Tâm Như Mộng

Phiên ngoại 5: Happy Ending
Hai năm sau khi mọi sóng gió qua đi, Dĩ Mặc theo ý của Richard trở về Ý sống cùng anh trong căn nhà của chính họ - căn nhà do chính Richard xây chỉ để sống cùng Dĩ Mặc, được trang trí theo sở thích của Dĩ Mặc. Richard từ chối lời mời sống trong tòa lâu đài của gia tộc Lawrence, chỉ vì anh không thích cái không khí âm u trong đó, anh không muốn Dĩ Mặc cũng trải qua những ngày tháng u ám ở nơi kia.
Eichen đã trải qua những ngày tháng cuối cùng của lão ở viện an dưỡng, ít ra Richard cũng không tàn nhẫn đến nỗi để mặc ông sống chết. Anh đã hoàn thành đúng nghĩa vụ của một người con đối với cha mình và sau đó là hưởng thụ cuộc sống của mình. Mạt Diễn đã rút lui khỏi gia tộc theo cách mà hắn muốn, Richard cũng chẳng muốn duy trì một gia tộc chỉ có lợi ích đen tối làm đầu nên trong khoảng thời gian anh lãnh đạo, đa số các khoản thu của gia tộc đều được anh "tẩy trắng" hoàn toàn. Cũng có rất nhiều người phản đối nhưng thế lực mà Richard đã xây dựng không dễ đánh đổ nên dần dần rồi cũng thôi, mặc dù thu nhập ít hơn khi đó họ có nhưng ai cũng hài lòng vì lợi ích mình đạt được.
Dĩ Mặc vẫn cứ hạnh phúc sống trong vô lo vô nghĩ, cậu mở một phòng mạch tư, ngày ngày làm việc, lâu lâu lại bế quan trong sở nghiên cứu của Richard, chơi đến quên trời quên đất mà Richard thì gần như là sủng cậu lên tận trời. Dĩ Mặc đôi khi vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh, cái người lạnh lùng mà khi ấy cậu quen biến đâu mất rồi, nhưng Richard của bây giờ càng khiến cậu yêu say đắm. Anh dường như đã đánh mất vẻ ưu sầu của chính mình mà càng ngày càng vui vẻ hơn. Còn bí mật năm đó, Dĩ Mặc đã được người quản gia, cũng là người chăm sóc Richard kể rõ từ đầu đến cuối, tất nhiên là chỉ có hai người biết, Richard thì vẫn giữ mãi suy nghĩ là để Dĩ Mặc cả đời cũng không biết được.

Cho nên trong một đêm nguyệt hắc phong cao nào nó, Dĩ Mặc vô cùng yêu mị quấn lấy anh, Richard hoàn toàn bị cậu mê hoặc đến run rẩy. Anh đã nghĩ đến lý do gì khiến cậu nhiệt tình như vậy nhưng hoàn toàn không nghĩ đến cái lý do mà anh muốn dùng cả đời để che giấu. Dĩ Mặc cũng hoàn toàn không cho anh có thời gian suy nghĩ, có thể nói lúc ở trên giường, một khi cậu đã muốn thì hoàn toàn trở thành "yêu tinh hại người", cũng quên luôn cái gì gọi là e dè, tiết chế. Dĩ Mặc rất trung thành với cảm giác của chính bản thân mình, và đó cũng là điều Richard yêu nhất ở cậu...
-Hôm nay em nhiệt tình vậy! – Richard dựa vào đầu giường hút thuốc, anh đã cai thuốc, chỉ đôi khi làm tình quá kịch liệt cùng Dĩ Mặc, anh mới nhịn không được mà hút một điếu.
Dĩ Mặc lười biếng nằm sấp bên cạnh anh, thấy vẻ mặt gợi tình sau cuộc mây mưa của Richard mà tay chân ngứa ngáy. Cậu giựt lấy điếu thuốc trên môi anh, rít một hơi sau đó thỏa mãn thở ra. Làn khói trắng mờ ảo một chốc rồi tan biến, lộ ra đôi mắt đen đang say mê nhìn anh của Dĩ Mặc.
-Hôm nay em lạ lắm a! – Richard nhìn cậu, bình loạn một câu rồi quăng điếu thuốc đã cháy gần hết vào gạt tàn đầu giường, tóm lấy người đang bày vẻ mị hoặc bên cạnh, nhấc bổng lên người anh.
-Á... - Dĩ Mặc bất ngờ hét lên, đến khi bình phục đã bị anh chiếm giữ. Cậu nhăn mặt trước hành động thô bạo của anh nhưng thân thể lại vì điều đó mà phản ứng kịch liệt.
-Hừ! Dĩ Mặc... thả lỏng một chút! Anh không muốn chỉ vừa bắt đầu mà đã chấm dứt đâu! – Richard thở dốc nặng nề nói.
-Hừ... kẹp chết anh... - Dĩ Mặc nhếch môi cười, bên dưới càng co rút ép chặt Richard bên trong, anh thở hổn hển trừng cậu, tiểu yêu tinh này càng ngày càng quậy.

-Em đừng hối hận! – Anh rít qua kẻ răng, sau đó lập tức nắm lấy eo cậu thúc lên vội vã.
-Á‼!
Dĩ Mặc chới với trong khoái cảm ngập đầu. Mỗi một lần Richard đẩy lên, cậu như bay bổng lên trời. Dĩ Mặc chợt có ý nghĩ, nếu cứ như thế này chết cùng anh, cậu cũng là người hạnh phúc nhất thế giới...
Dĩ Mặc bất chợt thở dốc, ôm đầu Richard lại gần, đôi môi gấp gáp tìm kiếm môi anh, trao một nụ hôn say đắm, nói trong ngắt quãng:
-Em... yêu... anh...

Richard như phát điên, đôi mắt nóng bỏng nhìn cậu chăm chú. Tình cảm trong đáy lòng như cơn lốc thổi quét khắp toàn thân anh, khiến anh chỉ muốn lập tức khảm sâu cậu vào thân thể...
Và hậu quả của câu nói ấy, Dĩ Mặc phải nằm trên giường suốt ba ngày, chân không một lúc chạm đất, nhưng đến khi ngủ cậu vẫn mỉm cười...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận