Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch

Khuôn viên trường tư thục thánh Kousei phải nói là...ờ..sao đây ta...bằng mấy cái sân vận động quốc gia hợp thành==, cơ mà vấn đề không phải ở đó...Ở một góc khuất sau bụi cây, có 2 con hồ ly...à quên, xin đính chính rằng là 2 người đang chui rúc chui rính

-Chị...tụi nó sẽ đi đường này chứ?-Mỹ Lệ hỏi

-Yên tâm đi...chắc chắn mà, trên người tụi nó có gắn chip phát tín hiệu, sẽ tới nhanh thôi

-Mà chị...bộ dạng bây giờ của chúng ta...dường như không được ổn lắm...-Mỹ lệ nói giọng dè dặt

ờ...thật tế là 2 chị đang cải trang vi hành...à không...đang theo dõi đối tượng, đầu gắn 2 cành cây, xung quanh trang bị đầy lá là lá, còn quấn khăn bịt mặt khắp người, 2 chị dường như...đang muốn hòa hợp với thiên nhiên chăng?

-Suyt!!! Chúng tới kìa!

Chuyển cảnh:

-Hộc...hộc...hộc ...bà hiệu phó này....thật cáo già....- Tiếng ai đó vang lên giữa cái khu rừng không 1 bóng người

-hix đi đến khi nào mới chạm đích đây....-Nó than thở, vừa đi những bước nặng nhọc

-Đừng có kêu trời nữa, ai bảo cậu đi thi mà vác cái ba lô nặng ục ịch thế kia, định tổ chức 1 chuyến picnic hả?-Kỳ ở ngay bên cạnh, mắt dán chặt vào tấm bản đồ, vừa đi vừa đáp lại nó

-Nha..cái ba lô này là tâm huyết của tớ trong 1 năm qua đấy, tớ đã phải thức thâu đêm suốt sáng, gạt biết bao nhiêu là nước mắt mới đủ dũng khí để đem nó đi theo đó!

Nó kể lể với giọng tự hào


-ờ...lại là ba cái thuốc vớ vẩn nữa chứ gì....-Kỳ đáp lại giọng thờ ơ

-Rồi cậu sẽ biết công dụng của nó ngay thôi, keke...cơ mak...-Nó bỗng khựng lại-Không phải....mình lạc đường rồi chứ?

Người nó bỗng run lên khe khẽ, nép người vào ai đó bên cạnh

-Yên tâm đi, tớ có bản đồ và máy định vị rồi-Kỳ trả lời

-T-Thật không vậy?...Sao lại không có 1 bóng người thế này?-Nó hỏi

-ừm...tham gia cuộc thi không có nhiều, tất cả mọi người đều đi con đường thông dụng nhất rùi

-quả nhiên là bạn của tớ, biết chọn con đường ngắn nhất!!!-giọng nó trở nên vui vẻ

-Không gần đâu-Kỳ cắt ngang nguồn cảm hứng của nó- Vốn nghĩ dùng nó sẽ đến đích nhanh chóng hơn, ai ngờ...số liệu tính ra lại dài hơn gấp đôi-Lam Kỳ nói giọng bình tĩnh, lấy headphone đeo vào

-ớ?........AAAAAAAAAAAAAAAAAAA???????????

quác, quác, quác, quác, phạch,phạch,phạch,phạch..............................................

-Chim trong rừng này bị cậu đuổi đi hết rồi!-Kỳ nói, người lắc theo điệu nhạc, môi anh đào nhẩm nhẩm

-C-Cậu bảo sao hả??? Dài gấp đôi? Đừng đùa!-Nó nói giọng hậm hực, quay phắt người đi, Kỳ bỗng lên tiếng:

-Bây giờ quay lại cũng không kịp đâu vì mình...đã đi được 1/ 3quãng đường rồi....

Vu..............vi................

Một cơn gió thổi qua, nó hóa đá tại chỗ, chân khụy xuống, tay ôm đầu, ngẩng khuôn mặt nước mắt đầm đìa hướng lên trời đầy vẻ tội lỗi

-oh không ggggggg..........

-Đừng đứng đó tự luyến nữa! Có đi tiếp không thì bảo?

-Cái này đâu phải tự luyến chứ, biết thế đừng có đi rồi...-Nó nói vẻ mặt ấm ức

-Tên nào rủ tớ đi hả?

-Vậy tại sao lúc đó cậu không phản đối?

-Tham gia cuộc thi sẽ được cộng điểm...


-Haizzzz....lại nữa rồi...-Nó lấy tay ôm đầu...ở 1 nơi nào đó, 2 chị vẫn đang dùng ống nhòm quan sát

-Chị............thật sự ổn chứ ạ?.........-Mỹ Lệ mở đầu

-ờ.....không sao đâu-Nhược Tình khóe môi run run

-Chị!!!! Gấp đôi lận đó!!!!

-Im lặng coi, tụi nó phát hiện giờ!!!

-X-Xin lỗi chị....nhưng mà....

-Không nhưng nhị gì hết, đã làm là phải làm đến cùng- Tình nói giọng chắc nịch-Hơn nữa...cũng sắp....đến phần cao trào nhất rồi.....

Trọng Nhược Tình nở nụ cười đầy ẩn ý....à, sát ý vẫn hay hơn nhỉ?

Chuyển cảnh:

-Nhưng mà...mình lại có 1 thế lợi...-Kỳ trả lời, mắt vẫn dán chặt

-hửm?

-Thực ra...đích đến không phải là vạch xuất phát...

-Sao lại thế được? Tớ nghe bà cô già nói vậy mà?

-Cùng cái thời điểm cậu lục tung phòng phó hiệu trưởng tìm học bạ, tớ cũng ở đó...


-ờ...rồi sao?...hả? Cậu theo đuôi tớ lúc nào thế?-Nó ngây người

-tò mò thôi...lúc đó tớ thấy 1 bản kế hoạch trên giấy A0, phó hiệu dường như đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc thi này...

-Trên đó vẽ gì?

-à...đích đến là...cậu nhìn về phía này đi!-Kỳ đưa tay chỉ vào khoảng trời trong xanh kia

-Đâu,đâu? Có thấy gì đâu

-Cái đài quan sát đó! Không thấy thật hả?-Kỳ bây giờ mới ngẩng đầu lên

-Không mà

-ờ....vậy nghĩa là...đường còn xa lắm, cố gắng đi tiếp nha...-Kỳ nở nụ cười, 1 nụ cười "hồn nhiên"

-oa...oa...oa...-Hòa với tiếng khóc thét của nó có ai kia:

-Chị...hix hix... em bỏ cuộc....-Mỹ Lệ thút thít

-Chưa gì mà đã bỏ cuộc rồi sao? Đường còn dài mà...tụi nó...sẽ nếm mùi đau khổ ngay thôi.......hahahahahahahahaha

phạch,phạch,phạch,phạch,quác,quác,quác..........................................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận