


… Lần sau?
Tại sao lại có lần sau chứ!!!
Được rồi, anh ta nói có lần sau thì sẽ có lần sau!!!
Nhưng…
Bạch Sâm vuốt vuốt gương mặt ửng hồng của mình, nghĩ, không biết bây giờ Lâm Nhược Quân đang nghĩ gì?
Hai người ở cùng nhau một thời gian, dưới một thân phận hoang đường; anh từng tổn thương cô – dù đó chỉ là vô tình; sau đó, cô lại vì anh mà thay đổi, khi đó cô mới phát hiện người trong lòng mình thật sự là ai, tuy đã thừa nhận từ đáy lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì; sau đó thì Giai Tề phát hiện; cuối cùng, anh lại đến tìm cô, kết quả bị cô từ chối, vì một lý do vô cùng đơn giản mà từ chối.

Cô còn hiểu lầm anh, mà anh thì vẫn rộng lượng, bao dung như thế.

Cô chợt nhớ đến một câu nói.

Anh vì em, có thể chờ đợi mãi mãi.

Thật ra thì cô không cần anh phải đợi mãi mãi như thế, vậy là tham lam quá rồi.

Chuyện lãng mạn và hạnh phúc nhất trên thế giới này, hẳn là có một người luôn đợi chờ ta bằng cách dịu dàng nhất.

Nhất là khi, người đó chính là người mà chính ta cũng muốn đợi.

***
Dù đêm hôm trước chỉ lo nghĩ đến chuyện Lâm Nhược Quân, thậm chí còn trằn trọc khó ngủ nhưng Bạch Sâm tự thấy, cô cũng đâu phải có nhiều cơ hội được gặp Lâm Nhược Quân đâu, cô vẫn còn một chút nhút nhát, không muốn mọi việc tiến triển nhanh quá, chắc hẳn Lâm Nhược Quân cũng biết mà…
Nhưng vào ngày hôm sau thì cô phát hiện, cô hoàn toàn sai rồi.

Khi cô còn đang cầm cây lược chải đầu, chạy ra mở cửa thì sửng sốt không nói nên lời.


Lâm Nhược Quân và Lâm Nhược Phi, mỗi người một chiếc xe, mỗi phong cách khác nhau cùng đứng trước cửa nhà, Lâm Nhược Phi tuy có phần không đứng đắn nhưng nhìn không tồi tí nào, Lâm Nhược Quân càng không cần phải nói, tướng mạo của hai người có vài phần giống nhau, đứng bên cạnh đúng là chói mắt.

… Không phải, còn thiếu, phải là một đôi người yêu chói mắt mới đúng = =
Bạch Sâm và Giai Tề không hẹn mà cùng nhau trợn mắt há hốc mồm, có điều Giai Tề tỉnh lại nhanh hơn Bạch Sâm nhiều, cô đi đến bên cạnh Lâm Nhược Phi, như không thể tin nổi nói: “Anh… Anh đang làm gì vậy?”
“Đến đưa em đi làm.

” Lâm Nhược Phi cười nói, “Để em không cần phải đợi xe bus cực khổ nữa, người phụ nữ của anh tại sao phải chen chúc trên xe bus chứ?”
Giai Tề: “…”
Bạch Sâm: “…”
Lâm Nhược Phi chắc hẳn lại mới xem xong tiểu thuyết cẩu huyết nào nữa đây!!! Lời nói ra chẳng khác gì những câu thoại của mấy anh chàng trong tiểu thuyết cả = =
Ngay cả Lâm Nhược Quân cũng không nhịn được, khinh bỉ nhìn anh.

Giai Tề nói: “Anh… Sao anh không nói với em?”
Lâm Nhược Phi nói: “Phải để em bất ngờ chứ!”
“Bất ngờ cái đầu anh đấy!” Giai Tề phát điên, “Anh nói sớm cho em nghe thì em cũng đâu cần phải dậy sớm thế này!!! Ít nhất cũng ngủ thêm được 20’, 20’ lận đó!!!”
Lâm Nhược Phi: “…”
Bạch Sâm im lặng, tư duy của Giai Tề đúng là khác hẳn người bình thường…
Nhưng nói cũng đúng!
Bạch Sâm trách cứ nhìn sang Lâm Nhược Quân.


Lâm Nhược Quân lập tức nhận lỗi: “Anh định nói với em rồi, có điều anh ba nói là nếu anh nói với em thì Giai Tề sẽ biết nên không cho anh nói.


Lâm Nhược Phi tức muốn ói máu: “Em ba, không cần phải hãm hại anh vậy chứ…”
Lâm Nhược Quân không để ý đến anh, cười híp mắt nhìn Bạch Sâm: “Lên xe được chưa?”
Xe cũng đưa đến rồi, lại thêm chuyện trong game hôm qua nữa làm Bạch Sâm không cách nào từ chối được, đành gật đầu: “Ừ…”
Bạch Sâm ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, Lâm Nhược Quân chủ động thắt dây đai giúp cô, ngón tay thon dài, trắng nõn làm Bạch Sâm ngẩn ngờ, còn bên kia thì Giai Tề l cũng miễn cưỡng ngồi vào xe của Lâm Nhược Phi.

Giai Tề vừa ngồi vào xe đã ra lệnh: “Nhân lúc còn chưa đến giờ cao điểm thì chạy nhanh chút, để em xem xem có thể ngủ trộm chút không.


Giai Tề ra lệnh, Lâm Nhược Phi làm sao dám không nghe theo, lập tức chạy xe về hướng bệnh viện, Giai Tề nói: “Trời trời trời, đừng có chạy nhanh vậy chứ, đám thiếu gia nhà giàu mấy người toàn là như vậy, lỡ đụng phải ai thì làm sao đây? Muốn giúp ba em có thêm vài bệnh nhân à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận