Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi


Sau buổi ra mắt, Diệp Tử Yên ở lại nhà họ Diệp, sau này gã cho anh cô cũng không có bao nhiêu lần ngủ ở nhà mình nữa.

Nhưng cả ngày nay đều không thấy Sở Viêm đâu cả
Làm sao đây cô lại có chút nhớ anh rồi.

Diệp Tử Yên nằm lăn qua lăn lại trên ghế.

Lúc này La Tịch Âm đi tới liền thấy em dâu mình như vậy, cô phì cười:” Tiểu Yên là đang nhớ Sở thiếu sao?”
Diệp Tử Yên nghe cô nói vậy liền chối:” Em mới không thèm nhớ anh ấy”
La Tịch Âm nhìn thấy vẻ mặt cô như vậy liền hiểu, trước đây lúc yêu Thần không phải cô cũng như vậy sao:” Chị muốn mua một chút đồ cho Bánh Bao nhỏ em có muốn đi không?”
Diệp Tử Yên dù sao cũng đang rảnh rỗi, cô liền đáp ứng.
” Chị không dắt Bánh Bao nhỏ theo sao?”
“Mộ Thần trông rồi hôm nay chị được nghỉ ngơi.

Mau đi thôi”
Diêp Tử Yên và La Tịch Âm đi dạo phố cả một ngày, đến chiều La Tịch Âm liền dẫn cô đi vào nhà hàng sang trọng.

Tử Yên cũng thấy hơi lạ, Tịch Âm hôm nay sao có thể bỏ Bánh Bao nhỏ mà đi với cô cả ngày?
“Tử Yên, chị đi vệ sinh một chút em lên trước đi, tầng 72 nha”.

Vừa nói La Tịch Âm hướng nhà vệ sinh đi
Diệp Tử Yên lúc nãy muốn nói đợi cô cùng lên nhưng Tịch Âm không cho cô cơ hội.


Tử Yên cười bất lực bấm thang máy
Đây là nhà hàng xa hoa bậc nhất đế đô, nghe nói cảnh tầng 72 rất lộng lẫy, cô cũng chưa từng đến đây a
Thang máy dừng lại ở tầng 72, Diệp Tử Yên bước ra, không phải là khung cảnh xa hoa lộng lẫy như cô tưởng tượng, cũng không có một ai ở đây.

Chẳng lẽ nhà hàng đế đô vắng khách đến nổi không muốn bật đèn luôn sao?
Diệp Tử Yên đang thắc mắc thì những ánh đèn neon sáng lên tạo thành một lối đi.

Diệp Tử Yên ngẩng người, cô từng bước nhỏ đi theo ánh đèn ấy.

Ánh đèn dẫn cô ra bên ngoài
Diệp Tử Yên dừng bước chân, ngơ ngẩng nhìn vũ trụ đang thu nhỏ ở trước mặt, chúng thu nhỏ và quay quanh cô.

Thật đẹp
Lúc này hai bên đèn sáng lên, cô mới có thể thấy rõ xung quanh mình là biển hoa, là hoa đinh hương*.

Diệp Tử Yên mơ hồ nhìn thấy người đàn ông từ trong biển hoa mang theo cả tinh hà lộng lẫy bước đến gần cô.

Hô hấp Diệp Tử Yên như ngừng lại, nhìn Sở Viêm đứng trước mặt mình
Sở Viêm vừa nói vừa quỳ một chân xuống:” Anh đã đợi giây phút này rất lâu rồi, trước đây nó chỉ là giấc mộng của anh và bây giờ anh có thể biến nó thành sự thật.

Yên Yên em có bằng lòng hoàn thành giấc mơ của anh cũng như hoàn thiện cuộc sống của anh không?.

Lấy anh nha”
Diệp Tử Yên không biết diễn tả tâm trạng mình lúc này, mấy ngày nay không thấy bóng dáng anh là vì chuẩn bị cầu hôn cô sao.

Một dòng nước ấm chảy qua tim lan tỏa đến toàn thân, mắt cô nóng lên nghẹn ngào đáp:” không còn là giấc mơ nữa là sự thật, Sở Viêm em đồng ý”
Sở Viêm đeo nhẫn vào tay cô, khẽ hôn lên khóe mắt ngấn lệ của cô.

Anh rất hạnh phúc:” Anh yêu em, Yên Yên”
“Em cũng yêu anh”
Sở Viêm kéo cô vào lòng, hôn lên đôi môi ngọt ngào.
Phía sau họ pháo hoa bắn rợp khung trời.

Khung cảnh lãng mạn làm người ta quyến luyến không rời.
*(Màu tím của tử đinh hương có ý nghĩa xúc cảm đầu tiên của tình yêu.

Hoa tử đinh hương được xem là biểu tượng của cảm xúc thú vị, cái cảm xúc choáng ngợp của mối tình đầu ngây ngô, e lệ.

Thanh xuân là khoảng thời gian đẹp đẽ và nhiều kỷ niệm nhất của những đôi lứa, hoa tử đinh hương mang vẻ đẹp dịu dàng, sâu lắng đầy quyến rũ lưu giữ khoảng trời hồn nhiên nhất mỗi đời người).
Chương 80: Hoàn

La Tịch Âm nhìn đôi trai gái trước mắt cười hạnh phúc, cô đụng người bên cạnh nói:” Tiểu Yên trông rất hạnh phúc đúng không anh”
“Ừm” Diệp Mộ Thần ôm cô từ phía sau:” Trước đây anh không biết em nhiệt tình như vậy đấy.

Còn giúp cậu ta dẫn Tiểu Yên đến đây”
La Tịch Âm cười:” Em chỉ là giúp em rể của anh một chút.

Còn những thứ sáng sáng này đều là bọn họ giúp đỡ”.

Cô vừa nói vừa hất cầm về góc khuất
Charles, Lâm Tích, Nhan Mộ và cả Trần Khải.

Ai cũng vui mừng cho hai người họ.

Không bỏ lỡ nhau là tốt rồi
Nhan Mộ cảm thán:” Hên lần trước tôi không vứt pháo hoa đi, vẫn còn sử dụng được a.

Tiết kiệm quả là quốc sách”
Charles:” Đúng vậy, dùng pháo từ lần tỏ tình trước đến cầu hôn, tôi có nên đề nghị quốc gia cho cậu cái huy chương siêu tiết kiệm luôn không?”
Nhan Mộ biết anh đang nói xéo mình, nhưng anh không tức giận.

Không phải lúc nãy cậu ta cũng đốt pháo của ông đây sao, còn ra vẻ gì chứ
Trần Khải kéo tay Lâm Tích, nói với mọi người:” Đi thôi, mau về nghỉ ngơi, nhiệm vụ chúng ta xong rồi.

Tôi không muốn phải chạy khắp nơi đi tìm ngân hà cho Sở thiếu của chúng ta lần nữa đâu”
Cả tuần nay, Trần Khải vì người anh em Sở Viêm của mình liên lạc khắp nơi, tìm hình ảnh dãi ngân hà sống động như thật để cậu ta cầu hôn
Lâm Tích cười:” Vất vả cho anh rồi”
Charles thấy hai người họ muốn về liền nói:” Hôm nay không phải là chuyện vui sao.

Về sớm như vậy còn ý nghĩa gì chứ, chúng ta nên đi quẩy một bữa a”

Trần Khải:” chúng tôi còn có việc, lần sau mời các cậu”
Nhan Mộ liền trêu ghẹo:” Đúng là người có gia đình a”
Vành tai Lâm Tích ửng đỏ được Trần Khải dắt đi.

Charles và Nhan Mộ cũng rút quân đến bar uống rượu, không say không về
Diệp Mộ Thần bao lấy bàn tay nhỏ bé của Tịch Âm:” Chúng ta cũng trở về thôi”
“Vâng”.

“Sở Viêm, em cảm thấy mình thật may mắn”
Sở Viêm mình cô, ánh mắt muốn hỏi sao em lại nói như thế?
Diệp Tử Yên nhìn trời lại nhìn anh:” Gặp được anh chính là may mắn nhất cuộc đời em”
“Anh cũng vậy”.
Thanh xuân chính là khoảng thời gian đẹp nhất, có bạn bè có người thân và có cả anh.

Cho em biết thế nào là nhung nhớ, đợi chờ.

Chỉ là một cử chỉ nhỏ cũng khiến lòng xôn xao.

Anh là năm tháng của lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con, là nụ cười, là nước mắt.

Đời này cũng may là không bỏ lỡ nhau, nếu em có thể dũng cảm hơn, có lòng tin vào chính mình hơn thì sẽ không lỡ nhau những năm tháng ấy.
(Hoàn chính văn).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận