Tâm Lạnh - Bhtt

Một tia sét rạch ngang bầu trời giữa đêm tối, tiếng mưa rả rích làm hạn chế tầm nhìn phía trước. Từng đợt gió lớn không ngừng làm cho hàng tre lung lay nghiêng ngả, chúng va vào nhau tạo ra âm thanh " ken két" hòa lẫn tiếng mưa.

Tiếng bước chân chạy dưới mưa bình bịch hối hả, thằng Mẹo mặt mày xanh lét cố gắng chạy từ hướng bến sông ra con đường làng. Mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm rền vang cả một khoảng trời đêm, lại một tia chớp rạch xuống khiến bóng người trên sông cũng hiện rõ lên.

"Cô hai nó chết rồi". Thằng Nam tay chân còn dính đầy bùn đất, trên bắp tay Nam còn in hằn dấu răng đỏ tươi. Trời mưa như trút nước làm quần áo của nó cũng ướt nhèm, nó quay đầu nhìn người con gái đứng dưới cái dù lo lắng nói.

"Tao có kêu mày giết nó đâu". Thanh nghiến răng tức giận mà nói, cô tính để thằng Nam lấy đi đời con gái của nó thôi. Nó dù sao cũng là con gái của ông thầy ký lục, nó chết rồi cô phải tìm cách để không liên quan tới nó.

"Giờ làm sao đây cô hai". Thằng Nam nhìn vào gương mặt lấm lem bùn đất kia, nước mưa ào ạt rơi xuống trên mặt hòa cùng nước mắt. Cô ta chết không nhắm mắt, tròng mắt hằn lên những sọc đỏ ghê rợn.

"Thằng Tí lấy đinh cho tao". Thanh quay qua kêu thằng Tí lấy đinh ra, cái này là của thầy Chín cho cô.

Thằng Tí một tay cầm dù một tay lấy ra mấy cây đinh sắt, nó móc ra đúng 5 cây.

"Mày đem đinh đóng vô cổ tay cổ chân nó, còn một cái thì đóng ngay giữa trán nó". Thanh đưa mấy cây đinh xong, thì ghét bỏ dùng chân đá vào mặt cái xác nằm dưới đất. "Mày làm xong bỏ lên ghe chèo ra giữa sông dục xuống, mày mà làm không xong chuyện là biết tay tao".

Thanh nhổ một bãi nước bọt lên người cái xác, mày là cái thá gì mà tính giành Cậu ba với tao. Thanh mầm xong hết liền quay lưng đi một nước, dù gì cô cũng không muốn giết người lỡ đâm lao thì phải theo lao. Cô đi hai ba bước rồi quay qua nhìn thằng Nam." Mày biết khôn thì ngậm miệng lại, chuyện này mà đồ ra ngoài tao giết hết tụi bây".

Thằng Nam nhìn bóng dáng Thanh khuất sau hàng tre liền xụ mặt, nó đá vào chân cái xác mấy cái miệng lầm bầm chửi rủa.

"Con mẹ nó cái gì cũng bắt tao làm, bà nó nói không muốn giết con nhỏ này mà đem theo đinh bùa, lòng dạ đàn bà đúng là độc ác".

Thằng Nam ngồi xuống để cái xác nằm ngay lại, nó lụm cục đá xanh rồi lấy đinh đóng. Thằng Nam lấy một cây đóng vào giữa cổ tay, nó vừa đóng xuống cái tay liền giật giật lên. Thằng Nam hét lên sợ muốn đái ra quần, nó nhìn một hồi không thấy gì thì vuốt vuốt lòng ngực.

Nó đóng thêm mấy cây nữa, rồi lấy cây đinh lớn nhất đóng lên giữa trán cái xác. Nó đóng đinh ngập lút cán, vừa đóng xong thì máu mũi ,máu miệng của cái xác liền trào ra. Thằng Nam lần này sợ đái ra quần, nó chưa thấy cái xác nào kinh dị như vậy.

Tròng mắt hằn đầy tia máu trợn trừng nhìn nó, trên khóe mắt tràn ra lệ máu chảy dài xuống thái dương, cơ mặt không hiểu tại sao lại vặn vẹo khó coi quá đổi. Thằng Nam liền cởi cái áo của nó ra quấn cái đầu lại, nó sợ nhìn nữa là không dám làm việc tiếp theo.

Nam vác cái xác lên vai đi ra cái ghe ngoài bến, nó bỏ cái xác xuống, rồi lấy mái chèo cắm xuống sông đẩy cái ghe ra xa. Nó chèo ra giữa sông rồi đẩy cái xác xuống, nó quên lấy cái áo nên vội kéo lại, răng rắc một tiếng cái đầu bị vặn ra phía sau. Thằng Nam sợ quá liền thả tay ra, cái áo của nó theo cái xác chìm xuồng lòng sông lạnh lẽo.

Thanh vừa về tới nhà liền thấy con Đen nó chạy đến, nó nói thằng Mẹo chạy ra bờ sông đến giờ chưa thấy về. Thanh trong lòng lộp bộp một tiếng, hông lẽ thằng Mẹo nó thấy cô giết người.


Bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt ,tiếng sấm đùng ầm khiến người không nghe được tiếng la hét. Con Đen nhanh nhạy chạy xộc ra bên ngoài, một lúc sau nó chạy vào nhà gương mặt trắng như tờ giấy.

"Cô hai ở gốc cây lớn gần bờ sông có cái xác, nó cháy đen thui nhìn thấy mà ghê". Con Đen mặt còn tái xanh, nó vừa mới nôn ra đến mật xanh bên ngoài.

"Đi ra coi thử". Thanh đứng lên tính đi ra ngoài coi sao, cô liền quay qua kêu con Đen."Lấy dù che cho tao".

Thanh đi ra ngoài liền nghe tiếng bước chân bình bịch, mấy người trong làng hò reo chạy ra ngoài gốc cây. Xung quanh gốc cây mọi người nhìn nhau bàn tán, ai không chịu nổi thì ôm bụng nôn ói rồi không dám nhìn nữa.

Thanh đứng hơi xa nhưng có thể nhìn thấy cái xác đen thui, Thanh che miệng lại dạ dày cuộn lên chạy ra xa mà ói, sét đánh gì mà banh da banh thịt như thế.

"Cô hai là thằng Mẹo đó cô". Con Đen nhìn thấy cái túi vải bị cháy còn một góc, cái túi đó nó thấy thằng Mẹo giữ gìn như báu vật, nó nhớ cái túi đó là của Cô Nhàn cho thằng Mẹo.

"Mày chắc hông". Thanh tự dưng nảy ra ý định, cô nắm vai con Đen hỏi lại.

"Con chắc ăn luôn á cô". Con Đen đưa tay chỉ thẳng lên trời, nó mà nói sai trời đánh nó chết như thằng Mẹo.

"Đi về không được nói ai biết nghe chưa, mày cứ coi như không biết thằng Mẹo đi đâu". Thanh nhìn cái xác một cái rồi cúi đầu không biết nghĩ gì, cô nắm chặt vai con Đen gằn giọng nói.

Con Đen gật đầu lia lịa, nó nhìn ánh mắt của Thanh mà nổi da gà, cô hai nhìn thấy ghê quá.

Thanh ngồi xuống giường đưa tay lấy cái lược gỗ chải đầu, tóc cô đen dài bóng mượt xõa ra trước ngực . Thanh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn rả rích không ngừng, sấm chớp vẫn cứ ì đùng. Ngày mai cô sẽ cho người tung tin con Nhàn với thằng Mẹo bỏ trốn, hai đứa nó chết hết rồi ai đâu mà biết. Còn cái bọn người ở kia chỉ cần hù dọa một chút là câm như hến, tụi nó sợ chết kia mà đứa nào dám nói ra.

Mưa một lớn hơn nước mưa tạt vào cửa sổ ,Thanh đứng dậy đi ra đóng cửa sổ lại. Dưới ánh sáng của những tia chớp, gương mặt trắng bệch hung tợn nhìn vào bóng lưng của Thanh. Nhưng chỉ trong chớp mắt bóng trắng liền biến đi đâu mất, nhưng trong màn mưa còn vang vọng tiếng cười thê lương.

.....

". Cậu ba về rồi Mợ ba ơi". Con Dần ôm cây chổi chạy ùa vào buồng trong, nó chạy vội làm rơi cái chậu cây bên cửa.

"Oa...oa".

Cậu Quân vừa mới được má dỗ ngủ liền giật mình khóc lên, cậu khóc rồi lại ho khù khụ.


"Mả cha mày cậu Quân mới vừa ngủ".Thanh tức giận mà quát lớn. "Thằng Tí đâu lôi con Dần ra ngoài đập cho nó vài cây cho khôn ra".

"Mợ ba tha cho con". Dần quỳ mọp xuống đất dập đầu lạy Thanh, mình mẩy cô có chỗ nào không bầm đâu, quánh nữa chắc đi gặp má cô sớm.

Cha má Dần thiếu nợ ông hội nên cô phải đi ở đợ, nhà nghèo chỉ có mỗi cái nhà lá rách rưới. Má cô mới mất năm ngoái, cha lại đau ốm liên miên. Dần năm nay cũng mười bảy tuổi rồi nhìn cũng được gái, da dẻ không trắng nhưng cũng mặn mà hương sắc. Cô ở đợ được mấy năm rồi, ngày nào cũng bị Mợ Thanh không đánh thì chửi.

"Lôi nó đi". Thanh ghét bỏ mà hối thúc, chỉ một đứa người ở thì đáng mấy quan tiền. Quan trọng hơn nữa con Dần lại dám rù quến Cậu ba, mày muốn làm mợ nhỏ cái nhà này đúng là nằm mơ.

"Mần cái gì mà ồn vậy". Cậu Thông mặt mày nhăn nhó đi vào buồng, cậu để cuốn sổ thu lúa xuống nhìn con Dần đang quỳ dưới đất."Mày làm gì mà quỳ ở đây".

"Nó làm thằng Quân giật mình, mình cũng biết thằng Quân khóc là lên cơn bệnh mừ". Thanh ghét bỏ liếc nó trắng mắt, chồng mợ vừa về không hỏi thăm mợ ,lại đi lo cho con người ở.

Dần không dám ngẩng mặt lên,nó quỳ mọp xuống khóc lóc càng lớn hơn. Ngoài mặt thì nó khóc vậy thôi chứ trong lòng đang chờ cậu ba, cậu Thông ngủ với nó rồi chắc không nỡ để nó bị đánh đâu.

"Thằng Tí mày kéo nó ra ngoài đập cho nó chừa, tao ghét nhất cái đứa không biết nghe lời". Cậu Thông đứng lên đạp Dần một cái té nhào, cậu còn đạp vô bụng nó vài cái.

"Cậu ba...em". Dần mở to mắt ho khù khụ,nó đau đến mặt tái mét, nó không ngờ cậu ba đạp bụng nó.

Dần ôm bụng lăn trên đất, dưới hạ thân có chất lỏng màu đỏ chảy ra ướt cả quần, nó có thai gần một tháng rồi. Con Dần nhìn xuống dưới hai chân, bụng nó càng đau dữ dội hơn.

"Dần mày bị gì vậy". Thằng Tí ôm lấy con Dần la lên, nó nhìn thấy máu thì mắt mở to ra,con Dần có thai.

Thanh nhìn máu đang chảy ra mà hốt hoảng,cô không giữ được bình tĩnh nữa, Thanh chỉ vào Dần la lên"Trời ơi, con quỷ cái mày có thai với ai,mày đừng nói là... là". Thanh quay qua nhìn Cậu ba liền thấy cậu đờ người ra.

Thanh bỏ con mình xuống,cô để mặc thằng Quân gào khóc, cô nắm lấy tay áo của chồng mà gào lên."Mình ngủ với nó rồi hả, trời ơi là trời ngó xuống mà coi".

Cậu Thông im lặng không nói lời nào, cậu nhìn vợ kéo lấy mình gào thét, lại nghe tiếng con trai khóc gào. Cậu cứ như pho tượng đứng trơ ra đó, cậu không biết Dần có thai, cậu giết con cậu rồi.


Thằng Tí ôm lấy con Dần chạy đi tìm thầy lang, máu của Dần chảy ra nhiễu từng giọt xuống sàn gạch lạnh tanh.Thằng Tí không biết cái thai này là của nó hay của cậu Thông, nó với Dần yêu nhau từ lâu rồi, cũng đã ăn nằm với nhau mấy tháng nay.

Thằng Tí ôm con Dần chạy một mạch đến nhà thầy Sinh, nó để con Dần nằm lên cái giường tre rồi đứng lên. Thầy Sinh kiểm tra cho Dần rồi lắc đầu, ông chỉ cứu được mẹ chứ không giữ được con.

Dần yếu ớt nằm trên giường nỗi đau mất con cào xé lòng cô, cô hận cậu Thông vô tình bạc nghĩa, càng hận mợ Thanh nhiều lần đánh mắng mình, Dần ánh mắt đỏ lên, cô nghiến răng nhìn lên trần nhà, cô thề sẽ khiến cả nhà tụi nó trả giá.

Cậu Thông mấy bữa nay không có ra ngoài, con Dần bị Thanh đuổi đi rồi. Ông hội mí chửi cho cậu một trận, còn vợ cậu thấy cậu lại than trời trách đất. Cậu Thông nhìn con gái đang chơi ngoài sân, con nhỏ tên Phương con gái lớn của cậu với Thanh. Cậu Thông thở dài ngẩn lên nhìn trời, cậu không có yêu cô Thanh ,người cậu yêu bỏ theo thằng khác rồi. Cũng đã mấy năm qua rồi mà cậu không quên được Nhàn, nổi đau đó cứ âm ỉ trong lòng suốt mấy năm qua.

"Cha coi nè". Phương tay cầm con cào cào bằng lá dừa đưa cho cậu Thông, con nhỏ cười lộ ra hàm răng bị sún mất hai cái.

"Đẹp nhen, con của cha giỏi quá". Cậu Thông ôm Phương để con nhỏ ngồi lên đùi, cậu xoa đầu con rồi lấy cho Phương cái bánh đậu xanh.

Cậu Thông nhìn Phương liền có chút ngẩng người, gương mặt Phương lại có vài nét giống với người cậu yêu. Thanh cũng vì vậy mà không thương con nhỏ, cô còn không ẵm con nhỏ ngày nào. Lúc Phương mới sinh ra liền bị Thanh ghét bỏ, cô đẻ con gái rồi ai xem trọng cô đây.

Phương không có bú sữa mẹ mà lớn lên, con nhỏ là đi bú ké của người mẹ mới sanh bên nhà ngoại. Phương sống bên nhà ngoại từ nhỏ, Phương đối với mẹ không hề có ấn tượng gì. Phương chỉ biết cha thương nhỏ lắm, cha thường ôm nhỏ đưa nhỏ đi coi hát tuồng trên sông.

Phương cầm lấy bánh ngồi trên đùi cha ăn ngon lành, Phương còn nhỏ cũng không biết trong nhà xảy ra chuyện gì.

Tối đó trời mưa lớn lắm, tia sét rạch ngang bầu trời đêm, Phương núp trong buồng trùm mền kín mít. Phương sợ trời mưa lắm, sợ tia chớp kia sẽ đánh vào người cháy đen thui.Phương nghe tiếng bước chân chạy bình bịch ngoài cửa sổ, con nhỏ đâu dám đi ra chỉ cắn môi khóc rấm rứt.

Trong tiếng mưa hòa lẫn tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng người gọi bên cửa sổ. "Phương mở cửa cho cha đi con".

Phương nghe tiếng cha thì mừng húm, con nhỏ mở cái mền ra chân thò xuống giường mang đôi dép gỗ. Chân Phương vừa chạm đất liền cảm thấy lạnh buốt,con nhỏ nhìn xuống thì gương mặt xanh mét té xỉu trên sàn nhà.

Dưới gầm giường ,một cái tay đen thui thối rửa thò ra túm lấy chân Phương, giọng cười ma quái vang lên dưới gầm giường. Cái thứ đen thui đó bò ra ngoài, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chồng chọc vào Phương. Nó đưa bàn tay cháy đen lên cổ con bé, nhưng lại bị một ánh sáng vô hình đánh bật ra.

Sợi dây chuyền trên cổ Phương sáng lên lập lòe trong đêm tối, cái vật đen kia rít lên một tiếng, nó nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ mất hút. Ánh sáng sợi dây chuyền liền vụt tắt, căn buồng lại trở lại như lúc ban đầu, chỉ có Phương vẫn còn ngất xỉu dưới sàn nhà.

Thầy Chín cầm lấy lá bùa quơ qua quơ lại trước mặt con Phương, ông lẩm bẩm đọc vài câu thần chú. Ông lấy từ trong túi ra một thứ nước gì đó, rồi đưa tay vào lấy nước búng lên mặt con nhỏ.

Phương đột nhiên gào rú , con nhỏ nhảy bật lên muốn quào lên mặt ông.

"Hai đứa bay giữ nó lại ". Thầy Chín lùi ra sau ,ông đem lá bùa đốt lên cho vào trong nước.

Hai thanh niên trai tráng mà khó khăn lắm mới giữ nổi Phương, con nhỏ mới có năm tuổi thì đau ra sức mạnh như vậy.


Thầy Chín đem thứ nước kia đổ vào miệng con nhỏ, rồi ông lấy thêm một lá bùa đán lên miệng Phương. Phương thôi giẫy giụa ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà, trong miệng con nhỏ có thứ gì ngai ngái, Phương ho khù khụ rồi phun ra một cục đen sì.

Thầy Chín đi đến dùng kiếm gỗ vạch thứ đen sì kia ra, một đốt ngón tay cháy xém hiện ra rồi nhanh chóng tan đi. Thầy Chín nhíu mày cầm lấy ly rượu trắng trên bàn, ông ngậm vào trong miệng rồi phun lên người Phương. "Xong rồi đưa nó đi tắm đi, nhớ tắm bằng lá bưởi".

"Tư đưa con Phương đi tắm, nhớ làm y theo lời thầy Chín nghe chưa". Thanh kêu bà Tư lên đưa con Phương đi, từ hồi có thằng Quân hầu như cô đều thèm để ý đến con nhỏ. Phương là con gái nuôi cũng chỉ tốn cơm tốn gạo, thằng Quân sau này lớn lên kế nghiệp cậu Thông, đến lúc đó Thanh còn sợ gì ai trong cái nhà này nữa.

Bà Tư ẵm con Phương đi tắm, bà thương con nhỏ lắm. Phương ngoan lắm nhưng con nhỏ cũng ít cười, bà Tư trong lòng coi con nhỏ như cháu ruột từ lâu rồi.

"Con gửi thầy Chín". Thanh lấy trong túi ra một sắp tiền, cô nhét vào túi thầy Chín.

"Chuyện này chưa dừng lại đâu, con nhỏ bị người ta quở, mà nhà mợ tui thấy u ám lắm nha". Thầy Chín vuốt chòm râu thưa thớt, ông ta nhìn về phía nhà dưới nói. "Có người yểm bùa cái nhà này".

Thầy Chín hành nghề lâu năm cũng coi như cao siêu, mà thầy nói như vậy là đã biết ai đang hại cái nhà này. Thầy Chín bấm ngón tay rồi lại vuốt còm râu dê, ông cười khà khà chỉ vào dưới góc cây sau nhà.

"Sao vậy thầy". Thanh nhìn theo tay ông mà có thấy gì đâu, cô mở to mắt cố gắng nhìn kỹ cũng không thấy gì.

"Kêu người đào cái thứ dưới gốc cây lên". Thầy Chín phất tay nói, ông lôi trong người ra một cái hủ đỏ sệt. "Mở cái hủ ra đổ cái này vô rồi chôn xuống như cũ".

Thanh rất tin tưởng thầy Chín, cô kêu hai đứa người ở ra gốc cây đào cái thứ thầy chỉ. Đào được vài cuốc liền trong thấy một cái hũ sứ trắng, bên trên miệng phủ một tắm vải đỏ. Một đứa mở ra tấm vải, mùi hôi thối bốc lên khiến nó ói ngay tại chỗ.

"Đổ vô nhanh lên". Thầy Chín quát lên, ông vừa thấy vật bên trong nhúc nhích, nó sắp thành hình rồi. Mắt thầy Chín tối sầm lại, ông lấy ra một tấn kính bác quái, rồi lại lấy tiếp một sợi chỉ đỏ.Thầy Chín cột sợi chỉ vào đầu cây đinh nhỏ, ông cột đầu còn lại vào ngón tay cái. Thầy Chín bắt ấn rồi để cây đinh lên bác quái, cây đinh xoay một vòng rồi đứng thẳng lên.

"Mẹ kiếp thằng này cũng không vừa". Thầy Chín phun ra một câu nói tục, ông lại lấy ra một vài lá bùa đưa cho Thanh."Đem dán lên cửa chính, rồi bắt một con gà trống cắt cổ lấy máu,đem máu pha với mực tàu trét lên bốn góc nhà . Mà nhớ cho kĩ bắt gà lựa con chưa đạp mái, rồi chặt lấy cặp dò treo lên cái cây".

"Dạ con làm liền thưa thầy ". Thanh lại lấy tiền ra nhét vào túi thầy Chín, ông ta cười toe toét cầm đồ nghề chuẩn bị đi về. Thầy Chín đi ra trước nhà ngước lên nhìn lên nốc nhà, trên đó có một cái bóng đen thui nhìn ông ta cười nham nhở.

Thầy Chín coi như không thấy, ông mò vào trong túi mà nắm lấy sắp tiền, ông làm thầy ai nhờ giúp thì giúp thôi. Thầy Chín cũng kiếm được một mớ từ chỗ con Dần , nên ông sẽ ngó lơ cái vong linh đang ngồi trên nốc nhà, có nợ thì có trả.










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận