Ta Là Người Hiện Đại


Trên một đỉnh núi xa lạ, một tiểu hài tử tầm chín mười tuổi đang ngồi tĩnh tọa trên một ụ đá ven một hồ nước trong xanh. Phía xa xa dưới mấy tán tùng già cỗi một thiếu nữ tuổi chừng mười bốn, mười lăm cũng đang nhắm mắt tĩnh tọa như tiểu hài tử này. Bấy giờ xung quanh chỗ hai người đả tọa, từng luồng linh khí đang đều đều chảy vào bên trong cơ thể của hai người. Nhất là những luồng linh khí bên cạnh tiểu cô nương kia, càng ngày càng dao động mãnh liệt. Hai người này tất nhiên là Diệp Nguyên và Vân Tuyết đang trong trạng thái bế quan trên đỉnh núi.

Hiện tại cũng chỉ là gần hai khắc thời gian kể từ lúc Diệp Nguyên cùng Vân Tuyết tiến vào trạng thái bế quan. Tuy nhiên trong cơ thể mỗi người đang diễn ra những biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Nói về Vân Tuyết, lúc này nàng đang chìm trong một cảnh giới vi diệu. Muôn ngàn lộ kinh mạch trong cơ thể đều căng phồng, linh khí từ bên ngoài ào ạt tiến vào lấp đầy khoảng trống. Công pháp Thiên Mộc Quyết đang tự động tuần hoàn hàng ngàn chu thiên trong cơ thể của nàng. Cửa ải đột phá ngũ giai tu sĩ sắp mở ra, đây là điều mà nàng không thể ngờ tới. Bởi vì ba tháng trước nàng vừa chạm đến tứ giai trung kỳ, thế mà lúc này cánh cửa ngũ giai đã cận kề trước mặt. Nhìn cơ thể đang chuyển hóa linh khí thành linh lực rồi tích súc một cách điên cuồng, Vân Tuyết biết chỉ cần nàng giữ vững tâm cảnh thì việc đột phá ngũ giai sẽ thuận buồm xuôi gió.

Còn về phần Diệp Nguyên, hiện tại hắn đang đắm chìm trong không gian thức hải. Muôn ngàn tia thần thức đã huyễn hóa thành hình dáng của hắn rồi ngồi xếp bằng lơ lửng trong không gian này. Xung quanh thân thể của hắn từng đoàn hoa văn kì dị đang xoay tròn nhịp nhàng. Mỗi một lần những đoàn hoa văn này lướt qua đỉnh đầu của hắn là một vòng quang mang bạch sắc lại lóe lên rồi dung nhập vào thân thể hắn. Khung cảnh có phần vừa kỳ ảo lại vừa quỷ dị.

“Không biết đây là công pháp gì?” Diệp Nguyên nội tâm tự hỏi.

Thì ra nguồn gốc của những đoàn hoa văn kia chính là từ chữ “Sinh” kỳ lạ lần trước. Diệp Nguyên lúc này đang lần mò theo từng dòng công pháp ẩn dấu trong những đoàn hoa văn này. Hắn không biết vì sao bản thân có thể hiểu được những hoa văn quỷ quái kia, chỉ biết sau khi chữ “Sinh” kia xuất hiện, trong đầu hắn đã hiện rõ ràng công pháp xa lạ này.Không những thế hắn còn nhận biết được, công pháp này có ba tầng riêng biệt. Tuy nhiên, hiện tại hắn chỉ nắm rõ được tầng đầu tiên.

Tầng đầu của công pháp này theo lý giải về tu luyện của hắn chính là một tầng “luyện thể”. Mặc dù vậy phương pháp luyện thể này vô cùng kì lạ. Không phải là thông qua tăng cường sự dẻo dai của căn cốt, kinh mạch, mà là chắt lọc ra “tinh” “khí” “thần” của cơ thể để nuôi dưỡng linh hồn. Bởi vì không có thứ gì để đối chứng thật hư nên Diệp Nguyên cảm thấy càng đọc càng hồ đồ. Không những thế phương pháp chắt lọc tinh hoa của cơ thể này lại có phần tà môn làm tâm cảnh của Diệp Nguyên thoáng chút dao động.

“Dùng máu luyện thân, đem “tinh” “khí” “thần” chuyển dẫn…”

Những câu khẩu quyết kì quái làm Diệp Nguyên rơi vào một mớ tơ vò. Hắn đang lo ngại, nếu chiếu theo công pháp này để tu luyện thì không biết mai này cơ thể hắn sẽ phát sinh biến cố gì ngoài ý muốn. Tuy nhiên, cái cảm giác kêu gọi hắn lúc trước lại chính là những đồ án công pháp này. Đó là lí do khiến Diệp Nguyên đắn đo chưa làm ra quyết định cuối cùng.

“Có lẽ ta nên thử một chút xem sao! Nếu có điều gì xấu xảy ra ta sẽ ngay lập tức ngừng lại! Dù sao chữ “Sinh” kỳ lạ kia đã từng cứu ta một mạng!” Diệp Nguyên cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Chiếu theo đồ án công pháp, linh lực trong người Diệp Nguyên bắt đầu tuần hoàn theo những lộ tuyến kì lạ. Ngay cả những lộ kinh mạch ít khi sử dụng đến nhất cũng tham gia vào vòng tuần hoàn này. Đây là một kiểu “nội chu thiên” kì dị, dường như đã thoát ra khỏi cái lý lẽ thông thường của việc tu luyện.

“Cảm giác này…”

“Có nét giống Huyễn Ảnh Ngự Phong a!”


“Không đúng! Lại có nét giống Định Thần Tuyệt Sát!”

“A! Hình như lại mang chút lộ tuyến di động của phương pháp “cải tạo cốt cách” kia!”

“Không thể nào! Tại sao lại có thể ẩn hiện lực lượng của Định Hồn Chi Lực??”

Diệp Nguyên nội tâm dậy sóng, vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng. Từ trước đến nay mỗi một bộ công pháp hắn tu luyện tuy đều sử dụng linh lực tồn tại trong cơ thể nhưng lộ tuyến kinh mạch khác nhau hoàn toàn. Vậy mà lúc này đường di chuyển của linh lực trong cơ thể lại dường như mang theo bóng dáng của tất cả công pháp hắn tu luyện thì bảo hắn làm sao không chấn động.

“Lẽ nào là vạn quyết quy tông???” Diệp Nguyên suy đoán.

Tuy nhiên sát na sau đó Diệp Nguyên phải gạt bỏ ngay suy đoán vừa rồi, bởi “nội chu thiên” kì dị kia lại đem đến cho hắn một cảm giác khác lạ. Đó là cảm giác vi diệu về sự biến đổi của thời gian, mỗi một vòng chu thiên, Diệp Nguyên đều có cảm giác một loạt kí ức của bản thân hắn lại được khắc sâu thêm một tầng nữa. Dường như trong mỗi tấc máu thịt của hắn đều được đánh lên dấu ấn của linh hồn. Cảm giác mơ hồ kì ảo này khiến Diệp Nguyên không sao giải thích được.

“Bồng!” Đột nhiên không gian thức hải chấn động mãnh liệt. Một dải quang mang bạch sắc lấy Diệp Nguyên làm trung tâm lan tràn ra muôn hướng. Chỉ chớp mắt không gian thức hải đã biến thành một dải màu bàng bạc lấp lánh vô cùng bắt mắt. Cùng lúc đó bên ngoài cơ thể Diệp Nguyên một ngọn lửa bạch sắc bùng lên thiêu trụi hết quần áo của hắn. Vài hơi thở sau, ngọn lửa bạch sắc thu liễm dần vào bên trong cơ thể hắn. Tuy nhiên giữa ấn đường của hắn, một chữ “Sinh” dập dờn quang mang mang bạch sắc hiện lên. Chữ “Sinh” này so với chữ Sinh xuất hiện lần trước không có gì khác biệt, có chăng chữ “Sinh” hiện tại giống với một loại ấn ký mà thôi.

Trong không gian thức hải, một chữ “Sinh” to lớn cũng được hình thành. Không những thế chữ “Sinh” này còn toát lên một loại “vị đạo” thâm sâu khó lường. Diệp Nguyên chăm chú nhìn chữ “Sinh” to lớn này, môi nhếch lên một nụ cười vui vẻ. Bởi hắn biết, hắn đã đặt chân lên tầng đầu tiên của công pháp kì lạ kia.

“Rốt cuộc thứ này sẽ luyện ra cái gì đây…?!”

Diệp Nguyên lại chiếu theo công pháp kì lạ kia bắt đầu tu luyện. Hắn ngạc nhiên phát hiện, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều phình to ra điên cuồng hấp nạp lấy linh khí. Không những thế linh khí vừa đi vào cơ thể đã trực tiếp hóa thành linh lực. Tốc độ luyện hóa so với trước đây nhanh gấp mấy chục lần.Tuy nhiên chưa kịp để hắn mừng rỡ thì linh lực trong người đột nhiên dùng một quỹ tích kì lạ xông thẳng lên đỉnh đầu rồi tích súc lại một cách khó hiểu.

“Không ổn!” Diệp Nguyên trong lòng hét lên một tiếng.

Linh lực vốn hội tụ tại một không gian gọi là “Linh Hải” tồn tại ở đan điền, nhưng hiện tại linh lực hấp thu vào cơ thể hắn không di chuyển về đan điền nữa mà lại tiến ngược lên đỉnh đầu của hắn. Nếu để linh lực tích súc ở trên đỉnh đầu thì chắc chắn sẽ khiến đầu hắn sớm bị nổ tung mà chết.

“Quỷ quái gì thế này!”

Diệp Nguyên nội tâm có chút hoảng loạn bởi hiện tại hắn không thể dừng lại được việc hấp thu linh khí ngoài cơ thể. Chữ “Sinh” to lớn trong không gian thức hải đang tỏa ra muôn đạo hào quang bạch sắc cản trở thần thức của hắn, không cho hắn điều khiển bản thân nữa. Lúc này hắn chẳng khác nào đang chứng kiến bản thân bị người khác thao túng.




Trong lúc Diệp Nguyên cùng Vân Tuyết đang bế quan trên đỉnh núi thì ở dưới một chân núi xa lạ, Tiểu Miêu đang ở bên bờ sinh tử.

Muôn ngàn sợi tơ từ lồng năng lượng đang điên cuồng hút đi sinh cơ của Tiểu Miêu. Bên trong thân thể nó, dược lực mạnh mẽ của ba quả Tử Âm cũng bị những sợi tơ này hấp thụ. Tiểu Miêu lúc này chả khác nào một cái lò luyện đan giúp bảy con mãng xà kia có thể nhận được lực lượng từ “Tử Âm quả”.

“Ngao..!”

Một tiếng kêu thê lương vang lên từ miệng của Tiểu Miêu rồi hai tia lam quang yếu ớt bắn ra từ mắt nó. Tuy nhiên lực lượng của hai tia lam quang này quá nhỏ bé, không đủ phá vỡ vòng vây của những sợi tơ kia.

Đột nhiên, từ trong thế trận của đàn rắn, nhiều tiếng kêu hoảng loạn vang lên như thể có kẻ đang xâm nhập “Vạn xà trận”. Một làn bụi mờ bốc cao rồi thẳng hướng lồng năng lượng cùng “Xà Hình” lao tới. Chớp mắt, làn bụi mờ kia đã xuyên qua lồng năng lượng, đến bên cạnh Tiểu Miêu.

“Lũ súc sinh, bần đạo bước nhầm mấy bước mà thôi cớ sao lại vây cắn bần đạo???” Tiếng kêu hằn học như thể đá tảng rơi vào mặt hồ lặng sóng, ngay lập tức làm suy yếu “Xà Hình”.

Ngay sau đó, trong làn bụi mờ, một lão già khuôn mặt không có gì nổi bật, mặc bộ đạo bào màu lam cũ nát, lưng đeo một chiếc giỏ hình chữ nhật, tay cầm một cái cờ hiệu màu nâu bước ra, bộ dáng lão lúc này có phần chật vật. Hóa ra đây lại là lão thuật sĩ lúc trước từng xuất hiện trước quán trọ Đông Loan.

Vừa đặt chân ra khỏi màn bụi mù, lão thuật sĩ không hề để ý đến Tiểu Miêu cùng đàn rắn bao quanh mà đưa tay lên vân vê cái cằm lún phún râu rồi lẩm bẩm:

- Đạo hạnh của ta ngày càng tệ hại! Rõ ràng sử dụng “Thuấn Tức Thiên Hành Phù” truy theo “đầu mối” kia tại sao lại xuất hiện ở nơi này???

Thì ra từ lúc rời khỏi quán trọ Đông Loan, lão thuật sĩ đã đi lòng vòng mấy ngày trong Vạn Tiên Sơn. Với lão đây là lần đầu tiên lão “vất vả” như vậy. Sau mấy hôm buồn bực vì không tìm được thứ cần tìm lão quyết định dùng đạo thuật độc môn của mình để truy theo “đầu mối” khác, nhưng không ngờ vừa dùng “Thuấn Tức Thiên Hành Phù” bước mấy bước đã lọt vào thế trận của ngàn vạn con rắn này.

“Phì..phì..!” Đàn rắn rộ lên âm thanh phẫn nộ bởi sự xuất hiện của lão thuật sĩ.

Bấy giờ, lão thuật sĩ mới nhìn quanh một lượt, ánh mắt lão xẹt qua chút hàn quang rồi nhàn nhạt nói với giọng cao cao tại thượng:


- Thấy các ngươi có thể sử dụng “Vạn xà trận” thế này chứng tỏ đạo hạnh không tệ. Lần này gặp bần đạo coi như là các ngươi may mắn. Chỉ cần các ngươi thu lại “Vạn xà trận”, rút lui khỏi nơi này ta xem như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra!

Lời nói của lão vừa dứt, bàn tay phải của lão đột nhiên bừng sáng một dải kim quang nồng đậm. Dải kim quang này như thể một con rồng nhỏ, vừa xuất hiện đã quấn quanh mình của lão. Khí tức tỏa ra từ dải kim quang không ngờ lại mang theo một chút “Long khí” lúc ẩn lúc hiện. Trông lão lúc này chẳng khác gì đang có một con kim long che chở, khí tức vô cùng oai phong lẫm liệt.

Bảy con mãng xà cùng đàn rắn vừa cảm nhận được “Long khí” thì thân hình run lên một chút. Long uy dù ít hay nhiều đều khiến bản năng của chúng phải toát lên vẻ sợ hãi, đấy là huyết mạch truyền thừa từ vạn cổ. Tuy nhiên, bảy con mãng xà này không phải loại tầm thường, sau sát na giật mình, ánh mắt chúng lóe lên tử quang rồi như phát hiện ra điều gì không đúng , ngay lập tức những tiếng rít gào giận dữ vang lên.

Lão thuật sĩ thấy thế giật mình một cái, hét lên:

- Súc sinh! Các ngươi muốn hình thần câu diệt, vĩnh bất siêu sinh sao?

Đáp lại lời nói của lão là bảy cái miệng rắn to như chậu máu đớp tới. Lão thuật sĩ thấy vậy ánh mắt lúc này mới xẹt qua chút hoảng hốt sau đó bàn tay loạn động, một tấm đạo phù màu vàng lóe lên rồi hóa thành một luồng kim quang bao bùng phát. Sau đó luồng kim quang này huyễn hóa thành một chiếc chuông lớn bao phủ lấy cả thân thể lão và Tiểu Miêu nằm dưới đất.

“Cong…cong..cong!” Mấy con mãng xà vừa chạm vào cái chuông năng lượng này đã tạo nên những âm thanh vang vọng khắp chốn núi rừng.

Trên cao, Lý Thiền Quang vừa nhìn thấy một màn này lập tức hô nhỏ:

- Không ngờ lại là lão!

- Sư phụ! Người nhận biết lão sao?

- Ai..! Đâu chỉ riêng mình ta nhận biết lão. Người của các tiên môn lớn trên Đông Châu ít nhiều đều chạm trán với lão già quái dị này.

- Lão là ai hả sư phụ?

Lý Thiền Quang ánh mắt hiện lên chút tiếu ý đáp:

- Không ai biết được lão là ai! Chỉ biết nơi nào có chuyện náo nhiệt thì sẽ thấy mặt lão. Tuy lão không hề có tu vi cường đại nhưng một thân “dị thuật” ,“đạo thuật” thì “thâm sâu khó lường”. Nhiều vị đại tu sĩ của các đại cung, đại tông cũng không chắc có thể kiềm chế lão.

- A! Lợi hại như vậy? Lý Thiền Nam ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên.


- Hà hà…! Lợi hại hay không thì không rõ nhưng công phu chạy trốn của lão già này thì đúng là vô cùng lợi hại. Lý Thiền Quang vừa đáp vừa nghĩ đến những “sự tích” xung quanh lão thuật sĩ này.

- Hả! Chạy trốn cũng được xưng là lợi hại? Lý Thiền Nam cười hỏi.

- Ngu ngốc! Có thể chạy trốn khỏi tay của nhiều đại tu sĩ chả lẽ còn chưa được xưng là lợi hại?

Trong lúc hai thầy trò họ Lý đang nói chuyện thì bên dưới lão thuật sĩ trán đã toát mồ hôi. Lão vừa chống đỡ những đợt tấn công điên cuồng của đám mãng xà vừa hét to:

- Lũ súc sinh muốn cắn chết bần đạo sao? Bần đạo đã bảo là bước nhầm mấy bước còn không tin?

“Cong…cong…cong!” Đám mãng xà lại dùng đầu đâm vào chiếc chuông năng lượng, có vẻ lời của lão thuật sĩ càng khiến chúng hăng máu.

- Mệt chết bần đạo rồi! Lão đạo sĩ thở hổn hển lầm bầm.

“Meo..!” Bỗng tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Miêu vang lên bên tai lão thuật sĩ. Thân thể Tiểu Miêu lúc này đột ngột phình to gấp hai lần. Có vẻ dược lực từ ba quả Tử Âm quá nhiều khiến thân thể nó không chịu nổi áp lực nữa. Những sợi tơ năng lượng vẫn bám vào thân thể nó nhưng lúc này có chút yếu đi bởi “Xà Hình” bên ngoài lúc nãy bị sự xuất hiện của lão thuật sĩ làm suy yếu.

- Bần đạo cả đời chỉ tìm chuyện vui để xem không có hứng thú cứu người! Lão thuật sĩ liếc qua Tiểu Miêu một cái rồi nói.

“Lão già! Con mèo kia nuốt một lần ba quả Tử Âm, lúc này cơ thể nó sắp nổ tung rồi!” Đột nhiên một giọng nói mang theo tiếu ý vang lên bên tai lão thuật sĩ. Thì ra trên cao, Lý Thiền Quang tụ âm truyền tin cho lão thuật sĩ.

- Sư phụ! Người vừa làm gì thế?

- Hắc hắc! Không có gì! Chỉ là muốn xem xét một chút!

Bên dưới mặt đất, lão thuật sĩ vừa nghe xong câu nói kia thì giật mình một cái, ánh mắt dò xét nhìn qua Tiểu Miêu rồi chửi lớn:

- Con bà nó! Chủ nhân của ngươi là kẻ thất đức, sao có thể để một con mèo như ngươi ăn một lúc ba quả Tử Âm? Chẳng lẽ hắn muốn bần đạo cùng nổ tan xác với ngươi sao???

Nói rồi bàn tay trái lão cuống cuồng biến đổi thủ ấn, một hơi thở ngắn ngủi trôi qua, một tấm đạo phù vàng óng hiện rõ ba chữ “Trấn Linh Phù” đỏ chói hiện lên trong tay lão. Sắc mặt lão lúc này có chút thoát lực, xem ra tấm đạo phù này không hề đơn giản.

“Trấn Áp!” Lão quát nhẹ một cái rồi búng vội “Trấn Linh Phù” dính thẳng vào đỉnh đầu của Tiểu Miêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận