TA TRAO CUỘC ĐỜI MÌNH CHO BẠO CHÚA

Dưới uy áp của Đế Vương, cả đám người kinh hồn tán đảm, mau chóng quỳ trên mặt đất, ngoại trừ Chữ thái hậu.

"Hoàng thượng tại sao lại tới đây?" Đôi mắt Chữ thái hậu toát ra thần sắc mê man, bệ hạ mới vừa rồi còn không mấy hứng thú làm sao lại đến nơi này?

"Mẫu hậu." Hoàng đế khẽ vuốt cằm, mặt mày lạnh nhạt, liếc mắt nhìn thấy Thích Nhật quận chúa đang quỳ bên chân Chữ thái hậu, "Muốn phạt ai?"

Thích Nhật quận chúa từng trận run rẩy, trong nội tâm vừa ủy khuất vừa chua chát, nàng mới là người cùng một chỗ lớn lên với hoàng huynh, vì cái gì huynh ấy đối với nàng thì làm như không thấy, lại đi che chở cho ả Tiết quý phi kia?

"Hoàng huynh, Tiết quý phi lại để cho nô tài của nàng đánh ta." Thích Nhật quận chúa ỷ có thái hậu làm chỗ dựa, đầu vừa nóng lên, ý nghĩ liền thốt ra ngoài miệng.

Thích Nhật quận chúa tự cho là bản thân chịu thiên đại ủy khuất, giống như một cái hài tử bất hảo, lại hùng hổ đi cáo trạng, không nhận ra tình thế có chút không đúng, chọn nhầm đối tượng.

Hàn Đạo Huy một lời khó nói hết, nhìn một chút xem Thích Nhật quận chúa, đứa nhỏ này thật sự là do thái hậu nương nương nuôi dạy ra sao?

Hoàng đế lạnh giọng: "Không có quy củ, phạt là đúng lắm."

Thích Nhật quận chúa mặt mày xanh mét, người bị đánh là nàng, hoàng huynh... Lòng của bệ hạ cũng quá hung ác đi.

Hoàng đế không hề nhìn đến nàng ta, đi thẳng đến trước mặt Tiết Nghiên Tuệ, mi tâm nhảy dựng, nữ nhân này nhìn bộ dáng giống như quy củ, ánh mắt vậy mà lóng lánh lưu quang, lại dám trừng mắt nhìn hắn.

Giảo hoạt và vũ mị, trong một khắc này tiếng lòng của hắn khẽ động, lãnh đạm sâu trong ánh mắt bất tri bất giác hoá thành dung túng.

"Đứng lên đi."

Bốn mắt nhìn nhau, Tiết Nghiên Tuệ cười rạng rỡ, cầm chặt bàn tay khớp xương rõ ràng của hoàng đế, chậm rãi đứng dậy.

"Thái hậu, rõ ràng là nàng..."

"Im miệng."

Chữ thái hậu lần đầu tiên thấy hối hận vì đã đem đứa nhỏ A Quỳnh này nuôi dưỡng đến quá mức ngu xuẩn.


Thích Nhật quận chúa uất nghẹn nước mắt nuốt ngược vào trong, không dám lên tiếng nữa.

Chứng kiến bệ hạ cùng nữ nhi Tiết gia hai người tay trong tay, Chữ thái hậu ánh mắt lấp loé, đời này của bà tự tay nuôi dạy được hai hài tử, A Quỳnh từ nhỏ luôn dính người, ríu ra ríu rít làm cho bà thấy rất vui vẻ, cho nên bà sủng nàng, cũng phóng túng cho nàng.

Người chân chính để bà phải trả gía tâm huyết chính là bệ hạ, hắn đã từng là kiêu ngạo của bà, đáng tiếc vận mệnh trêu người, để mẹ con bọn họ ly tâm.

Nụ cười trên mặt Chữ thái hậu đột nhiên biến mất, mà thôi, dùng tính tình lãnh đạm của bệ hạ nếu thật sự đối với Tiết quý phi dụng tâm, hắn muốn che chở nàng ta liền cứ để hắn che chở, hắn cũng không còn nhiều thời gian nữa, muốn diễn thì cũng phải diễn một cách thoải mái.

Xương cổ tay hoàng đế thon gầy hữu lực, bao bọc lấy tay của Tiết Nghiên Tuệ, làm cho nàng có cảm giác an toàn khi được bảo hộ.

Tiết Nghiên Tuệ đi theo phía sau bệ hạ, vạt áo hồng rũ xuống xuôi theo tay, che ở tay đặt trên lưng của hắn.

Đi đến bên cạnh Chữ thái hậu, hoàng đế dừng bước.

Trên mặt Thích Nhật quận chúa lộ vẻ hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại hai bước, nàng bắt đầu e ngại bệ hạ, hắn sẽ không dung túng cho nàng.

"Thi đấu thuyền rồng cũng sắp bắt đầu rồi, mọi người nhanh vào vị trí đi thôi."

Chữ thái hậu không hề nhắc lại chuyện trừng phạt, vịn tay Dung ma ma quay về khán đài.

"Đi thôi." Hoàng đế buông lỏng tay ra.

Tiết Nghiên Tuệ rủ mắt nhìn xuống lòng bàn tay mấy lần, một lần nữa đem tay áo che phủ khủyu tay, rời đi hai bước, đột nhiên mạnh mẽ quay đầu lại.

Ánh mắt Xương Vương Lý Tự đang phức tạp nhìn nàng, thấy nàng quay đầu lại, lông mày lại càng thêm cau chặt, trong mắt toát ra vẻ thất vọng.

Tiết Nghiên Tuệ bỗng cảm thấy buồn nôn.

"Tiết quý phi."


Bước chân hoàng đế vừa dài vừa nhanh, trong tầm mắt không thấy thân ảnh diễm lệ của nàng, đôi mắt hơi liễm, quay đầu lại khẽ gọi.

Tiết Nghiên Tuệ cười cười, chạy chậm đi qua.

Đã qua một hồi lâu, một đám nữ nhân vừa bị kinh hãi mới kịp hồi thần, nhao nhao rút khăn ra lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Bệ hạ đúng là vô cùng sủng ái quý phi nương nương, may mắn là ta không có nói năng lỗ mãn, đắc tội quý phi nương nương." Có người hô lên may mắn.

"Quý phi nương nương thật sự là tuyệt đại mỹ nhân, như trăng sáng sinh huy(*chiếu sáng)."

"Xụyt, nhỏ giọng một chút." Có người ra dấu chỉ chỉ Tiết Hoa Lệ.

Toàn trường thoáng cái yên tĩnh lại, thường ngày Tiết Hoa Lệ cao cao tại thượng nay bị Tiết quý phi so sánh đến tự té ngã trên mặt đất, mình đầy tro bụi, chật vật đến không chịu nổi, các nàng tuy trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng bề ngoài lại không dám đắc tội nàng ta.

Sắc mặt Tiết Hoa Lệ trở nên trắng bệch, những cái... thanh âm ong ong kia, dù là một lời nửa câu thốt ra ngẫu nhiên cũng giống như một lưỡi dao sắc bén đang lăng trì nàng, bọn họ chính là đang cười nhạo nàng.

"Tại sao phải như vậy?" Tiết Hoa Lệ môi mấp máy, bờ môi bị nàng cắn đến chảy máu, thân người lung lay sắp đổ, cần phải có người chống đỡ. "Phu quân, nàng ta không nên làm như vậy, có đúng không?"

Trong đầu Xương Vương hiện tại đều là hình ảnh Tiết Nghiên Tuệ cười nhõng nhẽo đối với hoàng đế ban nãy, tâm trí có chút không tập trung, nhập tâm đến mức không nghe thấy những lời Tiết Hoa Lệ nói bên tai.

"Phu quân, Tự lang?"

Tiết Hoa Lệ nhìn thấy Xương Vương như người mất hồn, không còn nửa điểm nhu tình mật ý khi xưa, ủy khuất càng như sóng biển cuộn trào, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Xương Vương nghe được tiếng khóc hồi thần, vội vàng ôn nhu dỗ dành.

Tiết Hoa Lệ rốt cuộc ngừng khóc, cũng nhìn thấy tròng mắt Xương Vương thỉnh thoảng lại ngó xuống khăn hồng cầm trong tay, trong đầu như có một đạo sét đánh, nghĩ tới chuyện bất khả tư nghị đằng sau món đồ kia, trên mặt một chút huyết sắc cũng không còn.

(*) Bất khả tư nghị: chuyện không thể tưởng tượng nổi.


"A lệ, nàng làm sao vậy?" Xương Vương thần sắc bối rối, "Người đâu, mau mời ngự y."

"Ta không sao." Tiết Hoa Lệ khó khăn mở miệng, túm lấy khăn trong tay Xương Vương ném xuống đất, khuôn mặt trắng đến không còn chút máu, "Ta muốn gặp mẫu thân."

Một lát sau, khi mọi người tan hết, một tiểu cung nữ liền đi tới nhặt khăn chạy xa.

"Lệ Mạc tỷ tỷ, cho ngươi."

Thiếp thân cung nữ Lệ Mạc của Ngô Hiền phi đem khăn tay thu vào, trở lại trên khán đài, thấp giọng bẩm báo.

"Ngươi cứ giữ đó trước đi, bổn cung cảm giác được mọi chuyện có chút không đúng."

Ngô Hiền Phi buồn rười rượi lườm Tiết Nghiên Tuệ phía trước mặt, nàng ghen ghét đến phát điên, bệ hạ vốn không gần nữ sắc, lại vì nàng ta mà phá lệ, dựa vào cái gì chứ?

Tiết Nghiên Tuệ cảm giác bên cạnh có người đang nhìn mình, đưa mắt nhìn lại, nhíu mày, cặp môi đỏ mọng hơi câu ra.

Ngô Hiền phi cuống quýt quay đầu, trong nội tâm nảy sinh ý nghĩ ác độc, Tiết Nghiên Tuệ ngươi chờ, bổn cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

"Đông đông đông."

Tiếng trống rung trời gõ vang, thi đấu thuyền rồng sắp bắt đầu.

Khán đài nơi trung ương có treo một bức rèm che, thái hậu dẫn đầu đám mệnh phụ phu nhân ngồi ở bên phải, Tiết Nghiên Tuệ ngồi ở giữa thái hậu cùng Ngô Hiền phi, đang dương dương tự đắc.

Trên sông nước trong vắt, từng chiếc thuyền rồng đẹp đẽ hoa lệ sắp vào cuộc đua, trên mỗi chiếc thuyền rồng đều có hơn mười thiếu niên đầu đeo khăn tơ, màu sắc mỗi loại đều không giống nhau.

Xuyên thấu qua khe hỡ lắc lư của rèm che, Tiết Nghiên Tuệ trông thấy hoàng đế hai tay chúi xuống, tiếng trống lập tức trở nên mãnh liệt dồn dập như tiếng mưa rơi, từng chiếc thuyền rồng ngay vạch phá mặt sông, giống như phi kiếm đột nhiên kích phát.

Nhịp trống như sấm, thuyền rồng chạy như bay, từng thiếu niên tư thế oai hùng phấn chấn, gào thét hô quát, trận thi đấu thuyền rồng này quả là khẩn trương và đồ sộ. Nhất là chiếc thuyền rồng của đệ tử hoàng thất đang dẫn đầu rẽ nước vượt lên phía trước, khán đài bên trái dành cho những tôn thất trẻ tuổi đang vung tay kêu to cổ vũ.

Mà phía sau nó, chiếc thuyền chở những thiếu niên đeo khăn tơ màu đỏ không cam lòng rớt lại phía sau, anh dũng đuổi theo, hai chiếc thuyền rồng lại đụng vào nhau, va chạm làm các thiếu niên nhao nhao rớt xuống nước, việc này làm cho không ít mệnh phụ đang ngồi ở đây cũng lên tiếng kinh hô.

Tuy biết ở đây có cấm vệ quân hộ vệ, mấy thiếu niên kia chắc hẳn không đáng lo ngại, có thể những thiếu niên này là con cháu hoặc hiền tế của bọn họ, là thân thít họ hàng, trong lúc khẩn trương thét lên kinh hô, cũng bất chấp những chuyện khác.


Chữ thái hậu trong đầu ong ong, nàng chịu không nổi loại ồn ào này, lập tức rời tiệc.

Một phen tranh đoạt kịch liệt, cuối cùng thuyền rồng của đệ tử hoàng thất cũng đoạt giải quán quân.

Trận thi đấu này cũng vô cùng đặc sắc, kích thích, Tiết Nghiên Tuệ nín thở xem không rời mắt, cho đến khi tất cả kết thúc, nàng cũng thở dài một ngụm khẩu khí.

Chợt nghe một hồi trống reo hò ồn ào bên trái khán đài, cẩn thận nghe kỹ, trong tiếng ồn dường như có thêm âm thanh ngâm vịnh, nguyên lai là một ít thần tử làm ra thi phú muốn dâng lên ngự tiền, trong đó có một ít câu thơ tinh diệu, liền có người đứng tại chỗ ngâm xướng.

Loại sự tình phong nhã này, văn võ cả triều đều đến tham gia cuộc vui, chỉ có Tề quốc công Tiết Thành mỉm cười nhìn xem mọi người, bất động văn chương.

"Tiết đại nhân người không muốn tham gia vào sao?"

Tiết Thành lắc đầu.

"Tiết đại nhân, hương đã cháy hết, tuyệt đối không thể trì hoãn nữa." Có người vội vàng nhắc nhở.

Tiết Thành vẫn an toạ như núi.

Hương đã tàn, Tiết Thành một chữ cũng không ghi, để cho quần thần tiếc nuối không thôi.

Bỗng nhiên, Tiết Thành đứng dậy, cầm lấy khay bạc bích sắc tiên trước mặt, "Ta tuổi già, không còn nhanh nhẹn như trước, may mà dưới trướng còn có nữ nhi có thể vì phụ thân phân ưu".

Có người như bừng tỉnh đại ngộ, hòn ngọc quý trong tay Tiết Thành cũng không phải chỉ là đệ nhất tài nữ danh chấn kinh thành, mà ngay cả thi từ của sĩ tử dâng cho Tiết quốc công cũng là do vị Tiết Hoa Lệ này bình luận, khó trách Tiết đại nhân một chữ cũng không hoang mang.

"Thật sự là một hiếu nữ."

"Có nữ nhi như thế này, Tiết đại nhân thật là có phúc."

Hai bên chỉ cách nhau vẻn vẹn một bức rèm che, những lời không lớn không nhỏ này trong chốc lát  đều lọt vào tai của đám mệnh phụ.

Tiết Hoa Lệ quét sạch chật vật ban nãy, khẽ nhếch cằm, nhẹ nhàng mỉm cười, nghiễm nhiên vẫn là Tiết Hoa Lệ thanh ngạo vô song.

Trước mặt bao nhiêu người, âm thanh thanh thúy như chim hoàng oanh của Tiết Hoa Lệ vang lên, "Thần nữ bêu xấu, kính xin quý phi nương nương chỉ giáo."

Thế nhân đồn rằng trưởng nữ Tề phủ dung mạo thô tục, ngu dốt không chịu nổi, hôm nay nhìn thấy Tiết quý phi, mới biết được nhan sắc kia đủ để diễm khắp một phương, chẳng lẽ dung nhan thô tục là giả, ngu dốt đến không chịu nổi mới là thật?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận