Tâm Lạnh - Bhtt

“Choang”  một tiếng , ấm trà trên bàn bị rơi xuống đất vỡ nát, bà Ký Lục từ trong buồng chạy ra bên ngoài. Trên mặt đất ngổn ngang mảnh sành vỡ, ông Ký Lục nằm ngã ở một bên đang chống tay ngồi lên.


“Ông có sao hông, ông muốn lấy gì gọi tui lấy cho”. Bà Ký Lục đỡ chồng ngồi lên bộ dán gỗ, chân chồng bà bị đau mấy bữa rày mà chưa hết.


“Tui thấy bà lui cui ở trỏng, mà nghe cái chân hổng đau nữa mí đi lấy nước, hổng dè nó đau trở lại”. Ông Ký Lục đau đến nhăn mặt, mấy bữa nay mưa gió thất thường, ông lại có chứng đau xương khớp. Ông Ký Lục nặn nặn cái bàn chân như muốn tệ liệt, ông thử ấn mạnh ngón tay cái vào lòng bàn chân, cảm giác tê dại lan ra khiến ông thở phào, may quá vẫn còn cảm giác.


“Ông cứ ỷ y cho cố vô, tới khi nằm đó là tui bỏ hổng lo”. Bà Ký Lục đi ra phía sau nhà ,bà đổ thuốc con Ngót mới đâm ra chén, cái thứ thuốc hôi rình mà hiệu quả ghê. Bà đem thuốc lên đấp lên chân cho ông, thuốc này ngấm vào lại rát dữ lắm.


“Sắp nhỏ có báo tin chưa bà”. Ông Ký Lục nhìn ra hàng tre trước ngõ, gió thổi qua khiến lá tre đung đưa , chạm vào nhau phát ra tiếng “xào xạc”, hình ảnh của Nhàn lại hiện ra trước mắt. Nhàn nhìn thấy hoa tre mới chạy vào nhà gọi ông, cô muốn ông bẻ xuống hoa tre cho cô. Ông nhớ đó là lần đầu tiên trong đời ông thấy hoa tre, người ta nói thấy được thứ này là điềm gở, ông xua tay nói không tin . Hoa nở không bao lâu thì rụng xuống, bụi tre um tùm cũng chết hết không còn một cây , ông lại kêu người bứng rễ trồng cây khác vào.


“Con Nhàn nó không thương mình nữa ông à, cũng tại tui ép nó lấy cậu Thông, tui hối hận quá ông ơi”. Bà Ký Lục sụt sùi, bà đưa tay lên lau đi nước mắt chực trào rơi xuống. Nhà chỉ có mỗi cô con gái là gia tài lớn nhất, vậy mà giờ chỉ còn hai ông bà già ngồi chờ con về.


Ông Ký Lục nghe bà nói cũng chỉ thở dài , cái chân ông lại đau âm ỉ, con Nhàn nó bỏ cha má đi theo thằng đàn ông kia rồi. Hồi mới biết ra ông Ký Lục tức lắm chứ, cái danh tiếng nhà này bị con ông bôi tro trét trấu, con nhà gia giáo lại bỏ nhà theo trai. Cứ dâm ba bữa người ta lại đứng trước ngõ chỉ trỏ bàn tán, nói ông không biết dạy con, nói con Nhàn hư thân mất nết. Ông Ký Lục tức đến nỗi ốm liệt giường mấy hôm, còn bà Ký Lục thì ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt.


Nhà cũng chỉ có mỗi đứa con gái, bà Ký Lục lúc sinh cô máu nhiều lắm , ông phải đưa bà lên trên huyện để chữa trị. Ông doctor Dũng có nói bà không mang thai được nữa ,nếu mà sinh tiếp không chừng mất luôn cái mạng. Ông Ký Lục thương vợ không cưới thêm bà 2, nên ông thương con Nhàn bao nhiêu thì tức giận bấy nhiêu. Tức thì tức ông cũng cho người đi tìm cô, con mình có sai cũng là núm ruột sao nói bỏ là bỏ được.


Bà Ký Lục lau đi nước mắt, bà bước xuống bộ dán cầm lên cái chén, bà quên còn đang làm dỡ việc nên gọi lớn. “Ngót ,lên bà biểu”.


Ngót lau vội hai bàn tay vào vạt áo rồi chạy ra, Ngót khoanh tay trước ngực cúi thấp đầu.”Thưa, bà gọi con chuyện chi”.


“Mày ra ngoài trầu kêu thằng Đực đi hốt thuốc cho ông, kêu nó nói thầy Ba hốt thêm vài thang thuốc bổ”. Bà Ký Lục định đi vào buồng thì ngừng lại, bà nhìn ra ngoài trời rồi nói .”Mày đi về nhà lấy ít bánh cho bà, hồi sáng bà dặn chị mày để dành cho bà rồi”.


“Cô Phương qua chơi hả bà”. Ngót nghe bà Ký Lục kêu lấy bánh liền hớn hở, cô Phương ngoan lắm nhỏ thích chơi với cô lắm.


“Ừ đi lẹ đi hông là cô Phương đến không có ăn”. Bà Ký Lục vỗ đầu nhỏ một cái, con nhỏ cũng mới 13 thôi còn con nít lắm.


Ngót dạ dạ rồi mang dép gỗ chạy ra ngoài trầu, thằng Đực đang hì hục cuốc đất liền nghe tiếng nhỏ gọi í ới. Đực thẳng lưng lên nhảy lên bờ đi lại chỗ nhỏ, Ngót thấy thằng Đực ở trần liền xấu hổ lấy tay che mặt .“Bà kêu anh đi hốt thuốc cho ông, còn dặn hốt thêm vài thang thuốc bổ”.


“Ờ anh đi liền, mày làm gì mà che mặt vậy”. Đực cười ha hả chọc ghẹo Ngót, nó biết con Ngót nhìn nó ở trần mà mắc cỡ.



“Không nói nữa em đi lấy bánh  cho cô Phương”. Ngót dậm chân rồi bỏ đi, nhỏ lại quay lại làm mặt xấu rồi mới chạy mất.


“Ê mày coi chừng bị con ma đen nó bắt mày đó”.


Ngót đang chạy thì giơ tay lên đấm đấm vào không khí, thằng Đực cười khà khà mà lấy cái áo mặc vô.


Ngót đáng lý không sợ đi qua chỗ này, nhưng nghe Đực nói nhỏ lại thấy sởn gai ốc. Giờ muốn về nhà  phải đi qua cái chỗ người bị sét đánh chết, nhỏ nghĩ lại mà ốc ác nổi tùm lum. Hồi đó nhỏ mới có mấy tuổi, nghe người đi xem xác chết nhỏ cũng chạy theo. Người bu đông lắm trời lại mưa lớn, nhỏ chui xuống dưới chân người ta vào xem, nghĩ lại nhỏ cũng ngu thiệt hên là chưa bị dậm chết.Cái xác tanh bành, máu thịt khét lẹt nhìn ghê lắm, nhỏ xem xong tối ngủ mơ thấy sợ tè ra quần.


Ngót đi tới cái cây thì ngó lia ngó lịa, nhỏ sợ con ma đen thui nhảy ra hù nhỏ . Ngót đi nhanh hơn định sẽ chạy qua cho nhanh,thì bỗng dưng người của nhỏ run lên, nhỏ cảm thấy sau lưng có một thứ gì đó lạnh toát,thứ đó đang vuốt dọc sống lưng nhỏ. Ngót quay phắt người lại nhưng lại không có ai, cái cảm giác lạnh lẽo rõ ràng vẫn còn sau lưng nhỏ mà .


Ngót mặt đã xanh mét, nhỏ nuốt nước miếng nhìn xuống dưới góc cây. Một tiếng cười lanh lảnh xỏ thẳng vào cái màng nhỉ của nhỏ, Ngót hét lên một tiếng co giò bỏ chạy trối chết. Nhỏ không phải xui xẻo đến mức này chứ, cũng tại thằng Đực hết trơn ,con ma đó có theo nhỏ không nữa.


Trên cành cây rậm rạp, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn theo hướng con Ngót bỏ chạy. Một âm thanh gầm gừ phát ra từ cái miệng không hề mở ra,sau đó là một tràn tiếng cười lanh lảnh quỷ dị , rồi nó từ từ biến mất trong màn tối kia.


Ngót chạy một mạch về đến nhà , nhỏ chống tay lên cái giàn mướp hương mà thở phì phò. Ngót thở xong thì nhìn ra phía sau lưng, chân nhỏ nhũn ra rồi ngồi bẹp xuống đất.


“Ngót em bị làm sao”. Thao đang phơi mớ chuối khô, cô thấy con Ngót té ngửa xuống đất thì chạy lại đỡ.


“Chị Thao em gặp nó rồi”. Ngót mặt tái nhợt nước mắt trào ra ướt đẫm, nhỏ ôm lấy Thao gục mặt vô ngực cô mà khóc lóc.


Thao ngồi dưới đất nhìn ra phía con đường, má cô cũng từng thấy nó rồi nằm liệt giường cả tháng. Thao đỡ Ngót dậy đi thẳng vào trong nhà, cô lấy lá bùa nhét vào tay của Ngót.”Đem theo trên người, đi tắm thì treo lên cửa”.


Thao nói xong thì đi đến bàn thờ thổ công, người ta nói”đất có thổ công, sông có hà bá”, má cô khi dựng nhà liền thỉnh thổ công vào ngự.Thao lấy ba cây nhang đốt lên, cô đưa cho Ngót bảo cắm lên bát hương . Ngót dùng hai tay cắm nhang vào bát hương, Thao cũng chấp tay vái lạy ,một trận gió từ đâu thổi đến, ba cây nhang trên bát hương bỗng bùng cháy dữ dội. Ngót lùi ra sau quỳ xuống dập đầu xuống đất, gương mặt nhỏ xanh mét  ,bả vai run lên bần bật. Gió bắt đầu yếu dần rồi mất hút, Thao nhìn lên bát hương ánh mắt tối sầm lại, hai cây bên trái dài hơn cây còn lại, cây bên phải ngắn bằng một nửa hai cây kia, đây là Thôi Mệnh Hương.


Thao cứng đờ người một lúc, cô quay qua nhìn Ngót đang quỳ khóc bên cạnh. Con nhỏ mới 13 tuổi sao lại không buông tha chứ, Thao đứng lên kéo Ngót đứng dậy.”Đi tìm Ông Cấn”.


“Hông được em lấy bánh cho cô Phương”. Ngót sợ nhưng không hiểu được nguy hiểm kề cận, nhỏ  lắc đầu chỉ vào hộp bánh trên bàn.”Cô Phương thích ăn...”



“Ăn cái gì, em sắp chết mà không lo, nó tới dẫn em đi theo nó ”. Thao quát lên, đôi mắt cũng đỏ lên sống mũi cay sè, nhỏ chết rồi cô sao chịu nổi. Ngót là Thao đem về nuôi, cô lớn hơn nhỏ 7 tuổi, do nhà nghèo nên mới để con nhỏ đến ở đợ nhà Ông Ký Lục. Má Ngót bị chìm ghe mà chết, vong hồn của bả cứ lang thang mà kêu khóc, là ông Cấn giúp đem bả lên chùa nghe tụng kinh. Ngót bị má giấu trong lùm cây, rồi được Thao ôm về, cha của Ngót chê nhỏ xúi quẩy nên không thèm nhận.


Ngót chưa kịp mở lời đã bị Thao tức giận quát mà hoảng sợ, nhỏ dùng cặp mắt sợ sệt ngấn nước mà hít hít cái mũi.”Em đi chị đừng la em”.


Thao bị ánh mắt oan ức của nhỏ làm cho mềm nhũn, cô ôm lấy Ngót nước mắt cũng theo khóe mắt chảy dọc xuống. Ngót chưa lớn nhưng cô thì lớn rồi, cô càng lớn lại càng sợ cái thứ tình cảm đang sinh sôi trong lòng, cô thậm chí còn cảm thấy ghê tởm bản thân mình.Ngót rất sợ ngủ một mình ,nên từ nhỏ đã đòi ngủ chung với cô. Mỗi đêm nhìn Ngót vùi vào ngực mình ngủ ,cô lại nảy sinh ý nghĩ không tốt đối với nhỏ, Thao càng nghĩ càng cảm thấy mình tệ hại.


Nhà ông Cấn nằm phải đi qua sông mới tới được, Ngót năn nỉ Thao cho nhỏ đem bánh về rồi đi liền. Thao không chịu nổi nhỏ khóc liền để nhỏ đi, Ngót cười toe toét mà chạy một mạch về nhà Ông Ký Lục. Thao đứng ngoài bờ ruộng nhìn bóng dáng của nhỏ xa dần, trong ánh mắt cô chứa đựng sự dịu dàng nhìn nhỏ.


“Sao giờ này em còn ở đây, bà hai Bom tìm em lấy bánh kìa”. Ba Đợi ôm cái giỏ lát từ bên kia chạy đến, Ba Đợi đứng trước mặt Thao miệng cười muốn tới mép tai.


“Ờ tui đưa Ngót đi công chuyện, anh ba nói với bà hai hết bánh rồi ngày mơi mới có”. Thao lùi về phía sau giữ khoảng cách với ba Đợi, anh ta có ý với cô nên cô không muốn gây hiểm lầm, cô không thương đàn ông, nếu Ngót lấy chồng thì cô ở dậy cả đời.


Ba Đợi thấy cô né mình cũng không có buồn, chẳng qua là anh mặt dày nên đâu có biết xấu hổ. Ba Đợi đứng nhìn Thao một hồi, anh công nhận con nhà nghèo mà xinh thiệt.


Thao lớn lên trắng trẻo, cô mang vẻ đẹp dịu dàng giản dị, Thao năm nay cũng hai mươi rồi. Dáng người lại đẹp như vậy, mặc bộ bà ba màu nâu lại khiến đường cong càng thêm rõ ràng. Dù suốt ngày chỉ quần quật với bếp củi, nhưng Thao lại luôn sạch sẽ tươm tất.


“Anh ba đang đi mần chuyện đa”. Thao không muốn nói chuyện với anh, cô liền muốn tìm cách đuổi khéo anh đi.


“Anh có mần chi đâu”. Ba Đợi nhích lại gần Thao chút xíu, anh liền nghe mùi hương trên người của Thao.


Ngót từ nhà ông Ký Lục lịch bịch chạy ra,nhỏ nhìn thấy ba Đợi gương mặt liền xụ xuống, cái mặt nhìn hổng ưa. Ngót đi đến không ngần ngại mà đạp cho anh ta một đạp, Ba Đợi mất đà cả người bay xuống ruộng.


Chiếc giỏ lát rơi xuống ruộng bị bung ra, con gà trống đá từ bên trong giỏ thò đầu ra gáy vang một tiếng, nó gáy xong thì nhảy lên chạy đi. Ba Đợi bò lên chạy theo chụp lấy con gà, nó khôn quá nhảy lên phía trước, ba Đợi chụp hụt úp mặt xuống sình. Ba Đợi ngốc đầu lên phun ra sình trong miệng, khuôn mặt lem luốc bùn sình nhìn mắc cười.


Tiếng cười trong trẻo phát ra từ sau lưng, Thao giật mình quay lại nhìn nơi phát ra tiếng cười đó. Phương đứng đó vừa vỗ tay vừa cười toe toét, nàng thấy Ba Đợi ăn sình lại che miệng xì một tiếng.



“Cô Phương”. Ngót nhìn thấy Phương liền cười toe toét, nhỏ chạy lại sờ lên gò má mềm mềm của Phương.


“Ngót không được sờ bậy nghen hông". Thao tự dưng thấy bất mãn, cô đi lại kéo tay của Ngót, nhỏ ngơ ngác sao tự dưng bị mắng. Thao đưa tay ra sờ lên gò má Ngót kéo nhẹ, rồi lại nắm lấy tay nhỏ sờ lên gò má mình.”Mềm hông”.


“Dạ mềm”. Ngót có sao nói vậy, nhỏ sờ mềm thiệt nhưng mà không mềm bằng gò má Cô Phương. Ngót không có nói ra suy nghĩ này, nhỏ cũng không biết sao nhưng thấy không được tốt cho lắm.


“Chị Ngót đi đâu a”. Phương nghiên đầu ngón tay nhỏ chà chà lên thái dương, nàng quay qua nhìn Ba Đợi còn đang hì hục chụp con gà lại cười ra tiếng.


Phương bữa nay mặc áo bà ba lụa màu hồng, quần dài lụa màu trắng ngà, chân mang guốc gỗ nhỏ nhắn. Tóc Phương chỉ ngắn đến vai nhưng đen mượt ống ánh, lại có đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng. Phương có vài nét giống cậu Thông , hầu như chẳng có nét nào giống với Thanh cả, gương mặt non nớt lại rất giống Nhàn lúc nhỏ.


Thao cũng trạc tuổi với Nhàn, khi nhìn thấy Phương cô nhìn con nhỏ hồi lâu, cô cứ ngỡ đây là con gái của Nhàn không đấy. Phương sống bên nhà bà Hương cả cũng không mấy tốt đẹp, dù ăn mặc đẹp đẽ nhưng không hề được yêu thương. Bà Ký Lục lần đầu thấy Phương liền yêu thích, cũng là hai năm nay bà cho Phương cảm giác thân thuộc hơn cả người nhà. Phương vì vậy cứ chạy qua nhà Bà Ký Lục miết, nàng sẽ được Bà Ký Lục dỗ ngủ mỗi buổi trưa, còn được Ngót hát cho nghe nữa.


“Chị đi công chuyện, cô Phương vào nhà bà Ký Lục đi nhen”. Ngót thấy Thao hổng vui lấy làm khó hiểu, chợt nhỏ nhớ ra Thao kêu nhỏ đi nhà ông Cấn.


“Em hổng vô em đi với chị”. Phương ôm lấy chân Ngót, nàng chớp đôi mắt ươn ướt muốn khóc.

Ngót chần chừ dù sao nhỏ cũng là phận người ở, sao nhỏ dám tự ý đưa Phương đi, nhưng Phương lại ôm chặt chân nhỏ không chịu thả ra.


“Đưa cô Phương đi luôn đi”. Thao nhìn hai người cứ dằng co, cứ vầy thì chừng nào mới đi được, cô bước đến ẵm Phương lên.”Chị ẵm cô Phương đi cho lẹ”.


Phương bị Thao ẵm lên vội ôm chặt Thao, nàng nhìn xuống đất ,mặt liền úp vào vai Thao. Ngót đi phía sau đang định làm mặt xấu, nhỏ muốn chọc Phương mà hổng được, cô Phương úp mặt vậy rồi sao thấy được.


Đi qua nhà thầy Cấn phải đi đò, Thao ẵm Phương đi lên đò, cô móc ra vài đồng đưa cho chú lái đò. Đò ra giữa sông thì bỗng đứng chựng lại, giữa lúc trời nắng chang chang tự dưng xuất hiện mây mù. Chú lái đò quanh năm sống cùng sông nước liền biết thứ gì đến, chú lấy ra bát hương để trên mạng đầu ghe, rồi lấy ra gạo muối đặt lên dĩa. Chú lái đò lại đốt lên 5 cây nhang, cũng tượng trưng cho ngũ phương trời đất, Thao nhìn thấy liền nói không ổn, chú không biết thắp cái này sẽ xảy ra chuyện.


Cô bỏ Phương xuống đưa cho Ngót ôm, rồi vội chạy tới muốn ngăn chú lái đò lại. Nhưng Thao tới không kịp, nhang cũng đã cắm vào bát hương. Con đò đang đứng khựng bỗng chao đảo, nhang vừa đốt liền rất nhanh cháy hết. Xung quanh con đò mây mù ập tới, gió rít gào đập vào đò khiến nó lắc lư.


Thao không cản được lại chạy ngược vào phía trong, Ngót còn đang sợ hãi ôm chặt lấy Phương sợ nàng ngã xuống sông. Gió ngày một lớn hơn khiến con đò lắc lư chao đảo, Thao ôm chặt lấy Ngót tay vịn chặt mép đò. Chú lái đò giữ không vững liền té xuống sông, nhưng chú sinh ra ở vùng sông nước thì có sợ gì.


Chú lái đò chân đạp xuống nước trèo lên mạng đầu ghe, chú vừa mới lên được một nửa liền bị kéo lại. Chú lái đò quay qua nhìn rồi thét lên một tiếng, chú lật đật dùng chân đạp lên cái thứ đó. Đợi đến khi chú lên được phía trên liền bò đến khoang, chú nhìn thấy cổ chân dính đầy thứ nhớt nhát tanh hôi.


Thao nhìn thấy sắc mặt nhăn nhó, cô ôm lấy Ngót đang run lẩy bẩy trong lòng. Phương không biết gì nàng chớp mắt nhìn ra phía mũi ghe, một bàn tay đen sì nhớt nhát bám vào đó. Một cục đen nhớt trồi lên khỏi mặt nước, trên người nó bám đầy rong riu, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu nhìn chầm chầm vào ba người.


Tiếng cười quái đản từ trong cái miệng đen ngòm phát ra,nó không trườn lên mà cứ nhìn họ mà cười. Chú lái đò cầm lấy mái chèo tọt vào tro nhang trong bát hương, chú giơ lên từ trên cao đập xuống cái thứ đen nhớt kia. Nó đau đớn gầm lên một tiếng rồi tụt xuống sông, con đò lại tự dưng không còn chao đảo nữa. Thao nhìn mây mù tan đi mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay cô vẫn ôm chặt Ngót không buông.



Đột nhiên một tiếng “ùm” phát ra khiến mọi người chết điếng, Phương trong lòng Ngót không biết tự bao giờ đã biến mất. Ngót kinh hồn vội vịn mép ghe ngó xuống sông, gương mặt của Phương đang từ từ chìm xuống.


“Cô Phương”.


Ngót hét lên mò dậy định nhảy xuống nước, nhưng bị Thao kéo lại, cô quát lên. “Em biết bơi hông mà xuống”.


Con Ngót khựng lại ,nhỏ hông biết bơi, là dân sông nước lại không biết bơi.


Thao nhanh tay hốt mấy nắm tro nhang bỏ vào túi mỏng, cô nhảy ùm xuống nước theo hướng Phương bị chìm xuống.


Phương càng lúc càng chìm sâu, tay chân cứng đơ nhưng bị thứ gì đó giữ chặt. Phương còn nhỏ hơi thở không được bao lâu thì hết, ánh mắt nàng mờ đi nhìn dòng nước lạnh lẽo bao trọn cơ thể nhỏ bé.


Nhưng đến khi gần tới đáy sông ánh mắt Phương lại mở to, nàng nhìn thấy một cô gái đang nhìn mình bên dưới. Cô gái ấy gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu hằn đầy tia máu, đôi môi lại dị thường đỏ ửng, cô ấy nhìn nàng nở nụ cười quỷ dị.




























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận